Quan Viễn Khúc nghe xong, khẽ gật đầu như tán thành, nhưng không phát biểu gì, chỉ bưng lên ly trà để thưởng thức, ra hiệu cho Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, nếm thử chút trà đi, đây là trà ngon, lại được pha bằng nước suối, nhấp vào miệng cảm thấy mềm mại, dư vị vô cùng.
Hạ Tưởng hiểu ra ngụ ý Quan Viễn Khúc, mượn nước trà để tán thành, đối với lời nói của hắn vừa rồi cũng tỏ ý chấp nhận. Tuy nói Quan Viễn Khúc đang làm công tác Đảng, nhưng Tần Đường là thành phố có nền kinh tế phát triển đứng thứ nhất, thứ nhì ở tỉnh Yến, lại gần Bắc Kinh trong gang tấc, Quan Viễn Khúc quan tâm cũng là việc rất bình thường.
Hơn nữa Mai Thái Bình là Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Yến, sự khẳng định của Quan Viễn Khúc vừa rồi, hẳn không phải là nói chơi, mà thực sự tán thành.
Mai Thái Bình cũng nhấp một ngụm trà:
- Tính ra tôi uống trà cũng đã mấy chục năm, cũng có thể phân biệt được trà ngon trà dở, nhưng sự khác biệt giữa trà hảo hạng khác và trà ngon, vẫn không thể nói chính xác được. Uống trà, cũng phải có hiểu biết, ha ha, vị giác của tôi không được, không thể làm được cao thủ uống trà.
- Thái Bình, cậu đến rượu còn không uống tốt, còn uống trà sao? Những người thật sự biết uống trà phải thật nho nhã, không thể uống rượu, uống rượu sẽ làm tổn thương vị giác.
Quan Viễn Khúc cũng rất hứng thú về trà đạo.
- Thôi đi, không cho tôi uống rượu? Tôi thà rằng không uống trà. Bản thân tôi nhiều năm nay không dứt được rượu.
Mai Thái Bình tự giễu cười:
- Tằng nhân túy tửu tiên danh mã, uống rượu hỏng việc, biết là vậy nhưng không sửa được.
Mai Thái Bình và Quan Viễn Khúc đều không nói chính sự, Hạ Tưởng cũng không hỏi, một chút kiên nhẫn này hắn còn có. Kiên nhẫn là phẩm chất cần có nhất ở người làm quan, cũng là một trong những tố chất cơ bản nhất.
Trước nói chuyện về trà, sau đó lại nói về lịch sử, còn nói đến Xuân Thu chiến quốc và các triều đại phong kiến Trung Quốc, Hạ Tưởng không phát biểu nhiều lắm, chỉ thỉnh thoảng phụ họa vài câu, bởi vì mỗi người có một lập trường chính trị khác nhau nên cũng có những góc nhìn khác nhau về lịch sử, Hạ Tưởng không hiểu rõ Quan Viễn Khúc nên không nói lung tung thì tốt hơn.
Sau đó lại nói đến triều đại nhà Đường.
Quan Viễn Khúc dường như rất xúc động nói:
- Hệ thống văn nhân Trung Quốc được lưu hành từ triều Nam Bắc, đến triều đại nhà Đường vẫn rất hưng thịnh, trải qua thời Ngũ Đại thập quốc mới dần xuống dốc, đến triều đại nhà Tống, liền biến mất. Kéo dài hơn 700 năm, nếu nghiên cứu cẩn thận, chế độ sỹ tộc là sự tiến bộ của lịch sử Trung Quốc, đã có những đóng góp không thể xóa nhòa.
Chế độ sĩ tộc nghiêm khắc nhất là Ngụy Tấn, cao cấp không có chỗ cho kẻ nghèo hèn, thứ phẩm không phải là sỹ tộc, xuất thân của một người quyết định đến thành tựu cả đời của người đó, thật bất công, cũng khiến xã hội mất đi một tiềm lực cơ bản. Sĩ tử xuất thân từ nghèo hèn dù cố gắng thế nào cũng không có chỗ đứng trong giới thượng lưu, cũng không giành được một chức quan, rồi hình thành giai cấp đối lập. Cứ thế mãi sẽ dẫn đến xung đột.
Bởi vậy, thời Ngụy Tấn là lúc sức mạnh Trung Quốc yếu nhất.
Mà trong triều đại nhà Đường, mặc dù có sĩ tộc quý tộc, nhưng vẫn có chế độ thi cử công bằng, khiến các sỹ tử bần hàn có cơ hội thể hiện tài năng của mình, bởi vậy mới xây dựng được một triều đại cường thịnh.
Hiện tại việc thi tuyển vào các trường chuyên nghiệp cũng không khác biệt nhiều lắm so với chế độ khoa cử ngày xưa, nhưng hiện tại trải qua cải cách giáo dục, lại có thế lực gia tộc quật khởi, hình thành nên giai cấp chủ nghĩa tư bản quyền quý, việc thông qua thi vào các trường chuyên nghiệp để thay đổi vận mệnh nghèo khó cũng càng ngày càng ít đi, bởi vậy xã hội đang có xu hướng hình thành chủ nghĩa tư bản quyền quý đối lập với tầng lớp bình dân.
Xét cho cùng, cũng không khác gì so với chế độ thi cử thời kỳ Ngụy Tấn.
Hạ Tưởng hiểu Quan Viễn Khúc nói đến vấn đề sĩ tộc ám chỉ thế lực gia tộc hiện nay, muốn thử lập trường chính trị của hắn.
- Thực ra một số người kết luận rằng, triều đại nhà Đường hưng thịnh, là bởi vì đồng thời với việc hoàn thiện chế độ khoa cử, lại áp dụng chính sách vừa lôi kéo, vừa áp chế sĩ tộc. Lôi kéo, là cho thiên hạ thấy tấm gương của người đọc sách, khiến cho tất cả những người đọc sách có thể thay đổi vận mệnh thông qua thi cử, có thể tiến thân lên hàng ngũ sĩ tộc. Áp chế, chính là khống chế thế lực sĩ tộc tiến thêm một bước phát triển lớn mạnh, tránh uy hiếp đến sự yên ổn của thiên hạ.
Hạ Tưởng cũng mượn cổ nói tân, hàm súc bày tỏ lập trường của mình.
Quan Viễn Khúc nghe xong, nhấp một ngụm trà, sau đó hơi nheo mắt, dường như đang thưởng thức trà, lại như có vẻ đang suy nghĩ về lời của Hạ Tưởng vừa nói, một lúc lâu sau, Quan Viễn Khúc mới chậm rãi mở to mắt:
- Trà ngon, hương vị thuần khiết, có trung hòa khí.
Quan Viễn Khúc đột nhiên dừng lại, hứng thú nhìn Hạ Tưởng, nói:
- Hạ Tưởng, hôm nay tôi có gặp nói chuyện với Tài Dương, vừa lúc nói tới cậu, cậu và Tài Dương cũng khá thân thiết với nhau phải không?
Mai Thái Bình ngồi bên cạnh cười một cách kỳ lạ, Hạ Tưởng liền hiểu được, Quan Viễn Khúc không biết giữa hắn và Ngô gia có mối quan hệ phức tạp, cũng liền giả bộ hồ đồ:
- Tôi may mắn có quen biết với Trưởng ban Ngô.
Quan Viễn Khúc cũng biết có một số việc không tiện hỏi, liền cười trừ, Mai Thái Bình nửa thật nửa giả nói một câu:
- Hạ Tưởng đâu chỉ quen biết Trưởng ban Ngô, mối quan hệ lại còn rất thân thiết nữa.
Quan Viễn Khúc có vẻ hơi nghi ngờ lời của Mai Thái Bình, Mai Thái Bình nhanh chóng chuyển đề tài:
- Hạ Tưởng, hôm nay có hai chuyện muốn nói cho cậu biết. Thứ nhất chính là ứng cử viên cho vị trí Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường bước đầu định ra ba người, chắc cậu cũng biết, đó là Phó Hiểu Bân, Ngô Ký Căn và An Bằng Hữu. Chuyện thứ hai là bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Yến sẽ có sự điều chỉnh không nhỏ.
Lúc Mai Thái Bình nói chuyện, không hề kiêng dè Quan Viễn Khúc, bởi thế có thể thấy được mối quan hệ giữa hai người họ đã khá thân thiết, đồng thời cũng chứng tỏ hai người họ cũng đã có sự ăn ý.
Mai Thái Bình nói thế nào, Hạ Tưởng nghe như thế, trước mặt là một Phó bí thư tỉnh ủy và một Ủy viên Trung ương Bộ chính trị, không có phần để hắn nói.
- Chuyện thứ nhất cậu không phải can thiệp vào, mà cậu cũng can thiệp không nổi.
Mai Thái Bình nói rất thẳng thắn, cũng may Hạ Tưởng hoàn toàn có thể chấp nhận được,
- Chuyện thứ hai cần cậu ra mặt, bởi vì có liên quan đến lợi ích của cậu.
Quan Viễn Khúc tiếp một câu:
- Bộ Chính trị vừa mới tổ chức hội nghị thảo luận về việc Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường có xứng với vị trí ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Giọng nói Quan Viễn Khúc không lớn, nhưng lại như sấm vang bên tai Hạ Tưởng, tuy rằng hắn cũng sớm chờ mong có thể lên chức cao ở Tần Đường, cao ngang tầm Ủy viên thường vụ, lên vị trí cấp phó tỉnh, ít nhất cũng phải mất hai năm nữa, không ngờ mọi việc lại tới nhanh như vậy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Hoàn toàn khiến hắn trở tay không kịp, với tốc độ như một tia sét, khiến hắn kinh ngạc đến ngây người.
Tuy nhiên bình tĩnh suy nghĩ một chút, Quan Viễn Khúc vừa rồi chỉ nói họp nghiên cứu chứ chưa có kết quả chính thức, bây giờ mới chỉ là giai đoạn đầu, còn có được hay không còn chưa biết được.
Quả nhiên, Quan Viễn Khúc liếc nhìn Mai Thái Bình, đứng dậy nói:
- Thái Bình, cậu và Hạ Tưởng tiếp tục thưởng thức trà đi, tôi ra ngoài có chút việc.
Hạ Tưởng hiểu, Quan Viễn Khúc muốn tránh hiềm nghi, bởi vì hội nghị bộ Chính trị không tiện để lộ ra bên ngoài, Quan Viễn Khúc muốn để thời gian cho Mai Thái Bình nói chuyện.
Quan Viễn Khúc vừa ra khỏi phòng, Mai Thái Bình liền có dáng vẻ thả lỏng, muốn cười, nhưng lại không cười:
- Viễn Khúc làm việc so với tôi chu toàn hơn nhiều, cho nên anh ta có được những bước tiến lớn.
Mai Thái Bình bùi ngùi nói một câu, và nói thêm:
- Bộ Chính trị nghiên cứu phương án điều chỉnh bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Yến, trong đó có một phương án là xét thấy kinh tế ở Tần Đường chiếm tỉ trọng ngày càng lớn ở tỉnh Yến, hiện tại đang là thời kỳ quan trọng kiến thiết, có thể suy xét Bí thư Thành ủy xứng với vị trí Ủy viên thường vụ, nhưng phương án lại chưa được thông qua, bởi vì có nhiều ý kiến phản đối.
Có ý kiến phản đối, Hạ Tưởng hoàn toàn có thể lý giải được, riêng vấn đề tuổi tác của hắn cũng đủ để nhiều người ủng hộ hắn cũng không dám lên tiếng. 32 tuổi đã lên phó tỉnh, nhìn cả nước cũng chưa có một tiền lệ nào như vậy, ngay cả với Cổ Thu Thật được xưng là đệ nhất quan trường trong nước cũng làm phó tỉnh khi 34 tuổi.
32 tuổi liền từ Ủy viên thường vụ lên phó tỉnh, Hạ Tưởng có thế nào cũng không cấp bách nhanh đến vậy, có khi có kinh nghiệm nhiều năm ở một vị trí nào đó, chưa chắc không phải chuyện tốt.
- Chắc cậu cũng đoán được, Ngô Tài Dương cũng có ý kiến phản đối.
Mai Thái Bình cười:
- Cũng không biết Trưởng ban Ngô xuất phát từ vấn đề gì, người khác phản đối thì không nói, nhưng người được đề xuất là cậu mà anh ta cũng mãnh liệt nghi ngờ, khiến người ta thật khó hiểu.
Kỳ thật không khó để hiểu vì sao Ngô Tài Dương lại lên tiếng phản đối, Hạ Tưởng đoán, khả năng hắn được thông qua cũng không phải là lớn, hơn nữa hiện tại hắn vừa không có mối quan hệ thân thiết lắm với thế lực bình dân, vừa có quan hệ lúc gần lúc xa với thế lực gia tộc, không chỉ Ngô Tài Dương mở miệng phản đối, e rằng Thủ tướng cũng không tán thành.
Hạ Tưởng không nói lời nào, chỉ chờ Mai Thái Bình tiếp tục nói, bởi vì bất luận bây giờ hắn nói gì, cũng không có ý nghĩa.
- Thủ tướng và Tổng bí thư không tỏ thái độ gì.
Mai Thái Bình cố tình dừng lại mấy phút trên mặt Hạ Tưởng, rồi lại nói:
- Tưởng Tuyết Tùng tán thành ý kiến, còn có Phó chủ tịch quân ủy Lâm Hoa Trọng cũng có thái độ ủng hộ.
Tưởng Tuyết Tùng là Bí thư Thành ủy Bắc Kinh, Hạ Tưởng luôn có cảm tình với người này, hơn nữa hắn có nhiều năm làm việc chung cùng Tào Vĩnh Quốc, đối với hắn cũng có chút yêu thích, Bí thư Tưởng tán thành cũng đồng nghĩa với việc làm ơn mà không tốn sức.
Phó chủ tịch quân ủy Lâm Hoa Trọng, Hạ Tưởng cũng không quen, nhưng không cần đoán cũng biết, là tình cảm của lão Cổ. Không ngờ, ảnh hưởng của lão Cổ cũng rất lớn. Hạ Tưởng cũng thật may mắn được làm bạn cùng lão Cổ, từ cấp sở đến phó tỉnh, nếu thiếu sự ủng hộ của phía quân đội cũng sẽ rất khó vượt qua một bước quan trọng. Cho dù miễn cưỡng bước vào mà phía quân đội không ủng hộ, cũng rất khó đứng vững.
- Nhưng lợi thế vẫn nghiêng về các ý kiến phản đối.