Quan Thần

chương 1393: đường sinh tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Phong từ khi đảm nhiệm Thị trưởng thành phố Yến vẫn giữ thói quen đi ngủ sớm.

Về sau khi gã đảm nhiệm Bí thư thành ủy Thành phố Yến cho đến Thị trưởng thành phố Sơn Thành, mãi đến Bí thư tỉnh ủy tỉnh Yến, thói quen đi ngủ sớm vẫn không thay đổi. Bởi vậy, buổi tối sau khi đồng hồ điểm 9 giờ, dứt khoát tắt máy đi ngủ, trừ phi có sự cố quan trọng hoặc Trung ương gọi điện thoại, còn những người khác gọi nhất định không nghe máy.

Lúc Trần Phong là Thị trưởng thành phố Yến, thói quen của gã đã được rất nhiều người biết. Bình thường cũng không có người dám nửa đêm quấy rầy gã. Bởi vì, Trần Phong tính tình tuy là hiền lành, hay thích nói đùa, nhưng lúc bực bội người bình thường cũng chịu không nổi.

Trần Phong tới tỉnh Sở đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh uỷ, không đến một tuần, thói quen thích ngủ sớm của gã liền trở thành một trong những việc mà mọi người trong trụ sở Tỉnh ủy nhất định phải chú ý ghi nhớ.

Bởi vì có một lần Thị trưởng xui xẻo nửa đêm mang biếu quà. Y tự cho là lễ trọng, lại có vẻ mặt tươi cười, khẳng định có thể nhận được ưu tiên. Dù sao đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Bí thư Trần dù không nhìn mặt y, cũng phải nhận lễ trọng của y. Hơn nữa, y là thông qua người quen giới thiệu.

Ai dè vị Thị trưởng xui xẻo đó sau khi gõ cửa, bà xã Trần Phong rất khách khí nói ông Trần đã đi ngủ, Thị trưởng nọ cũng không chịu đi, muốn ngồi xuống chờ Trần Phong tỉnh dậy, y có lời muốn bày tỏ.

Kết quả Trần Phong thức dậy thật, đột nhiên giận dữ, đưa tất cả lễ vật y mang tới đem ném hết ra ngoài.

Còn chưa hết, ngày hôm sau Trần Phong liền mở cuộc họp, công khai chỉ đích danh phê bình vị Thị trưởng đã tặng quà đút lót cho gã. Hơn nữa còn quấy rối gã nghỉ ngơi. Không hiểu tình nghĩa lễ phép…Kết quả Thị trưởng xui xẻo phải kiểm điểm sâu sắc với Tỉnh ủy. Từ đó về sau tiền đồ chính trị rất tối tăm.

Cũng là bắt đầu từ đó về sau, uy danh củaTrần Phong ở tỉnh Sở chấn động. Thói quen ngủ sớm của gã không người nào dám vi phạm.

Đêm nay, Trần Phong cũng đi ngủ sớm như thường ngày. Đang ngủ ngon, điện thoại vang lên, hơn nữa tiếng chuông rất ngoan cố, đổ chuông không ngừng, đúng kiểu không nhận sẽ không thôi.

Trần Phong liền nổi cáu, hôm nay vừa đúng lúc bà xã không có nhà, gã phải tự mình nhận điện thoại. Đứng dậy cầm lấy điện thoại, liền "a lô" một tiếng nặng nề:

- Tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không thì phiền toái đấy.

- Tôi đã gây phiền hà rồi, Bí thư Trần.

Giọng Hạ Tưởng uể oải,

- Muốn xin anh cứu mạng.

Trần Phong vừa nghe thấy tiếng Hạ Tưởng, lửa giận ngập tràn lập tức biến mất tăm. Cũng lạ, cho dù nếu hiện tại là Mai Thái Bình gây phiền nhiễu cho gã, gã chưa chắc đã không nổi nóng. Riêng Hạ Tưởng không làm cho gã có chút tức giận nào, thật sự không hiểu nổi.

Nghe giọng Hạ Tưởng nửa đùa nửa thật, Trần Phong nghĩ là Hạ Tưởng không có việc gì quan trọng, liền quở trách:

- Toàn là làm loạn, quá nửa đêm rồi còn càn quấy cái gì?

- Đúng là quấy rối, Bí thư Trần, thật muốn lấy mạng...

Hạ Tưởng tuy rằng khi nói chuyện cùng Trần Phong thường hay dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, thực ra hiện tại hắn vô cùng nguy hiểm, mặc dù có Trương Hiểu đích thân bảo vệ, chạy trên đường cao tốc đi về hướng Bắc, hiện tại đã tới địa giới tỉnh Sở. Nhưng Trương Hiểu vừa mới nhận được thông báo, nói là quân khu tỉnh Sở bị điều động bất thường.

Tư lệnh và chính uỷ quân khu tỉnh Sở, tất cả đều là thuộc hàng ngũ của bè phái khác. Đúng là muốn điều động lực lượng chặn giết hắn giữa đường, cũng không phải không có khả năng. Thậm chí Trương Hiểu cũng sẽ bị xử lý.

Trong quân đội…bình thường cũng thường có một viên tướng cao cấp không biết tại sao mà biến mất. Một Trương Hiểu chết thật sự là không làm ra sự kiện gì ghê gớm. Tin tức truyền thông cũng có thể không có vài lời đưa tin. Cho dù có, cũng chỉ là mấy chục chữ báo tang mà thôi.

Đối phương chính là muốn nhất thiết phải giữ hắn lại trước khi đến Bắc Kinh. Có lẽ cũng đã hạ quyết tâm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng. Chính là không cho hắn còn mạng để vào Bắc Kinh. Bởi vì đối phương cũng hiểu rõ nếu hắn vào đến Bắc Kinh thì như rồng về với biển rộng, không ai có thể lại làm gì được hắn!

Hiện tại Hạ Tưởng không dám đi bằng đường hàng không. Đối phương không phải một người, là một đám thế lực, con đường đến các sân bay lớn, nói không chừng nguy cơ trùng điệp, phục binh đầy đường.

Chỉ có thể đi đường bộ, hắn lúc đó rất bình tĩnh mà quyết định. Không thể chữa bệnh ở Tương Giang, nếu không hiện tại nói không chừng đã mất mạng trong bệnh viện ở Tương Giang, cuối cùng kết luận tử vong cũng chỉ có thể là bệnh nghiêm trọng không chữa trị được.

Thực sự là thủ đoạn ác độc, giống như năm đó ở trên biển., Chẳng qua hắn quá may mắn, mới chỉ là một gã Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh nhỏ bé, đã khiến cho quân đội liên tiếp truy sát.

Tuy nhiên thành thật mà nói, trong lòng tiểu lang quân Hạ Tưởng vẫn là hết sức bực bội. Mùi vị bị người ta truy sát đến mức chạy trốn thực sự khó chịu. Lửa giận trong lòng hắn càng tích tụ nhiều thêm.

Nhưng lửa giận càng lên cao, ngược lại càng làm cho hắn cực kỳ bình tĩnh, còn càng bình tĩnh hơn để ứng phó.

Trương Hiểu cũng là hoàn toàn tin tưởng Hạ Tưởng, đã đem quyền chỉ huy hoàn toàn giao vào tay Hạ Tưởng.

Trương Hiểu là Tư lệnh viên của quân khu tỉnh Tương là thật. Nhưng vừa đến tỉnh Sở, gã liền trở thành không là cái gì. Thậm chí có thể bị một tên lính nhỏ một súng bắn chết.

Đừng nói quân khu tỉnh Sở, cho dù ở quân khu tỉnh Tương, gã thậm chí có thể nhận định, nếu có người hạ lệnh liều mạng, chỉ cần không phải là lính của gã thì cũng dám bắn lén gã.

Đọ sức trong quân đội không giống như ở địa phương. Ở địa phương còn có tin tức truyền thông giám sát. Mọi chuyện đều dưới tầm mắt của công chúng. Quân đội là mội nơi giữ bí mật nghiêm ngặt. Mọi chuyện đều phát sinh ở sau lưng. Chuyện người chết…so với ở địa phương nhiều hơn.

Trương Hiểu nhớ rất rõ, mấy năm trước một lần hải quân bất ngờ. Tướng lĩnh cao cấp bị bệnh chết và chết không rõ nguyên nhân nhiều đến mấy chục người. Kết quả thì sao? Chẳng phải cũng bị che đậy rồi vùi lấp mất dưới dòng thời gian, không ai biết được.

Cho nên, gã hoàn toàn không nghi ngờ việc quân khu tỉnh Sở sẽ điều động lực lượng đưa gã và Hạ Tưởng rơi vào con đường chết. Chỉ dựa vào gã và hơn mười tên lính bên mình, rất dễ bị đối phương bao vây. Cũng tại gã không suy xét đến tính nghiêm trọng của vấn đề. Hối hận mình đã không mang nhiều lính hơn một chút.

Ai có thể nghĩ đến đối phương bất ngờ hạ độc thủ, không muốn giữ lại mạng sống cho Hạ Tưởng? Trương Hiểu chỉ biết, không phải Trần Pháp Toàn nổi điên, mà là sự tồn tại của Hạ Tưởng thực sự thành trở ngại trong mắt người khác.

Liên quan tới không chỉ có đấu tranh cấp cao quân đội, còn có tranh đoạt quyền lợi ở địa phương. Hạ Tưởng cho dù là may mắn hay là bất hạnh,thì hắn cũng đã trở thành một cái đinh trong mắt nhiều người.

Trong mắt kẻ khác, Hạ Tưởng so với Cổ Thu Thật lại càng có sức uy hiếp hơn. Bởi vì Cổ Thu Thật cho tới nay vẫn chưa có những mối quan hệ qua lại với phía quân đội, mà Cổ Thu Thật đã là Bí thư Tỉnh uỷ. Còn Hạ Tưởng hiện tại mới là cấp phó tỉnh, lại cùng cấp cao quân đội qua lại mật thiết. Ngay lập tức khiến cho đối phương rất cảnh giác.

Bởi vì…nếu đạt được sự ủng hộ to lớn của quân đội, tốc độ thăng chức của Hạ Tưởng sẽ rất kinh người. Mà quân đội là lực ảnh hưởng và địa bàn cuối cùng của một số người. Hạ Tưởng xuất hiện đã chạm tới điểm mấu chốt của đối phương.

Trương Hiểu lo lắng đến tiều tuỵ…

Nhưng ngược lại Hạ Tưởng đặc biệt trấn tĩnh khiến gã cũng ngầm khâm phục. Dù sao Chủ nhiệm Hạ cũng không phải quân nhân, có thể đối mặt trước sự sống chết, chẳng những thong dong ứng phó, mà còn có thể cười được, thực không phải nhân vật bình thường.

Đổi lại là một cán bộ khác, sợ là đã sớm sợ đến mức mất bình tĩnh.

Hơn nữa, càng làm cho Trương Hiểu không thể không phục chính là, Chủ nhiệm Hạ chẳng trách lại trở thành mục tiêu của đối phương, mạng lưới quan hệ của hắn cũng quá thâm hậu. Tới tỉnh Sở rồi, không ngờ trực tiếp kinh động đến Bí thư Tỉnh uỷ. Nếu như thực sự có Bí thư Tỉnh uỷ ra mặt bảo toàn, cơ hội an toàn đi qua tỉnh Sở sẽ lớn hơn.

Nhưng thể diện của Hạ Tưởng đáng giá để đường đường Bí thư Tỉnh uỷ tự mình ra mặt sao? Trương Hiểu trong lòng thiếu tự tin, bởi vì đối phương khẳng định không dám xuống tay đối với một Bí thư Tỉnh uỷ. Tuy nhiên trong tình huống lúc này, Bí thư Trần khẳng định trong lòng biết là ai muốn lấy mạng Hạ Tưởng. Nếu y phải ra mặt, chẳng khác nào đắc tội chết với đối phương.

Hạ Tưởng…đáng giá để Bí thư Trần mạo hiểm mà ra tay sao?

Bởi vậy sau khi Hạ Tưởng gọi điện thoại, Trương Hiểu ở bên cạnh lo lắng. So với Hạ Tưởng còn hồi hộp căng thẳng hơn nhiều. Thái độ của Trần Phong gần như có thể quyết định sự sống chết của bọn họ. Bởi vì gã vừa mới lại nhận được tin tức, quân khu tỉnh Sở đã hoàn thành việc bố trí phong toả con đường chính đi lại giữa tỉnh Tương và Bắc Kinh!

Nguy trong một sớm một chiều.

Thậm chí càng nghiêm trọng hơn là… Trương Hiểu đã chú ý tới phía sau có người bám theo. Căn cứ vào kinh nghiệm phán đoán của gã, đã có lính trinh sát cùng tham gia. Hơn nữa còn tập trung về phía bọn họ.

Hiện tại chỉ chờ một thời cơ thích hợp. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

…Biểu cảm trên mặt Trần Phong, đầu tiên là yêu thương, sau đó ngưng trọng, sau đó lại là vặn vẹo, thậm chí là nghiến răng ken két.

Lửa giận ngút trời khiến gã mất đi lý trí. Đứng lên một chút, hoàn toàn quên mất trong tay đang cầm điện thoại, vừa đi về phía trước, rầm một tiếng làm chiếc điện thoại kéo lê trên mặt đất. Còn văn kiện và chén trà trên bàn đều bị quăng xuống đất.

- Quá trớn, quá đáng!

Nếu có người ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt Trần Phong lúc này, khẳng định sẽ kinh ngạc. Bởi vì Trần Phong luôn luôn thể hiện thái độ rất mẫu mực. Chưa từng có lúc nào thất thố. Cho dù gã là tươi cười hay là giận dữ, đều có thể thể hiện rất tự nhiên. Nhưng hiện tại toàn bộ gương mặt đều trong phẫn nộ, thật sự khiến người ta phát sợ.

Sau khi đi vòng quanh vài vòng, Trần Phong lại tỉnh táo lại, chỉ suy nghĩ hơn mười giây liền hạ quyết tâm:

- Các cậu có thể yên ổn đến cửa khẩu cao tốc Giang Thành không?

- Có thể!

Hạ Tưởng tin tưởng, đối phương nếu cả gan làm loạn, đoán chừng cũng không dám xuống tay với bọn họ trên đường cao tốc. Bởi vì có một số việc vẫn cần dấu diếm một chút. Còn một vấn đề quan trọng nữa, tốc độ xe trên đường cao tốc quá nhanh, dễ kéo theo hỗn loạn hơn nữa.

- Tốt, tôi đến cửa khẩu đường cao tốc tiếp ứng các cậu. Tôi muốn xem thử có phải có người dám giữa ban ngày bam mặt có dũng khí cầm súng bắn Bí thư Tỉnh uỷ này hay không!

Trần Phong ăn nói mạnh mẽ, không đợi Hạ Tưởng nói thêm câu gì, lập tức cúp máy.

Trương Hiểu ở một bên nghe rõ ràng, trong lòng xúc động vô cùng. Chủ nhiệm Hạ thực sự quá giỏi, thực làm cho người ta hăng hái sục sôi. Một cú điện thoại điều động được một Bí thư Tỉnh uỷ đến bảo vệ hộ tống. Đối phương có to gan lớn mật cũng không dám hỗn với một Bí thư Tỉnh uỷ!

Hẳn là phải…tạm thời an toàn.

Cuộc điện thoại giữa Hạ Tưởng và Trần Phong vừa mới hết, đúng lúc Mai Thái Bình lại gọi điện tới.

Mai Thái Bình không nói câu khách sáo nào, rất rõ ràng rất dứt khoát:

- Tôi đã sắp xếp tất cả tốt rồi, toàn bộ hành trình hộ tống anh ra khỏi khu vực tỉnh Sở!

Bí thư Tỉnh uỷ đích thân tới đón, Chủ tịch tỉnh cùng đi trong toàn bộ hành trình. Thể diện của Hạ Tưởng thực sự là quá lớn.

Trương Hiểu rốt cục thở phào một cái. Bỗng chốc cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Có cảm giác trong chỗ chết tìm được đường sống, ít nhất trong khu vực tỉnh Sở khẳng định sẽ an toàn.

Hiện tại cách Thiên Lượng còn có vài giờ đồng hồ, cách Giang Thành còn có nửa giờ. Chắc là có thể thuận lợi hoàn toàn. Trương Hiểu hơi thả lòng người, lướt nhìn qua đột nhiên lại phát hiện một chiếc xe đi qua. Biển số xe không thấy rõ, nhưng bên trong xe một bóng dáng quen thuộc khiến gã kinh hãi - Trần Pháp Toàn đích thân hành động?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio