- Tôi nào có bản lĩnh đó, đây đều là chuyện nội bộ của người ta, hơn nữa lại là chuyện xảy ra từ trước, tôi không thể biết được. Nghe nói là có người đã chỉnh sửa chuyện này.
Khương Quân nói.
- Lý Hùng thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Tạm thời đang ở trại giam chờ điều tra, có lẽ sau này sẽ phải ngồi đó luôn, chắc cũng phải ngồi đến mấy năm. Cũng đáng.
Khương Quân trừng mắt nói.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười cười, trong lòng nghĩ tranh đấu chốn quan trường này thật là đáng sợ, như Lý Hùng này, bình thường quyền cao chức trọng, đường làm quan rộng mở, một khi có người bới ra được lỗi lầm xưa thì chỉ có nước ngồi trong tù mà bóc lịch thôi.
Nhà họ Khổng cũng thật tàn nhẫn, hơn nữa vừa ra tay đã đánh trúng mục tiêu, lại rất hợp ý Diệp Phàm.
Nếu như mọi người ai cũng hành động nhanh chóng, Diệp Pàm đương nhiên cũng không thể bỏ lỡ được. Vì thế gọi điện cho Thiết Chiêm Hùng đến một chút.
Về sau nhà họ Khổng đương nhiên sẽ sôi động hơn một chút, chuyện này, tự nhiên, giữ thì khó bỏ thì dễ. Kết cục cuối cùng của Khổng Đông Phong là hoãn thi hành án phạt lại năm, chỉ có điều mang cái tội hư danh đó, có lẽ cũng sẽ gặp không ít chuyện.
Đương nhiên, Phong Vân lầu hoàn toàn sụp đổ. Thiết Chiêm Hùng nói, cũng phải có chút chính nghĩa mới được, nếu như mở lại Phong Vân lầu, vậy thì hơi có lỗi với người dân Trung Quốc.
Đương nhiên, Khổng Đông Phong cũng kiếm đủ rồi. Dù nói là sẽ mở lại những chưa chắc Khổng Chính Húc đã đồng ý.
- Cái gì, ký hợp đồng, làm sao có thể như thế được?
Tổng giám đốc Ngô tổng của tập đoàn cơ khí Trung Quốc thật không tin nổi vào tai mình nữa, hai mắt mở trừng trừng như tượng, khiến cho phó giám đốc Triệu Ý Hùng không khỏi lùi một bước.
Bị dọa cho phát hoảng rồi.
- Tin vừa mới nhận được, cực kỳ chính xác. Tập đoàn Chính Hà đã bỏ ra trăm triệu để có được % cổ phần công ty thiết bị điện lực Hoành Không.
Phó Tổng Triệu nói.
- Có thể thấy, Hoàng Triều Đế Đô giữ %, tập đoàn Hoành Không chỉ còn giữ % cổ phần, quyền khống chế cũng chỉ ngang với tập đoàn Hoành Không. Đây vẫn chưa phải điểm mấu chốt, mấu chốt ở đây là tập đoàn Chính Hà đã gia nhập, chúng ta sau này sẽ phải gặp một đối thủ mạnh rồi.
Ngô tổng hừ nói.
- Đúng vậy, tập đoàn Chính hà là một tập đoàn lớn. Sự ra nhập của họ vô hình chung lấp đầy phần còn lại của tập đoàn Hoành Không.
Chúng ta muốn lấy lại danh tiếng, đánh dổ tập đoàn Hoành Không là chuyện quá khó khăn, hơn nữa, tập đoàn Chính Hà cũng góp mặt, nghe nói công ty họ còn có riêng một đội ngũ chuyên gia nghiên cứu thiết bị điện lực.
Một khi họ mang kỹ thuật mới tiên tiến trang bị cho Hoành Không, đổi mới kỹ thuật của nhà máy thiết bị điện, năng lực của họ sẽ trở nên vô cùng lớn.
Kỹ thuật và sản phẩm, cùng với thương hiệu luôn gắn với nhau. Hơn nữa, Chính Hà có đường dây tiêu thụ hoàn chỉnh ở nước ngoài.
Đến lúc đó, tập đoàn Hoành Không nhất định cho họ một con đường lớn. Chuyện này vô hình chung cắt ngang con đường lớn rộng mở của tập đoàn Hoành Không.
Triệu Ý Hùng vẻ mặt lo lắng.
- Đúng vậy, tuy rằng tập đoàn cơ khí Trung Quốc của chúng ta mỗi năm đạt được không ít chỉ tiêu quốc gia đề ra, nhưng ở những phương diện khác, ví dụ như việc góp vốn, nó cũng hạn chế không ít trong sự phát triển của chúng ta.
Chúng ta chỉ có vốn đầu tư riêng mà không có hợp tác đầu tư. Chỉ có thể giương mắt nhìn những cơ hội lớn đi qua.
Đương nhiên, chuyện này có lợi nhưng cũng có hại. Theo như thực tế mà nói, nằm trong sự bảo hộ của quốc gia thì cũng ấm áp đấy, dù có thế nào cũng vẫn đảm bảo được doanh thu.
Tuy nhiên, cũng là hạn chế sự phát triển của công ty. Nếu như muốn xuất khẩu hàng ra nước ngoài thì sẽ bị hạn chế không ít.
Đương nhiên, có nhiều lợi ích hơn. Ít nhất, lương tựa vào ngọn núi lớn là quốc gia thì sẽ không cần phải lo chuyện cơm ăn áo mặc.
Tuy nhiên, đó là tập đoàn Chính Hà, lại có thêm sự giúp sức của Hoàng Triều, chúng ta không thể coi thường. Tôi thực sự không hiểu, Diệp Phàm dựa vào cái gì mà lại có thể sát nhập hai tập đoàn lớn này lại với nhau.
Hơn nữa họ lại đầu tư một khoản tiền lớn, lại cam tâm làm lão nhị lão tam. Không thể tin nổi. mẹ nó, đúng là giẫm lên cứt chó mà.
Đúng là con cháu họ rùa.
Ngô Trung Bảo không kìm nổi mắng lên.
- Chuyện này, chi bằng chúng ta bỏ qua đi. Mọi người cùng kiếm tiền, đường ai nấy đi. Mặc dù có hai tập đoàn lớn ra nhập nhưng chưa chắc sẽ làm nên chuyện gì to tát. Chuyện sát nhập lúc nào cũng rối rắm, dù có cho họ bao nhiêu tiền đi nữa cũng chưa chắc sống sót. Cứ ở đây chờ họ đấu đá nhau, để xem kết cục sẽ ra sao.
Triệu Ý Hùng có ý rút lui rồi.
- Anh nói cái gì, có phải anh muốn rút lui rồi không?
Ngô Trung Bảo bị mất hứng.
- Tôi chỉ nói ra quan điểm của mình thôi, tuy nhiên, bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ đi theo tập đoàn tới cùng.
Triệu Ý Hùng nhanh chóng bổ sung một câu.
Bởi vì, Ngô Trung Bảo cũng là một người hống hách, nếu như để cho trong lòng ông ta có cái nhọt, thì có lẽ ông ta sẽ không nể nang mà cho người đó một đạp.
- Vậy mới phải chứ.Chuyện này, đồng chí Ý Hùng, đó cũng không phải là ý của Ngô Trung Bảo tôi.
Bí thư Nạp cũng có ý như vậy. Chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, nếu không sẽ trở thành một tập đoàn Hoành Không nữa.
Chúng ta phải kiên quyết đánh ngã bọn họ mới được.
Ngô Trung Bảo khí phách hơn người, quay người lại nhìn Triệu Ý Hùng một cái, nói:
- Phải rồi, chuyện nhà máy linh kiện Khánh Đông ở thành phố Liễu Tân sao rồi, ở tỉnh đã có công văn xuống chưa?
- Có rồi, quyết định đầu tư năm trăm triệu, nghe nói công trình đã đươc đấu thầu rồi, hai ngày trước đã được khởi công. Phó chủ tịch Triệu Hướng Đông còn đi cắt băng khởi công nữa.
Triệu Ý Hùng nói.
- Nếu như đây là công trình được tỉnh phê duyệt, có lẽ là do chỉnh phủ và tư nhân cùng góp vốn đầu tư. Như vậy có thể xem là hoàn thành mục tiêu rồi đúng không?
Ngô Trung Bảo mỉm cười.
- Đương nhiên rồi, chuyện này tôi nghĩ nên tranh thủ lên tỉnh một chuyến, không nên để cho người ngoài chiếm nó được.
Lần này đạt được mức đầu tư lên tới năm trăm triệu, đến lúc khánh thành cũng cần không ít máy móc thiết bị.
Nghe nói dự toán thấp nhất cũng đến hai ba trăm triệu tiền máy móc thiết bị. Mà chuyện đó thì công ty chúng ta có thể sản xuất ra được.
Triệu Ý Hùng nói.
- Người ngoài mà anh nói đến chính là người của tập đoàn Hoành Không sao. Hừ, cái nhà máy chế tạo máy móc rách nát đó cuả họ thì sản xuất ra được gì chứ? Về thực lực thì họ không thể làm được, nói về kỹ thuật thì lại càng không.
Ngô Trung Bảo khinh thường hừ một tiếng.
- Nhưng nếu nói về nhân lực thì họ hơn chúng ta rất nhiều.
Triệu Ý Hùng cười nói.
- Anh nói xem họ đã bắt đầu hành động chưa?
Ngô Trung Bảo cười như không, nhìn Triệu Ý Hùng.
- Còn phải nói, chắc chắn đã sớm có chuẩn bị rồi. Nếu so sánh với chúng ta, bọn họ còn có tham vọng hơn đó. Chúng ta thì có thể hoãn lại một chút, bọn họ cũng đang chờ đợi. Đến lúc đó, có lẽ hai tập đoàn chúng ta cùng nhau ganh đua một chút.
Triệu Ý Hùng nói.
- Ganh đua sao? Bọn họ đâu có đủ tư cách.
Ngô Trung Bảo khá tự tin.
Trong lúc đó, Diệp Phàm cũng đang triệu tập các lãnh đạo của tập đoàn Hoành Không để bàn bạc chuyện này.
- Đối thủ lớn nhất của chúng ta chính là tập đoàn cơ khí Trung Quốc của thành phố Dương Vân. Nếu nói về thực lực thì chúng ta không thể bằng họ.
Phó tổng Ngô Hồng Sơn nói.
- Đây là sự thật, chúng ta không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, không thể vì thực lực của chúng ta không bằng họ mà buông tha cho họ được. Nếu như đơn hàng đặt trước mặt mà chúng ta còn bỏ qua, thì có lẽ tập đoàn của chúng ta đến lúc sụp đổ rồi.
Diệp Phàm thản nhiên ngồi hút thuốc.
- Bí thư Diệp, mấu chốt là chúng ta phải loại bỏ được tập đoàn Trung Quốc, dù vậy cũng phải bàn tới chuyện thực lực đấy.
Nếu nói về sản phẩm cũng như các phương diện khác thì chúng ta đều không bằng họ, về kỹ thuật thì cũng không hơn nhau là mấy. Nhưng nhân lực của chúng ta lại hơn họ rất nhiều, việc này liệu có hữu dụng không?
Đây không phải cách đánh nhau dựa vào lực lượng như thời nguyên thủy đúng không? Nhận lực nhiều thì có tác dụng gì chứ?
Cung Trường Hỷ cũng có chút lo lắng.
- Sao có thể nói mặt nào cũng không thể bằng cơ chứ? Chúng ta cũng có sở trường của chúng ta chứ. Tập đoàn Trung Quốc có thể sản xuất, chúng ta cũng có thể.
Tôi thấy yêu cầu thiết bị của công ty linh kiện Khánh Đông cũng không cao lắm, mấy loại máy ép sức nước hay máy giặt gì đó chúng ta cũng có thể sản xuất được.
Chúng ta vẫn có ưu thế, ít nhất là về giá cả chúng ta cũng có thể rẻ hơn họ không ít, về chất lượng sản phẩm thì có thể chúng ta kém hơn họ một chút.
Nhưng chúng ta còn có thời gian, từ giờ chúng ta cần phải nắm được nhà máy cơ khí, còn nhà máy thiết bị điện chính thì không có gì cần phải lo lắng cả.
Bước tiếp theo chính là nhà máy chính. Nhưng đáng tiếc là đến hiện tại vẫn chưa có công ty nào ghi nhận nhà máy của chúng ta.
Nói cách khác, có thể kéo đầu tư đến, hơn nữa nếu nói đến công nghệ cao thì chắc hắn chúng ta sẽ thua đứt họ rồi.
Diệp Phàm hừ nói,
- Việc này, nên giao cho đồng chí Hồng Sơn phụ trách đi.
- Được, sáng mai tôi sẽ chạy lên tỉnh một chuyến.
Ngô Hồng Sơn gật gật đầu.
- Không phải là chạy, mà nhất định phải giành được. Còn nữa, chuyện bên thành phố Liễu Tân thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Bí thư Diệp, công ty Khánh Đông của thành phố Liễu Vân thực sự không phải là một công ty hoàn toàn mới, mà được xây dựng trên cơ sở một nhày máy cũ đấy.
Liễu Tân là điểm dừng của tập đoàn luyện thép lớn nhất nước ta- tập đoàn Hồng Cương. Nguồn tài nguyên khoáng sản của Liễu Tân rất phong phú.
Tập đoàn Hồng Cương đó không chỉ luyện thép, mà còn rất có thành tựu trong việc luyện kim loại. Bởi vì nguồn nguyên liệu sẵn có, cho nên, Liễu Tân mới hạ quyết tâm đầu tư xây dựng thêm nhà máy mới- công ty Khánh Đông.
Đây chỉ là hình thức ban đầu, sau này phát triển tiếp rất có thể sẽ thành một tập đoàn công ty. Mà lần này ủy ban kinh tế thương mại thành phố làm đội trưởng, cục tài chính và một vài doanh nghiệp nhà nước khác cũng tham gia.
Chủ yếu là tiền vay ngân hàng, doanh nghiệp tư nhân chỉ chiếm % cổ phần, chủ yếu là do tập đoàn Đông Hà giữ.
Ngô Hồng Sơn nói.
- Xem ra, chúng ta không những phải được tỉnh thông qua, mà quan trọng nhất là ở thành phố Liễu Tân.
Mà cũng không thể xem thường tập đoàn Đông Hà, bọn họ chiếm tới % cổ phần, muốn có được đơn đặt hàng này, đầu tiên phải có được tập đoàn Đông Hà.
Còn các lãnh đạo cao cấp của Liễu Tân cũng phải thông qua mới được.tôi đoán, mấy người ở tập đoàn Trung Quốc cũng đã có hành động rồi.
Mà bọn họ nhất định sẽ truyền đạt mệnh lệnh chỉ tiêu quốc gia gì đó. Chuyện này, bọn họ có ưu thế hơn chúng ta.
Tuy nhiên, Khánh Đông cũng không liên quan đến cơ mật quốc gia, còn chưa tới phiên họ khua chân múa tay đâu.
Đương nhiên, về mặt này, trên tỉnh nhất định sẽ có lãnh đạo ra mặt truyền chỉ thị đấy. Cho nên, trận chiến của chúng ta với tập đoàn Trung Quốc thật đáng trông đợi đấy. Chúngta phải tấn công toàn diện, lần này bất kể như thế nào, đều phải làm hết sức mình. Nếu như, không cần nói nhiều, có thể lấy được đơn hàng một trăm triệu thì cũng giúp nhà máy của chúng ta hoạt động cả tháng đấy.
Nếu như có thể giành được tất cả, vậy thì càng tốt hơn.
Diệp Phàm tin tưởng nói