Quan Thanh

chương 118: hôn lễ nhà họ an (1+2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

An Tại Đào đương nhiên biết Lộ Binh đang làm cái gì, đơn giản là muốn tăng thêm mối quan hệ tốt với mình mà thôi. Hắn không phải là một người lỗi thời, lại có sự lịch duyệt của kiếp trước. Đối với con trai ông chủ Dân Thái đã từng giúp đỡ mình, trong lòng hắn cũng có vài phần thiện cảm. Hơn nữa, Dân Thái tài lực hùng hậu, mạng lưới quan hệ rộng nên hắn hiểu rõ rằng, chỉ cần quan hệ tốt với ông ta thì con đường làm quan của mình sẽ rộng mở.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn liền cười nói:

- Vậy thì phiền anh quá!

Lộ Binh thấy An Tại Đào đồng ý thì trong lòng vui vẻ, liền cười vui vẻ, vỗ vai An Tại Đào:

- Chú em, không cần phải khách khi như vậy. Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn bè, còn tính toán gì nữa. Đúng rồi, đây là bạn gái của tôi, tên là Văn Hà, là giám đốc tài chính của khách sạn Hải Thiên.

An Tại Đào đứng dậy gật đầu:

- Chào chị!

Văn Hà vươn cánh tay trắng mịn, nhẹ nhàng nắm lấy tay An Tại Đào cười nói:

- Cậu quá khách sáo rồi, tôi đã sớm nghe qua Lộ Binh nói về cậu vài lần. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Nụ cười tràn đầy sự lọc lõi trên mặt Văn Hà vô hình che lấp sự thanh tú của cô, ngược lại còn làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. An Tại Đào cũng hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng không khách sáo:

- Thật là làm phiền tiểu thư Văn Hà, vậy thì mua hai đôi đi. Tôi mang số 43, đen hay đỏ đều được. Cũng có thể mua thêm một đôi giày da đế mềm màu đen số 42.

An Tại Đào nhớ đến đôi giày của Đỗ Canh cũng là một đôi giày da đế mềm, liền muốn mua cho ông ấy. Văn Hà vừa nghe qua hai đôi thì có chút ngẩn ra. Tuy nhiên, cô cũng có sự lịch duyệt trong xã giao nên không hỏi nhiều, liền vội vàng đi đến khu vực bán giày.

Lộ Binh trong lòng cũng hơi chấn động. Tuy tuổi y không lớn lắm, nhưng từ nhỏ đã ở trong chốn thương trường nên lập tức cũng hiểu được, An Tại Đào đây là giúp cho Bí thư Thành ủy Đỗ Canh mua giày. Y trong lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn, nắm chặt cánh tay An Tại Đào, cúi đầu hỏi:

- Chú em, có phải Bí thư Đỗ đang chờ dưới lầu?

An Tại Đào thản nhiên cười, cũng không giấu diếm:

- Không sai, Bí thư Đỗ đang chờ trong xe.

Lộ Binh nét mặt lập tức có chút hớn hở. Y do dự một chút rồi bật cười:

- Chú em, cơ hội khó có được, có thể giới thiệu cho người anh này quen biết với Bí thư Đỗ hay không? Yên tâm đi, anh không bạc đãi chú em đâu.

An Tại Đào cười thầm trong lòng nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì:

- Bí thư Đỗ công việc bề bộn, còn có việc quan trọng bên ngoài cần giải quyết. Tôi nghĩ hay là để hôm khác đi.

An Tại Đào đã khéo léo từ chối thì Lộ Binh làm sao mà không hiểu chứ. Y hít sâu một hơi, cười chế giễu:

- Dù gì thì người ta cũng là Bí thư Thành ủy, là lãnh đạo lớn nhất của Tân Hải chúng ta. Một lãnh đạo như thế sao lại muốn gặp một thương nhân như tôi chứ. Cũng là do cha của tôi trước đó không lâu, trong hội nghị liên hiệp công thương đã gặp qua Bí thư Đỗ một lần, cũng thật vất vả mới mời được Bí thư Đỗ một ly rượu. Cũng không biết là Bí thư Đỗ còn nhớ ông ấy hay không?

An Tại Đào cười không nói gì. Cho dù có quen thuộc cách mấy hắn cũng không bao giờ làm cái việc đường đột khiến cho lãnh đạo mất hứng. Đỗ Canh với cương vị là lãnh đạo, không thể dễ dàng gặp người xa lạ. Chẳng phải Lộ Binh là con cháu thế gia ở Tân Hải, trong mắt Đỗ Canh, kẻ có tiền căn bản chẳng là cái gì cả.

An Tại Đào thử đôi giày mới mua, cảm thấy rất vừa chân. Sau đó, hắn cầm đôi giày mua cho Đỗ Canh, nói khách sáo với Lộ Binh và Văn Hà hai câu rồi vội vàng đi xuống lầu.

Lộ Binh nhướng mày, rồi nhẹ nhàng kéo Văn Hà:

- Em yêu à, chúng ta cũng đi theo đi.

Văn Hà có chút kinh ngạc:

- Lộ Binh, sao hắn không chịu giới thiệu Bí thư Đỗ cho anh? Nếu đã không rồi chúng ta theo sau làm gì?

Lộ Binh vội vàng nói:

- Em đi theo anh là được rồi. Đừng nói gì nữa.

An Tại Đào vội vàng đến trước xe Đỗ Canh, vừa muốn lên xe thì phía sau truyền đến giọng nói nhiệt tình của Lộ Binh:

- Chú em, thật là trùng hợp à. Cũng đến đây mua đồ sao?

An Tại Đào nhướng mày, ngẩng đầu nhìn thấy Lộ Binh đang dẫn Văn Hà hồng hộc chạy đến, trong mắt hiện lên chút ý cười. Hắn biết Lộ Binh vẫn không từ bỏ ý định. Nhưng ngay trước mặt Đỗ Canh, hắn cũng không muốn vạch trần y, chỉ làm bộ tình cờ gặp mặt:

- Hóa ra là sếp Lộ, thật là trùng hợp.

Lộ Binh hướng An Tại Đào với vẻ cảm kích. Vừa tính nói thì lão Triệu lái xe có chút không kiên nhẫn mà ấn còi vang lên âm thanh chói tai, ngay trước mặt Văn Hà.

An Tại Đào liếc mắt nhìn Lộ Binh một cái rồi vội vàng mở cửa xe. Lão Triệu lập tức khởi động xe chạy đi. An Tại Đào liền đưa đôi giày mới cho Đỗ Canh nói:

- Bí thư Đỗ, ngài xem đôi giày này có vừa không? Nếu như không vừa thì tôi sẽ đổi lại.

Đỗ Canh tiếp nhận đôi giày, cười ha hả nói:

- Tiểu An, cậu thật sự là không tồi nha. Rất vừa, rất thoải mái. Ừ, Tiểu An, cậu đem hóa đơn cho lão Triệu, lão Triệu sẽ giải quyết nó.

An Tại Đào cười lắc đầu:

- Bí thư Đỗ, chỉ hơn có một trăm đồng thì làm gì có hóa đơn. Tôi không nhận đâu.

Đỗ Canh nhíu mày, tiện đà cười rộ lên, cũng không nói gì nữa, dùng tay vỗ vỗ chỗ ngồi:

- Lão Triệu à, về nhà luôn nhé. Tiểu An, cậu cũng theo tôi. Gọi điện thoại gọi lão Hạ và Hiểu Tuyết đến nhà tôi uống nước canh đi. Bà Tôn của tôi ở nhà đã nấu sẵn rồi.

Lão Triệu dừng xe trước cửa, dừng xe trước khu nhà của Đỗ Canh và Hạ Thiên Nông. Sau khi hai người xuống xe rồi mới lái xe về phía một tòa nhà. Lão Triệu cũng có nhà ở đây, nhưng chỉ là một ngôi nhà nhỏ có hai phòng.

Đỗ Canh xuống xe, bước trên đôi giày da màu đen đế mềm, khóe miệng hiện lên nụ cười kỳ lạ, liếc mắt nhìn An Tại Đào:

- Tiểu An, cậu đúng là không nói thật. Cậu tưởng tôi không nhìn ra được hàng chắc? Đây là hàng hiệu, ít nhất phải bốn trăm trở lên. Làm sao mà chỉ hơn một trăm được?

An Tại Đào cười ha hả nói:

- Bí thư Đỗ, chỉ là một đôi giày thôi mà.

Đỗ Canh khóe miệng nhếch lên nhưng không nói gì, dẫn đầu bước vào. Vừa mới đi được hai bước, ông ta đột nhiên quay lại nhìn An Tại Đào, không biết vô tình hay cố ý hỏi:

- Chàng thanh niên vừa rồi là bạn của cậu?

An Tại Đào ngẩn ra, thầm nghĩ quả nhiên là Đỗ Canh đã chú ý đến Lộ Binh. Hắn "dạ" một tiếng:

- Bí thư Đỗ, tôi và anh ấy cũng không quen biết lắm. Là do Hạ Hiểu Tuyết giới thiệu, là con trai của ông chủ Dân Thái, tên Lộ Binh.

Ánh mắt Đỗ Canh chuyển động, tiếp tục nói:

- Lộ Phùng Xuân?

An Tại Đào gật đầu:

- Đúng vậy!

Ngày mai là thứ Bảy, An Tại Đào ở nhà Hạ gia dùng cơm chiều rồi mới về. Tuy Đỗ Canh mời bọn họ về nhà uống canh nhưng Hạ Thiên Nông đã khéo léo từ chối. Trong lúc ăn cơm, Hạ Thiên Nông tùy ý hỏi chuyện Đỗ Canh cùng với An Tại Đào xuống huyện như thế nào. Sau khi biết được tại sao Đỗ Canh lại muốn làm như vậy thì trầm ngâm một chút rồi nói:

- Tiểu Đào, Bí thư Đỗ quả nhiên là có hành động. Tiểu Đào, ngày mai ba và mẹ con sẽ đi tỉnh để khám bệnh. Con ở văn phòng Thành ủy nghe ngóng tình hình. Nếu có chuyện gì thì lập tức gọi điện cho ba.

An Tại Đào đồng ý. Thạch Thanh nhìn thấy Hạ Hiểu Tuyết tỏ ý vui mừng thì không khỏi mắng hai câu:

- Con bé xấu xí kia, mẹ và ba đi khám bệnh. Con vui mừng chuyện gì?

Nói xong, Thạch Thanh đột nhiên nghiêm sắc mặt, trịnh trọng nói với An Tại Đào:

- Tiểu Đào, mẹ và ba của con không phải là loại người cứng nhắc, cổ hủ. Ba mẹ biết rằng các con tuổi trẻ tình cảm nồng nàn. Nhưng mẹ cảnh cáo hai con. Hai con dù sao cũng chưa kết hôn nên tuyệt đối không được đi quá giới hạn. Nếu có chuyện gì xảy ra, Hạ gia chúng ta không gánh nổi đâu.

An Tại Đào cười xấu hổ, xoa tay cúi đầu không nói gì cả.

Hạ Hiểu Tuyết ửng hồng hai má, lập tức không thuận mà kéo cánh tay Thạch Thanh làm nũng.

Vừa về đến nhà, không thấy An Nhã Chi và Trúc Tử đâu cả. Chiều nay, cả hai người rảnh rỗi nên đi xem phim. An Tại Đào về phòng ngủ của mình, từ ngăn kéo bàn học lấy ra một cái túi mà nhân vật thần bí đã đưa cho mình. Trong đó có một bức ảnh và một quyển nhật kí ghi chép các số liệu, tin tức, trong lòng do dự, có nên hay không giao những thứ này cho cha vợ của mình hoặc Bí thư Đỗ?

Ngẫm nghĩ một chút, hắn lại cất cái túi trở lại chỗ cũ.

Nằm trên giường, hắn vắt tay lên trán suy nghĩ. Qua tết Nguyên đán, không đến ba tháng tính từ đầu năm, nếu Đỗ Canh muốn hoàn thành việc củng cố quyền lực, hắn nhất định phải có hành động trước. Việc lật đổ Mông Hổ không phải là không có khả năng nhưng….

Nếu như không nhắm vào Mông Hổ, Đỗ Canh sẽ xuống tay với ai đầu tiên? An Tại Đào trong lòng chấn động, trước mắt hiện lên gương mặt thảm đạm của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tôn Phúc Lợi.

Nhất định là ông ta! An Tại Đào âm thầm cắn chặt răng. Trong trí nhớ ở kiếp trước, Tôn Phúc Lợi tự dưng chưa đến tuổi về hưu lại đột nhiên không một tiếng động lui về tuyến hai, rời khỏi quan trường Tân Hải. Điều này làm hắn càng thêm khẳng định sự suy đoán của mình.

Nhưng trong một thời gian ngắn như vậy, Đỗ Canh làm như thế nào lại khiến cho Tôn Phúc Lợi xuống ngựa như vậy? Là bởi vì vấn đề kinh tế? Hay là đàn bà? An Tại Đào không biết được.

Sự thật thì lúc đó hắn cũng mới bước vào quan trường, cho dù Đỗ Canh có động tác như thế nào cũng không quan hệ đến hắn. Chỉ có điều, lần này lại có liên quan đến Hạ Thiên Nông, nên An Tại Đào phải cho Hạ Thiên Nông một thời gian thích hợp để chấm dứt việc "dưỡng bệnh", quay trở Tân Hải hiệp trợ cho Đỗ Canh thu thập tàn cục. Nếu không chắc chắn sẽ khiến cho Đỗ Canh bất mãn và phản cảm.

Suy nghĩ nhiều nên đầu óc có chút choáng váng, mà cũng chưa ra được điều gì rõ ràng. Hắn thở dài, hay là cứ ngồi yên mà xem tình hình. Lúc này, đột nhiên hắn cảm thấy đói bụng, định đi vào trong bếp, xem mẹ có nấu cháo hay không để làm một chén thì đúng lúc An Nhã Nhĩ cùng với Trúc Tử khoác áo lông thật dày từ ngoài cửa đi vào.

An Tại Đào lên tiếng:

- Mẹ, đã trễ thế này, mọi người đi đâu thế?

An Nhạ Chi cười, cởi áp khoác treo lên rồi nói:

- Mẹ cùng với Trúc Tử đi xem phim. Hôm nay trong trường có phát vé, Trúc Tử cũng chưa đi xem phim lần nào, nên mẹ đi cùng với em nó.

An Tại Đào ồ lên một tiếng, thuận tay nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đang đỏ bừng vì lạnh của Trúc Tử, đang muốn đi vào trong bếp, thì nghe An Nhã Chi nói:

- Tiểu An, ngày mai cuối tuần con có nghỉ không?

An Tại Đào ngẩn ra hỏi:

- Con nghỉ! Mẹ, có việc gì à?

An Nhã Chi thở dài, ngồi xuống ghế sofa nói:

- Cháu trai của anh trai ông ngoại con kết hôn. Hôm nay, anh họ của mẹ đã đến thông báo chuyện này, đưa cho mẹ một tấm thiệp mời. Mẹ nghĩ hay là quay về để tham dự.

An Tại Đào nhíu mày nói:

- Mẹ, chúng ta còn để ý những người đó làm gì? Mẹ đã quên trước kia bọn họ đối đãi với chúng ta như thế nào à?

Cha mẹ của An Nhã Chi ở thôn An Cư, thị trấn Mã Kiều, huyện Cao Lãm. Tuy rằng ở đó cũng được coi là một đại gia tộc, nhưng bởi vì An Nhã Chi sống chết với tình yêu của mình nên người của An gia đều khinh rẻ. Sau khi cha mẹ An Nhã Chi qua đời, người của An gia cũng đoạn tuyệt với mẹ con An Nhã Chi.

An Tại Đào cho đến nay vẫn còn nhớ rất rõ, vào lúc hắn học đại học, An Nhã Chi được phân căn nhà bây giờ nhưng vẫn còn mấy ngàn chưa trả, suy nghĩ mãi cũng không tìm đâu ra nhiều tiền như vậy. Bà liền mặt dày mày dạn về quê một chuyến, muốn tìm những người thân thích mượn một số tiền nhưng lại bị sỉ nhục đến phát khóc mà phải trở về lại Tân Hải. Nếu không có An Tại Đào tiếp nhận mười ngàn tiền giúp đỡ học tập của ông chủ Dân Thái Lộ Phùng Xuân thì mẹ con An Tại Đào đã không có căn nhà bây giờ để ở.

- Hừ, nhiều năm như vậy cũng không lui tới với chúng ta. Nay đứa cháu kết hơn lại gởi thiệp mời. Chẳng qua là muốn lấy tiền mừng thôi. Mẹ, chúng ta đừng đi. Những người tiểu nhân đó, để ý đến bọn họ làm gì? Hạng người thân này thà rằng không có.

An Tại Đào nhớ đến việc mẹ mình phải chịu oan ức nên không dằn lòng tha thứ được.

Hắn oán hận ngồi xuống:

- Mẹ, sao bọn họ lại tìm đến mẹ?

- À, cũng thật là trùng hợp. Vào giờ nghỉ trưa, mẹ đi dạo ở cửa hàng bách hóa, vốn định mua cho Trúc Tử một đôi giày bông nhưng kết quả là gặp bác họ của con.

An Nhã Chi thở dài. Đối với những cay đắng của ngày trước, đến giờ bà vẫn còn thấy đau.

- Tiểu Đào à, tình đời ấm lạnh đều là như thế này. Dù sao thì cũng là người thân của ông ngoại con. Còn mẹ tốt xấu gì cũng là họ An. Nếu mẹ không biết thì thôi, còn đã biết con trai của bác họ con kết hôn thì dù thế nào mẹ cũng phải đi một chuyến.

- Được rồi, mẹ biết là con thương mẹ. Ngày mai mẹ đi cùng với Trúc Tử, cũng không có gì đáng ngại đâu. Nhiều năm như vậy, mẹ cũng già rồi, cũng không thể quên tổ quên tông được. Con nói có đúng không?

An Tại Đào thở dài, do dự một chút rồi nói:

- Mẹ, thôi được rồi. Nếu như mẹ muốn đi thì ngày mai con cùng với Trúc Tử về với mẹ. Chúng ta xem như là bỏ tiền để đánh đổi tình thân đi. Con thật sự là không muốn giáp mặt với những người đó.

Dựa theo phong tục của người dân Tân Hải, con cái khi cưới vợ thì người con gái phải xuất giá trước hừng đông. Trước khi trời sáng, nhà của An Đại Lực thôn An Cư, thị trấn Mã Kiều, huyện Cao Lãm đã giăng đèn kết hoa, pháo đỏ sẵn sàng. Người nhà mặc những bộ đồ mới. Con trai của An Đại Lực là An Vĩnh Tân cùng người vợ mới cưới mặc áo màu đỏ chuẩn bị bước vào nhà.

An Đại Lực năm nay 54 tuổi, là con trai cả của em ruột cha An Nhã Chi, mà An Vĩnh lại là trưởng tôn thôn An Cư. Trưởng tôn kết hôn thì toàn bộ thân thích tại thôn An Cư phải có mặt. Mấy năm nay, người dân thôn An Cư dựa vào trồng rau quả mà làm giàu. Có nhà cũng có sinh viên sau khi tốt nghiệp đã ở thành phố lập nghiệp, trở thành người thành phố. Còn có người kinh doanh buôn bán tại thị trấn Mã Kiều. Tóm lại cũng coi như là một đại gia tộc có sức ảnh hưởng lớn.

Trước cửa ngôi nhà mới hai tầng của An Đại Lực có mấy cái kiệu nhỏ, còn có hơn mười chiếc xe máy. Anh chị em họ của An Nhã Chi có bảy người, khi đi mang theo con cái ước chừng cũng hơn trăm người, khiến cho khoảng sân rộng lớn nhà An Đại Lực đầy ắp người.

An Đại Lực mời đến một vị đầu bếp nổi tiếng trong thôn chuyên nấu đám tiệc. Những người phụ nữ trong thôn được mời đến phụ giúp bận tối tăm mặt mũi, sắp xếp hơn mười bàn tiệc rượu trong nhà và ngoài sân.

An Đại Lực mặc một bộ âu phục màu đen rẻ tiền đứng ở cửa. Bên cạnh ông ta là Tôn thị. Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm chạy đến, trong tay cầm kẹo hoặc pháo. An Tại Lực ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời đã bắt đầu lên cao, cũng gần đến 12h trưa nên không khỏi nhíu mày, quay sang Tôn thị nói:

- Không biết em của cô rốt cuộc có đến hay không? Cho dù có làm quan đi chăng nữa cũng không đến mức cao giá như vậy?

Tôn thị bĩu môi:

- Em rể của tôi là Trưởng phòng ở huyện, công việc bận rộn vô cùng. Người ta có thể bớt chút thời gian đến đây đã là nể mặt anh lắm rồi. Anh còn chọn tam lấy tứ nữa. Hơn nữa, em họ của anh là Phó chủ tịch thị trấn này cũng còn chưa tới sao?

Hai bên đang cãi vả nhau thì một chiếc xe jeep màu xanh lá chậm rãi tiến đến. An Đại Lực cười ha hả nói:

- Nhìn xem, là em họ tôi đến đấy.

An Đại Lực nghênh ngang bước ra, ân cần mở cửa xe cho người em họ. Em họ của An Đại Lực họ Mã, tên là Mã Diệu, Phó chủ tịch thị trấn Mã Kiều, là người mà An Tại Đào hôm qua cùng Đỗ Canh xuống nông thôn gặp mặt. Mã Diệu là cháu trai của mẹ An Đại Lực. Tuy rằng chức không lớn, nhưng ở thị trấn Mã Kiều này thì cũng được coi là nhân vật số một.

Y bước xuống xe, bắt tay An Đại Lực. Sau đó mang theo cặp xách màu đen bước vào trong sân. Những người bà con thân thích trong thôn liền xúm lại, tiếp đón Mã Diệu. Mã Diệu gật đầu một cái vì phép lịch sự. Rồi được vợ của An Đại Lực nghênh đón vào trong nhà như một vị khách quý.

Mặt trời đã lên cao, ngay cả An Đại Lực còn có chút không kiên nhẫn. Em của Tôn thị là Tôn Linh rốt cuộc cũng đến cùng với ông xã trên một chiếc Santana. Tôn Linh mặc chiếc váy liền thân màu đỏ. Nhan sắc cũng xem như xinh đẹp nhưng lại quá mức tầm thường. Tuy nhiên, trong mắt của những người nông dân thì người phụ nữ này cũng thuộc hàng phu nhân. Tôn Linh kéo cánh tay chồng mình, chầm chậm tiến đến bên anh chị rể, thần thái rụt rè và kiêu căng khi được thân thích chào hỏi. Sau đó cũng được ngênh đón vào nhà chính.

Nếu An Tại Đào đến đây lúc này, hắn nhất định sẽ phát hiện em rể An Đại Lực chính là Trường phòng phòng Nông nghiệp huyện Cao Lãm Chiêm Càn Hữu. Cái này phải gọi là sự sắp đặt vô cùng khéo léo. Trong xã hội, nhất là ở nông thôn, quanh đi quẩn lại có rất nhiều thân thích làm việc chung với nhau. Nếu có một cơ hội nào đó gặp mặt thì bạn sẽ không khó khi phát hiện ra người bên cạnh bạn chính là người thân của bạn.

An Tại Đào, Hạ Hiểu Tuyết và An Nhã Chi cùng với Trúc Tử lên xe taxi, 9h sáng từ Tân Hải đến huyện Cao Lãm. Sau khi vợ chồng An Đại Lực nghênh tiếp Chiêm Càn Hữu không bao lâu thì đám người An Tại Đào đã đến thôn An Cư. Hạ Hiểu Tuyết nghe nói mẹ con An Tại Đào muốn đi thôn An Cư tham dự tiệc cưới thì cảm thấy có chút tò mò, nên đòi đi theo.

Đã nhiều năm chưa đặt chân về thôn An Cư, An Nhã Chi mắt không khỏi có chút long lanh. Thôn An Cư hiện giờ không giống như lúc trước. Bởi vì dân chúng tham gia vào việc trồng rau quả nên cuộc sống cũng khá giả hơn so với lúc trước. Diện mạo của thôn đã thay đổi rõ rệt. Những căn nhà hai tầng hay ba tầng san sát nhau. Trước cửa một vài nhà còn có mấy chiếc xe máy nhỏ.

An Tại Đào nhìn thấy mắt của mẹ mình ướt nên trong lòng cũng cảm thấy có chút bùi ngùi. Hắn lại một lần nữa thề ở trong lòng, cả đời này hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho mẹ phải chịu oan ức lần nữa. Nhất định sẽ dốc hết sức mình mà làm cho mẹ được sống cuộc sống hạnh phúc, an khang trong quãng đời còn lại. Nếu không phải vì mẹ hắn vẫn còn tình thâm họ hàng thì hắn tuyệt đối không bao giờ bước vào thôn An Cư này nửa bước. Đối với thân thích ở thôn An Cư này, hắn từ nhỏ đã cảm thấy không có thiện cảm. Thậm chí, đối với sự kỳ thị và khinh miệt của thân thích ở thôn An Cư, hắn đã nuôi một mối hận lớn trong lòng.

Có lẽ vì sự lạnh lùng của thân thích mà làm cho ký ức của con người giống như vẫn còn là ngày hôm qua. Từ nhỏ đến lớn, An Tại Đào đã thấy được ánh mắt kỳ thị của những người bên ngoài, nhưng hắn đều dùng tâm tính tốt đẹp của mình để hóa giải điều đó. Chỉ có điều, với những người dân thôn An Cư, hắn vĩnh viễn không bao giờ tha thứ. Hắn không thể nào quên, một năm mẹ hắn và hắn theo ông ngoại quay trở về thôn An Cư để tế tổ. Những bà con thân thích ở thôn An Cư đã khinh miệt, khinh thường thậm chí là nhìn mẹ con hắn bằng ánh mắt căm thù. Từng ánh mắt đó giống như những con rắn độc len lỏi vào tâm hồn ấu thơ của hắn.

Khi đó, con trai của An Đại Lực là An Vĩnh, lớn hơn hắn ba tuổi đã ném một nắm phân lừa vào lưng hắn, còn chửi hắn là một đứa nhỏ không có cha.

Nhưng loại hận thù này cũng chỉ chôn vào tận đáy lòng chứ hắn cũng không có khả năng ăn miếng trả miếng lại. Cùng lắm là không gặp mặt nhau nữa thôi. Hắn bắt đầu lấy lại bình tĩnh. Khi chiếc xe taxi dừng lại trước căn nhà dán chữ hỉ đỏ, hắn bước xuống xe, mở cửa rồi đỡ An Nhã Chi xuống.

Tiệc rượu đã bắt đầu. Tiếng ăn uống chúc mừng vọng từ trong sân ra. An Nhã Chi âm thầm thở dài, cắn chặt răng rồi cùng với An Tại Đào, Hạ Hiểu Tuyết và Trúc Tử vào trong cửa chính.

Trong sân đã bày ra bốn năm bàn tiệc. An vị tại bàn là một số thân thích bình thường ở thôn An Cư. Nguồn truyện: Truyện FULL

Rất nhiều ánh mắt đổ vào bốn người. Hiển nhiên, có rất nhiều người nhận ra An Nhã Chi. Dù sao thì đây cũng có không ít những anh, chị em họ của bà. An Nhã Chi có chút xấu hổ không biết đi hướng nào. Vợ chồng của An Đại Lực đang tiếp đón khách ở bên trong, đột nhiên nhìn thấy An Nhã Chi, Tôn thị liền nhíu mày, âm thầm kéo tay An Đại Lực, nói:

- Sao ông lại gọi nó tới?

Tuy đã trải qua nhiều năm, nhưng việc An Nhã Chi bỏ gia đình theo trai vẫn còn trong tâm trí mọi người. Họ không còn nhớ đến hai mẹ con An Nhã Chi. Thậm chí còn có người ở An gia đã quên mất còn có một người cháu như An Nhã Chi.

An Đại Lực khi vào thành phố mua đồ thì tình cờ gặp An Nhã Chi. Khi thông báo với bà việc kết hôn của con trai, ông ta cũng không mong gì bà ấy đến. An Nhã Chi đã thật sự đến đây khiến ông ta cảm thấy khó có thể tưởng tượng được. Tuy nhiên, hôm nay là ngày con trai ông kết hôn, An Nhã Chi tốt xấu gì cũng là em họ từ xa đến, cũng là khách. Cho nên, ông ta vẫn giữ khuôn mặt tươi cười bước đến:

- Nhã Chi đến đây, đến đây.

Tôn thị nhíu mày nhưng không bước lại, cũng không nói gì.

An Nhã Chi cười, từ trong túi lấy ra một phong bao lì xì.

- Hôm nay Tiểu Vĩnh kết hôn, em dù sao cũng là bác, cũng không chuẩn bị quà mừng gì, chỉ có một phong bao lì xì xem là mừng cho cháu.

An Đại Lực nhận lấy phong bao, cười một cách miễn cưỡng, rồi đột nhiên nhìn xung quanh một cách khó xử. Tiệc rượu là dựa trên đầu người để chuẩn bị. Ông ta không tính đến sự hiện diện của An Nhã Chi. Bây giờ, bàn tiệc đã ngồi đầy người nhưng An Nhã Chi lại đến bốn người, biết sắp xếp bọn họ vào đâu.

Tôn thị tuy rằng nhìn thấy An Nhã Chi xuất ra phong bao lì xì, sắc mặt có phần thư giãn hơn nhưng trong lòng lại than thở:"Còn không biết bỏ bao nhiêu tiền, lại còn mang những người này đến ăn không nữa chứ".

An Tại Đào thần sắc thản nhiên nhìn bốn phía xung quanh. Hắn nhận ra những người thân thích của mình vẫn có vẻ xa cách, đang thì thầm to nhỏ, phỏng chừng là đang nói xấu bọn họ. Mẹ của mình vào cửa, nhưng lại không có ai bước đến chào hỏi, sự oán hận trong lòng hắn lại nổi lên. Hắn quay đầu, vừa lúc nhìn thấy An Đại Lực đang xoa tay, không biết là sắp xếp cho bốn người bọn họ vào chỗ nào, liền âm thầm nói nhỏ bên tai An Nhã Chi:

- Mẹ, người ta không tiếp đón chúng ta, lại chẳng có sắp xếp chỗ ngồi. Dù sao cũng đã đưa tiền lì xì rồi, xem như cũng đã nể mặt. Chúng ta quay trở về đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio