- Hừ. Theo Quách Dương còn có những người khác nữa mà.
Như những kẻ ban đầu gây ra chuyện này là Bí thư Huyện ủy Hồng Lĩnh là Trịnh Mãn, Chủ tịch huyện Thường Thanh và người phụ trách phòng Thủy điện Mạc Lý Tài thì đều không sao.
Trịnh Mãn được điều đến sở Xây dựng đảm nhiệm chức Phó giám đốc sở, còn Thường Thanh thì đến Hồng huyện thuộc thành phố Long Giang nhậm chức Bí thư Huyện ủy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mạc Lý Tài đến Tổng công ty điện lực, đảm nhiệm chức Phó tổng giám đốc. Người này được hưởng đãi ngộ cấp Cục phó. Ba người đồng thời được đề bạt, trong đó không có quỷ thì trẻ con nó cũng chẳng tin.
Diệp Phàm khoát tay nói.
- Cứ âm thầm tóm ba người này, chỉ cần anh Diệp dùng một ít thủ đoạn, thì còn sợ bọn họ không khai nhận sao. Một khi đã vạch trần ra rồi, chúng ta liền nắm thế chủ động. Đến lúc đó, không chừng còn có thể nắm được trạm điện Hồng Cốc. Chỉ cần nắm được thì việc xả nước không phải việc của chúng ta rồi sao?
Vương Triều nói.
- Không dễ dàng như vậy đâu, cho dù là ba tên này khai ra thì cũng không thể nắm được trạm điện Hồng Cốc trước cuối năm nay được.
Trong chuyện này liên quan đến khá nhiều vấn đề. Chủ yếu là nguyên Bí thư Huyện ủy Trịnh Mãn được điều lên sở tỉnh. Chuyện này khiến tôi có suy nghĩ rằng, trong việc này liệu có phải Khổng gia đứng sau thao túng không?
Nếu thật sự có chuyện như vậy, thì chuyện trở nên phức tạp rồi. Muốn giành được nửa phần thôi cũng khó.
Mà việc cấp bách của chúng ta là giải quyết vấn đề nước dùng cho nhân dân Hồng Cốc Trại. Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, có biện pháp gì không, mọi người nói nghe coi.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn hai người một cái, hỏi.
- Còn có cách gì nữa chứ, người ta không chịu xả nước, mà chúng ta lại không thể cưỡng chế. Lời của Trần Húc lúc đi cũng có ý chỉ ra rồi. Bảo chúng ta thương lượng. Mà thương lượng cái con khỉ gì chứ. Đợi thương lượng xong thì hỏng hết chuyện rồi.
Bao Nghị càu nhàu nói.
- Cái này đương nhiên là chiêu trò của Trần Húc mà thôi. Biết là việc này không thể thương lượng được mà vẫn còn kêu chúng ta thương lượng. Trần Húc căn bản chẳng có gì tốt đẹp cả. Tuy nhiên phải có cách gì mới được.
Vương Triều cau mày nói.
- Vương Triều, tôi bảo cậu điều tra tập đoàn Vạn Thắng, cậu đã điều tra ra được gì chưa?
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi.
- Anh muốn biết về mặt gì? Tin tức điều tra tương đối nhiều, nhất thời tôi cũng chưa biết bắt đầu từ đâu.
Vương Triều có chút sửng sốt nói.
- Lợi nhuận của tập đoàn Vạn Thắng là từ đâu tới? Ngành trụ cột của bọn họ là gì? Và quan trọng là đối thủ kinh doanh của bọn họ là ai? Hiện tại bọn họ đang vội làm những cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Vốn đăng ký của tập đoàn Vạn Thắng tận tỷ, ngành trụ cột của bọn họ không phải là đầu tư điện lực mà là chế tạo mua bán thiết bị điện lực.
Đối thủ chủ yếu của bọn họ ở tỉnh Tấn Lĩnh là tập đoàn Thông Đạt. Bởi vì tập đoàn này kinh doanh sản xuất ngành tương tự.
Hai tập đoàn này đều nhập nguyên liệu từ tập đoàn Tinh La. Theo điều tra của tôi, vì cũng cuối năm rồi, ngân hàng cũng thắt chặt hơn.
Mà tập đoàn Vạn Thắng bây giờ còn nợ của tập đoàn Tinh La những hơn năm trăm triệu nữa.
Phỏng chừng, Vạn Thắng đang đợi ngân hàng cho vay tiền để trả nợ.
Anh Diệp có thể tìm được điều gì trong đó không?
Vương Triều vừa lật tài liệu, vừa nói.
- Nếu chúng ta đem những khoản nợ này của Vạn Thắng làm quấy đảo lên, thì bọn họ sẽ không kiếm đâu ra tiền để trả cho tập đoàn Tinh La.
Nếu chúng ta có thể đả thông bên phía Tinh La, để bọn họ đứng ra đòi tiền của Vạn Thắng, còn bên này thì cùng với tập đoàn Thông Đạt giành thị trường. Dưới giáp công của hai phía, tập đoàn Vạn Thắng sẽ phải tăng sản xuất lên.
Chủ yếu là để giành thị trường, mà bọn họ lại không có tiền, thì liệu có thể ép xả nước không?
Diệp Phàm nói.
- Chỉ sợ là Tinh La không dám ép Vạn Thắng thôi, dù sao bọn họ cũng mất đi một khách hàng lớn nư Vạn Thắng. Bọn họ hợp tác với nhau cũng được mười mấy năm rồi.
Mà Thông Đạt muốn thắng được Vạn Thắng trong việc chiếm lĩnh thị trường trong thời gian ngắn thì không thể.
Dù sao, cuối năm rồi, thời gian quá gấp. Mà lại còn phải quấy đảo khoản nợ của ngân hàng thì e rằng cũng khó.
Dù sao, ngân hàng ở Tấn Lĩnh cũng tương đối nhiều, chỗ này không được thì có thể đi chỗ khác. Liễu Tây Hà ở tỉnh vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn đấy.
Trừ phi chủ quản ngân hàng ám thị không cho Vạn Thắng vay thì còn có khả năng.
Vương Triều phân tích nói.
- Chủ quản của ngành ngan hàng chính là Ngân hàng nhân dân TQ và Giám sát ngân hàng. Nếu chúng ta muốn tìm thì chắc chắn phải đi tìm ngân hàng ND rồi.
Tuy nhiên, về phương diện này cũng ta không ai quen biết gì cả. Nếu như tìm cấp trên của các ngân hàng ở Tấn Lĩnh thì quá mất thời gian.
Huống hồ, có những ngân hàng chưa chắc đã đồng ý với chúng ta. Cái này, chắc không thể thực hiện được rồi.
Vương Triều nói.
- Không cần biết là dùng cách gì, vài ngày nữa là bước sang năm mới rồi. Làm sao để Vạn Thắng đồng ý xả nước chứ?
Bao Nghị có chút buồn bực nói.
- Mẹ kiếp, thật là tức chết đi được. Cho nổ cửa sắt chặn nước đi là xong.
Vương Triều tức giận quát lên.
Bao Nghị thiếu chút nữa phát nghẹn. Một lúc sau mới nói:
- Cũng là một ý kiến hay, nhưng ảnh hưởng quá lớn. Nếu như có thể làm mà không để lộ dấu vết thì cũng khá là khó. Huống chi, đập lớn liệu có bị ảnh hưởng không? Cái này, hậu quả nghiêm trọng quá.
- Cho nổ thì chắc chắn là không được rồi. Chúng ta không thể khiến cho gân cốt của mình bị thương được. Trạm điện Hồng Cốc nằm trong địa bàn thành phố Đồng Lĩnh, chúng ta không thể để chính nhà máy của mình bị thương được. Tuy nhiên, gõ nhẹ một chút thì được.
Diệp Phàm thản nhiên cười, vẻ mặt lộ ra chút gì đó thần bí, nói.
Đi ra khỏi cục công an, ngồi lên xe.
- Anh Diệp tính sẽ làm như thế nào? Cho chỉ thị là được.
Vương Triều lái xe, vẻ mặt như tên trộm, hỏi.
- miệng cống của đập Cốc Khê tôi đã xem qua rồi. Lúc khởi động thật ra là dùng máy để kéo dây xích lớn, mở từ từ cổng sắt chắn nước ra. Mở đến mức độ nào đó, thì nước sẽ theo độ nghiêng của cống mà chảy ra. Cửa thả càng thấp thì lượng nước chảy ra càng lớn.
Diệp Phàm nói.
- Ý của anh là chúng ta làm đứt hai sợ dây xích kia sao? Đến lúc đó chỉ sợ đến miệng cống cũng bị trôi xuống hạ du mà thôi.
Được như vậy, miệng cống to như thế bọn họ muốn giả bộ cũng khó.
Cuối năm, dân chúng Hồng Cốc Trại có nước dùng rồi. Chúng ta cũng có thể lợi dụng thời gian trống này để điều tra vụ nhà máy điện mua rẻ. Một khi đã nắm được chứng cứ vào tay thì việc cũng coi như được giải quyết.
Vương Triều nói.
- Ừ, còn phải chu toàn một chút. Nếu không, thì giấu đầu hở đuôi thôi. Cậu suy nghĩ một chút xem, nếu không cẩn thận thì người ta chắc chắn sẽ nói Diệp Phàm tôi sai người giở trò. Mặc dù cục Công an cũng không làm được gì. Nhưng đa số sẽ cho rằng tôi sai người làm. Điều này ảnh hưởng không tốt chút nào.
Diệp Phàm nói.
- Cũng phải, người phía dưới thì không sao. Dân chúng Hồng Cốc Trại còn trầm trồ khen ngợi. Còn lãnh đạo tỉnh thì e rằng sẽ ôm hận trong lòng.
Sẽ cho rằng một Bí thư Thành ủy mà lại sai người đi làm việc này, đúng là không có đầu óc.
Tuy nói là tốt cho dân chúng. Nhưng lãnh đạo sẽ cho rằng mình là kẻ không đáng tin cậy, sau này sẽ liệt mình vào danh sách đen mất.
Vương Triều gật đầu nói.
- Cho nên, phải làm cho quang minh chính đại, để cho mọi người tâm phục khẩu phục mới được.
Diệp Phàm cười thần bí nói.
- Làm sao có thể được?
Vương Triều phanh xe cái "két". Quay đầu lại nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt không tin, hỏi:
- Muốn giở âm mưu lại còn đòi quang minh chính đại, tôi chưa nghe là có chuyện này đâu đấy.
- Rất đơn giản mà, đến lúc đó chúng ta sẽ cắt đứt một bộ phận của xích sắt đó thôi. Về sau chúng ta quang minh chính đại mà đến đập Cốc Khê kiểm tra công tác an toàn.
Đến đập, lãnh đạo của trạm điện Hồng Cốc nhất định sẽ ra trình diện. Đến lúc đó một tiếng ầm vang, cửa sắt kia sẽ "ngoan ngoãn" mà mở ra.
Không chừng, dòng nước ập ra khiến cho miệng cống cũng bị trôi mấy. Đây đối với cả con đập mà nói hẳn là không bị tổn thương gì.
Đến lúc đó, tất cả mọi người nhìn thấy đây là vì bọn họ làm tốt việc mở miệng cống một cách an toàn. Chúng ta có thể giáo huấn cho bọn họ một bài học. Cái này, chất lượng đó chứ.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi nói này đại ca, anh thật là nham hiểm đấy. Tuy nhiên, làm sao mới có thể khống chế một cách khéo léo được như vậy? Cái này, không phải là điều khiển từ xa chứ?
Vương Triều hỏi.
- Ha ha, cậu đã quên Diệp Phàm này là cao thủ thập đẳng rồi sao?
Về phần cắt thì tôi sẽ xử lý. Đối với một cao thủ thập đẳng, việc cắt đứt xích từ xa này không khó gì cả.
Trừ phi, tổ A đến điều tra, bằng không, cảnh sát bình thường thì bó tay thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Điều đó đương nhiên rồi, tuy nhiên chỉ sợ Liễu Tây Hà sẽ một lòng muốn đấu với chúng ta. Cái miệng cống kia bọn họ chỉ mất vài ngày là có thể lắp đặt được. Như vậy không phải sẽ lại bị mất nước sao?
Vương Triều vẫn có chút không yên lòng nói.
- Điều này dễ mà, chúng ta lại làm tiếp cho thân núi lở ra. Cuối năm, ai lại tình nguyện đi dọn hết đất đá ở đường chứ.
Với lực của tôi tảng đá mấy tấn cũng không làm khó được. Cách trở như vậy, nếu không có một tháng thì bọn họ không thể đóng nước lại được.
Hơn nữa, chúng ta phát động mọi người cùng xây một con đập đá. Bên trong lấy bùn đất bịt chặt lại. Hai ba ngày sau là có thể dùng được rồi.
Mặc dù là một tháng sau bọn hỏ giả vờ đóng nước lại, thì nhân dân Hồng Cốc Trại cũng có thể tích trữ được nước mà dùng tạm.
Chỉ cần có thời gian, trong vòng hai tháng, chúng ta còn không làm rõ được vấn đề ở trạm phát điện hay sao?
Diệp Phàm nói.
- Cao minh, cao mình. Tuy nhiên, đồng chí Liễu Tây Hà thật không may mắn tẹo nào. Gặp đúng phải một quái nhân như anh. Hắn bị như vậy, âu cũng là gieo quả gì gặt quả đó. Năng lượng của anh như vậy, Bí thư Thành ủy không có cách nào làm được.
Vương Triều cười nói, sau đó nhấn ga chạy tiếp.
- Ha ha, có bản lĩnh như thế nào thì làm việc thế đó thôi. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, thì cái gì cũng được.
Diệp Phàm cười nói.
Diệp Phàm hành động nhanh chóng, đem ý tưởng nói cho Ngọc Xuân Phong. Bên kia liền phát động dân chúng Hồng Cốc Trại tiến hành.