Huống chi, như vậy đúng là có lợi cũng không tổn hại đến nhà họ Hoa. Hoa Mãn Lương chắc chắn cũng nhìn thấy lợi hại trong quan hệ này biết đây là cơ hội lớn đối với mình.
- Ông cụ Hoa thật là bướng bỉnh, chẳng lẽ trên đời này có việc không có lời giải sao? Bướng bỉnh cũng có thuốc đấy? Trên đời này một vật khắc một vật, cuối cũng sẽ tìm được cách giải quyết. Có chua còn có ngọt, có đắng còn có cay đó thôi.
Phí Nhất Độ nói.
- Việc này cũng không thể nói không có, chẳng qua là rất khó khăn thôi, muốn hoàn thành chuyện này trên cơ bản vô ích.
Hoa Mãn Lương đột nhiên lại nói
- Hả, nói nghe một chút, không chừng chúng ta có thể biến không thành có.
Phí Nhất Độ đến đây thích thú.
- Muốn nói về việc này phải nói về Đế vương giám của nhà họ Hoa.
Hoa Mãn Lương uống chút súp, nhìn mọi người một cái nói tiếp:
- Đế vương giám theo truyền thuyết là Càn Long ban tặng nhưng thật ra nghe đồi là không phải. Đế vương giám thật sự là do Ung Chính ban tặng. Năm đó tổ tiên chế tạo một bộ long bào bằng da được Ung Chính yêu thích, vui vẻ nên ban tặng Đế vương giám.
- Đế vương giám này là cái gì vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Đế vương giám thật ra tôi cũng chưa từng nhìn thấy, cha tôi cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng những người cùng lứa với ông nội tôi đã nhìn thấy.
Theo cha tôi nói Đế vương giám cũng không phải được làm bằng ngọc như trong truyền thuyết mà là một khối giống như xương gì đó.
Bề mặt được trạm khắc rất tinh xảo, hình dạng giống như một tòa bảo tháp vậy. Lúc đó tuy nói là triều Thanh nhưng trong nhà còn có chút tiền.
Cho nên, cũng chụp một tấm hình, là chụp bằng máy ánh hơi nước đen trắng. Hơn nữa rất mờ, thời gian lại lâu rồi nên nhìn không rõ lắm.
Tuy nhiên, cha giữ gìn giống như vật quý tôi cũng chưa từng được thấy.
Hoa Mãn Lương có chút buồn bã nói.
- Vật kia tại sao lại không thấy nhỉ?
Phí Nhất Độ đương nhiên muốn thay Diệp Phàm hỏi rõ ngọn ngành, thật ra y hào hứng.
- Việc này…
Hoa Mãn Lương có chút khó xử, có lẽ không muốn nói ra bí mật này, ấp a ấp úng nhìn Thứ trưởng Phí vẻ mặt có chút xấu hổ.
- Mãn Lương, cậu theo tôi mấy năm rồi nhi?
Lúc này Phí Động Nghĩa hỏi.
- Vâng, từ năm đề bạt trưởng phòng tôi vẫn đi theo thứ trưởng rồi. Tính ra cũng có bảy tám năm hơn rồi. Thứ trưởng Phí vẫn chiếu cố đến Mãn Lương, việc này Mãn Lương vẫn luôn ghi nhớ.
Phí Mãn Lương mặt cảm kích nói.
- Ha ha, lúc đó tôi chưa phải là thứ trưởng mà chỉ là Vụ trưởng vụ nhân sự.
Phí Động Nghĩa cười cười.
- Vâng, tôi nhớ rất rõ.Ngài vừa mới thăng chức không lâu thì kéo tôi lên, tôi cũng lên trưởng phòng rồi. Mãn Lương nhớ kỹ việc này, không quên một lúc nào.
Hoa Mãn Lương gật đầu vẻ mặt cũng kính nói.
- Ôi, nói đến thì có chút buồn, tôi nhận chức thứ trưởng cũng đã mấy năm, lúc đó khó khăn thật. Mãn Lương, tôi đã nói qua với cậu, lúc đó Nhất Độ cháu tôi vẫn chưa đến ba mươi, tôi vẫn thường xuyên đến nhà họ. Nhất Độ cũng rất yêu quý người chú như tôi.
Phí Động Nghĩa cười nói, nói rất tùy ý không có ý gì.
Chỉ có Diệp Phàm cùng Phí Nhất Độ biết người này bịa đặt. Bởi vì bảy tám năm trước có lẽ Phí Động Nghĩa còn chưa nhận thân thích với nhà họ Phí, làm sao biết Phí Nhất Độ.
Đương nhiên Phí Động Nghĩa nói dối như thế là vì mình. Hai người đương nhiên sẽ không vạch trần.
- Đúng vậy, đúng vậy, lúc ấy chú cũng nói phong thủy của nhà họ Phí chúng ta không tệ, thường xuyên đến thăm cũng tốt.
Phí Nhất Độ khẽ gật đầu cười nói.
Quả nhiên, những lời này vừa dứt Hoa Mãn Lương có chút giật mình, tuy nói y che dấu rất khá nhìn ngoài không phát hiện.
Nhưng Diệp Phàm dùng khí sóng dò xét cũng cảm giác rất rõ ràng y không thoải mái, rất bất an, nội tâm rất không bình tĩnh, có lẽ là bị nhà họ Phí làm cho kinh hãi.
- Ôi, việc này không phải là Mãn Lương không muốn nói, chủ yếu là các anh sẽ nghe không hiểu. Tôi sợ các anh sẽ bảo tôi nói vớ vẩn.
Hoa Mãn Lương quả nhiêu quyết định nói ra bí mật rồi. Có lẽ là ba chữ nhà họ Phí làm cho Mãn Lương nghĩ tới nhiều chuyện.
- Ừ, chúng tôi đều thích nghe chuyện xưa.
Phí Nhất Độ vẻ mặt hào hứng nhìn chằm chằm Hoa Mãn Lương.
- Đế vương giám mà Ung Chính ban cho nhà họ Hoa chúng tôi chẳng qua là tượng trưng cho quyền lực của hoàng gia thôi, chẳng qua chỉ là một tác phẩm điêu khắc tinh xảo thôi. Tuy nhiên, vì là do Hoàng đế ban tặng, cho nên, tổ tiên nhà họ Hoa rất quý. Nhưng sau đó bị người ta cưỡng ép đem đi.
Hoa Mãn Lương nói đến đây vẻ mặt phẫn nộ.
- Cưỡng ép đem đi? Làm sao có thể?
Diệp Phàm buộng miệng, cố ý nhìn Hoa Mãn Lương một cái.
- Tại sao lại không có khả năng? Trên đời này cao thủ vẫn có.
Phí Nhất Độ có chút không hiểu ý.
- Cao thủ thì có nhưng có lẽ anh không hiểu được thực lực trước kia của nhà họ Hoa. Nghe nói triều Thanh nhà họ Hoa nuôi trong nhà hàng trăm nhân viên bảo vệ.
Trong những người đó rất nhiều cao thủ võ lâm. Nghe nói có đám thổ phỉ muốn bao vây nhà họ Hoa, hơn một trăm thổ phỉ chết mất một nửa rồi mà vẫn không thể vào sân nhà họ Hoa.
Vụ trưởng Hoa, tôi nói có đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng là có chuyện như vậy, nhưng có hơi phóng đại một chút. Năm đó nhà họ Hoa nuôi trong nhà chủ yếu là khoảng - người bảo vệ.
Nói là hàng trăm người thì cũng không hẳn thế, trận chiến đó vì sao có đến hàng trăm người là vì có cả đệ tử nhà họ Hoa và công nhân trong xưởng nữa.
Đâu chỉ có một trăm, mà có lẽ đến năm sáu trăm người rồi. Thổ phỉ đến một trăm người, người của nhà họ Hoa cũng đã bao vây quanh nhà, dày đến mấy chục thước, có thể sánh được với tường thành.
Thổ phỉ vừa không có đại pháo, tất nhiên là không thể tấn công được. Chúng tôi chiếm lợi thế, đương nhiên gia sản của nhà họ Hoa chúng tôi cũng có một chút. Trên thực tế đã mua nhiều súng, bởi vậy bọn họ ngược lại bị chúng tôi giết mấy chục người.
Hoa Mãn Lương vẫn rất tự hào khi nói về chuyện này.
- Một khi đã lợi hại như vậy tại sao lại có thể đánh mất Đế vương giám?
Phí Nhất Độ có chút không hiểu.
- Mạnh nhưng cũng có kẻ mạnh hơn. Nhà họ Hoa tuy nói có nhiều bảo vệ như vậy, nhưng thật sự không có nhiều cao thủ. Lúc đó đội trưởng đội bảo vệ mà nhà họ Hoa mời cũng khá lợi hại, một cước có thể đá gãy cây to như cái bát, một tảng đá mỏng có thể đá vỡ.
Hoa Mãn Lương nói.
- Lợi hại, thật có người như thế sao? Tôi còn tưởng là diễn viên trên phim cơ.
Phí Động Nghĩa có chút kinh ngạc.
- Trên phim ảnh tôi không dám nói có thật hay không. Nhưng cha tôi từng nghe ông nội tôi nói rồi, chắc chắn là sự thật.
Ông nội tôi còn nói có cao thủ còn lợi hại hơn, một chưởng có thể chặt đứt cây nhỏ, chẳng qua là nhà tôi không thể mời được cao thủ như vậy.
Những cao thủ như thế muốn cướp đồ thì có ai có thể ngăn lại được? Mặc dù có hàng trăm người cũng vô dụng, người ta cướp xong đã bỏ chạy rồi.
Hơn nữa đi lại không hề có hành tung gì. Từ khi Đế vương giám bị mất xong, ông tôi cùng liên quân đánh nhau một hồi ở Bắc Kinh.
Cuối cùng những người bảo vệ mang theo cơ bản chết trận hết. Sau khi trở về ngã bệnh không dậy nổi. Trước khi mất có gọi cha tôi đến bên giường, dặn dò nhất định phải tìm Đế vương giám về.
Tuy nhiên, mấy chục năm rồi, cha tôi vẫn chưa tìm được.
Hoa Mãn Lương nói.
- Đế vương giám bị người ai cướp đi chẳng lẽ không biết sao?
Phí Nhất Độ nói.
- Không rõ lắm, người ta là cao thủ, chúng ta căn bản không biết ai lấy đi.
Tuy nói sau này có tìm tòi nhưng đều không có tung tích. Không có tung tích thì dù cha tôi có bán hết tài sản đi tìm cũng không có chỗ để ra tay có phải không?
Cho nên, đến giờ cha tôi vẫn chưa vui. Hàng năm thanh minh đều đến trước mộ ông nội tôi khóc một hồi.
Vì thế giữ nội hận người nước ngoài trong lòng. Cho rằng bọn họ làm cho ông nội tôi tức chết.
Hoa Mãn Lương vẻ mặt đau buồn nói.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện người này chắc chắn không nói thật, bởi vì giọng không ổn định.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không hỏi thêm. Có lẽ chuyện này đối với nhà họ Hoa cũng là bí mật. không thể hiện một chút bản lĩnh căn bản cũng không dám nói ra. Cho nên, sau đó bốn người nói chuyện tào lao.
Sau đó tan cuộc. Ban đầu Phí Nhất Độ đề nghị đi tiếp tăng nữa nhưng Diệp Phàm từ chối.
- Thứ trưởng Phí, vị Phí công tử kia sao lại gọi trợ lý Diệp là đại ca nhỉ? Hình như hai người còn rất thân mật nữa thì phải.
Nhìn xe của Diệp Phàm và Phí Nhất Độ đi xa Hoa Mãn Lương hỏi Phí Động Nghĩa.
- Ha ha, Truyện Sắc Hiệp -
Phí Động Nghĩa nhìn Hoa Mãn Lương đầy quái dị nói;
- Mãn Lương, tôi biết cậu muốn nghe về lai lịch của bọn họ có phải không?
Tôi cũng không dấu cậu, Phí Nhất Độ đã kết nghĩa an hem với trợ lý Diệp. Phí Nhất Độ rất coi trọng hắn, nếu không, cậu nghĩ rằng tôi không có việc gì nên đến đây sao. Tôi và Diệp Phàm cũng là lần đầu gặp mặt.
Còn người họ Phí kia chính là Đại công tử của nhà họ Phí, cậu hiểu chưa?
- Không dám, tôi hiểu rồi.
Hoa Mãn Lương hiện lên ánh mắt kinh ngạc, không dám hỏi nữa. Mới đến cửa không ngờ thấy xe của Diệp Phàm dừng ngay trước cửa khu nhà của mình.
- Trợ lý Diệp, là anh sao?
Hoa Mãn Lương vội vàng bước đến, phái hiện đúng là Diệp Phàm ngồi trong xe.
- Đi đến một chỗ với tôi, bảo đảm cậu hài lòng.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy được.
Hoa Mãn Lương không hề nghĩ ngợi, lái xe đi theo Diệp Phàm. Đối với vị trợ lý Diệp này, trẻ tuổi như vậy không ngờ có thể ngồi lên vị trí trợ lý Chủ tịch tỉnh.
Hoa Mãn Lương đang không biết làm gì lại thấy được hi vọng. Hơn nữa, đặc biệt là Phí Nhất Độ kia hình như rất tôn kính vị trợ lý Diệp này.
Xe nhằm thẳng vùng ngoại ô đi, đến Hàn lâm tự.
- Trợ lý Diệp thật là có nhã hứng.
Hoa Mãn Lương cười nói.
- Ha ha, ban đêm đến đây thật sự là khá nhã hứng.
Diệp Phàm cười cười bước thẳng vào cửa chính của chùa.
Hoa Mãn Lương phát hiện trước xe là một người trẻ tuổi, Diệp Phàm gật gật đầu với người này. Người này đi đầu, không lâu vào trong một đầm nước phía trong chùa.
Hoa Mãn Lương cảm thấy lạ, nhưng cũng không có gì sợ. Bởi vì y tin trợ lý Diệp không có khả năng hại y. Huống chi y cũng không có gì để làm hại.
- Vụ trưởng Hoa, có lẽ Đế vương giám của nhà họ Hoa các anh còn có cái gì bí mật không thể nói ra.
Diệp Phàm cười chỉ chiếc ghế bên cạnh ra hiệu cho y ngồi sau đó hỏi.
- Việc này còn có bí mật gì?
Hoa Mãn Lương hơi sững sờ sau đó lập tức nói. Tuy nhiên, thấy Diệp Phàm nhìn chăm chú, Hoa Mãn Lương cảm giác hơi thấp kém. Trong lòng tự nhủ, quái lạ, ánh mắt của trợ lý Diệp sao có thể sắc bén thế, hình như có thể giết người, hơi đáng sợ.
- Gã là bạn tốt của tôi, bảo gã thể hiện tài năng cho anh nhìn một cái.
Diệp Phàm cười ra việc cho Xa Thiên.
Xa Thiên hai tay liền ôm quyền, vận khí, giầy không ngờ bay mất. Sau đó chân đất chạy về phía đầm nước. Hoa Mãn Lương nhìn chằm chằm, không hiểu người này muốn làm gì.