Quan Thuật

chương 3551: công kích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ông chờ một chút là sẽ biết thôi.

Diệp Phàm cười thần bí, Thiên Đao sờ soạng một lúc nhất thời đồng tử con mắt thu lại, kêu lên thất thanh:

- Lẽ nào nó cũng là chân giả.

Không thể chứ. Chân giả sao có thể chịu được áp lực nặng như thế mà không vỡ? Phải biết rằng Hồng Tà là tiên thiên đại viên mãn hồi.

Dậm một bước chân sức nặng thậm chí là cả ngàn cân. Chân giả sao có thể chịu được sức nặng như thế mà không vỡ?

- Ông nghe ra cái gì sao?

Diệp Phàm cười nói. Thiên Đao nhắm hai mắt lại cảm giác.

- Lẽ nào chế từ gỗ Tuyết Nham?

Thiên Đao nói.

- Ông đoán đúng rồi đấy, Tuyết Nham mộc này là lão phu làm từ Đường Thủ đạo đấy. Kết quả là cho Diệp Phàm làm chân giả. Không loạn gì cả, bởi vì đặc thù của Tuyết Nham mộc này có thẻ chịu được áo lực lớn hơn chân giả công nghệ cao đến mấy trăm lần.

Thiên Dương Thiên nói có vẻ đắc ý.

- Ông nói sai rồi, tuy Tuyết Nham mộc này cứng rắn nhưng không thể rắn đến mức như thế được. Đường Thủ đạo dùng Tuyết Nham mộc chế thành binh khí nhưng cho đến giờ vẫn chưa chế thành chân giả đâu.

Dù sao, binh khí dễ làm chưa chân giả thì khó lắm. Công nghệ chế tạo này còn khó hơn gấp mầy trăm lần chế tạo binh khí.

Trong cánh cửa từng có cao thủ sau khi thương tàn cũng muốn như thế nhưng đều thất bại.

Thiên Đao nói.

- Đó là máy chế của Đường Thủ đạo kém thôi.

Diệp Phàm nói kéo dài ra.

- Nếu nói như vậy Diệp Phàm tiên sinh cậu nắm được kỹ thuật này sao?

Vẻ mặt của Thiên Đao lộ ra một tia hi vọng, có ai lại muốn mất đi hai chân làm kẻ tật nguyền? Cuộc sống như vậy rất bất tiện, cao thủ cũng thành phế nhân.

- Tôi có thể giúp ông, nhưnng điều kiện của tôi ông đã rõ rồi đấy.

Diệp Phàm lấy điều hiện ra, lúc này không ai làm khó được hắn.

.

- Cùng làm người hầu giống Hồng Tà?

Vẻ mặt của Thiên Đao lại phẫn nộ, nhìn Diệp Phàm rồi nói:

- Tôi có thể đáp ứng làm điều kiện của cậu. Nhưng chuyện làm người hầu thì không thể. Thiên Đao tôi là ai chứ? Là thiên tài mấy trăm năm của Đường Thủ đạo. Mấy trăm năm không có ai vượt qua tôi đâu.

- Còn Đường Thủ đạo, người ta mang người đuổi nhanh ông ra khỏi cửa, ông còn ra tật gì chứ? Tôi thấy chí khí của ông cũng chẳng được lâu.

Bao Nghị hừ lạnh nói.

- Thù này nhất định ta phải báo, một khi vết thương bình phục ta sẽ cho Thôn Dã Nhị Điền biết thế nào gọi là coa thủ. Ta sẽ chỉnh đốn Đường Thủ đạo một lần nữa. Đường Thủ đạo là thiên hạ của ta, ngoài ta ra không ai có thể?

Thiên Đao lại bắt đầu bá đạo.

- Bình phục, Thiên Đao mất đi hai chân chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi. Đừng nói đến chuyện ông đi trừng trị bọn Đường Thủ đạo.

Chính là đồ đệ Điền Truân Cửu Tử của ông, đồ đệ Quy Dã Tam Lang của ông đã vì ông mà chết. Tứ đại hộ pháp người ta cùng liên thủ. Với bộ dạng hiện tại của ông không phải là đi chịu chết sao?

Diệp Phàm hừ nói, người này đương nhiên là người Mông.

Thốn Đinh trong tướng quân tứ đại hộ pháp chắc chắn là chết ở chỗ nham thạch. Còn hôm đí đi tấn công Đường Thủ đạo còn có hai cao thủ tiên thiên bị đánh cho tàn phế rồi.

Hai người kia rất có thể là hai người trong tứ đại hộ pháp. Đường Thủ đạo đã liên tục bị tấn công, bây giờ có lẽ là khả năng tấn công đã giảm hơn so với trước.

- Bát cách!

Thiên Đao vỗ một cái một cây to bằng thùng gánh nước cách đó m kêu răng rắc ngã nghiêng ngả, chim chóc bay tứ tung. Đám chim chóc còn nhìn đám Diệp Phàm lòng đầy oán hận.

- Có bản lĩnh thì đi Đường Thủ đạo là được, đánh lũ chim đáng yêu của chúng tôi làm gì?

Bao Nghị cười lạnh nói.

- Các cậu tìm được Qủa Sơn có phải chỉnh là vì Tuyết Nham mộc cảu Đường Thủ đạo này không?

Thiên Đao hỏi.

- Đương nhiên rồi.

Diệp Phàm cũng không gạt ông ta.

- Ta biết Tuyết Nham mộc ở chỗ nào, tôi có thể làm một khoản giao dịch với cậu. Cậu giúp ta thu phục Đường Thủ đạo, còn ta sẽ dẫn cậu đến gốc cây Tuyết Nham mộc kia.

Thiên Đao nói.

- Hai gốc cây, nhiều vậy sao?

Diệp Phàm lại dài cái miệng ra.

- Không ít, chúng tôi có tận gốc cây Tuyết Nham mộc. Đưa cậu đến gốc cây cũng ít thôi.

Hơn nữa, loại cây này sinh trưởng không dễ, phải mấy chục năm mới thành tài, đời người lại có mấy chục năm.

Huống hồ, Tuyết nham mộ cũng là gốc rễ lập ra phái Đường Thủ đạo. Mất đi Tuyết Nham mộc thì Đường Thủ đạo còn vốn liếng gì nữa.

Có thể đưa cậu đến hai gốc cây đó tức là Thiên Đao tôi đã coi Diệp Phàm tiên sinh là bạn rồi đó.

Thiên Đao ra vẻ chính mình đã thành chưởng môn mà nói.

- Ha ha, tiếc là ông không phải chưởng môn? Lại càng không phải là tướng quân trong tứ đại hộ pháp hiện nay.

Diệp Phàm cười lạnh nói.

- Lời này của cậu là có ý gì? Cậu giúp ta tiêu diệt ta giúp cậu dẫn đường. Hơn nữa, tôi đáp ứng điều kiện cũng có thể mượn sức của môn phái để giúp cậu hoàn thành. Ta nghĩa, có một người bạn trưởng môn như vậy thật tốt biết bao.

Thiên Đao sửng sốt, sắc mặt trầm xuống.

- Không thèm!

Diệp Phàm lắc đầu.

- Nếu như không có Thiên Đao ta, chắc chắn cậu không có được Tuyết Nham mộc, cho dù các cậu có mấy người cao thủ.

Nhưng, hang ổ của Đường Thủ đạo cũng không phải là hang hổ. Hơn nữa, không rõ dưới tình hình về Tuyết Nham mộc ông đi đâu mà tìm đây.

Đến lúc cho mấy trăm người bao vây tấn công, chính là công lực của các cậu có mạnh cũng vô dụng. Hơn nữa, có vũ khí hiện đại hỗ trợ, phóng thương bất thình lình ta xem các cậu phòng bị thế nào?

Thiên Đao hừ lạnh nói.

- Ha ha, tìm Tuyết Nham mộc không dễ sao? bây giờ tôi hoàn toàn có thể đi tìm chưởng môn Thôn Dã Nhị Điền.

Ông ngẫm lại xem, nếu bọn họ biết ông còn sống, sẽ dốc toàn bộ lực lượng đi tiêu diệt ông.

Đến lúc đó, món quà cảm tạ chính là Tuyết Nham mộc kia. Diệp Phàm tôi cần gốc cây không phải là khó. Bởi vì, tôi giúp bọn họ tiêu diệt được mối họa lớn nhất của Đường Thủ đạo.

Diệp Phàm cười lạnh nói.

- Cậu...

Thiên Đao nhìn chằm chằm Diệp Phàm dữ tợn.

- Tôi làm sao? với người như ông, cứu ông mà ông lại như thế, con người của ông tôi không thể tin được. Hơn nữa, tuy ông có khí phách nhưng ông thiếu lòng nghĩa hiệp, ông không phải là anh hùng.

Diệp Phàm hừ lạnh nói:

- Cho nên, Thiên Đao ông không có bạn bè.

- Vớ vẩn, ai nói tôi không có bạn?

Thiên Đao phẫn nộ quát lên.

- Ông đầy tật xấu, lấy đâu ra bạn? Lúc ông đau khổ nhất thì bạn ông ở đâu? Lúc ông chết thì bạn ông đâu? Lúc đệ tử của ông bị đè chết thì bạn ông ở đâu?

Diệp Phàm hỏi như nã pháo vào đối phương.

Thiên Đao nhất thời nhớ lại.

Một lúc lâu sau, Thiên Đao thở dài nói:

- Vậy cậu muốn hợp tác thế nào?

- Trừ phi, ông sang Trung Quốc giống Hồng Tà. Từ nay về sau không còn quan hệ gì với Đường Thủ đạo. Đương nhiên, qua lần tấn công của chúng tôi Đường Thủ đạo cũng gần hết rồi. Tôi cần tiếp quản công ty Đường Thủ của Đường Thủ đạo ở nước ngoài. Tôi cần có một tài phú lớn của Đường Thủ đạo phục vụ cho tôi.

Diệp Phàm nói đến đây đầy vẻ khí phách.

- Cậu thanh nhiên, rắn nuốt cũng phải đợi để tiêu hóa chứ.

Thiên Đao hừ lạnh nói.

- Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến ông. Chuyện này, ông chỉ cần nói đồng ý hay không là được.

Diệp Phàm bá đạo thực sự. Bởi vì Thiên Đao cũng bá đạo lấn át cả khí thế của hắn.

- Nếu tôi không đồng ý thì sao?

Thiên Đao hừ lạnh nói.

- Vậy thì ông chỉ mãi mãi nằm trền giường, ông có võ công tuyệt đỉnh cũng chỉ thành phế nhân.

Diệp Phàm nói.

- Tôi có thể làm cho cậu việc,đây là lần nói cuối cùng của lão phu. Cậu thanh niên, cậu đừng có ép ta. Thiên Đao ta chưa từng lép vế ai bao giờ.

Vẻ mặt của Thiên Đao thực sự tức giận.

- Đó là bởi vì trước kia ông không biết tôi, tôi muốn là một người mạnh mãi mãi phải đuổi theo tôi chứ không phải là mọt hợp đồng giao dịch. Đương nhiên, tôi cũng đang xây dựng Diệp môn hoặc cái gì đó cũng được. Đến lúc thời cơ chín muồi vì võ công của ông cao, cho nên có thể phân cho ông làm thủ tịch hộ pháp.

Thái độ của Diệp Phàm cũng thực sự ương ngạnh.

- Để tôi làm thủ tịch hộ pháp, nhưng Diệp môn lẽ nào chỉ có mấy người ở đây thế này sao?

Thiên Đao có vẻ khinh thường.

- Không phải là hai chúng tôi. Đừng có vơ cả chúng tôi vào trong. Đương nhiên lần này Diệp Phàm cứu cả chúng tôi nhưng chúng tôi cũng không phải kẻ vong ân phụ nghĩa. Chúng tôi lần lượt giúp Diệp đại sư hoàn thành nhiệm vụ.

Tiêu Dương Thiên nhanh nhảu nói.

- Ha ha, hai người có muốn tham gia cũng không được.

Diệp Phàm cười nói. Tiêu Sát tức giận hừ nói:

- Vì sao?

- Bởi vì võ công của các ông quá thấp, Diệp môn cần những người mạnh như Thiên Đao.

Diệp Phàm hừ lạnh nói biết hai người này không thể gia nhập. Đương nhiên cũng phải ra vẻ bệ vệ chèn ép họ một chút.

- Ha ha, trên đời này có được mấy Thiên Đao? Tôi thấy Diệp môn này của cậu cũng không có ai ngoài mấy người bọn họ đâu. Trừ Hồng Tà, đến tôi cũng không được, ha ha, Diệp môn có mời chúng tôi cũng không tham gia. Vì chúng tôi không có hứng!

Tiêu Dương Thiên cười lạnh nói.

- Tiêu Dương Thiên, sau mấy năm ông sẽ phải hối hận vì cái dậm chân này.

Diệp Phàm cười lạnh nói.

- Tiêu Dương Thiên tôi không làm chuyện gì hối hận.

Tiêu Dương Thiên cũng mất bình tĩnh đáp lại.

- Ha ha, Tiêu Dương Thiên. Bây giờ ông đã là một ông lão bảy, tám mươi tuổi không đánh nổi Diệp đại sư. Ông ngẫm lại xme, tiền đồ của ông và tiền đồ của Diệp đại sư ai nặng hơn?

Đột phá ở trình độ cao đối với ông lại càng khó. Nhưng đối với Diệp đại sư chắc chắn là còn đột phá được cao nữa.

Đến lúc đó, nếu Diệp đại sư đột phá đến thoát hồn, chưa chắc cảnh giới kia có thể hoàn thành

Ví dụ như, giúp ông đột phá đến cảnh giới Thiên Đao. Cho nên, đường nói trước bước không qua.

Năm đó Phí Thanh Sơn tôi cũng hào khí đầy trời. Nhưng, bây giờ tôi cũng phục rồi. Bán tiên thiên của tôi chính là do Diệp Phàm giúp mới đột phá được.

Tham gia vào Diệp môn tôi thực sự thấy vinh hạnh.

Phí Thanh Sơn nói đến đây, đột nhiên thận trọng khom lưng về phía Diệp Phàm nói:

- Diệp đại sư, Phí Thanh Sơn tôi nhìn gia nhập Diệp môn.

- Sư bá, sao lại nói vậy? ông chính là sư bá của cháu.

Diệp Phàm luống cuống tay chân dìu ông ta đứng dậy.

- Môn phái có quy tắc của môn phái. Dù cậu là đồ đệ của ta nhưng sau khi thành lập Diệp môn không giống như vậy nữa. Về tư ta là sư bá của cậu nhưng trong Diệp môn cậu là Môn chủ. Cậu là lớn nhất, chúng tôi chính là thủ hạ của cậu.

Phí Thanh Sơn nói rất nghiêm túc.

- Tôi đồng ý Phí Thanh Sơn đại sư gia nhập.

Diệp Phàm nói với vẻ nghiêm túc.

- Còn tôi thì sao?

Bao Nghị cũng chạy nhanh đến nói.

- Anh còn nói gì nữa, nếu không đồng ý tôi sẽ đánh mông anh!

Diệp Phàm cười nói.

- Tôi cũng xin gia nhập, thu nhận một thủ hạ ngoại quốc thì sao?

Vẻ mặt của Akiyama Linyifu cũng nghiêm túc nói.

- Ông nghĩ kĩ chưa?

Diệp Phàm hỏi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio