- Đã xem qua rồi, phòng xử lý tính cũng quá đáng lắm. Báo cáo phê duyệt cũng có thể một ngày thay đổi, việc trị thủy lớn như vậy thành trò đùa.
Vệ Sơ Tịnh có chút phẫn nộ, nói. Nhìn Diệp Phàm một cái hỏi:
-Tuy nhiên, công trình đã khởi công mọi mặt lại không thể dừng. Việc này thật là không biết làm thế nào.
Nếu chúng ta tiếp tục khởi công, về sau xảy ra chuyện thì trách nhiệm quá lớn. Nhưng dừng lại cũng không dừng nổi, bờ sông đáy sông đều đào bới lung tung lộn xộn, có chỗ muốn lấy nước đều đào lên và đổ đầy đất đá vật liệu…
Dân chúng hai bên bờ sông đều mắng, đi lại khó khăn đường phố đều đổ đầy vật liệu. Nếu dừng lại vài ngày không thi công chắc bọn họ sẽ tập trung kháng nghị.
-Ai nói không dừng được, dừng hoàn toàn, phải dừng phải thì dừng hoàn toàn.
Diệp Phàm hừ lạnh một cái, khoát tay áo, nhìn Vệ Sơ Tịnh liếc mắt một cái nói:
-Thông báo ra bên ngoài, thông báo cho phòng xử lý tỉnh. Lập tức triệu tập họp các Chủ tịch công ty thi công. Yêu cầu bọn họ lập tức dừng thi công toàn bộ, không được vận hành một máy móc nào. Hơn nữa, tuyên truyền với công nhân, bảo Quận ủy và Ủy ban nhân dân chúng ta cũng là bị bắt buộc. Phòng xử lý không thông qua. Chúng ta mở rộng lòng sông vì an toàn của mọi người nhưng kết quả phòng xử lý không cho phép…
Diệp Phàm giải thích một phen, nhìn Vệ Sơ Tịnh liếc mắt một cái, về chuyện của nhà khách quân khu tỉnh lại giải thích một chút. Vệ Sơ Tịnh vẻ mặt vui vẻ, lập tức triệu tập Chủ tịch các Công ty công trình.
-Lô Vĩ, ngày mai tư lệnh Mai xuống đây, buổi tối … đến lúc đó cậu bảo những người này giả làm dân đến nhà khách quân khu làm náo nhiệt một chút. Nhớ kỹ không được gây rối, chỉ cần la to là được.
Diệp Phàm gọi cho Lô Vĩ.
-Đại ca, làm gì phải đóng giả, khu Hồng Liên nhà chúng tôi có một số người thân. Bảy cô tám dì tản ra, cũng có thể có người liên quan đến. Việc này anh yên tâm, bảo đảm đến lúc đó náo nhiệt thật sự. Mẹ nó, lão già Ngô Huy Cần kia nói chuyện không tính toán gì hết, bố sẽ khiêu mông y.
Lô Vĩ đối với Ngô Huy Cần liền quan đến việc làm của y có chút canh cánh trong lòng.
-Vậy thì tốt, tuy nhiên, tốt nhất là người thân thích trung tâm của nhà họ Lô không cần ra mặt, bảo một ít thân thích khác họ ra mặt. Miễn đến lúc đó làm Hồ Trung Minh biết cô cậu và y không cùng chí hướng cũng không tốt.
Diệp Phàm dặn dò.
-Em khờ sao? Đại ca, yên tâm.
-Tư lệnh Hồ, chúng ta cùng vật tay, xem tay tôi khỏe hay tay ông khỏe hơn.
Sau khi buông điện thoại Diệp Phàm lạnh lùng nói.
-Vì sao phải dừng thi công, chúng tôi lượng xe, máy nhiều như vậy, sắp xếp một chuyến không dễ dàng. Hơn nữa, vì đạt được yêu cầu của Ủy ban nhân dân quận các cô, đã đẩy nhanh tiến độ.
Công ty chúng tôi còn thuê của tư nhân không ít máy xúc và xe tải. Lúc ấy hợp đồng đều ký kết, thời gian thuê chính là mười ngày.
Nếu dừng thi công thì tổn thất ai chịu nổi? Một ngày hơn mười hai ngàn…
Lúc này, Giám đốc phụ trách công ty xây dựng số Nam Hoa Vương Đăng Phong do có Chu Tiểu Hồng Chủ tịch hội đồng quản trị chống đỡ trong phòng họp lớn tiếng chất vấn Vệ Sơ Tịnh.
Bởi vì Chu Tiểu Hồng cùng Phí Mãn Thiên có thân thích. Hơn nữa, còn thuộc loại khá thân. Huống chi, công ty xây dựng số Nam Hòa còn có bóng dáng nhà họ Phí bên trong. Giám đốc Vương đương nhiên giọng so với người phụ trách công trình của các công ty khác lớn hơn không ít.
-Giám đốc Vương, cứ bình tĩnh đã, chớ nóng vội. Việc này cũng không phải là Ủy ban nhân dân quận chúng tôi yêu cầu các anh dừng thi công. Chúng tôi cũng bị bắt buộc. Phòng xử lý tỉnh đã phê duyệt quy hoạch lòng sông của chúng ta, tuy nhiên hôm nay lại thay đổi.
Nghe nói là Phó Chủ tịch tỉnh Cố sau khi trở về có chỉ thị mới. Chúng ta có cách nào? Phòng xử lý tỉnh áp chế đến, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận có thể chống đỡ với phòng xử lý tỉnh sao? Dừng thi công, trở về nghỉ ngơi vài ngày, kiên nhẫn chờ thông báo trở lại làm.
Vệ Sơ Tịnh quát lớn.
-Không ngừng, kiên quyết không ngừng. Trừ phi Ủy ban nhân dân quận bồi thường tổn thất, bằng không, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đình công. Hơn nữa còn bao gồm cả tiền lương của công nhân mà chúng tôi thuê, cùng các chi phí ăn ở khác…
Vương Đăng Phong có chút kiêu ngạo… Những người khác thật ra không hé răng, chỉ có Giám đốc Vương dám cùng cán bộ Ủy ban nhân dân vật tay.
-Ai lớn giọng vậy? Giống như sét đánh?
Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một giọng nói uy nghiêm quen thuộc.
Cùng với giọng nói, Diệp Phàm bình tĩnh đi vào, đưa mắt nhìn Vương Đăng Phong một cái hừ nói:
-Hình như là anh?
-Đúng!
Vương Đăng Phong gật đầu, đã nghe qua đại danh của Bí thư Diệp, y có chút sợ. Tuy nhiên, những người phụ trách đội công trình khác đều đang trừng mắt nhìn mình, giám đốc Vương cảm thấy lúc này tuyệt đối không thể đánh mất khí thế, vả lại Chủ tịch hội đồng quản trị Chu cùng Bí thư Phí có thân thích còn sợ một Bí thư khu ủy Hồng Liên.
Vì thế giám đốc Vương hơi thẳng lưng lên hừ nói.
-Yêu cầu của chúng tôi hợp tình hợp lý. Là các anh yêu cầu chúng tôi dừng thi công, phải bồi thường tổn thất. Nếu không, chúng tôi tuyệt đối không đồng ý.
Lần này Vương Đăng Phong không ngờ nói đến lợi ích của mọi người, đổi tôi thành chúng tôi.
-Còn có ai cũng muốn Ủy ban nhân dân quận bồi thường tổn thất, cùng nhau đứng lên, chúng ta sẽ hạch toán xem rốt cuộc bồi thường bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm thản nhiên nhìn toàn thể những người phụ trách một cái, hừ nói. Tuy nhiên, ngoài Vương Đăng Phong, không có ai dám đứng lên trả lời. Một đám Giám đốc bị ánh mắt của Diệp Phàm nhìn, thái độ cũng không thể nào tốt. Có Giám đốc còn cúi đầu xuống, đơn giản là tránh ánh mắt của Diệp Phàm.
Cạch một tiếng, bàn bị Diệp Phàm gõ một cái, hừ nói:
-Anh không dừng thi công có phải không? Được, anh là công ty của ai. Hãy xưng tên, ngày mai tôi cho người đem tiền đến bồi thường toàn bộ cho các anh. Diệp Phàm tôi khẳng định, tuyệt đối không thiếu của các anh một đồng. Anh báo nhiều hay ít, tôi lập tức cho người hạch toán.
-Tôi… tôi..
Vương Đăng Phong có chút đâm lao phải theo lao. Bởi vì không ai cùng y, tất nhiên khí thế cũng giảm một chút.
-Sao nữa, không dám nữa à?
Diệp Phàm châm chọc hừ một tiếng, lại nhìn mọi người một cái nói:
-Vừa rồi thông báo các anh cũng thấy, đây là phòng xử lý tỉnh thông báo chính thức, trên đó còn có dấu.
Các anh không phải mù đúng không? Cái gì gọi là chống lũ sớm, đây là chính sách quan trọng của đất nước. Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận chúng tôi dám chống lại chính sách của nhà nước sao?
Vả lại, phòng xử lý tỉnh phê duyệt báo cáo muốn thay đổi chúng tôi cũng không có cách nào đúng không? Chúng tôi mời chuyên gia là viện sĩ Mâu, y dẫn dắt tổ chuyên gia muốn làm phương án được thông qua trước. Tuy nhiên, hôm nay lại không thông qua. Muốn hỏi vì sao, tốt lắm, các anh tự mình đến hỏi chỉ huy trưởng phòng xử lý tỉnh. Ngừng, đều phải ngừng, lập tức ngừng thi công.
Tôi cảnh cáo trước, nếu ai không ngừng thi công, lập tức đá ra. Hỏi thì bảo trái với điều ước. Tôi trực tiếp nói với các anh, không có, vì sao, các anh hiểu rõ. Dùng từ ngữ an toàn đó là không thể đối kháng. Cho nên, chúng ta cũng không đối kháng phòng xử lý tỉnh.
Diệp Phàm nói khá có tình, lúc này người phụ trách công ty Vũ Thánh Trung Quốc biết quan hệ giữa Diệp Phàm và Giám đốc Hầu Kim An của họ rất tốt, hơn nữa, y khá thông minh. Từ lời Diệp Phàm nói suy nghĩ ra cái gì đó, nếu đoán không nhầm thì hẳn là Diệp Phàm muốn đánh chỉ huy trưởng phòng xử lý tỉnh. Cho nên, vị Giám đốc này vội vàng phụ họa nói:
-Đúng đúng, việc này không phải trách nhiệm của khu Hồng Liên. Hoàn toàn là do lãnh đạo phòng xử lý tỉnh cố ý gây khó dễ. Đã thông qua phương án còn muốn thay đổi, đây không phải là cố ý gây khó dễ sao? Đem chúng ta treo lên không trung, đó không phải là treo cổ chúng ta sao?
Mà Giám đốc Phụ trách công ty Thiên Lạc cũng biết Diệp Phàm rất quan tâm đến họ, bởi vì quan hệ của Ôn Bảo Linh với Diệp Phàm không tồi, cho nên, y cùng ồn ào theo nói:
-Đúng vậy, chúng ta tìm phòng xử lý tỉnh nói lý lẽ đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
-Đúng! Đúng, phải tranh cãi..
Nhất thời phòng họp tôi một lời anh một lời khiến cho tinh thần hăng hái. Tất nhiên, lời nói của Diệp Phàm có sức cuốn hút.
-Tốt lắm, dừng thi công đi, đừng ở trong phòng hội nghị hò hét. Có lẽ lãnh đạo phòng xử lý tỉnh cũng có khó xử mọi người phải hiểu khó xử của lãnh đạo.
Việc này, có lẽ sau mấy tháng sẽ được quyết định, mọi người hãy chuẩn bị dừng thi công dài dài.
Diệp Phàm tất nhiên lại thêm một chút lửa, đưa mọi người trở về. Không lâu, máy xúc, xe tải thi công dọn sạch sông Hồng Liên toàn bộ đều ngừng lại. Hồng Liên từ ồn ào quay về yên lặng.
Nửa ngày, dân chúng hai bờ sông đều biết việc này. Trong khoảng thời gian ngắn gây ồn ào huyên náo. Đối với việc chính quyền khu Hồng Liên xây dựng mở rộng sông Hồng Liên, dân chúng chín thị xã đều ủng hộ. Nhưng họ không hài lòng với Ủy ban nhân dân quận đơn giản là vì xây dựng họ phải phá nhà rời khỏi đường sông. Tuy nhiên, những người này không nhỏ, khiến cho Chủ tịch quận Trương khá đau đầu.
-Tổng giám đốc Chu, dừng thi công.
Công ty xây dựng số Nam Hoa Thủy Châu Vương Đăng Phong đang đứng trước bàn làm việc của Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng Giám đốc Chu Tiểu Hông, vẻ mặt oán giận hừ nói.
-Dừng thi công, vì sao?
Chu Tiểu Hồng kinh ngạc, nhìn người nhân viên đắc lực có năng lực.
-Việc này, là Bí thư Diệp khu Hồng Liên tự mình ra lệnh. Nói là nhận được thông báo của phòng xử lý tỉnh, đã thông qua quy hoach, hiện tại lại bảo ngừng thi công. Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, lúc đó tôi yêu cầu chính quyền khu Hồng Liên có lời giải thích, yêu cầu bồi thường tổn thất cho chúng ta.
Nào biết Bí thư Diệp quá kiêu ngạo, hống hách thật sự, nói là tôi còn dám dài dòng, bảo công ty chúng ta rời khỏi, hơn nữa còn nói, muốn tiền vi phạm hợp đồng đều không có.
Còn nói cái gì "Không thể đối kháng, đến cái gì là không thể đối kháng". Đó chỉ là chỉ huy trưởng phòng xử lý tỉnh thông báo như thế, không thể đối kháng. Tôi nghĩ Diệp Phàm cố ý làm khó dễ Công ty chúng ta.
Lúc trước, có thể là bọn họ yêu cầu chúng ta tăng ca thêm giờ, tăng khả năng nạo vét, chúng ta vất vả thuê máy xúc, không thể tưởng tượng bọn họ lại phá. Thật kỳ cục, mỗi ngày tổn thất đến mười vạn.
Vương Đăng Phong khá kích động.