- Ban ngày làm rồi, không làm được gì cả. Nhưng nếu Aolaerni là người của bộ lác Tây Bộ Ngưu Tử vậy thì chắc chắn y quen bộ tộc này. Có... bí mật cụ thể về vị trí của Ngưu thần điện hay không?
Diệp Phàm không từ bỏ ý định mà hỏi.
- Không có.
Thiên Hạo Tử nói:
- Ngưu thần điện quá thần bí, đến cả Aolaererli người của bộ tộc cũng không biết rốt cuộc nó ở chỗ nào, nhìn thế nào nữa.
Hơn nữa, ở Ngưu thần điện trong bộ lạc Tây Bộ Ngưu Tử có mấy toàn cũng không có mấy ngươi biết được.
Trong kí ức của anh ta, biết trù trưởng của bộ lạc và hai trưởng lão quan trọng nhất của hội mà thôi.
Ngoài bọn ra có lẽ Dạ Đương rồi. Nhưng anh ta cũng biết, Ngưu thần điện đầy thần bí, nghe nói là một bầu trời đêm rơi xuống.
Trời rơi xuống, cái này không thành khoa học viễn tưởng đấy chứ?
Diệp Phàm không tin được chuyện này.
- Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.
Thiên Hạo Tử nói.
- Xem ra, lời nói trước kia Dạ Đương và ta chắc chắn là lừa người khác rồi.
Diệp Phàm hừ nói:
- Nhưng, Tiểu Điêu này là xảy ra chuyện gì vậy?
- Tiểu Điêu này là Dạ Đương cho, ngay cả cách khống chế cũng đều là Dạ Đương cho. Hơn nữa, nghe nói là Dạ Đương đã quay về Ngưu thần điện, đến bây giờ đã đột phá đến tiên cảnh, không lâu nữa sẽ nhậm chức rồi. Nếu y và cậu có thì hận thì cậu phải cẩn thận một chút.
Thiên Hạo Tử nói.
- Ha ha, tôi đang sợ y không đến đấy.
Diệp Phàm cười một tiếng lạnh lùng.
Một lúc sau đội viên lại dẫn nhau vào.
- Các cậu vất vả rồi, người đâu, bỏ xiềng chân còng tay cho bọn họ.
Tay của Diệp Phàm dưng dưng nắm lấy tay họ.
- Tư lệnh Lang, đồng chí chịu khổ rồi. Bọn họ phải chịu oan uổng. Anh hãy bồi dưỡng cho họ.
Diệp Phàm cười nói.
- Chuyện này không thành vấn đề, đều tiên là cho họ nghỉ ngơi một tuần. Thứ hai là trợ cấp cho họ NDT, công bố kết quả điều tra bề bọn họ, loạn bỏ tất cả những ảnh hưởng xấu.
Lang Phá Thiên nói.
- Chúng tôi không cần nghỉ ngơi, chúng tôi hi vọng có thế tiếp tục làm việc.
Thiếu tá nói với vẻ kích động:
- Hơn nữa, chúng tôi cũng không cần trợ cấp. Chúng tôi vẫn hi vọng có thể tiếp tục cung cấp bí mật.
Ba người lính khác cũng lớn tiếng nói.
- Được được, đều là đồng chí tốt. Các anh đã có yêu cầu này, vậy chuyện nghỉ ngơi để sau đi, nhưng khoản trợ cấp này nhất định phải nhận, việc này đã quyết như thế rồi.
Vẻ mặt của Lang Phá Thiên đầy khí phách.
người thiếu tá còn có thể nói gì được nữa, họ lần lượt chào theo nghi thức quân đội rồi đi ra ngoài. Nhưng, đi qua Diệp Phàm thì tất cả đều kính cẩn hỏi thăm một tiếng “chào thủ trưởng”.
- Không thể ngờ được là Hải Lang lạ làm ra được chuyện này, thật sự là phòng mà không được.
Vẻ mặt của Lang Phá Thiên nhăn lại.
- Thứ này chưa chắc đã là Hải Lang làm.Trước kia tập đoàn Trang Chu của Mỹ đã làm chuyện này. Tôi sẽ cho người âm tầm điều tra một chút.
- Nếu như là giao dịch giữa tập đoàn Trang Chu và Dạ Đương thì tôi phải cảnh cáo bọn chúng. Hơn nữa, thứ đó vào tập đoàn Trang Chu cũng không nhiều, rất khó để bồi dưỡng ra được.
- Giá cả cũng đắt đỏ. Nhưng thật ra cũng không cần phải lo lắng nhiều. Loại thuốc mê đó chỉ cần khoa có thể phá giải dược nó, chúng ta mang theo bên mình cũng có thể phòng bị không sợ loại chim này.
Chúng ta chưa bị mê thì cũng không cần lo lắng nhiều. Hơn nữa, tài liệu đồng của chúng ta còn ở trên hai chiếc xe còn lại, vận chuyển vào là xong việc.
Nhưng, tôi còn phải nhanh đi đến núi Võ Đang một chuyến, cái máy nội khí này phải cần cao thủ mới có thể phát huy tác dụng cao nhất. Cũng không biết có thành công hay không?
Diệp Phàm thở dài.
- Cái tên Dương Đinh hôm đó luôn nói nhỏ, một cao thủ tuyệt thế không thể lường trước được như vậy vừa nhìn đã thấy vỡ cả nhà sách rồi.
Cũng nói nên người này không có hứng thú với vinh hoa phú quý trên đời. Có lẽ anh ra chỉ có hứng thú với thăm dò bí mật luyện võ công mà thôi.
Ngay cả đến chưởng môn Trương Thiên Lâm gặp phải chuyện đó cũng không chịu ra mặt một chút. Xem ra, người này không phải là để nhìn thế sự mà chính là người gánh vác nhiệm vụ trọng đại
Có lẽ điểm thứ hai làm chủ, người này không phải là bí mật trông chừng phái Võ Đang sao? Không có nguy hiểm xảy ra với môn phái thì y sẽ không ra tay đâu.
Lang Phá Thiên nói.
Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy. Người như vậy muốn mời y vì nước mà xuống núi không phải là dễ. Người ta coi trọng quyền quý chứ không phải tiền bạc, có lẽ đến mỹ nhân, người đẹp cũng không cần, còn có cái gì có thể khiến y động lòng đây? Khó quá!
Diệp Phàm có chút buồn bã lắc đầu.
- Người của... hẳn là đều có nhược điểm, mượn võ học để vào. Nếu y thích võ công vậy có thể dạy võ công cho y không?
Lang Phá Thiên nói.
- Người ta có từ lâu rồi, nếu có gì có thể khiến y động lòng. Cậu nghĩ xem, học võ gì mới khiến y động lòng?
Diệp Phàm lắc đầu.
- Anh nói thuật chuyển kiếp có thể khiến y động lòng không?
Lang Phá Thiên nói.
- Ừ, chuyện này có sức hấp dẫn lớn. Nhưng thuật chuyển kiếp phải là cao thủ thoát thần cảnh mới có hy vọng thành công.
Hơn nữa xác suất thành công còn rất thấp. Hiện tại niệm khí nhiều nhất là hơn nửa của y thì nguy mất. Với cái tuổi này của y mà muốn thoát thần cảnh, khác nào người nói mê.
- Cái này cho dù không trông cậy vào thứ đó cũng là vô ích rồi.
Diệp Phàm nói.
- Cũng phải.
Lang Phá Thiên gật đầu.
- Nhưng cũng chưa chắc, chưa chắc đã động lòng nhưng cũng là một tia hy vọng.
Người mà, ai mà chẳng hi vọng mình sống càng lâu càng tốt đúng không? Giống như sư huynh Trương Vô Trần của tôi, lão gia Phí Đống và những người khác không cần phải đi đến một nơi bí mật.
Bọn họ đều muốn tìm đến đột phá cảnh giới để kéo dài sinh mệnh. Chuyện này đối với các lão gia mà nói, kéo dài sinh mệnh thật ra là theo đuổi lớn nhất của bọn họ.
Bởi vì, đột phá một cảnh giới chính là để cho cơ hội của bọn họ được nhân lễ rửa tội một lần nữa, tăng cường sức chống cự khiến con người có ki vọng sống được trường cửu.
Chuyện này cũng là sự thật, cảnh giới càng cao hi vọng sống lâu càng lớn.
Diệp Phàm nói.
- Chỉ có thể là như thế!
Lang Phá Thiên thở dài cười nói:
- Viên thuốc mà anh cho tôi đã để lẫn vào cơm để cho Lãnh Băng Băng ăn rồi, cô ấy không nghi ngờ gì cả. Nhưng, những chuyện tiếp theo phải trông cậy vào Diệp lão đại rồi. Cô ấy bị nhốt trong phòng bí mật cách đó không xa, không biết anh có thể qua đó không?
- Ừ, tôi qua đó một chút. Xong còn phải nhanh chóng quay về, sáng sớm mai còn phả đi Võ Đang.
Diệp Phàm nói:
- Nhưng Hồng Tà cùng với Vô Nhai đang trên đường, phái Hoa Sơn cũng phải đi một chút.
- Anh bận thế, công lực càng cao, gánh vác trách nhiệm càng lớn. Đôi khi ngẫm lại cũng muốn làm một người bình thường đểsống tự do tự tại.
Lang Phá Thiên cười nói.
- Thật để cho anh leo cây cũng phải cố hết sức chứ nói gì đến anh muốn làm người thường.
Diệp Phàm cười đi ra ngoài.
- Đó cũng đúng, trên đời này không có cách nào mà vẹn toàn cả đôi bên.
Lang Phá Thiên tức giân gầm lên.
Cộc cộc cộc
Tiếng bước đi chậm rãi. Diệp Phàm đi vào, cửa sắt từ từ đóng lại.
- Đến chê cười tôi đấy à? Hình tượng đại anh hùng hiển hách quá?
Lãng Băng Băng ngồi trên giường nhìn Diệp Phàm lạnh lùnh mà nói.
- Tôi không phải là đại anh hùng, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi.
Diệp Phàm đi đên cũng ngồi ở bên mép giường, suýt nữa thì cùng ngồi một chỗ với Lãnh Băng Băng.
Nhưng, cô ta cũng không có một chút kích động nào, cười lạnh lùng nói:
- Anh là một tên nói dối, đường đường là trợ lý của Bộ trưởng Bộ công an, quan lớn cấp thứ trưởng, anh dám nói mình là một người bình thường sao? Trợ lý Dệp đại, anh khiếm tốn quá đấy.
- Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ...
Diệp Phàm cười, cố tình để lộ ra vẻ lạnh lùng về phía cô ta.
Đương nhiên là cô ta cảm nhận được, vẻ mặt cũng khinh bỉ cười nói:
- Nhìn đủ chưa, nhìn đủ rồi thì cút đi.
- Cút, không cần nói khó nghe vậy chứ? Tôi đã nói với cô về chuyện khá nghiêm trọng của cô rồi.
Diệp Phàm thở dài.
- Nghiêm trọng, có cái gì nghiêm trọng? Lãnh Băng Băng tôi chấp hành kỷ luật bộ đội, sai ở chỗ nào?
Anh cũng đừng đắc ý, cái vẻ mặt của anh đừng tưởng rằng làm trợ lý thì cái đuôi che được cả bầu trời?
Các đồng chí ở nước Trung Quốc này trình độ cao hơn anh còn cả tá.
Lãnh băng Băng ám chỉ.
- Nhìn xem đây là cái gì?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng lấy tài liệu ra. Lãnh Băng Băng nhìn một cái, rồi đứng lên rồi chỉ vào Diệp Phàm mắng to:
- Anh là tiểu nhân đê tiện, chuyện này mà cũng làm được. Anh bẻ cong sự thật, Lãnh Băng Băng tôi thông đồng với phần tử đặc công nước ngoài bán tài liệu quốc gia khi nào?
- Ha ha, người ta bắt được rồi! Người đó tên là Aolaerli. Là một trong những thành viên đặc công của Hải Lang.
Ẩn núp ở nước ta từ lâu, chuyên nhằm vào núi Xương Bối. Còn cô thì tham hư vinh, trước sau gì cũng chiếm được một khoản lớn hơn vạn từ tay y.
Tài liệu đồng bị mất lần này chính là do cô làm. Hơn nữa, chúng tôi đã điều tra, cô có ác ý ngăn cản...
Diệp lão đại nói hết tất cả.
Muốn làm tài liệu đương nhiên là phải cấu kết với Lang Thá Thiên, mặt trên còn có cả con dấu màu đỏ còn cả chữ kí tên của anh ta nữa.
- Khốn khiếp, anh là tên khốn nạn!
Lãnh Như Băng rốt cuộc cũng không nhịn được xông đến nhưng Diệp Phàm đã bắt được khiến tay cô ta không thể động đậy.
- Chỉ cần đưa tài liệu này lên toàn án quân sự, cô nghi xem cô sẽ như thế nào?
Vẻ mặt của hắn nhìn Lãnh Băng Băng đương nhiên là bị cô ta kích động.
Bởi vì đã nghe nói khi cô ta rơi vào bế tắc nghiêm trọng không giải quyết được thường dùng đến bạo lực. Chỉ còn cách dùng biệm pháp cực đoan mới mong kích thích hi vọng của cô ta.
- Vậy anh muốn thế nào?
Cô ta bình tĩnh trở lại, ngồi trên giường nhìn hắn chằm chằm.
- Ha ha, thực ra có những việc ấy mà, có thể điều hòa được một chút có phải hay hơn không? Hơn nữa, chuyện này trước mắt mới chỉ có tôi và Tư lệnh Lang biết.
- Tư lệnh Lang là anh em thân thiết của tôi, tôi phải giao cho cậu ấu, cậu ấy sẽ không nói ra ngoài nửa chữ, cho nên, cô xem xem?
Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực của cô ta, người này diễn đũng là rất thật. Dù sao cũng là cao thủ.
- Tôi không biết anh có ý gì, các anh là quan nói bóng bẩy tôi là dân thường nghe không hiểu. Anh nói thẳng ra đi, muốn tôi thế nào mới buông tha?
Lúc này Lãnh Băng Băng đã bình tĩnh trở lại, nhưng ngữ khí đúng là lạnh như băng thật.