Đó là vì y bị Diệp Phàm dùng Hóa âm mê thuật làm chấn động. Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện tình huống này, phỏng chừng là ý lực yếu kém nhất, đương nhiên sẽ lựa chọn cô để đột phá rồi.
- Nói mau, nếu không nói thì sẽ xử lý nghiêm khắc.
Diệp Phàm lại hỏi tiếp. Lần này hắn gằn lên từng tiếng, hình thành một âm ba đi vào đại não của Hồ Ngọc Muội. Những người ngoài thì không có cảm giác gì, mà chỉ cảm thấy giọng của Diệp Phàm nghiêm túc hơn một chút mà thôi. Chỉ có Hồ Ngọc Muội mới cảm nhận được sự đáng sợ của âm ba này, dường như đại não của cô bị vật gì đâm vậy.
Một lúc sau, người Hồ Ngọc Muội mềm nhũn ra, cả người ngồi rụp xuống đất. Cô run rẩy, sắc mặt trắng bệch như người chết trôi, miệng khóc khóc mếu mếu nói:
- Cái này là do bọn họ bảo chúng tôi làm, tôi không làm liệu có được không? Là Thôi Tân Viễn Dương Du chỉ cho tôi làm. Nói là nếu không làm thì sẽ cho xóa sổ chủ nhiệm văn phòng là tôi, về sau không thể ngóc đầu lên được. Tôi chỉ là nói lại cho đám Lý Thuận Ngưu mà thôi. Tôi không đánh người, thật đấy, tất cả những điều này đều là do Trạm trưởng Thôi đứng đằng sau chỉ huy hết. Lúc đó Dương Du và Lý Thắng còn đá Mã Thụ Phong mấy cái, khiến anh ấy máu mê be bét. Bởi vì Mã Thụ Phong dẫn đầu đến trạm phát điện Hồng Cốc gây chuyện, hơn nữa, Trạm trưởng Thôi còn nói giải quyết việc này xong sẽ được thưởng xứng đáng.
- Vậy thì ai chỉ huy đám Thôi Tân Viễn này?
Diệp Phàm hỏi tiếp.
- Cái này…cái này…tôi không rõ lắm.
Hồ Ngọc Muội nhìn Quách Dương một cái, tuy nhiên vẫn lắc đầu nói không.
- Có phải là tổng giám đốc Quách không?
- Dừng lại.
Lú này Hồ Quý Thiên đột nhiên hét lên một tiếng.
- Có ý gì vậy anh Hồ?
Diệp Phàm hỏi.
- Đồng chí Bao Nghị, như vậy là mớm cung. Là một cảnh sát, tại sao anh lại phạm lỗi như vậy. Trong quá trình thẩm án tuyệt đối không được phép.
Hồ Quý Thiên giọng nghiêm túc giáo huấn.
- Xin lỗi, vì gấp quá.
Bao Nghị nói, nhìn một chút, nói:
- Hồ Ngọc Muội đã khai ra đám người Thôi Tân Viễn, Dương Du chỉ đạo cho đám Lý Thuận Phong đánh Mã Thụ Phong ở Hồng Cốc Trại đến tàn phế, chuyện này đã là án hình sự rồi. Lập tức dẫn những người này về cục để xử lý.
Đúng lúc này, Tổng giám đốc Quách miệng cứng lại, không dám nói lại câu nào. Còn đám người Dương Du thì tên nào tên nấy sắc mặt đen xì như miếng gan lợn, ngoan ngoãn để cho cảnh sát đưa lên xe,
- Tổng giám đốc quách, tôi thấy trạm điện của các ông phải được thay đổi rồi đấy. Từ trên xuống dưới đều đã hỏng hết rồi. Vừa nãy không phải nói qua rồi đó sao, có gì thì từ từ thương lượng. Làm sao mà sai người đánh người ta đến tàn phế đi như vậy, đó là vi phạm pháp luật có biết không?
Trần Húc cũng quay sang giáo huán Quách Dương mấy câu. Sau đó quay sang Bao Nghị nói:
- Nhất định phải điều tra rõ ràng, để cho dân chúng một câu trả lời thỏa đáng.
Trần Húc cũng là vì bị ép mà thôi, đã xảy ra chuyện như vậy rồi, Hồ Ngọc Muội cũng khai ra rồi. Diệp Phàm chẳng cần phải dùng cái gì ghê gớm, chỉ hỏi vài câu là đã khai ra hết rồi. Cái này, đúng là sự thật.
Vì vậy, Trần Húc đành phải đứng ra tỏ thái độ một chút. Nếu không dân chúng sẽ còn coi Phó chủ tịch tỉnh Trần ra cái gì nữa. Hồ Quý Thiên tự nhiên cũng giả bộ mà nói với Bao Nghị vài câu.
- Chúng ta đi thôi.
Trần Húc chẳng có tâm trí nào mà ăn cơm nữa, lập tức quay người đi luôn. Hôm nay vốn muốn cho Diệp Phàm một trận, ai dè kết quả lại như vậy. Chuyện này mà truyền lên tỉnh thì không biết giấu mặt vào đâu nữa.
- Phó chủ tịch Trần, ăn cơm xong đã rồi mới đi chứ?
Quách Dương hỏi?
- Không ăn nữa, không nuốt nổi.
Trần Húc trùng mặt xuống, cũng chẳng để cho Quách Dương chút thể diện nào.
- Vậy chuyện của trạm điện chúng tôi giải quyết thế nào? Tập đoàn Vạn Thắng chúg tôi có thể thay người khác đến quản lý. Còn việc dừng sản xuất thì không được đâu.
Quách Dương vội chạy theo nói.
- Ông đi mà hỏi Bí thư Diệp ấy, đừng có hỏi tôi, chuyện này tôi không quản được.
Trần Húc không thèm để ý đến Quách Dương nữa, mà chui thẳng lên xe luôn.
- Bí thư diệp, chuyện này có thể thương lượng một chút không?
Quách Dương nói đến đây, Diệp Phàm đã trả lời:
- Xin lỗi Tổng giám đốc Quách, tôi phải đi ăn cơm cùng lãnh đạo. Nếu không, lãnh đạo sẽ chê chúng tôi là một bữa cơm cũng không có. Làm cấp dưới mà.
- Nói xong, Diệp Phàm cũng đi luôn, để lại Quách Dương với sắc mặt đen xì. Chỉ mấy phút sau, trạm điện lại khôi phục lại.
- Đây là chuyện chết tiệt gì thế không biết, một lũ khốn khiếp.
Quách Dương mắng một câu.
- Làm sao mà đến nông nỗi này?
Chủ tịch tập đoàn Vạn Thắng Liễu Tây Hà nói trong điện thoại.
- Tôi cũng không rõ lắm, cái tên Bí thư Diệp và Bao Nghị đó hung hãn quá. Bọn họ không dọa gì mà đã mềm nhũn ra rồi.
Quách Dương nói.
- Tôi thấy vị Phó chủ tịch tỉnh Trần và Hồ Quý Thiên kia cũng chẳng ra sao. Chỉ một Bí thư Thành ủy mà cũng không giải quyết được thì còn có tác dụng gì chứ?
- Ông tưởng dễ như thế à? Tổ ong vò vẽ đó.
Khi gặp phải kẻ cứng rắn như Diệp Phàm, thì bọn họ đều chùn bước. Dù sao, bọn họ cũng phải suy nghĩ để làm sao không làm hại đến chính mình chứ. Tuy nhiên, ông nhớ kỹ cho tôi, từ nay về sau nghiêm túc một chút.
Những lời trước của Chủ tịch Liễu, Quách Dương nghe câu được câu chăng, nhưng câu cuối cùng của ông ta khiến cho ông ta không khỏi toát mồ hôi hột.
Quách Dương đã hiểu, rằng đây là Chủ tịch Liễu đang cảnh cáo mình. Phỏng chừng chuyện Hồ Ngọc Muội người ta đã biết cả rồi. Chỉ là không nói ra mà thôi. Xem ra, trạm phát điện Hồng Cốc này cũng có người thân tín của Chủ tịch Liễu đang quan sát rồi.
- Chủ tịch Liễu, liệu có xả nước không đây? Có lẽ đây là Diệp Phàm đang cố ý chơi chúng ta nếu như không chịu xả thì không biết hắn còn giở trò gì nữa.
Quách Dương nói.
- Không xả, tôi muốn xem xem, không có nước thì liệu dân chúng Hồng Cốc Trại có làm thịt Diệp Phàm hay không. Hắn muốn ép tôi ư, Liễu Tây Hà tôi là người nào chứ, nói năng tử tế thì có khi còn thương hại mà xả cho ít nước. Còn đằng này nó muốn chơi mình, thì mình cũng phải chơi lại đến cùng. Tiền là cái gì chứ, Liễu Tây Hà tôi không thiếu chút tiền này.
Cho dù trạm phát điện Hồng Cốc này có tan nát thì cũng không được xả nước. Tôi muốn Diệp Phàm phải quỳ trước mặt tôi mà xin. Bí thư Thành ủy thì là cái thá gì chứ?
Liễu Tây Hà hừ một tiếng xong thì cúp máy.
Đám người Trần Húc ăn xong bữa cơm, không thèm nghỉ ngơi mà vội vàng đi luôn.
Buổi chiều.
Ngọc Xuân Phong đi vào phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Bí thư Diệp, đám người Tam Thúc Công của Hồng Cốc Trại có phản ánh là tại sao lại không xả nước nữa? Bao giờ mới nhìn thấy nước nữa?
Ngọc Xuân Phong sắc mặt lo lắng hỏi.
- Thế đã trả lời bọn họ chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Cái này khó mở miệng quá, quan trọng là Chủ tịch Liễu của Tập đoàn Vạn Thắng kìa. Tôi nghĩ việc này khó đấy. Trạm phát điện Hồng Cốc tuy nói một vài năm cũng lãi hàng chục triệu, nhưng chút tiền này so với tài sản của bọn họ thì chẳng thấm vào đâu. Hiện tại bọn họ rõ ràng là muốn hy sinh trạm điện này rồi thì họ sẽ chơib đến cùng đó. Nếu như không có nước, thì dân chúng sẽ sống kiểu gì đây? Dân còn tin chúng ta nữa không? Nếu họ mà gây ra chuyện gì thì phiền phức to. Huống hồ, Bí thư Diệp nói trước dân rằng sẽ có nước, nhưng chỉ mới xả được một ngày đã dừng rồi. Hiện tại cách tết còn có mấy ngày nữa đâu. Mới nhìn thấy chút hy vọng đã bị dập tắt rồi, dân chúng không tức mới là lạ…
Ngọc Xuân Phong sắc mặt lo lắng nói.
- Anh lập tức xuống Hồng Cốc Trại đi, phải trấn an dân chúng. Nước thì tôi sẽ có cách, bảo bọn họ cứ bình tĩnh.
Diệp Phàm hừ lạnh, nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Đúng rồi, anh mang theo mấy triệu xuống hồng Cốc Trại nhé. Cứ giải quyết vấn đề mà bọn họ khó nhất cái đã.
- Chỉ có thể như vậy thôi, mấy triệu cũng lớn đấy, nhưng dân đông như thế cũng chẳng thấm vào đâu. Tuy nhiên, tôi sẽ cố trấn an bọn họ. Hy vọng cái tết này êm đẹp mà qua đi.
Ngọc Xuân Phong gật đầu nói.
- Bao Nghị, bọn họ đã khai chưa?
Diệp Phàm gọi điện cho Bao Nghị nói.
- Hồ Ngọc Muội thì khai rồi, tuy nhiên, những người khác như Thôi Tân Viễn chẳng hạn, vẫn còn cứng đầu lắm. Hình như bọn chúng đang đợi Quách Dương đến cứu thì phải.
Bao Nghị nói.
Vương Triều và Lý Cường sắp đến rồi, bất luận thế nào, hôm nay cũng phải làm cho xong mấy tên cứng đầu này. Tất cả chuẩn bị cho tốt. Tuy nhiên, nước xa không cứu được lửa gần. Quan trọng là phải điều tra ra nguyên nhân, tìm được chứng cứ rồi mới có thể ép Liễu Tây Hà cúi đầu được. Nếu không, căn bản là không thể có nước được. Diệp Phàm tôi sẽ thất hứa với dân chúng Hồng Cốc Trại.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện lớn như vậy, lại mấy năm rồ, chúng ta cũng không phải thần tiên, làm sao có thể điều tra ra ngay được chứ
Bao Nghị tỏ ra khó xử, nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên, nếu không giải quyết được việc này thì không có nước, cái này, thật là khó làm quá.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phàm reo lên, Diệp Phàm biết ngay là của Vương Triều và Lý Cường rồi. Diệp Phàm liền đi thẳng đến cục Công an luôn.
Vương Triều chẳng kịp nghỉ ngơi, liền đi vào phòng thẩm vấn luôn. Gã chẳng nói câu nào, lập tức thi triển Phân cân thác cốt thuật.
Bên trong liền truyền đến những tiếng kêu thảm thiết của đám người Thôi Tân Viễn. Thêm vào Hóa âm mê thuật của Diệp Phàm nữa, không lâu sau đám người này đều đã khai nhận toàn bộ.
Có thể đi bắt Quách Dương rồi.
Bao Nghị cười nói.
- Kỳ lạ thật, Thôi Tân Viễn là trạm trưởng trạm phát điện, lại không biết chuyện mờ ám của trạm điện, Xem ra, chuyện này bọn họ rất bảo mật. Hơn nữa, cũng có thể nhìn ra. Thôi Tân Viễn vẫn chưa được tính là tầng trung tâm của tập đoàn Vạn thắng.
Vương Triều cau mày nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Lập tức đi bắt Quách Dương, không chừng có thể moi được điều gì đó từ miệng của hắn.
Diệp Phàm nói. Bao Nghị lập tức gọi điện giao nhiệm vụ cho cảnh sát đi làm. Tuy nhiên, lại nhận được tin rằng Quách Dương mất tích rồi.
- Lợi hại quá nhỉ, việc này chắc chắn là Liễu Tây Hà sắp xếp từ trước rồi. TQ rộng lớn như vậy, muốn tìm một người cũng khó.
Bao Nghị phẫn nộ đấm một nhát xuống bàn nói.
- Từ đây cũng có thể nhìn ra được, Quách Dương chắc chắn sẽ hiểu nội tình của Trạm phát điện, chúng ta hơi sơ suất rồi.
Vương Triều nói.