- Khốn kiếp
Tổng bộ chỉ huy Tổ đặc nhiệm A truyền ra giọng nói trong trẻo. Thình thịch, Lỗ Tiến đập mạnh xuống bàn, miệng mắng:
- Ngoan cố, không phục tùng quân lệnh, người như vậy nhất định phải đá khỏi Tổ đặc nhiệm A. Đá ra khỏi Tổ đặc nhiệm A! Không thể để hắn làm hỏng đại sự được.
Nói xong Lỗ Tiến quay sang nói với một đại tá mắt to bên cạnh:
- Nối đường dây mật với Chủ tịch cho tôi.
- Vâng! Tương quân!
Đại tá mắt to chào theo nghi thức quân đội rồi bấm số.
- Chậm đã, Lỗ tướng quân, ông muốn làm gì?
Lý Khiếu Phong lạnh lùng nói, liếc nhìn đại tá kia, hừ nói:
- Đừng gọi vội!
Đại tá vừa nghe, bèn ngưng động tác, nhìn hai vị lãnh đạo, chẳng biết nên nghe ai.
- Lý tướng quân, vừa rồi ông không nghe thấy sao? Nếu như Tổ đặc nhiệm A có loại ngông cuồng như vậy, thì quân lệnh của Tổ đặc nhiệm A chấp hành thế nào đây.
Thà đau ngắn còn hơn đau dài, kẻ kiêu ngạo ngông cuồng, không phục tùng lãnh đạo, không nghe chỉ huy như vậy, năng lượng có mạnh đến mấy chúng ta cũng không thể sử dụng.
Nếu mỗi lần có nhiệm vụ trọng đại đều xảy ra chuyện như vậy, thì sẽ tạo ra những tổn thất không lường cho Tổ đặc nhiệm A, lần trước sau trận đại chiến đảo Rắn ưng Tổ đặc nhiệm A đã tổn thương nguyên khí nghiêm trọng., nếu bị thương nữa thì sẽ không đứng dậy nổi.
Không đá hắn ra, tôi lo một con chuột sẽ làm hỏng cả nồi canh.
Lỗ Tiến lạnh lùng nói, biết quan hệ giữa Lý Khiếu Phong và Diệp Phàm không tệ.
Hơn nữa, Diệp Phàm được Bộ tham mưu trọng dụng, Lỗ Tiến sớm đã thấy ghen ghét rồi. Tổ đặc nhiệm A tuy nói là đơn vị bộ đội cấp dưới của quân ủy, nhưng chỉ có Hội nghị thường kỳ Bộ chính trị mới có thể huy động được Tổ đặc nhiệm A, quân ủy trên thực tế không thể huy động. Tổ đặc nhiệm A giống như là một vương quốc độc lập trong giới quân đội.
Từ trước đến nay, một số lãnh đạo quân ủy đều kín đáo phê bình quốc gia cho Tổ đặc nhiệm A quá nhiều đãi ngộ. Chẳng hạn, quân hàm tướng quân của Tổ đặc nhiệm A rất nhiều, tiền lương cao hơn quan quân đồng cấp gấp mấy lần.
Hơn nữa, mức kinh phí nhà nước cấp cho Tổ đặc nhiệm A có thể khiến các quân khu khác đỏ mắt.
Tổ đặc nhiệm A chi tiêu cũng rất xa hoa, khiến một số lãnh đạo quân ủy không hài lòng. Tuy nhiên, họ cũng chẳng còn cách nào khác.
Tổ đặc nhiệm A là con cưng của nhà nước. Cho nên, chuyện sân huấn luyện của Báo Săn lần này thực tế là mỗi dẫn khiến Tổ đặc nhiệm A và một số đồng chí quân ủy va chạm nhau.
Dù bên trong, cũng có cạnh tranh lợi ích. Cái này, gọi là đụng chạm lợi ích của các bộ phận, nói là chủ nghĩa địa phương cũng không quá.
- Ông đá cậu ta đi rồi tìm nhân tài đặc biệt như vậy ở đâu? Hơn nữa trong Tổ đặc nhiệm A có những người anh em thực lòng của cậu ấy. Chẳng hạn Trương Cường, Tề Thiên Báo Săn, Trương Hùng ở Cục an ninh quốc gia, Lang Phá Thiên cục Cảnh vệ Trung ương. Những người này, đều là đội viên chính thức Tổ đặc nhiệm A, nếu bọn họ đều đứng lên phản đối, Lỗ tướng quân sẽ ở trong hoàn cảnh tương đối khó xử đấy.
Lý Khiếu Phong hơi tức giận liếc nhìn đồng chí Lỗ Tiến, lạnh lùng nói, ý đang cảnh cáo.
- Đúng vậy, Lỗ tướng quân, anh bớt giận đi. Diệp Phàm tuy nóng tính nhưng Báo Săn và Tổ tám là tâm huyết của cậu ấy, cấp dưới của cậu ấy.
Cậu ấy giữ gìn Báo Săn và tổ tám cũng chẳng có gì đáng trách. Cậu ấy với anh, chỉ xuất phát điểm khác nhau thôi, chứ nhìn chung đều hướng về lợi ích quốc gia.
Cậu ấy không muốn để Tổ tám bị hủy diệt, cũng chỉ vì muốn giữ lại vài cao thủ cho quốc gia. Là đang tranh đấu vì đất nước cơ mà. Xin Lỗ tướng quân suy nghĩ kỹ, chuyện này, tôi thấy bỏ qua đi được không?
Cố Toàn cũng khuyên nhủ.
- Lỗ tướng quân, trước khia khi tướng quân Trấn Đông Hải còn, rất hay khen ngợi Diệp Phàm. Trấn tướng quân tuy nói đã ra đi, nhưng chúng ta cũng không thể để ông ấy phải thất vọng đúng không nào?
Hơn nữa, Diệp Phàm chính là đại diện thế hệ mới của Tổ đặc nhiệm A do tổng bộ bồi dưỡng. Chúng ta không thể vì chút nóng giận nhỏ của cậu ấy, mà đưa cậu ấy vào tù chứ.
Không phải cậu ấy không có công lao, điểm này tất cả lãnh đạo tổng bộ đều biết. Tôi làm Chủ nhiệm phòng liên lạc của Tổ đặc nhiệm A, cũng không thể giương mắt đuổi một nhân tài như vậy ra khỏi Tổ đặc nhiệm A. Đáng tiếc lắm!
Lúc này, trưởng phòng liên lạc Tổ đặc nhiệm A, thiếu tướng Tương Đại Hải cũng khuyên nhủ.
Lý Khiếu Phong liếc nhìn Tương Đại Hải, trong lòng thầm chửi má nó. Lời của Tương Đại Hải này nghe thì đang xin hộ Diệp Phàm, nhưng trên thực tế khi lọt vài tai Lỗ Tiến thì lại khác.
Tương Đại Hải là tên bất lương, căn bản đang đổ dầu vào lửa chứ khuyên giải cái gì, trên thực tế đang ly gián. Đây rõ ràng là muốn chứng tỏ Diệp Phàm đang đụng chạm vào quyền uy của Tổng thủ trưởng Lỗ Tiến này.
Lỗ Tiến quả nhiên tức giận liếc nhìn Tương Đại Hải một cái, nói:
- Đây là chuyện nội bộ Tổ đặc nhiệm A chúng tôi, anh cứ làm tốt công tác liên lạc của mình đi.
- Haha, được, tôi câm miệng, các anh cứ giải quyết chuyện của mình, tôi không xen vào nữa.
Nhưng, tôi chỉ có lòng tốt thôi mà.
Tương Đại Hải thản nhiên cười nói, còn thở dài:
- Thủ trưởng Trấn trên trời đang nhìn xuống đấy!
Lỗ Tiến đang sống dưới cái bóng của Trấn Đông Hải. Nhậm chức cả năm nay, nhưng vẫn không hoàn toàn nắm được Tổ đặc nhiệm A trong tay.
Tên này vốn đã nén giận rồi, lúc này đúng là không thể kìm nổi nữa. Diệp Phàm là con cưng của Trấn Đông Hải, Lỗ Tiến tôi là Tổng thủ trưởng mới nhậm chức, vậy mà lời nói của tôi anh không thèm nghe, tôi không làm được gì anh đúng không nào?
Trong nháy mắt Lỗ Tiến đã quyết định, quay sang nói với vị đại ta:
- Nối đường dây đi!
- Lỗ Tiến, ông muốn gọi đúng không?
Lý Khiếu Phong đứng dậy, chỉ tay vào Lỗ Tiến, vẻ mặt nghiêm túc.
- Lý tướng quân, ông đã về hưu rồi. Chỉ là cố vấn nghiệp dư của Tổ đặc nhiệm A¸tôi hy vọng ông không can thiệp quá nhiều vào việc nội bộ của Tổ đặc nhiệm A. Ông biết kỷ luật của Tổ đặc nhiệm A mà, biết luật vẫn phạm luật là không được đâu.
Lỗ Tiến hừ lạnh nói.
- Được! Lỗ Tiến, ông gọi đi, tôi xem ông làm gì được cậu ta?
Lý Khiếu Phong lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm Lỗ Tiến. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Nối rồi ạ!
Đại tá vội vàng đưa điện thoại sang.
- Chủ tịch, núi Xương Bối,...
Lỗ Tiến báo cáo việc Diệp Phàm công nhiên cãi quân lệnh, xé văn kiện tuyệt mật. Hơn nữa, còn đưa ra đề nghị của mình.
- Ừ, tính tình hơi nóng nảy. Nhưng, nhất định phải bảo vệ bí mật núi Xương Bối, đó mới là quan trọng nhất.
Chủ tịch hừ một tiếng rồi gác máy.
Lỗ Tiến mặt lập tức biến thành gan lợn, lời chủ tịch nói là có ý gì. Căn bản không hề có ý xử lý đồng chí Diệp Phàm. Hơn nữa, còn khẳng định bảo vệ bí mật núi Xương Bối là quan trọng. Lúc này đang lâm trận mà đá tướng đi, đúng là không sáng suốt. Đây là Chủ tịch đang ngầm phê bình mình.
- Báo cáo Diệp tướng quân, phi cơ vốn chuẩn bị đáp xuống sân bay để các anh đi xe đến núi Xương Bối. Nhưng, tạm thời nhận dược lệnh tổng bộ, chủ tịch có điện, yêu cầu bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ bí mật núi Xương Bối, cho nên, tổng bộ có chỉ thị mới, yêu cầu anh và tướng quân Lang Phá Thiên trực tiếp nhảy dù xuống. Thời gian không đợi người, tình hình chiến đấu núi Xương Bối kịch liệt lắm rồi, thương vong đang tăng mạnh, không còn thời gian nữa.
Lúc này, một đại tá từ cabin bước ra, cầm bức điện khẩn.
- Đi, chuẩn bị nhảy dù!
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên không chút do dự, gật đầu, hai người thay trang bị nhảy dù, cái này, đối với hai người mà nói chẳng đáng là gì.
Phi cơ bay đến đỉnh núi Xương Bối, Diệp Phàm và Lang Phá Thiên thủ thế cho nhau cùng nhảy xuống.
Cùng với tiếng gió vù vù, Diệp Phàm thi triển ưng nhãn thuật, nhìn thấy được một chút hình dáng của núi Xương Bối. Thấy gần một cây đại thụ có mảnh đất trống, thằng nhãi này điều chỉnh hướng dù hạ xuống.
Đang chuẩn bị hạ xuống. Đột nhiên, núi đá bên cạnh truyền đến tiếng súng hãm thanh. Âm thanh tuy nhỏ, nhưng bức nhĩ thuật của
Diệp Phàm sớm đã nghe thấy, và nghe khá rõ ràng, nên vội vàng di chuyển, tuy nhiên, đã hơi muộn một chút. Đùi cảm giác đã bị đạn xẹt ngang qua.
Chó Nhât, trong lòng Diệp lão đại mắng thầm. Nhanh chóng đáp xuống. Dùng tốc độ sét đánh chạy vào bụi cỏ rậm, sau một hồi lung lay, đã tiến thẳng vào bụi cỏ rậm rạp để di chuyển. ở đây có rất nhiều lá rụng, chắc hẳn độ dày phải cả mét, cả người giấu trong bụi cỏ cũng không phải quá khó
Mẹ nó, ông dây sắp thành con tê tê rồi. Diệp lão đại mắng thầm, nằm sấp di chuyển dưới đống lá, dóng tai lên nghe ngóng cẩn thận.
Bên cạnh đó, đôi mắt ưng có đeo kính hồng ngoại cũng quan sát kỹ bốn phương. Không biết Lang Phá Thiên đã hạ xuống an toàn không, Diệp lão đại thầm chúc người anh em Lang Phá Thiên may mắn.
Hai bên yen lặng gần nữa tiếng, đối phương rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa. Trong tai Diệp Phàm truyền đến vài âm thanh. Hình như một trong những đội viên của Nhật Bản nói là đối phương đã ngã chết gì đó, phải đến xem thử.
Quả nhiên, không lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân. Hai đội viên cảm tử Nhật Bản cũng không tệ. Họ tuyệt đối không thể ngờ Diệp Phàm có thể nghe lén được họ nói chuyện.
Vì Diệp Phàm có bức nhĩ thuật, đây là do lão tổ tông Phí gia được gợi ý từ loài dơi mà sáng tạo thành. Công lực của Diệp Phàm gia tăng, nên những âm thanh cách xa mấy trăm mét cũng có thể nghe thấy được.
Cảm thấy đã vào trong tầm bắn. Hai tảng đá lớn trong tay Diệp lão đại đột nhiên tấn công đối phương. Một cú mà khiến cho hai đội viên của Nhật Bản lập tức bắn ra xa.
Diệp lão đại đột nhiên nhảy cao lên hai mét, một đầu đạn phóng qua, chỉ nghe a một tiếng, tên bên kia đã thành bùn đất. Diệp Phàm biết, chắc hẳn đã xử lý được một tên, còn một tên không có động tĩnh, chắc chắn đang giả chết. Diệp lão đại nhanh chóng chui xuống ép sát mặt đất ẩn núp.
Tuy nhiên, cứ nằm mãi mà vẫn chưa thấy có chuyện gì xảy ra, hơn nữa, cách đó không xa truyền đến tiếng súng mãnh liệt. Diệp lão đại trong lòng sốt ruột, suy nghĩ một lúc, nhặt vài hòn đá ném xuống đất chỗ đối phương đã ngã xuống. Quả nhiên, một mẫu đạn phóng ra.
Chó Nhật, đúng là một thằng còn sống. Trong lòng Diệp lão đại thầm mắng, ném thêm mấy viên đá nữa, nương theo nơi phát ra tiếng súng. Diệp Phàm như báo xông vào ổ, còn ông em kia thì lại phản ứng quá chậm.
Diệp lão đại dùng sức nặng ngàn cân đè lên bụng ông em, thịch một tiếng. Bụng của cảm tử viên kia đã lún vào, xương cốt kêu răng rắc. Nháy mắt những thứ trong bụng đều theo cú giẫm bằng đôi giày đặc chế vô cùng cứng cáp của đồng chí Diệp lão đại bắn ra.