An Tại Đào đã bỏ chiếc áo khoác da, chỉ mặc độc nhất một chiếc áo len. Chiếc áo lót này là năm ngoái Hạ Hiểu Tuyết đan cho hắn. Đây là tác phẩm đầu tiên tận tay cô làm. Tuy không được đẹp lắm nhưng là tấm lòng của cô. Cho nên hắn luôn luôn mặc trên người. Chỉ có điều Trương Hỉ Vượng thấy hắn chỉ mặc một cái áo len mỏng manh, thì đã đem cái áo len bằng da khoác lên người hắn. Nãy giờ hắn tham gia vào việc nhà nông này nên ống quần hắn loang lổ bùn, trên mặt cũng dính bẩn. Nhìn thoáng qua chắc ai cũng tưởng là con cháu của Trương Hỉ Vượng.
Trưởng phòng phòng Nông nghiệp huyện Cao Lãm Chiêm Càn Hữu thấy một tên nhóc con nói chuyện vô lễ với mình như vậy thì không khỏi trừng mắt nhìn lại hắn. Nhưng trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy, y cũng không tiện răn dạy, chỉ có điều ra sức giẫm cái túi nilong vào trong đám bùn.
Gặp đám cán bộ quan liêu như vậy, An Tại Đào trong lòng cũng có chút khó chịu. Nhìn thấy vậy, hắn không khỏi có chút tức giận. Hắn liền rời khỏi đám bùn, cúi người cầm lấy cái bao nilong đang bị nhét dưới bùn đi ra, sau đó ngay tại chỗ nhặt lên thêm vài cái bao nilong nữa.
Chiêm Càn Hữu tuy rằng chỉ là một trưởng phòng cấp huyện, nhưng dù sao cũng là lãnh đạo một ngành ở huyện. Ngay trước mặt lãnh đạo thành phố, nên tự giác trên mặt có chút không nhịn được, liền tức giận giậm chân. Nước bùn văng tung tóe, thiếu chút nữa là văng trúng An Tại Đào.
An Tại Đào đứng dậy, dùng cổ tay áo lau nước bùn văng trên mặt, cơn tức giận lóe lên nhưng rồi biến mắt. Hắn đột nhiên bước lên trên đống bùn lầy, bỗng nhiên xoay người, nước bùn cáu bẩn bị văng tung tóe ra ngoài, văng trúng Chiêm Càn Hữu và một số cán bộ huyện.
Chiêm Càn Hữu rốt cuộc không kềm chế được nói:
- Cái tên tiểu tử thối kia, mày muốn tìm đường chết à?
An Tại Đào hừ lạnh một tiếng, không để ý đến y, nhanh chân bước về khu vườn trại. Chân của hắn bước rất mạnh, dồn sức vào trong đôi bàn chân, khiến nước bùn từ trong đôi giày da bắn tung tóe ra ngoài. Bọn quan lại lập tức khẩn trương né tránh, hướng ánh mắt phẫn nộ về phía hắn.
An Tại Đào giả bộ cái gì cũng không thấy, chỉ tiếp tục cười theo Trương Hỉ Vượng cùng nhau tiến về vườn trại đã được tu bổ xong. Nhìn thấy trên đám bùn đầy những túi nilong, Trương Hỉ Vượng âm thầm thè lưỡi, quay đầu lại quét mắt nhìn một đám cán bộ đang đứng xấu hổ, đột nhiên cảm thấy hết giận, không kìm được bật cười ha hả lên.
Sau khi giúp Trương Hỉ Vượng tu sửa lại vườn trại, Đỗ Canh thở phào một cái, rồi rửa tay cho thật sạch, nhận lấy chiếc áo khoác từ tay An Tại Đào, lạnh lùng quét mắt nhìn cái đám người đang muốn hỗ trợ nhưng không biết hỗ trợ như thế nào.
Tôn Quân Thắng có chút khó chịu, cúi đầu nói:
- Bí thư Đỗ, ngài xem...
Đỗ Canh khoát tay:
- Lão Tôn, anh là tổ trưởng tổ công tác thành phố. Việc cứu trợ do anh phụ trách tôi không có ý kiến. Tôi chỉ thuận tiện đi ngang qua nơi này. Tuy nhiên, tôi cảm thấy các đồng chí nên xuống trực tiếp hiện trường để nhận thấy thiệt hại hơn là tránh ở trong phòng hội nghị có hệ thống sưởi. Lão Tôn, thời tiết vẫn còn lạnh, phải lập tức quay trở về thành phố, kêu gọi cứu trợ nhân lực và vật lực, giúp cho dân chúng tu sửa lại vườn trại, nhất là những người dân chịu tổn thất nghiêm trọng. Ngoài ra, tôi đề nghị cục dân chính thành phố phối hợp cùng với phòng dân chính huyện định ra một phương án bồi thường hợp lý cho những người dân gặp thiệt hại.
Tôn Quân Thắng vừa định mở miệng nói thì chợt thấy Đỗ Canh khoát tay:
- Người của cục dân chính thành phố và phòng dân chính huyện có tới không?
Cục phó Cục dân chính thành phố Tân Hải và Trường phòng phòng dân chính huyện Cao Lãm nghe thấy liền nhanh chóng từ trong đám người bước ra:
- Bí thư Đỗ!
Đỗ Canh nhìn chăm chú hai người này, thần sắc thản nhiên, chỉ có điều sự linh hoạt, sắc bén trong ánh mắt chợt lóe lên rồi biến mất. Ông lớn tiếng nói:
- Tôi hy vọng hai vị lãnh đạo dân chính của thành phố và huyện phải khẩn trương làm việc lên. Trong thời gian ngắn có thể huy động được những tấm nhựa và thảm rơm, thống nhất cung ứng miễn phí cho các hộ bị thiệt hại. Khoản tiền này thì thành phố và huyện mỗi bên chịu một nửa.
Đỗ Canh nói xong, liền dùng một miếng khăn giấy lau sạch vết bẩn trên mặt mình.
Tôn Quân Thắng cười, lớn tiếng đáp lại:
- Bí thư Đỗ đã ra chỉ thị, thì các cán bộ chịu trách nhiệm có liên quan ở thành phố và huyện phải lập tức hành động, quán triệt những chỉ thị và tinh thần của Bí thư Đỗ, tranh thủ trong thời gian ngắn phải hỗ trợ quần chúng bị thiệt hại tu sửa vườn trại. Bí thư Đỗ, ngài còn chỉ thị nào nữa không?
Khóe miệng Đỗ Canh hơi nhếch lên:
- Tôi chỉ có một câu, các đồng chí, tình hình thiệt hại và cuộc sống của dân chúng rất quan trọng. Lập tức hành động mau lên!
- Tiểu An, chúng ta mau quay về Tân Hải.
Đỗ Canh bước thấp bước cao đi về phía An Tại Đào. An Tại Đào vội vàng mặc lại áo khoác của mình, tùy tiện lau đi vết bẩn dính trên người, rồi mang trả chiếc áo lông dê cho Trương Hỉ Vượng, vỗ vai của gã rồi vội chạy theo Đỗ Canh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Đám người Chiêm Càn Hữu vội vàng tỉnh lại. Nhóc con hỷ mũi chưa sạch này không ngờ lại là nhân vật mà hai ngày qua các cơ quan huyện thị đã yên lặng lưu truyền. Là tân thư ký của Bí thư Thành ủy Đỗ vừa mới điều đến, là con rể của Phó chủ tịch thành phố Hạ, là phóng viên đến từ báo Tân Hải Thần An Tại Đào. Trong lúc nhất thời, sắc mặt Chiêm Càn Hữu rất khó xem.
An Tại Đào bước ngang qua người y. Tuy hắn không nhìn nhưng Chiêm Càn Hữu lại có cảm giác An Tại Đào đang muốn truyền đến y một sự căm tức. Trong lòng y cảm thấy lạnh. Y chỉ là một cán bộ cấp trưởng phòng ở một huyện, nếu đắc tội với tâm phúc của Bí thư Thành ủy thì việc này đối với y mà nói không phải là chuyện tốt.
Đỗ Canh từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn Bí thư huyện ủy huyện Cao Lãm Trương Tiểu Xuyên tí nào. Trương Tiểu Xuyên có chút không yên tâm. Gã là do Mông Hổ một tay đề bạt lên. Việc gút mắc giữa Đỗ Canh và Mông Hổ gã cũng biết chút ít. Nhưng dù sao gã cũng không phải là Mông Hổ. Mặc dù có Mông Hổ đỡ đằng sau lưng nhưng nếu thu thập một Bí thư huyện ủy như gã thì với Đỗ Canh cũng chẳng khó khăn gì.
Trương Tiểu Xuyên vội vàng đi tới trước vài bước, theo bên người An Tại Đào, cười nịnh nói:
- Thư ký An phải không? Ngưỡng mộ thanh danh đã lâu. Cậu xem có thể nói với Bí thư Đỗ là dù sao bây giờ cũng không còn sớm nữa, có thể vào trong huyện ủy của chúng tôi dùng một bữa cơm không? Hơn nữa, Bí thư Đỗ mình dính đầy bùn, có nên chăng tìm một chỗ tắm hơi cho sạch sẽ? Nếu có thể khiến cho Bí thư Đỗ lưu lại huyện thì chúng tôi sẽ không bạc đãi cậu.
An Tại Đào dừng lại, quay đầu nhìn Trương Tiểu Xuyên, cười nói:
- Bí thư Trương, Bí thư Đỗ còn bận nhiều việc lắm. Tối nay ngài ấy còn có việc đại sự phải làm. Hay là lần tới đi.
Lão Triệu đã đánh xe lại, Đỗ Canh ở bên xe chà chà chân, nhíu mày, rồi tháo đôi giày da dính đầy bùn đất bỏ ngoài xe. Ông ta chui vào trong xe, mang tạm một đôi dép. Lão Trương khẩn trương mang đến một cái túi nilong, bỏ đôi giày của Đỗ Canh vào.
An Tại Đào vội vàng đi tới, phía sau là một đám cán bộ đến đưa tiễn.
An Tại Đào vừa muốn lên xe thì Đỗ Canh ở trong xe đã nói:
- Cậu cũng cởi giầy ra đi. Làm dơ xe lão Triệu, ông ấy sẽ không để cậu yên đâu.
An Tại Đào dạ một tiếng rồi cũng giống như Đỗ Canh, cởi giầy ra, dùng một tờ báo gói đôi giầy bẩn của mình lại, rồi lên xe.
Đỗ Canh không ngờ không có lời chào tạm biệt nào đối với đám cán bộ đang đứng kia. Sắc mặt của Tôn Quân Thắng rất khó coi. An Tại Đào nhìn xuyên qua cửa kính, nhìn thấy Tôn Quân Thắng đột nhiên phất tay bảo:
- Đi, đi, đứng đây làm gì.
Chiếc xe chậm rãi tiến dần vào trong huyện Cao Lãm. Đỗ Canh yên lặng ngồi trong xe, sắc mặt âm trầm. Ông ta đã đến Tân Hải được gần một năm. Với tác phong làm việc của các cơ quan tại Tân Hải, ông cảm thấy không được hài lòng. Nhưng vì có Mông Hổ trong đó nên dù có lòng muốn chỉnh đốn lại tác phong làm việc của các cán bộ nhưng ông vẫn còn một chút do dự, lo lắng Mông Hổ sẽ bằng mặt mà không bằng lòng mà gây trở ngại.
Nhớ đến khuôn mặt kiêu căng của Mông Hổ, lửa giận trong người ông lại bốc lên.
Nếu không thu phục được Mông Hổ thì ông không thể nắm trọn quyền lực của Tân Hải trong tay. Nếu thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi đối với ông. Hiện tại, một số nhân vật số một tại một số huyện đều là phe cánh của Mông Hổ. Ông ta dù là Bí thư Thành ủy nhưng cũng là thùng rỗng kêu to. Đừng nhìn thấy Trương Tiểu Xuyên ngoài mặt có chút kinh sợ nhưng trong lòng thì không e ngại ông.
Vào đường lớn, xe lão Triệu liền đi nhanh hơn.
Sắc mặt Đỗ Canh dần dần trở nên bình tĩnh hơn. Ông đột nhiên mở miệng nói:
- Tiểu An, tôi nghĩ chúng ta nên tìm một cửa hàng nào đó mua đôi giày mới đi. Đôi giày này đã bị ướt, căn bản không thể nào mang lại được. Lão Triệu, lái xe đến trung tâm thương mại Tân Hải. Tiểu An, cậu lên đó mua hai đôi giày, mỗi người một đôi.
Lão Triệu đồng ý. Không bao lâu sau, chiếc xe tiến vào trung tâm thương mại Tân Hải, thành phố Tân Hải. Lão Triệu liền dừng xe lại. An Tại Đào hỏi số đo giầy của Đỗ Canh rồi mang đôi giày của mình bước xuống xe.
Hắn mang đôi giày bẩn của mình vào trong khu trung tâm thương mại, lên thẳng lầu ba chỗ khu vực bán giày. Hắn thường xuyên bị Hạ Hiểu Tuyết kéo đến đây đi dạo nên rất quen thuộc với chỗ này.
Vừa mới lên tới lầu ba, hắn chạm phải một người mặc chiếc áo khoác gió màu đen, trên cổ quấn một khăn quàng cổ màu đỏ, trong tay cầm một chiếc di động to đùng. Bên cạnh là một cô gái đang nũng nịu khoác tay y.
Không ngờ là con trai ông chủ Dân Thái Lộ Phùng Xuân, Lộ Binh. Lộ Binh nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi mở tay ngạc nhiên kêu:
- Chú em, sao lại thế này? Cậu nhìn xem người cậu toàn là bùn.
Việc An Tại Đào trở thành thư ký của Đỗ Canh không giấu được Lộ Binh. Cho nên Lộ Binh cũng tự nhiên thân thiết hơn so với trước kia.
An Tại Đào cười:
- Thì ra là sếp Lộ. Tôi cùng Bí thư Đỗ xuống huyện nên người đầy cả bùn, cả giầy cũng không thể mang. Cho nên mới đến đây mua đôi giầy mới.
Lộ Binh ánh mắt sáng lên, khẩn trương nắm chặt cánh tay An Tại Đào:
- Sao trùng hợp vậy, tôi cũng đến đây mua giầy. Văn Hà, em đi mua cho tụi anh mỗi người một đôi giày.
Lộ Binh không giải thích gì, lập tức kéo tay An Tại Đào đến khu vực bán giày, nói với cô gái xinh đẹp đi bên cạnh y. Cô gái chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người rất hấp dẫn.
Cô gái liền nở nụ cười:
- Không biết số giày của cậu bao nhiêu? Thích giày đế cứng hay là giày da đế mềm?
- Sếp Tổng, như vậy sao được? Tôi tự mình mua là được rồi. Sao có thể làm phiền vị tiểu thư đây.
An Tại Đào nhướng mày, muốn bước đi thì bị Lộ Binh giữ chặt lại, không thể động đậy. Hắn nhìn gã công tử này, thầm nghĩ tên này tuy mập mạp nhưng lại khỏe vô cùng.