Chỉ trong một đêm, Địch Quốc Công như bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn không có tin tức, toàn thành phố giới nghiêm, toàn thể được điều động, ngay cả một dấu chân của Địch Quốc Công cũng không phát hiện ra, dường như Địch Quốc Công một bước bay thẳng lên mây mọc cánh thành tiên vậy.
Chuyện lạ, đúng thật là một chuyện lạ động trời.
Tiêu Lôi rất kinh ngạc và phẫn nộ, cảm thấy như bị Địch Quốc Công lừa gạt. Y tin tưởng Địch Quốc Công như vậy, chống chọi lại mọi thế lực ở Thành ủy, cho Địch Quốc Công thêm một ngày để xử lý sự việc, hơn nữa Địch Quốc Công rõ ràng đã nhận lời với y là sẽ tự mình đến đầu thú, kết quả thì hay thật, Địch Quốc Công đã trêu đùa y, gã đã bỏ trốn.
Tiêu Lôi cho rằng sự mất tích của Địch Quốc Công chỉ là một thủ đoạn lừa bịp của gã mà thôi, là Địch Quốc Công muốn trêu đùa y, nhất định là Địch Quốc Công thấy tình thế không ổn nên bỏ trốn. Dựa vào mạng lưới quan hệ và khả năng kinh tế của Địch Quốc Công, cho dù gã đi đường bộ hay đường hàng không thì tuyệt đối sẽ có thể bay đến một bến bờ tốt đẹp nhất.
Tiêu Lôi có cảm giác như Ngũ Tử Tư chỉ một đêm đã bạc đầu, Thành ủy đã yêu cầu cục Công an Thành phố khống chế Địch Quốc Công, kết quả Địch Quốc Công vẫn mất tích, y phải gánh chịu trách nhiệm lãnh đạo tương ứng!
Địch Quốc Công thật không phải là bạn tốt, uổng công y đã rất tin tưởng gã, vậy mà gã chỉ lo cho bản thân mình, mặc kệ y có giải quyết tốt hậu quả hay không, cũng giống như Địch Quốc Công đã lợi dụng sự tín nhiệm của y đối với gã, thực sự đã chơi khăm y.
Khi trời sáng, Tiêu Lôi mới tin Địch Quốc Công quả thực đã bốc hơi khỏi nhân gian, y liền biết mình có thể sẽ gặp phải một tai ương ngập đầu!
Các cán bộ lớn nhỏ trong Thành ủy Tấn Dương đều ngạc nhiên phát hiện ra rằng, hôm nay Bí thư Trương đi làm sớm hơn nhiều so với mọi khi, nhiều người đều đến Thành ủy đúng giờ như mọi khi, đã để ý thấy Bí thư Trương ngồi trong phòng làm việc đã lâu.
Hơn nữa hôm nay tinh thần của Bí thư Trương vô cùng nghiêm túc, dường như có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra vậy, không ít người biết rằng đã sắp có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra.
Không bao lâu, các cán bộ lớn nhỏ và các nhân viên trong Thành ủy đều kiềm chế sự tùy ý và chào hỏi như thường ngày, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc, gặp mặt cũng không chào hỏi chỉ khẽ gật đầu hoặc cùng lắm chỉ dùng ánh mắt để trao đổi.
Bước chân của mỗi người đều vội vàng, dường như có một trận bão táp sắp xảy ra.
Trong cuộc sống không thể luôn luôn trời trong nắng ấm, một ngày nào đó sẽ có bão táp, chỉ là vấn đề thời gian.
8 giờ 30, Thị trưởng Phạm Kinh Luân mới đến Thành ủy, vừa xuống xe liền nhận được thông báo mời y lập tức tới văn phòng Bí thư mở một cuộc họp khẩn cấp.
Phạm Kinh Luân còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chậm rãi tiến đến văn phòng của Bí thư Thành ủy, vừa mở cửa ra liền sửng sốt, ngoài Trương Bình Thiếu ra Phó Bí thư Thành ủy, Phó thị trưởng thường trực, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thành phố, Trưởng ban Tổ chức Thành ủy cùng với Bí thư Đảng ủy Công an là Tiêu Lôi, hầu như các lãnh đạo chủ chốt trong Thành ủy đều có mặt, nói đúng hơn là chỉ đang chờ một mình y.
Phạm Kinh Luân mới cảm giác được một luồng khí lạnh đập vào mặt, đúng vậy, là luồng khí lạnh. Luồng khí lạnh đó từ người của Trương Bình Thiếu phát ra, lan tỏa ra khắp căn phòng, nói đúng hơn là toàn bộ không khí ở trong phòng đều do Trương Bình Thiếu khống chế.
Từ khi nào mà Trương Bình Thiếu lại có khí thế như vậy? Trong lòng Phạm Kinh Luân mới nảy sinh một nghi vấn không lớn cũng không nhỏ, Trương Bình Thiếu liền mở miệng nói:
- Đồng chí Kinh Luân đã đến rồi, tốt lắm, mọi người đã đến đông đủ, bây giờ bắt đầu cuộc họp.
Phạm Kinh Luân cảm thấy khó hiểu liền hỏi:
- Mở cuộc họp gì vậy?
- Mở cuộc họp tạm thời đình chỉ chức vụ Cục trưởng Công an Thành phố của đồng chí Tiêu Lôi.
Trương Bình Thiếu chậm rãi nói, âm thanh cũng không lớn nhưng lại giống như tiếng sét đánh ngang tai Phạm Kinh Luân. Text được lấy tại
- Cái gì? Cái gì?
Phạm Kinh Luân biết Trương Bình Thiếu từ sớm đã muốn nhúng tay vào cục Công an Thành phố, không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy, hơn nữa lại đột ngột như vậy.
- Việc là như thế này…
Ở ngoài mặt Trương Bình Thiếu rất bình tĩnh, thực ra trong lòng lại thầm vui trước thái độ thất thố của Phạm Kinh Luân:
- Được rồi, tôi không nói nữa, tốt hơn là mời đồng chí Tiêu Lôi tự mình nói rõ thì hơn.
Tiêu Lôi đứng lên với vẻ mặt uể oải:
- Tôi chấp nhận sự xử trí của Thành ủy, đồng ý gánh vác mọi hậu quả.
Không cúi đầu nhận lỗi thì không được rồi, Tiêu Lôi biết rõ Trương Bình Thiếu đã sớm muốn đá văng y ra, nhưng vẫn không tránh khỏi bị rơi vào tay Trương Bình Thiếu, có thể cảm thấy được sự ủ rũ, chán nản và căm hận trong lòng của y, nhưng có thể làm gì được? Mọi việc trong quan trường ai có lý thì người đó chiếm thế thượng phong, huống hồ gì Trương Bình Thiếu lại là lãnh đạo.
Không chỉ là lãnh đạo Thành ủy mà còn là lãnh đạo Tỉnh ủy.
Tiêu Lôi thì đã cúi đầu nhưng cũng là do tình thế cấp bách, nhận sai thì không sao nhưng cuối cùng kết quả xử lý ra sao còn là một quá trình đọ sức dai dẳng, y không lo lắng mình vì vậy mà bị cách chức. Lôi Trị Học còn ở Bắc Kinh chưa về, không có nhân vật số một ở Tỉnh ủy thì sẽ không thể mở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, đối với việc xử trí một Ủy viên thường vụ Thành ủy như y thì hội nghị thường vụ Tỉnh ủy mới có quyền quyết định.
Bây giờ tạm dừng chức vụ chỉ là một việc cần làm khi Địch Quốc Công mất tích, cũng không chứng tỏ y nhất định sẽ bị liên lụy vì sự việc này, vả lại quyền lực lớn nhất của Trương Bình Thiếu chỉ là khiến cho y tạm thời bị đình chỉ chức vụ.
Tiêu Lôi đã thừa nhận sai lầm của mình ngay trước mặt lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy, tự kiểm điểm với Thành ủy về việc Địch Quốc Công mất tích và chấp nhận bất cứ quyết định xử phạt nào của Thành ủy.
Lúc này Phạm Kinh Luân mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tại sao Địch Quốc Công lại đột nhiên mất tích? Tại sao toàn là những chuyện rối rắm? Tiêu Lôi cũng thật là, Địch Quốc Công đã không có đường chạy, nhất định phải được ăn cả ngã về không, không bỏ trốn mới là lạ, còn dám thả Địch Quốc Công chạy loạn xạ? Quá đáng, thật quá đáng.
Phạm Kinh Luân bực tức, ở trước mặt mọi người phê bình Tiêu Lôi vài câu, chỉ ra mọi người trên dưới trong cục thành phố phải lấy việc này làm cơ hội mở ra một đợt giáo dục tư tưởng, chỉnh đốn tác phong công tác và yêu cầu Tiêu Lôi điều tra rõ cuộc sống hư hỏng của Địch Quốc Công, kịp thời báo cáo kết quả điều tra cho Thành ủy.
Ngoài mặt Phạm Kinh Luân đang phê bình Tiêu Lôi, nhưng thực tế vẫn đang bảo vệ Tiêu Lôi và đề ra lý do Tiêu Lôi có trách nhiệm điều tra chuyện của Địch Quốc Công, ẩn ý là trong thời gian Tiêu Lôi tạm thời đình chỉ chức vụ nhưng vẫn tiếp tục thực thi quyền lực của một Cục trưởng!
Trương Bình Thiếu sao có thể không biết ý nghĩ của Phạm Kinh Luân? Y vừa xua tay, dùng quyền uy và uy thế của một nhân vật số một, kiên định nói:
- Đồng chí Tiêu Lôi tạm thời bị đình chỉ chức vụ thì không cần thiết phải nhúng tay vào điều tra vụ việc của Địch Quốc Công nữa. Vụ việc của Địch Quốc Công chứng cớ vô cùng xác thực, sự thật rõ ràng, tôi đề nghị lập tức mở cuộc họp hội nghị thường vụ thảo luận vấn đề, chính thức lập hồ sơ bắt giam Địch Quốc Công.
Trương Bình Thiếu ra sức thúc đẩy mạnh mẽ chính là muốn ép chết vụ án của Địch Quốc Công, sau đó chính thức tiến vào giai đoạn bắt giam. Còn có một điều, Trương Bình Thiếu sẽ không cho Tiêu Lôi có cơ hội lật lại bản án, không cho nguyện vọng tốt đẹp của Phạm Kinh Luân trở thành sự thật.
Sau đó Trương Bình Thiếu chủ trì mở cuộc họp hội nghị thường vụ, trong cuộc họp hội nghị thường vụ sẽ tiến hành thảo luận hai vấn đề là tạm thời đình chỉ chức vụ Cục trưởng cục Công an thành phố của Tiêu Lôi và chính thức lập hồ sơ vụ án của Địch Quốc Công. Mặc dù có nhiều lời phản đối nhưng Trương Bình Thiếu bác bỏ ý kiến của mọi người, cuối cùng đưa ra ý kiến:
- Xảy ra vấn đề gì thì đích thân tôi sẽ đến Tỉnh ủy giải thích rõ với Bí thư Lôi và Chủ tịch tỉnh Hạ.
Lời vừa nói ra khiến mọi người đều á khẩu, cuối cùng hội nghị kết thúc dựa theo ý kiến của Trương Bình Thiếu mà thông qua nghị quyết.
Tiêu Lôi tạm thời bị đình chỉ chức vụ Cục trưởng cục công an thành phố, nhưng vẫn còn là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an. Không ít người cứ tưởng Trương Bình Thiếu chỉ muốn động đến quyền lực Cục trưởng cục Công an thành phố của Tiêu Lôi, nhưng lại không biết rằng Trương Bình Thiếu đã để lại một cái bẫy lớn cho Tiêu Lôi.
Sự biến đổi lớn ở Thành ủy đã truyền đến Tỉnh ủy trong thời gian nhanh nhất.
Thực ra đa số các lãnh đạo của Tỉnh ủy đã sớm biết được sự thay đổi ở Thành ủy. Dù sao cũng là chuyện lớn, Trương Bình Thiếu không thể tự ý đình chỉ công tác của một Ủy viên thường vụ Thành ủy mà không xin chỉ thị của lãnh đạo, Tiêu Lôi cũng không phải tay vừa, y là cán bộ Tỉnh quản lý.
Quyết định của Trương Bình Thiếu được sự ủng hộ của vài lãnh đạo Tỉnh ủy bao gồm cả Hạ Tưởng, Phó bí thư Tỉnh ủy Trương Duy Chiếu và Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh kiêm giám đốc sở Công an Mộc Thành Kiệt cũng ủng hộ quyết định xử lý Tiêu Lôi của Thành ủy. Còn các ủy viên thường vụ khác như là: Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vương Hướng Tiền, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lưu Bình Hành, Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Mao Thân Văn cũng bảo lưu ý kiến trước quyết định của Thành ủy, nhưng họ không phải là cán bộ cấp cao nắm quyền quản lý trực tiếp trong cục Công an thành phố nên quyền phát ngôn không bằng Hạ Tưởng, quyền phát ngôn của Trương Duy Chiếu và Mộc Thành Kiệt lại nặng ký hơn.
Sau khi Hạ Tưởng mở cuộc họp hội ý liền đưa ra quyết định, và chỉ thị cho sở Công an Tỉnh chỉ đạo Ủy ban Kỷ luật thành phố điều tra vụ án của Địch Quốc Công.
Giám đốc sở Công an tỉnh, Mộc Thành Kiệt bày tỏ sự ủng hộ của sở Công an tỉnh trước quyết định của Thành ủy về việc tạm đình chỉ chức vụ Cục trưởng cục Công an thành phố của Tiêu Lôi, đồng thời sở Công an tỉnh cũng sẽ tham gia điều tra vụ án của Địch Quốc Công, và sẽ mở cuộc họp nghiên cứu việc tiến thêm một bước truy cứu trách nhiệm của Tiêu Lôi.
Sau khi cuộc họp đạt được nhận thức chung Vương Hướng Tiền rất bất mãn nói:
- Đồng chí Hạ Tưởng, tôi bảo lưu ý kiến.
- Đồng chí Hướng Tiền bất đồng ý kiến cũng có thể hiểu được.
Hạ Tưởng rất thản nhiên nói:
- Tôi đã nói chuyện điện thoại với đồng chí Trị Học, đồng chí Trị Học ngày mai sẽ về.
Hạ Tưởng tuy không nói rõ thái độ của Lôi Trị Học là như thế nào, nhưng ngụ ý đã ám chỉ Lôi Trị Học đã ngầm thừa nhận quyết định của hội nghị Tỉnh ủy, liền khiến cho Vương Hướng Tiền vô cùng kinh sợ, tại sao ngay cả Bí thư Lôi cũng buông tay? Không thể nào!
Sự việc không thể xảy ra đã xảy ra. Sau cuộc họp, Vương Hướng Tiền lập tức gọi điện cho Lôi Trị Học, kết quả như Hạ Tưởng đã nói, Lôi Trị Học người ở Bắc Kinh thì đầu óc cũng ở Bắc Kinh, dường như chẳng thèm quan tâm đến việc xảy ra ở tỉnh Tây, chỉ nhấn mạnh nói chờ y về rồi mới nói, trước khi y trở về thì tất cả công việc ở Tỉnh ủy đều do Hạ Tưởng quyết định.
Lúc đầu Vương Hướng Tiền hơi kinh ngạc, sau đó lại hiểu ra được điều gì đó, xem ra con đường vào bộ của Bí thư Lôi vô cùng gian nan.
Nếu chẳng may Bí thư Lôi vào bộ trễ một nhiệm kỳ, mà bây giờ y cứ bám theo Lôi Trị Học có phải là sai lầm rồi không?
Tin tức Tiêu Lôi tạm thời bị đình chỉ chức vụ Cục trưởng cục Công an đã nhanh chóng lan truyền khắp các con phố lớn nhỏ ở Tấn Dương. Đồng thời, tin Địch Quốc Công mất tích cũng gây chấn động như vậy, từng đợt chấn động cứ lan rộng ra giống như một cơn gió mùa xuân lồng lộng bay phất phới trên khoảng không Tấn Dương.
Địch Quốc Công mất tích và Tiêu Lôi tạm thời bị đình chỉ công tác chỉ là một phần có thể công khai, còn có những chuyện không thể công khai, khi Tiêu Lôi vừa bị đình chỉ công tác chưa được nửa giờ đồng hồ, sau khi Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố là Thù Đường chủ trì toàn bộ công việc của cục Công an Thành phố chưa được 15 phút liền lập tức hành động, khống chế vài tên thân tín của Địch Quốc Công.
Không chỉ có thân tín của Địch Quốc Công bị khống chế, vài tên thuộc hạ của Tang Thiên Lương cũng nhanh chóng bị Thù Đường áp dụng biện pháp nghiêm khắc bắt tạm giam theo luật hình sự với tội danh cố ý giết người.
Từ việc Tang Thiên Lương bị bắt giữ, đến việc Địch Quốc Công mất tích, cộng với việc Tiêu Lôi bị đình chỉ công tác đã làm dậy lên một cơn sóng lớn gội rửa cả Cục công an Thành phố!