- Lần sau tìm chỗ tốt hơn đầu thai nhé, mẹ nó thằng chó Nhật!
Diệp lão đại nhỏ một câu, lại nằm xuống đất nghe ngóng, thấy không còn động tĩnh gì nữa. Vội gọi cho "Sát thần" nói:
- Ở đâu? Bình an không?
- Bình an cái rắm, xui xẻo, ông đây hôm nay xui quá, không ngờ lại rơi vào ổ, bốn bên đều có sát thủ tiếp đón ông đây, sắp thành cái nút chai rồi đây này.
Lang Phá Thiên mắng.
- Địa điểm?
Diệp lão đại vội hỏi. Lang Phá Thiên nói rõ địa điểm cho Diệp Phàm thẳng tiến, không lâu sau quả phát hiện một hang nhỏ, hình như bốn bề đều là núi đá.
Đối phương ai nấy nấp sau vách đá mỗi người một súng chưa bắn. Lang Phá Thiên có chút động đậy gì, chắc chắn bốn phía đều sẽ có đạn bắn qua.
Lão Lang mệch mỏi, chạy đông chạy tây nhưng vẫn chưa thoát được. Diệp Phàm không nín được cười, dặn dò lão Lang cố ý để chút sở hở. Quả nhiên, đối phương bị lừa. Phía tây lộ vị trí một súng thủ.
Diệp lão đại không tiếng động lẻn sang phía tây, phát hiện hai người Châu Âu râu rậm, chắc hẳn là sát thủ do Tổ Thần Đạo thuê tới. Diệp lão đại dĩ nhiên không khách khí, hai thanh Phi Đao được phóng ra, lập tức có hai tên ngã xuống.
Cứ vậy, hai người phối hợp, liên tiếp tiêu diệt tám sát thủ. Còn lại ba sát thủ sợ đến mức bỏ chạy không kịp đòi tiền. Diệp Phàm và Lang Phá Thiên tập trung lại, đương nhiên, hai người cũng chẳng thèm đuổi theo.
- Cẩu Tử, xin cứu trợ, xin cứu trợ!
Lúc này, thiết bị dẫn âm bí mật truyền đến giọng nói lo lắng của Trương Cường.
"Cẩu Tử" là biệt hiệu của Diệp Phàm ở Tổ đặc nhiệm A, Trương Cường là "Thái hoa xà". Đương nhiên sau khi Diệp Phàm biết đã chọc Trương Cường là lấy tên đàn bà, Trương Cường nói do từ nhỏ sợ Thái hoa xà, vì một lần leo núi lúc nhỏ đã bị thái hoa xà cắn.
Từ đó về sau, Trương Cường mắc chứng sợ Hoa xà. Để mạnh mẽ hơn, Trương Cường lấy cho mình biệt hiệu "Thái hoa xà".
Còn Tề Thiên là "Thối miết", biệt hiệu của Trấn Đông Tà nghe mà thấy tởm, đó là "Con gián". Biệt hiệu của thành viên Tổ đặc nhiệm A có đủ loại, ai nghe xong cũng thấy buồn cười.
- Sao vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Không chống nổi nữa, họ phát động công kích tập thể.
Trương Cường nói, Diệp Phàm vừa nghe đã cùng Lang Phá Thiên chạy tới với tốc độ cao nhất.
Dọc đường lại giết thêm vài đối thủ. Cuối cùng cũng tìm được chỗ Trương Cường nói. Phát hiện dưới phiến đá cong cong hình hàm răng có một nhóm sát thủ đang nằm, lợi dụng tảng đá để che chắn. Dù là đạn cũng khó bắn trúng vào người họ. Lúc này, đấu sáp lá cà ngược lại lại là vũ khí giết địch hữu dụng nhất.
Ầm ầm... núi trời rung chuyển, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, ắt hẳn là do nhiều lựu đạn nổ cùng lúc.
- Thối miết đã đứt liên lạc, đứt liên lạc rồi.
Giọng nói lo lắng của Trương Cường truyền tới.
- Mẹ nó, lên!
Diệp Phàm tức giận, trong lòng rống lên một tiếng. Đôi mắt ưng phát hiện bốn tên rắm đứng cách mình không xa, xem cách ăn mặc thì chúng chính là sát thủ thuê từ Châu Âu đến.
- Đám Anh kìa! Chắc hẳn là thành viên tổ Lam Sơn Hồ.
Lúc này, Lang Phá Thiên nhỏ giọng nói.
- Mặc kệ, cứ tiêu diệt bốn thằng người Anh rồi nói tiếp.
Diệp lão đại khẽ hừ một tiếng cùng lão Lang nhanh chóng phóng qua.
Khi bốn tên người Anh còn chưa kịp phản ứng, chân của Diệp lão đại bước qua, hung hăng dùng đầu gối ép xuống người hai tên. Còn tay thì hung hăng đè xuống dầu hai tên đó, giống như đang bẻ ngô vậy.
Tiếng rắc rắc vang lên, máu tươi lập tức văng khắp nơi, hai cái đầu chỉ còn chút thịt ở cổ, bốn con mắt lòi ra, chắc là đã đến chỗ báo tin với thượng đế rồi. Lang Phá Thiên còn gớm hơn, đem đoản chủy hung hăng đánh vào ngực hai người, máu bắn đầy mình. Dù sao, lão Lang cũng thân thủ thất đẳng. So vũ lực chúng dĩ nhiên phải kém xa.
- Tao nhổ, cái thứ xui xẻo!
Lang Phá Thiên nhổ một ngụm nước bột xuống hai thi thể, dùng chân đá hai cái mới thấy thoải mái được một chút.
- Bọn chúng tìm được cửa động rồi, xin chỉ thị!
Lúc này, giọng nói phẫn nộ của Trương Cường truyền đến.
- Xông lên cho tôi, làm sao thì làm, không thể để chúng vào trong động.
Diệp lão đại hừ nói.
Vách núi phía trước truyền đến tiếng thịch thịch cùng với tiếng ầm ầm của lựu đạn nổ, đá vụn bay đầy trời. Nhưng, lúc này đã là nửa đêm rồi.
- Hừ!
Diệp Phàm nghe thấy tiếng hừ ác nghiệt, trong lòng cả kinh, lập tức ngã xuống đất, quả nhiên một chiếc phi tiêu bay ngang qua đầu.
Ngay sau đó có tiếng bước chân hung hăng đá về phần eo của mình, Diệp lão đại trong lòng cười lạnh một tiếng, đưa chân lên chống đỡ.
Trong lúc gấp gáp Diệp lão đại đã dùng hết sức, tuy nhiên, tên kia cũng không kém, chỉ hơi lắc lư ba cái đã đứng vững. Trên mặt người này thoáng ngạc nhiên. Chắc hẳn thấy Diệp lão đại chưa ngã nên trong lòng phát hoảng, tuy nhiên, người nọ quát một tiếng. Lại đá vào đầu Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghiêng người né tránh, thấy chân người kia cứng như đá hoa cương, đá vào vách đá đã làm tảng đá vỡ tan. Chân này, ít nhất cũng có kình lực năm sáu ngàn cân. Ít nhất cũng thân thủ lục đẳng. Mẹ nó, cuối cùng cũng tìm được mày rồi.
Diệp Phàm trong lòng thầm mắng một câu, đưa tay làm động tác ý chửi Chó Nhật, cuối cùng đã kích động được đối phương. Cao thủ của Tổ Thần Đạo Nhật Bản đưa tay xuống đất, lượm một thanh gỗ to nhắm về phía đầu Diệp Phàm.
Thanh gỗ phóng qua mang theo tiếng gió đáng sợ, tư thế tương đối kinh người. Lão Lang lúc này đang đấu với tên chó Nhật mặc đồ đen, từ cách ra quyền của hai người, xem ra, đều là cao thủ.
Diệp Phàm hơi khom người, đưa tay ra tiếp đón đối thủ. Đối phương cười lạnh, đá một chân về phía tay Diệp Phàm. Tuy nhiên, lần này gã cực kỳ đen đủi rồi. Diệp Phàm dùng Khai Bi Thủ của Lô gia. Tiếp cận khi đối thủ đang phát lực mạnh. Trói chân của đối thủ, xoay tay độ.
Dù sao sức lực cũng kém xa nhau, đối phương hét lên một tiếng thảm thương, trên không trung Diệp lão đại đang chơi trò xoay tay, tiếng răng rắc vang lên, đùi và bắp chân đối thủ đã gãy rồi.
Đây dĩ nhiên là kiệt tác của Diệp lão đại. Tên kia bị nện xuống đất, tuy nhiên, không hề nằm yên dưới đất. Vẫn mò khắp người, chắc muốn kiếm binh khí gì đó. Diệp Phàm sao có thể để gã thực hiện được ý đồ chứ, tay vừa động đậy, ba chiếc Phi đao bắn ra, phập, phập, phập toàn bộ đều trúng người tên kia. Aaaaaaaaaaaaa....
Một tiếng hét bi thảm như sói tru, vị cao thủ lục đẳng của Tổ thần đạo Nhật Bản đã chết thảm dưới Phi đao của Diệp lão đại, cả người đầy máu ngã xuống.
Tên tổ viên Tổ thần đạo Nhật Bản đang đánh nhau kịch liệt với Lang Phá Thiên lập tức phân tâm. Diệp Phàm không khách khí thưởng cho gã hai Phi đao.
Người này lập tức ôm lấy đùi, Lang Phá Thiên tiến lên, hung hăng đá cho mấy đá, lập tức tên kia chỉ còn cách ôm đầu rên la.
Lão Lang đâu phải hạng lương thiện, bèn vồ lên trước, tàn nhẫn đá thêm cho tên kia mấy cái cái. Lập tức, mọi thứ trong bụng đều xịt ta. Cả người tên này gần như thành đống bùn lão Lang mới chịu nghỉ tay.
- Tao nhổ, về mà làm vằn thắn đi!
Lão Lang mắng một câu, đá cho thi thể bay đi mấy mét.
Hai người tập hợp với đám Trương Cường
- Thối miết đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Bị thương nhẹ, đang bám trụ với kẻ thù trong động.
Trương Cường hồi đáp.
- Tình hình thương vong sao rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Không được lạc quan, hiện không thể thống kê được. Chỉ bám trụ với họ cho tới khi các anh tới, em sẽ tổng tiến công.
Trương Cường nói.
- Sao họ phát hiện được cửa động, các cậu thủ ở đây lâu như vậy mà cũng chưa phát hiện được, kỳ lạ.
Lang Phá Thiên hỏi.
- Chắc là lúc đó có hai khóa mở cửa động. Cái của chúng em mở từ bên trong, cái của họ có thể tìm được cửa động. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trước kia chúng em cũng mơ hồ tìm được ít manh mối, nhưng, chúng em sợ nếu mở ra lại có thiết bị phát nổ gì đó, cho nên, tới nay vẫn đang nghiên cứu, chưa dám hành động lung tung.
Trương Cường nói. Nói xong, nhìn Diệp Phàm, còn nói thêm:
- Lần này có khoảng người. Một nửa đều là sát thủ thuê tới, cùng với tổ chức cao thủ của chính phủ Anh, Nhật. Lần này, bọn chúng bỏ ra số tiền lớn, chắc là muốn lấy cho bằng được bí mật núi Xương Bối.
- Có phải tổ Lam Sơn Hồ của Anh?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải, hẳn là tổ chức "Tiểu Lang bang" nổi tiếng thế giới của Anh. Đây là tổ chức có thế lực rất lớn, liên quan đến thế lực của nước Anh và thế lực của những nước lân cận. Đám này tiền nhiều thế mạnh, hơn nữa, cao thủ tương đối nhiều, tuyệt không dưới thực lực Tổ nòng cốt tám của chúng ta. Lần này Tổ Thần Đạo Nhật Bản cũng đập nồi dìm thuyền, chắc là tốn cái giá trên trời.
Trương Cường nói.
- Lúc nãy có hai cao thủ lục đẳng bị chúng tôi xử lý, chắc hẳn là Tổ Thần Đạo gặp khó khăn lớn rồi. Cũng có mấy thằng Anh bị xử lý, nhưng, không phát hiện những cao thủ có thực lực nòng cốt.
Lang Phá Thiên nói.
Trương Cường trong lòng nói những tên này đối với mấy người mà nói đương nhiên chẳng đáng gì, nhưng so với chúng tôi thì đều là cao thủ rồi. Đây chính là khác biệt về trình tự, cao thủ ngũ đẳng trong mắt những người như Diệp Phàm, Lang Phá Thiên chẳng khác gì đứa con nít. Nhảy nhót cái gì chứ.
- Được rồi, thời gian không đợi người. Phát tín hiệu, bắt đầu tổng tiến công. Nếu chúng dám đến, chúng ta sẽ cho chúng nằm lại mãi mãi trên đất Trung Quốc luôn. Núi núi Xương Bối này là nơi chôn thây của chúng.
Diệp lão đại hung hăng. Trương Cường phát tín hiệu tổng tiến công. Lập tức, đội viên Báo Săn từ bốn phương tám hướng lập tức tập kết tấn công cửa động.
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên một trước một sau mở đường, không lâu sau tiếng súng kịch liệt nổ ra.
Lúc này, trong phòng chỉ huy quân ủy cũng vô cùng bận rộn.
Phó chủ tịch quân ủy Tần Chí và Tiền Phong Vân, hai vị cầm lái đều ngồi ở đây, trong phòng chỉ huy toàn những tướng quân, đúng là tướng tinh lấp lánh.
Lúc này, cửa bị đá thịch một tiếng. Hơn nữa, còn tương đối thô lỗ, dường như dùng chân đá văng cửa. Ai dám to gan lớn mật dùng chân đá cửa quân ủy.