- Đương nhiên, tôi vẫn nhắc lại câu nói đó. Chỉ cần Diệp Môn không nhằm vào Nhật Bản, tôi sẽ nghe theo Diệp Môn.
Akiyama Linyifu nói.
- Diệp Môn chính là môn phái tư tự thành lập, không có quan hệ đến quốc gia này. Chúng tôi làm chuyện của mình, sống cuộc sống của mình.
Diệp Phàm nói.
- Tôi sớm đã là người của Diệp Môn rồi, sẽ không nói nhiều nữa. Bao gồm cả vợ tôi, cũng gia nhập.
Hồng Tà bá đạo nói.
- Vợ ông, không phải là Nhất Diệp đại sư đấy chứ?
Tiêu Dương Thiên cười lạnh nói.
- Đúng vậy, sao nào?
Hồng Tà lạnh lùng nhìn Tiêu Dương Thiên.
- Ha ha, chúc mừng ông. Có thể lấy con gái Nga Mi về nhà. Nhưng thôi, ha ha, phái Nga Mi người ta đồng ý sao? dến lúc đó, khụ khụ...
Vẻ mặt của Tiêu Dương Thiên vui như thấy kẻ khác gặp họa.
- Đó là chuyện của ta, ông xen vào làm quái gì. Chuyện cười này Hồng Tà tôi không thể để ông nhìn thấy được.
Hồng Tà cũng dũng cảm.
- Chúng tôi sẽ chờ xem chuyện cười của ông.
Tiêu Dương Thiên cũng bốc hỏa, võ công của hai người tương đương nhau không ai chịu thua ai.
- Ha ha, chuyện này cho Diệp Phàm tôi làm chủ. Chuyện cười thôi mà sẽ không sao đâu.
Diệp Phàm cười nói.
- Hai chúng tôi mỏi mắt mong chờ.
Tiêu Dương Thiên cười lạnh một tiếng.
- Ôi, tôi gia nhập Diệp Môn!
Không thể ngờ được nghĩ cả nửa ngày cuối cùng Thiên Đao cũng phun ra những lời này.
Diệp Phàm đang cược ông ta sẽ đồng ý, bởi vì ông ta phải lo cho cái chân của mình. Nếu không nó sẽ thành phế vật.
Cao thủ bậc này có ai muốn làm phế vật chứ? Đương nhiên, Diệp Phàm còn trẻ tuổi mà thần thủ cao như cậy mới khiến cho Thiên Đao động lòng nhất.
Tốc độ đột phá của Diệp Phàm chắc chắn là nhanh hơn ông ta. Đi theo một người thanh niên có tiền đồ như vậy, Thiên Đao tuy uất ức nhưng cũng vẫn còn hi vọng trong lòng.
- Được, Diệp Môn hoan nghênh đồng chí Thiên Đao gia nhập.
Diệp Phàm cười nói.
- Đồng chí?
Thiên Đao sửng sốt.
- Ha ha, nói nhầm, nói nhầm rồi. Trong quan trường lâu quá thành nói nhầm.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi hy vọng Diệp Môn có thể nhanh chóng làm chân giả cho tôi.
Thiên Đạo nói.
- Đó là chắc chắn rồi, giúp ông chẳng khác nào giúp chúngt ôi. Nhưng chân giả phải cần Tuyết Nham mộc.
Cho nên, hiện giờ, Thiên Đao, ông có thể nói rõ tình hình Tuyết Nham mộc cho tôi. Chúng ta là người một nhà, ông đừng lại tự cho mình là người của Đường Thủ đạo nữa.
Đường Thủ đạo đã thành quá khứ rồi. Hơn nữa, Đường Thủ đạo hại ông chúng ta sẽ cùng ra tay phá nó.
Diệp Phàm nói.
- Đó thì chắc chắn rồi.
Thiên Đao thận trọng gật đầu, nói:
- Nếu các cậu từng đến tổng bộ của Đường Thủ đạo có phải đã nhìn thấy một cái hồ bên trong không?
- Ừ, hình như trên mặt hồ còn có một tầng băng mỏng.
Diệp Phàm gật đầu, có hiểu một chút.
- Ha ha., các cậu không nhìn thấy chứ thực ra Tuyết Nham mộc ở ngay dưới đáy hồ đó.
Thiên Đao cười đắc ý.
- Đáy hồ, đáy hồ rộng như thế. Lẽ nào, Tuyết Nham mộc lại là một loại bèo hay sao?
Bao Nghị có chút giật mình.
- Cậu thanh niên, trên đời này cậu chưa biết còn nhiều lắm. Cậu còn phải đi theo học tập, có một chút mà đã cho rằng mình hiểu to bằng trời thì không hay ho đâu.
Thiên Đao lấy tư cách của một tiền bối mà giáo huấn Bao Nghị. Đương nhiên cũng vì nói ra ác khí.
- Ha ha, không phải là phong giới sao?
Bao Nghị nói câu này khiến cho Thiên Đao bỗng chốc ê mặt.
- Sao vậy, lão gia, lẽ nào ta đoán đúng?
Bao Nghị đắc ý cười nói.
- Vớ vẩn, phong giới cái gì. Trẻ con, không biết thì đừng có nói nhiều!
Thiên Đao giận giữ, Diệp Phàm sửng sốt trong lòng, may mà vừa rồi mình còn chưa nói ra phong giới nếu không sẽ bị Thiên Đao coi thường.
- Không phải phong giới. Sống ở dưới nước, không phải bèo, rong, thì chỉ có phong giới. Nếu không, sớm chết ngạt dưới sông rồi.
Bao Nghị không tin chuyện này.
- Ha ha ha...
Thiên Đao đột nhiên cười, làm cho hoa cỏ cách ra đến mấy chục thước cũng phải rung rinh, thậm chí là cụt đầu.
- Ếch ngồi đáy giống.
Thiên Đao cười.
- Đừng thừa nước đục thả câu nữa.
Diệp Phàm hừ lạnh nóiu
- Ảo ảnh biết không?
Thiên Đao hừ nói.
- Ảo ảnh, lẽ nào tất cả cái hồ kia là giả? Thực tế bên dưới là sơn cốc hoặc là cái gì đó?
Diệp Phàm thực sự hơi giật mình tự hỏi:
- Tôi nói này Huyễn Ma, ông có khả năng đó phải không?
Không thể là ảo ảnh được, sao ảo ảnh có thể lớn thế được. Hồ kia rất rộng.
Căn bản là Huyễn Ma không tin.
- Cũng đúng, cái hồ đó nhìn qua cũng phải đến , dặm.
Diệp Phàm thầm nói trong lòng.
- Cậu nói đúng rồi, không sai chính là như vậy. Đối với người ngoài đến đó chính là một cái hồ. Cậu đi lên cảm giác còn có băng. Cậu nhảy xuống tắm cảm giác mắt lạnh rất thoải mái. Thực ra, tất cả đều không phải, giả hết. Là chính con mắt đánh lừa cậu.
Thiên Đao cười nói.
- Cách tránh ảo ảnh này chắc chỉ có tướng quân tứ đại hộ pháp của Đường Thủ đạo biết? chính là vị chưởng môn dùng Tuyết Nham mộc đã cho các ông qua đúng không? Có lẽ trong chuyện này đến cả chưởng môn cũng không rõ Tuyết Nham mộc ở chỗ nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, Tuyết Nham mộc này là cơ mật quan trọng nhất của Đường Thủ đạo. Trưởng môn mỗi thời đều không biết. Đây là thể hiện quyền lực.
Thiên Đao nói.
- Chuyện này lạ thật, vậy các ông làm thế nào. Nghe nói, loại gỗ đó đẩy trên bánh xe.
Có lúc mặt trời cũng phải tỏa sáng chứ. Lẽ nào những chuyện này đều do người các ông làm, nếu làm thủ hạ cho Đường Thủ đạo, vậy không được...
Hơn nữa, chắc chắn chưởng môn sẽ trông coi cái hồ kia. Ông cũng phải chuyển đúng không?
Tiêu Dương Thiên gật đầu ngạc nhiên.
- Đẩy cái quái gì! Tuyết Nham mộc sống trong hồ ảo giác mãi mãi cũng sẽ không kích động.
Thiên Đao hừ lạnh nói.
- Tôi lại thấy kì lạ, vậy lần đó lão phu từng qua. Đúng lúc có người dùng xe đẩy Tuyết mộc nham ra, cho nên lão phu ra tay cướp rồi bỏ chạy. Nhưng cuối cùng đã giao cho Diệp Phàm. Nghe nói hắn làm đôi chân giả này cho Hồng Tà, chuyện này ông giải thích thế nào đây?
Tiêu Dương Thiên lạnh lùng nói.
- Giải thích cái gì, trong bánh xe đẩy đó chính là gỗ Tuyết nham chế thành. Chất lượng mà, căn bản không thể sánh bằng chính tông kia.
Thiên Đao cười nói.
- Ta nói này, thế nào mà dùng rồi còn không thuận tay gì nữa. Lúc sử dụng mạnh cái chân giả này còn phát ra những tiếng kêu răng rắc. Ta còn thực sự sợ nó không chịu nổi mà gãy. Vốn dĩ là hàng quê thôi, tôi nhổ vào.
Hồng Tà giơ chân lên, mặt tái đi nói.
- Bây giờ tôi hiểu rồi, lúc đầu lại sao lại làm ra cái chân giả kia. Có lẽ không có liên quan gì đến cái hàng quê này.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Ha ha, may mà tôi không lấy về làm vật báu gia truyền. Nếu không thì dùng kiếm của mình hại mình lúc nào cũng không biết, vậy thì mạng người cũng về chầu trời rồi.
Tiêu Dương Thiên cười quái dị nhìn Hồng Tà một cái.
- Nhìn gì? Quê thì quê, còn mạnh hơn cả hàng công nghệ cao.
Hồng Tà dùng sức giơ chân lên. Một tiếng kêu giòn răng rắc, ông ta liền đỏ mặt lên.
- Có phải không? lẽ nào đúng là nứt thật rồi.
Diệp Phàm hỏi.
- Hình như là...
Hồng Tà gật đầu nói. Vén ống quần lên vừa nhìn đã nhất thời tức giận đá văng cả cái chân giả ra.
- Quê thì dùng trước, chờ sau khi chúng ta làm xong đại sự sẽ luyện cho ông chân thật. Đến lúc đó, ông có gây sức ép thế nào cũng không sao.
Diệp Phàm an ủi. Phát hiện ra cái chân giả kia rơi xuống nứt toác. Có lẽ đã bị hỏng hoàn toàn.
- May mà cố được đến tận bây giờ, nếu trong núi lửa kia mà đứt thì chỉ có toi mạng.
Tiêu Dương Thiên khiêu khích.
- Mạng của ông đây lớn.
Hồng Tà mạnh miệng nói, trong lòng người này cũng phát lạnh lên.
- Tuy là làm từ gỗ cây nhưng độ cứng cũng khá. Chỉ là kém họ Phương kia nhiều lắm.
Vừa rồi nó gãy, chính là nguyên nhân này. Dù là họ khác, đó cũng chính là xui xẻo.
Nếu tôi đoán không lầm dùng Tuyết Nham mộc này luyện ra chân giả có thể đạt hiệu quả đến mức như chân thật.
Hơn nữa, vì nó thực sự cứng lại còn được nội khí trợ giúp nó còn có thể sử dụng làm binh khí.
Một đá đảm bảo là mất mạng. Hơn nữa, vì không có dây thần kinh cảm giác cho nên ông sẽ không đau. Cái này còn hoàn hảo hơn cả chân thật.
Thiên Đao nói.
- Ôi, phiền thế, chỉ là luyện một vật hỏng thôi mà. Thiên Đao không phải là tôi đả kích ông. Đến lúc làm ra được Tuyết Nham mộc, chúng ta có các chế tác ra nói nhưng cũng không chế tác được ra cái Đỉnh Lô đó đâu.
Hồng Tà thở dài nghĩ đến một vấn đề thực tại.
Diệp Phàm vừa nghe thấy nhưng cũng thở dài, ông lộ chân tướng chắc chắc làm thay đổi Thiên Đao sao? vì điều Thiên Đao lo lắng nhất chính là đôi chân của mình.
- Đỉnh Lô, sao lại là vấn đề lớn?
Thiên Đao sửng sốt nói.
- Đúng rồi, Tuyết Nham mộc của Đường Thủ đạo có thể dùng để chế biến binh khí, vậy thì cũng chế tạo được ra Lô Đỉnh?
Diệp Phàm nói.
- Cách chế tạo của chúng tôi không giống, không dùng Lô Đỉnh mà súng cách huyết tế.
Thiên Đao nói.
- Huyết tế, thế nào là huyết tế?
Dệp Phàm thấy hứng thú.
- Các tổ tiên của phái đã sớm hình thành một cách chế tác binh khí bằng huyết tế. Đó phải là mấy chục người của tổ tiên cùng hợp lực mới làm được.
Hơn nữa phải ở một chỗ cố đình. Đầu tiên Tuyết Nham mộc phải hấp thụ các loại máu tươi hỗn hợp tròn hồ máu đến mấy năm. Sau đó trải qua nhiều bước mà mài thành.
Một binh khí tốt nhất. Ví dụ như, binh khí phải chế tác hơn năm mới có thể thành công được.
Nghe nói binh khí Loan Đao của tổ tiên phải làm đến năm mới hoàn thành.
Thiên Đao nói.
- năm mới được một thanh đao vậy chắc chắn là thanh đao đó rất tốt, hơn nữa uy lực cũng phải cực lớn?
Hồng Tà cũng thấy hứng thú.
- Đó là điều đương nhiên rồi, tổ tiên Thôn Dã Thượng Điền cần năm để làm binh khí. Lúc đó công lực của Thôn Dã Thượng Điền đã đạt đến giai đoạn đầu của thoát thần.
Còn Thiên Loan Đao có được loạn binh khí, có thể co duỗi, bình thường Thôn Dã Thượng Điền có thể co duỗi chúng để vào trong huyệt.
Dùng lực lúc lớn nhất Thiên Loan Đao sáng như trăng trên trời. Nghe nói, độ rộng có thể đạt đến thước, chiều dài có thể đến thước.
Một đao bổ xuống có thể làm vỡ một toàn nhà hơn tầng. Thôn Dã Thượng Điền đã từng dùng thanh đao này, một đao cắt đầu của cao thủ.
Quả nhiên là máu phun thành mưa, cũng có người gọi đó là Thiên Loan Đao Huyết.