- Việc này xem ra là Ủy ban quản lý tài sản của nhà nước sẽ can thiệp vào, tuy nói nhà máy là của thành phố Liễu Tân đấy, nhưng còn nhiều vấn đề phải trải qua sự giám sát của ủy ban quản lý.
Dù sao thì cũng còn nhiều trạm kiểm soát của nhà máy vẫn phải nằm trong tay bọn họ. Quan trọng hơn chính là, từ ủy ban quản lý tài sản Nhà nước đến Tỉnh thì vẫn luôn đối đãi với tập đoàn Hành Không của chúng ta như một đứa trẻ vậy.
Một khi chúng ta tuyên chiến với tập đoàn cơ khí Trung Quốc thì cán cân của bọn họ sẽ nghiêng về phía tập đoàn cơ khí Trung Quốc đó.
Về vấn đề này chúng ta cũng không chiếm ưu thế. Hơn nữa danh tiếng của tập đoàn chúng ta mấy năm gần đây càng ngày càng đi xuống.
Muốn chiếm được vị thế trên thị trường Liễu Thị tương đối khó. Chúng ta chỉ có một lợi thế, chính là giá cả.
Nhưng, tôi nghe nói nhà máy cơ khí Trung Quốc lần này cũng miễn thuế rồi. Bọn họ cũng lên tiếng trả giá với chúng ta rồi.
Thậm chí có người còn đồn đại rằng chính bọn họ thâm hụt vốn cũng muốn kiếm lợi nhuận. Bọn họ có thể bị tổn hại, nhưng chúng ta lại liên tiếp gặp nạn.
Ngô Hồng Sơn nói có chút lo lắng:
- Ai cũng có thể mạnh miệng nói, thực chất khi liên quan đến bản thân thì bọn họ có dám như thế không? Đây chính là đang tạo thanh thế, muốn lật đổ tập đoàn chúng ta, không có khả năng đâu.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
Ngô Hồng Sơn cùng với vài nhân viên vội vàng đi lên thành phố.
Buổi tối, Diệp Phàm và Bao Nghị thay nhau đi ngủ một lát.
Ban đầu bình an vô sự, tuy nhiên, sau nửa đêm, Diệp Phàm đột nhiên bị cái gì đó đánh thức. Hắn giật bắn người lên trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Tiếng động gì, giống như tiếng ong Đại Hoàng kêu ong ong, trong lòng Diệp Phàm buồn bực nghĩ. Đúng lúc này, âm thanh kia càng ngày càng gần.
Ngay sau đó, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện. Một đàn ong Đại Hoàng như thiên quân vạn mã chen chúc nhau bay vào nhà.
Hắn sợ hãi, nhanh chóng đóng cửa sổ lại, tuy nhiên, bên này đóng nhưng phòng vệ sinh bên kia lại quên chưa đóng.
Mà đàn ong lạ bị nhốt bên ngoài đâm vào cửa kính kêu tinh tang tinh tang, ầm ĩ.
Diệp Phàm phát hiện ra không phải là ong mật mà là ong Đại Hoàng. Vòi châm độc ở đít nó dài cm.
Tất cả ong Đại Hoàng đều hung hãn hướng về phía Diệp Phàm tấn công, Diệp Phàm cười lạnh một tiếng. Giơ tay đánh một chưởng, mấy trăm con ong Đại Hoàng như gặp phải trận gió lớn rơi hết xuống đất.
Tuy nhiên, ong Đại Hoàng nhiều lắm. Không ngừng bay vào, Diệp Phàm nhanh tay nắm lấy cái chăn quét một lượt và đóng tất cả các cửa sổ lại.
Không hề khó để đánh mấy nghìn con ong trong phòng, rất thành thạo, Diệp Phàm quét một lượt phía dưới cửa, một lúc sau hết sạch.
Diệp Phàm nhanh chóng gọi cho Bao Nghị, nghe nói buổi tối anh ta không mở cửa sổ, trong lòng như trút được gánh nặng. Nói rõ anh ta đừng có mở cửa rồi.
Cứ như vậy mất một đêm, đàn ong Đại Hoàng không ngừng đụng vào cửa sổ. Ầm ĩ chết người đi được. Sáng ngày thứ hai vừa mới mở cửa sổ, phòng bên cạnh rơi xuống một tổ ong.
- Anh Diệp, xem ra sau này chúng ta ngay cả cửa cũng không dám mở nữa rồi, người này thật sự rất khó đối phó. Cũng không ra tay độc ác, hình như là chuẩn bị đánh lâu dài với chúnng ta rồi. Thời gian lâu như vậy là không ổn rồi.
Vẻ mặt Bao Nghị cười khổ sở.
- Mục đích chính của cô ta là đuổi chúng ta đi, thật ra là không có mục đích nào khác. Tuy nhiên, chúng ta cứ đi như thế này thì còn mặt mũi nào mà đi đâu được nữa. Vậy nên, chúng ta phải đánh bại cô ta mới được.
Diệp Phàm cười nói:
- Vâng, đàn ong Đại Hoàng này cũng không biết đến từ đâu. Dường như đã được trải qua chuyên môn huấn luyện rồi ý.
Bao Nghị gật gật đầu:
- Chắc chắn là đã qua huấn luyện rồi, tuy nhiên, lực tấn công không có gì đặc biệt. Mục đích chủ yếu chính là làm phiền chúng ta mà thôi.
Chỉ có điều không mở cửa sổ thì cô ta cũng không làm được gì. Song, bộ dạng như vậy cũng không phải là một chuyện hay, chúng ta cũng không muốn làm con rùa đen rụt cổ.
Hơn nữa, cho dù cô ta có cố ý chỉnh cửa sổ thì cũng không thể làm phiền chúng ta được.
Diệp Phàm tức giận nói.
- Chỉ sợ sau này chúng ta vào phòng toàn là ong thôi, nếu như bọn chúng lại bay tới đầy sơn trang của chúng ta, cuộc sống của chúng ta sẽ không được yên ổn nữa. Việc này, còn đáng sợ hơn ngồi tù.
Trên mặt Bao Nghị hiện rõ vẻ ưu tư.
- Đúng vậy, toàn bộ cuộc sống êm đềm của chúng ta đã bị cô ta quấy rầy rồi. Không được, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết mới được. Ban ngày chúng ta không có việc gì làm sẽ đi giải quyết việc này, chỉ cần có cách giải quyết đúng không?
Diệp Phàm nói:
Hai người vội vàng ăn sáng rồi đi thẳng lên lầu.
- Hừ… xem các ngươi có thể đến lúc nào?
Một bóng trắng cách xa hai mét hừ lạnh một tiếng, nhoáng một cái nhẹ nhàng như đám mây rồi bay đi.
- Em gái, cách này của em rất tốt. Tuy nhiên, hai người đó có vể rất lợi hại đấy. Không ngờ cũng có thể thoát được rồi.
Mộc Chu Lệ cười nói:
- Qua được hôm nay nhưng chưa chắc qua được ngày mai, chúng ta vẫn còn có thể mượn được đàn ong Đại Hoàng nữa. Tuy nhiên, phải chuẩn bị để đánh lâu dài.
Hai người này đều có chút kỳ lạ, Bao Nghị là cục trưởng cục công an, là một người giỏi võ, tuy nhiên bản lĩnh cũng không cao lắm.
Nhưng, chính người tên Diệp Phàm kia mới không thể nhìn ra. Chủ tịch của một xí nghiệp, dường như còn có rất nhiều biện pháp vậy.
Ngày hôm qua là chúng ta chuyên đi công kích hắn đấy, không ngờ hắn lại giết chết mấy nghìn con ong Đại Hoàng của chúng ta. Nuôi những con ong Đại Hoàng lớn này cũng không phải dễ dàng gì.
Nếu mỗi ngày đều giết ong như vậy thì chúng ta cũng không kiên trì được bao lâu nữa. Cần phải nghĩ cách khác mới được.
Mộc Nguyệt hừ nói:
- Đúng vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì được một tuần. Nếu như bọn họ đều có thể qua được hết thì chúng ta phải làm sao đây?
Mộc Chu Lệ hỏi:
- Không sao, em sẽ đi mượn rắn về. Sau khi ong Đại Hoàng chết em sẽ đi lấy rắn về.
Mộc Nguyệt cười nói:
- Anh lại quên mất là em có một người chị em tốt ở Ngũ Độc giáo.
Mộc Chu Lệ cười nói:
- Nghe nói các cô bên đấy độc trùng nào cũng có.
Ví dụ như rắn độc, bọ cạp độc, rết độc. Tuy nhiên, nếu như không thể mượn được mọi người cũng đau đầu về chuyện này.
Nghe nói Ngũ Độc giáo nuôi dưỡng những con rắn này cũng không dễ dàng gì.
- Vâng, cô ấy cũng cho em mượn một vài con. Nếu như lần trước chết vài con thì lần sau mượn sẽ rất khó.
Những con này đều là bảo bối của cô ta, còn quan trọng hơn cả tính mạng của cô ấy. Hơn nữa, chúng ta không thể sử dụng những con rắn này được, phải nhờ cô ấy giúp đỡ mới được.
Tuy nhiên, dựa vào mối thâm tình của chúng tôi, thế nào cô ấy cũng phải giúp em vài lần. Nếu như thật sự không được thì phải nghĩ cách khác thôi.
Em vẫn không tin bọn họ có thể thoát được. Hơn nữa, chỉ cần có cơ hội em sẽ ra tay.
Không đánh cho cái mặt hắn bầm dập thì em tức không thể chịu nổi.
- Chỉ có thể đi từng bước một.
Mộc Chu Lệ thở dài, cảm thấy kỳ lạ, đứa em gái này độc ác hơn trước đây.
Diệp Phàm vừa mới vào phòng, Khổng Ý Hùng vội vàng lại gần, nói là nhận được thông báo của Ban tổ chức Tỉnh ủy, bọn họ đang trên đường tới rồi. Do đồng chí Phó bộ trưởng Chu Vân đưa các đội đến đây.
- Gọi mọi người chuẩn bị sẵn sàng, xem ra họ xuống để khảo sát rồi.
Diệp Phàm cười nói, liếc nhìn Khổng Ý Hùng một cái.
- Khảo sát?
Khổng Ý Hùng thì thầm hai tiếng này, giọng điệu có vẻ như muốn tránh né.
- Ha ha ha. Ý Hùng, đừng kích động như thế. Lần này, chắc chắn cũng có phần của anh.
Diệp Phàm cười nói:
- Thật sao?
Khổng Ý Hùng có chút không tự tin, xúc động đến nỗi môi rung lên.
Thật ra, còn có một đồng chí khác bí Đại Hoàng quan sát tập đoàn Hoành Không, ông ta chính là con cọp Cái Thiệu Trung.
Tập đoàn Hoành Không thay đổi điều chỉnh nhân sự từ cấp cao đến cấp thấp, đều liên quan đến lão già đấy.
Cái Thiệu Trung cũng hiểu được, thời gian của Diệp Phàm cũng không còn nhiều nữa. Đoán chừng, trong mười ngày cuối cùng này sẽ có biến đổi lớn.
Phải tranh thủ thời cơ để nắm trong tay điều chỉnh nhân sự. Đến lúc đó chính ông ta đến đảm nhiệm, xem ra vị trí này để ông ta điều chỉnh cũng không có khác biệt gì lắm.
Đương nhiên, vị trị trong tập đoàn Hoành Không nhiều như thế. Mỗi người đều có người ngồi cạnh, Diệp Phàm anh tự nhiên cho chuyển người như thế cũng không dễ đâu.
Hơn nữa, Cái Thiệu Trung tin rằng, chỉ cần sau khi lên vị trí này phải mạnh mẽ lên, Diệp Phàm, cơ bản chính là không chịu nổi đả kích.
Ba giờ chiều trưởng ban Chu mới vội vàng tới Tổng công ty tập đoàn Hoành Không.
Hai bên sau khi hỏi han đi vào phòng họp.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh lập tức triệu tập toàn bộ cán bộ, tập trung đến phòng họp. Ban tổ chức Tỉnh ủy chúng tôi tuyên bố điều chỉnh nhân sự. Đương nhiên, ai ở đây đến luôn, không ở đây thì thôi.
Bộ trưởng Chu cười nói:
- Điều này, bộ trưởng Chu không phải xuống đây khảo sát sao?
Diệp Phàm sửng sốt, có chút không dám tin.
Có vẻ như Bộ trưởng Chu trực tiếp xuống đây điều chỉnh nhân sự vậy. Cũng thật kỳ lạ, việc này, khảo sát thì không khảo sát không ngờ lại trực tiếp tuyên bố, điều này thật khác so với quy định.
- Ha ha ha, thật ra thì các anh đã thay chúng tôi khảo sát rồi.
Bộ trưởng Chu cười nói:
Diệp Phàm có chút không hiểu rõ ông ta.
- Đúng vậy, đồng chí Diệp Phàm. Không phải lần trước các anh đã đề cử một số nhân tài rồi sao. Ban tổ chức Tỉnh ủy chúng tôi rất tôn trọng sự đề cử của bộ máy Đảng ủy tập đoàn Hoành Không các anh.
Về cơ bản là do các anh trực tiếp đề cử từ Phó giám đốc sở đến các cán bộ cấp dưới. Bình thường nếu như không có thay đổi lớn chúng tôi sẽ không xuống dưới khảo sát.
Việc này là do ban tổ chức Tỉnh ủy hưởng ứng kêu gọi của Tỉnh ủy, ủy quyền tất cả cho tập đoàn Hoành Không các anh, cho các anh toàn quyền tự chủ và có không gian điều chỉnh nhân sự nhất định.
Hơn nữa, tổ chức Tỉnh ủy cũng có quyết định mới. Sau này nếu như khảo sát bổ nhiệm từ cấp cục trưởng trở xuống và điều chỉnh nhân sự do bộ máy Đảng ủy của tập đoàn các anh trực tiếp quyết định. Sau khi sắp xếp xong nộp lại cho chúng tôi là xong, ban tổ chức Tỉnh ủy chúng tôi chỉ quan tâm đến việc điều chỉnh cán bộ từ cấp sở trở lên.
Hơn nữa, tình hình khảo sát bổ nhiệm đặc biệt nghe từ ban lãnh đạo tập đoàn các anh đề nghị. Lấy đề nghị của các anh làm việc chính.
Vẻ mặt trưởng ban Chu thận trọng nói:
Tuy nhiên, sau khi tuyên bố cũng làm người ta mở rộng tầm mắt.
Ngũ Vân Lượng thay mặt ủy viên Đảng ủy tập đoàn Hoành Không, Chủ tịch công đoàn, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, trở thành thành viên cao nhất trong bộ máy Đảng ủy của tập đoàn Hoành Không.
Tất cả đều chỉ là tạm thời, chỉ kiêm nhiệm Chủ tịch công đoàn. Điều này rõ ràng là sau khi anh ta chính thức về hưu thì chức Chủ tịch công đoàn sẽ do đồng chí Ngũ Vân Lượng kiêm nhiệm.
Mà việc của Chu Đổng vẫn chưa hoàn toàn xử lý xong, cho nên, việc cách chức tạm thời còn đang điều tra.
Tuy nhiên, chức vụ của anh ta trước mắt không có. Do đồng chí Trần Nguyên Kiều tiếp nhận chức Phó tổng giám đốc ủy viên thường vụ tập đoàn Hoành Không.
Mà chức thư ký tập đoàn Hoành Không vẫn còn bỏ trống, vẫn do Bí thư Diệp Phàm kiêm Chủ tịch đảm nhận.