-Có thấy văn bản chính thức của phòng xử lý tỉnh phát xuống không?
Chu Tiểu Hồng thản nhiên hỏi.
-Chắc là đây, có dấu của phòng xử lý. Còn có chữ ký của Phó Chủ tịch tỉnh Cố, hẳn không phải là giả.
Vương Đăng Phong không ngờ là mình phẫn nộ, Chu Tiều Hồng quá ư bình tĩnh.
Không thể tưởng tượng được, tổng giám đốc Chu hôm nay bình tĩnh như thế, giống như không có việc gì. Chăng lẽ hiện giờ y đã thất sủng.
Phải biết rằng, Vương Đăng Phong ở công ty xây dựng số Nam Hoa khá đắc thế. Trước kia có việc lớn gì phát sinh, liên quan đến lợi ích công ty, Chu Tiểu Hồng chắc chắn đập bàn ném thuốc.
-Có văn bản chính thức chứng tỏ là trách nhiệm của phòng xử lý tỉnh. Anh làm sao lại chống lại Bí thư Diệp. Chẳng lẽ anh thật sự nghĩ công ty xây dựng số Nam Hoa là số . Người ta là cán bộ cấp Giám đốc sở, là cán bộ đảng cấp cao.
Trước không muốn anh phụ trách hạng mục này, tôi đã nói, các cán bộ khu Hồng Liên đều có thể không quan tâm nhưng Bí thư Diệp nhất định phải tôn trọng.
Xem ra, anh coi lời tôi như gió thổi bên tai.
Chu Tiểu Hồng đột nhiên nhíu mày, không ngờ nhắc nhở Giám đốc Vương.
Việc này, giám đốc Vương tất nhiên thiếu chút nữa trợn tròn mắt, rốt cuộc tại sao thế này? Giám đốc Vương lập tức thấy mình nhỏ bé đi không ít.
Y biết, y trước mặt tổng Giám đốc Chu chính là một con chó. Làm không được người ta sẽ bảo mình cút đi đó là không thể bàn bạc. Giám đốc Vương vốn định tố cáo, không thể tưởng tượng còn nhận được sự phê bình nghiêm khắc. Y kinh ngạc, sợ đến mức mồ hôi toát ra.
-Tôi… tôi
Giám đốc Vương nói không nên lời, trong lòng hối hận.
-Tôi tôi cái gì? Lập tức đến khu Hồng Liên xin lỗi Bí thư Diệp. Thái độ phải thành khẩn. Vương Đăng Phong, hôm nay tôi nói với cậu, nếu Bí thư Diệp không tha thứ cho cậu, thì cậu tìm nơi mà đi hóng mát.
Chu Tiểu Hồng nghiêm mặt, không nể tình quát. Nói xong lập tức cầm điện thoại cười nói:
-Bí thư Diệp, gần đây có bận không.
-Bận, đương nhiên bận.
Diệp Phàm cười nói.
-Ha ha, Bí thư Diệp đương nhiên bận, ôi, Vương Đăng Phong của công ty tôi không hiểu chuyện, anh đại nhân độ lượng, hẳn là sẽ không nhớ kỹ chứ? Tôi thay mặt y xin lỗi anh trước.
Chu Tiểu Hồng tính cách đàn ông, không buông tha.
Biết Diệp Phàm quan hệ với nhà họ Phí không kém hơn mình, hơn nữa, đừng nhìn hắn còn trẻ, nhưng thật ra rất có năng lượng, đó là một người không thể trêu vào.
-Cô nói đến chuyện gì vậy, tôi không nhớ gì cả.
Diệp phàm thực sự không nhớ nổi Vương Đăng Phong. Vừa rồi xử lý xong chuyện dừng thi công trở về văn phòng phê duyệt văn bản, nhiều việc lắm, làm sao đi nhớ những việc không liên quan đến mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Tuy nhiên, Chu Tiểu Hồng thật ra âm thầm cảm kích Diệp Phàm. Còn tưởng Diệp Phàm là cố ý hạ mình với cô, cười nói:
-Cảm ơn anh, vài ngày nữa Bí thư Diệp rảnh tôi mời…
-Thế thì tốt, Tổng Giám đốc Chu mời khách, tôi người nghèo lại được nhà giàu mời ăn.
Diệp Phàm cười cười, giờ đã nhớ ra chuyện Vương Đăng Phong. Thầm nói, bố không có rảnh đi tức giận với một giám đốc nhỏ.
-Tôi.. tôi phải đi.
Giám đốc Vương lau mồ hôi trán, bước nhanh đi. Vừa rồi Tổng Giám đốc Chu cũng tự mình gọi điện thoại cho Bí thư Diệp thay y xin lỗi. Nghe giọng điệu Tổng Giám đốc Chu, có vẻ hạ thấp mình thật sự. Bí thư Diệp đã làm cho cân nhắc. Nếu y không lập tức tỏ vẻ một chút, xem ra là phải cuối gói đi.
-Việc này thật lạ. Phòng xử lý tỉnh sao lại thay đổi. Chẳng lẽ có liên quan đến Cố Tắc Phi, lão già này gây chuyện? Không ngờ ngăn chúng ta phát tài.
Chu Tiểu Hồng mắng một câu, cầm lấy điện thoại.
Ngày hôm sau, Phó tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam Mai Trường Phong xuống tới Thủy Châu.
Phó tư lệnh Mai đầu tiên kiểm tra tập đoàn quân thứ hai Vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu. Sau đó, mấy người Quân đoàn trưởng Hầu Bình, chính ủy Báo Săn Tần Đại Hòa dẫn Phó tư lệnh Mai đến khu Hồng Liên, xem xét việc khu Hồng Liên tìm địa điểm xây dựng nhà cho bọn họ.
Phó tư lệnh Mai khá vừa lòng, hơn nữa, lúc này chỉ thị, để quân lính an tâm cống hiến cho đất nước. Sau khi xây dựng nhà xong, cần phải đầu tư tiền xây dựng quân y viện, cùng trường học…
Diệp Phàm lúc đó đã ở đấy, cười nói:
-Phó tư lệnh Mai, muốn xây dựng trường học và bệnh viện sẽ phải được cấp trên phê duyệt quy hoạch.
Quy hoạch rồi, nhân viên làm việc trong trường học cũng nhiều lên, chuyên gia cũng sẽ nhiều lên có phải không?
Một trường học, lực lượng thầy giáo, hai là lực lượng y bác sĩ nhiều hay ít, cùng với trang thiết bị y tế cũng quyết định khả năng và tiếng tăm của bệnh viện.
Quy mô quá nhỏ, không nổi tiếng không có khả năng đạt đến yêu cầu của bệnh viện lớn. Chính quyền khu Hồng Liên chúng tôi cũng muốn xây dựng một bệnh viện quy mô và mấy trường học.
-Bí thư Diệp ý tưởng rất hay, cái này gọi là, muốn làm thì làm lớn, đầy đủ. Một lần đầu tư đồng bộ, đúng chỗ, đương nhiên, chúng tôi cũng muốn. Tuy nhiên, tiểu khu quân nhân này dân số xem ra sẽ không vượt qua mười ngàn người. Từ quân hàm thượng úy, cán bộ cấp đại đội, tập đoàn quân thứ hai, hơn nữa phía dưới tỉnh Nam Phúc có các chi bộ đội, quân lính có mấy ngàn người.
Mỗi một người lính còn có người nhà cũng không trên một ngàn dân. Muốn làm quy mô lớn chắc khả năng hữu hạn không thể làm được.Tuy nhiên, về trường học, thật ra có thể xây một trường tiểu học và trung học quy mô nhỏ. Vấn đề bệnh viện thì khá lớn.
Quân đoàn trưởng Hầu Bình lúc này nói xen vào.
-Ha ha, Quân đoàn trưởng Hầu, anh chỉ nghĩ đến tập đoàn quân thứ hai và bộ đội dưới anh. Anh không nhớ đến tướng sĩ Báo Săn chúng tôi rồi. Quân đoàn trưởng Hầu, đây là do Báo Săn chúng tôi cùng với tập đoàn quân thứ hai của anh và quân khu tỉnh Nam Phúc xây dựng.
Lúc này chính ủy Báo Săn Tần Đại Hòa cười tủm tỉm nói.
-Nói thật, tôi nhất thời đã quên. Báo Săn là bộ đội đặc chủng, tất cả ở đó đều là quan quân.
Quân đoàn trưởng Hầu mỉm cười nhìn Tần Đại Hòa một cái.
Mà mấy người Chủ tịch quận Trương vừa nghe thế, vẻ mặt kinh ngạc. Trong lòng thầm nói Báo Săn chẳng lẽ không có lính, sao tất cả đều là quan quân tạo nên? Tuy nhiên, mọi người kinh ngạc thì kinh ngạc thật ra không ai dám hỏi chuyện này.
-Theo điều kiện phân phối nhà lần này, cũng không thể nói quan tướng Báo Săn đều có thể được phân phòng ở. Chúng tôi có nhiều quân hàm thượng úy, dưới cấp bậc quân quân thôi.
Tần Đại Hòa thản nhiên cười nhìn Diệp Phàm một cái.
-Không thể nào?
Lúc này Mai Trường Phong đột nhiên cười lắc đầu.
-Không thể nào, tư lệnh Mai, sao vậy?
Hầu Bình nhìn tư lệnh Mai, không rõ ý.
-Đương nhiên không thể nào, quân đoàn trưởng Hầu, anh vừa rồi nói. Báo Săn là bộ đội đặc chủng có phải không?
Lúc này Tần Đại Hòa đứng bên cạnh cười kỳ lạ.
-Chẳng lẽ điều kiện của các anh có khác?
Quân đoàn trưởng Hầu thật không hiểu còn có chuyện như vậy, cũng đoán ra cái gì, hỏi.
-Ha ha, Tư lệnh Kiều đổi mới rất nhanh suy nghĩ đến đặc tính của bộ đội Báo Săn, cho nên cũng có chính sách ưu đãi đặc thù.
Mai Trường Phong thật ra giải thích với Hầu Bình.
-Ưu đãi, không phải là quan tướng bộ đội Báo Săn được nhận giống nhau chứ?
Hầu Bình có chút buồn bực, trong lòng bắt đầu chửi chó má, việc này cũng quá ưu đãi.
-Giới hạn trong quan quân chính thức của Báo Săn, cũng không nhiều, toàn bộ chưa đến người. Hơn nữa, những đồng chí cần phân nhà đạt tiêu chuẩn chức phải trên dưới người.
Tần Đại Hòa cười nói.
-Còn không nhiều? Tôi nói nhé anh Tần, các anh cũng quá hống hách đi. Toàn bộ người của các anh cũng đến một nghìn người, không phải phân cho các anh nhà ở sao?
Mà tập đoàn quân thứ hai chúng tôi bộ đội phía dưới cũng vài vạn, toàn bộ đến hơn một ngàn.
Tôi nói, cấp trên lập tức sáp xếp hơn hai nghìn. Tôi còn tưởng rằng thủ trưởng quân khu đặc biệt chiếu cố đến tập đoàn quân thứ hai chúng tôi. Bất ngờ phê duyệt tiền để xây dựng căn nhà.
Không thể tưởng tượng được, các anh chiếm hơn bốn phần. Tổng số người của các anh chưa đến một phần mười của chúng tôi. Tư lệnh Mai, thủ trưởng quân khu cũng nặng bên này nhẹ bên kia.
Quân đoàn trưởng Hầu tính tình thẳng thắn, than phiền ngay với Mai Trường Phong.
-Quân đoàn trưởng Hầu, có ý kiến có phải không, tìm tư lệnh Kiều nói lý lẽ đi.
Mai Trường Phong thản nhiên cười trêu chọc một câu.
-Tìm cái rắm, tôi đi tìm cũng không được.
Quân đoàn trưởng Hầu buồn bực văng tục.
-Ha ha ha…
Mọi người đều cười
-Tư lệnh Mai, thật ra, tôi có ý này.
Lúc này Tề Thiên đứng bên cạnh nói chen vào.
-Thượng tá Tề có chủ ý gì nói tôi nghe một chút.
Mai Trường Phong nhìn Tề Thiên nói.
-Căn cứ quân y viện của chúng tôi xây dựng ở phía tây Thành, bệnh viện kia được xây dựng từ những năm tám mươi, hiện tại đã xuống cấp.
Địa bàn quá nhỏ, nhà cũng cũ quá, nghe nói thiết bị cũng rất kém. Căn bản là không thể thích ứng với yêu cầu hiện đại hóa quân y viện.
Nếu thực sự chiến sự xảy ra, đến giường bệnh cũng không đủ. Tôi thấy, nếu không đề nghị căn cứ cùng chính quyền khu Hồng Liên hợp tác xây dựng một quân y viện lớn.
Đương nhiên, bệnh viện vẫn là bệnh viện cũ, không riêng gì phục vụ quân nhân mà cả dân chúng. Bằng không, bình thường không việc gì, cũng lãng phí tài nguyên.
Tề Thiên nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái nói. Việc này thật ra chính Diệp Phàm giật giây. Chỉ có điều mượn lời Tề Thiên thôi.
-Ý kiến này thật ra không tồi, lần này rõ ràng cùng với việc xây dựng nhà cho quân nhân kết hợp làm. Nếu quân y viện bên phía Tây Thành kia không thích hợp với yêu cầu hiện đại hóa. Nếu cần mở rộng, nhà phải xây dựng, không bằng một lần nữa khu Hồng Liên tuyên chỉ, một lần nữa xây dựng quân y viện mới. Hơn nữa, vừa rồi Bí thư Diệp cũng tỏ thái độ có thể cùng chúng ta hợp tác muốn quy hoạch xây dựng một bệnh viện lớn.
Quân đoàn trưởng Hầu cũng có chút động lòng.
-Ừ, tốt nhất là chọn khu gần quân nhân một chút. Quân nhân cùng người nhà có thể đến chữa bệnh thuận tiện.
Hơn nữa, trường học và bệnh viện đó sẽ thuận tiện cho quân nhân đã vội huấn luyện không lo cuộc sống ở nhà có phải không? Phương pháp này không tồi.
Chính ủy Tần, cũng toàn lực tỏ vẻ ủng hộ. Kỳ thật, Tần Đại Hòa phát hiện đôi mắt Tề Thiên nhìn Diệp Phàm. Trong lòng đã sớm hiểu được việc này xem ra chính là ý của Diệp Phàm. Nếu Diệp Phàm có ý này Tần Đại Hòa cũng không ngại cho Diệp Phàm một ân tình.