Với thân phận của Mai Thiên Tuyết, quen biết toàn là cao thủ nhất lưu thất đoạn, bát đoạn, cho dù là Tổ Đặc cần quốc gia cũng không dám đắc tội. Nghe nói Mai Thiên Tuyết khi còn trẻ là nhất đẳng đại mỹ nữ, cho dù là hiện tại đã sắp tuổi nhưng nhìn qua vẫn không khác gì một cô gái, sắc đẹp tuyệt đối là cực phẩm, phong vận của loại phụ nữ trưởng thành này không một người đàn ông nào có thể chịu được.
Khi còn trẻ Mai Thiên Tuyết được gọi là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ, làm dấy lên bao cuộc tỉ thí của các cao thủ cấp cao trong chốn giang hồ, cuối cùng không biết tại sao gả cho Lạc Phiêu Trần.
-Cậu không muốn tiếp nhận có phải hay không? Hừ! Lang Phá Thiên, đừng tưởng bổn cung không biết lai lịch của cậu, sư phụ của cậu gần đây đi đâu sung sướng rồi, có muốn tôi nói với y hay không.
Mai Thiên Tuyết thốt ra một câu thiếu chút nữa làm Lang Phá Thiên nghẹn chết, bởi vì Lang Phá Thiên lâu nay vẫn ẩn danh,
không ngờ chỉ bằng một câu nói Mai Thiên Tuyết đã bóc trần nội tình của y, bởi vì sư phụ của Lang Phá Thiên chính là "Bắc Sơn Nhất Quái Âm Vô Đao". Điều bí mật này ngay cả tổ A Đặc cần quốc gia cũng không biết được, một câu "quái tử" của Mai Thiên Tuyết toát ra lại làm y khiếp sợ dị thường.
-Tôi hiểu rồi.
Lang Phá Thiên bất đắc dĩ gật đầu, chỗ bảy tấc bị người ta bắt rồi thì còn có cách nào (ở đây tác giả chơi chữ vì chỗ cách rốn bảy phân của rắn là tử huyệt, bắt rắn chỉ cần bấm vào đó là rắn hết giãy dụa), đến lúc đó thì nghĩ cách, lúc này chỉ có thể đồng ý trước.
-Mẹ! Không được! Nếu như mẹ chém chân của Diệp ca, con…
Lạc Tuyết Phiêu Mai kêu lên, tuy nhiên mới kêu được nửa câu đã bị Mai Thiên Tuyết điểm chỉ ngất đi, trực tiếp mang đi, để lại phía sau Lang Phá Thiên ngơ ngác hồi lâu, hối hận vô cùng,
thầm nói: "Lần này thật sự chọc vào đại phiền phức rồi"
Ba ngày nữa lại trôi qua, Lang Phá Thiên đi rồi, Thiết Chiêm Hùng trở lại, tuy nhiên vẻ mặt xanh xao, thỉnh thoảng còn cau mày vuốt ngực, ho khù khụ, có khi còn ra máu.
-Đoàn trưởng Thiết, bên Mỹ thế nào?
Trương Cường không nhịn được hỏi.
-Ài! Thành công thì vẫn thành công, tuy nhiên cũng hao tổn một tinh binh nòng cốt của ta. Thái chính ủy và tôi đều bị nội thương không nhẹ, có lẽ phải trở về tổng bộ điều dưỡng một thời gian ngắn, xem xem có thể khôi phục lại thời kỳ cường thịnh hay không.
Thời gian này chúng ta thật xui xẻo, Liệp Báo gặp phải vũng bùn trước nay chưa từng có, phải dựa vào các cậu chống đỡ rồi. Ài…Diệp huynh đệ đến bây giờ vẫn không có động tĩnh. Rốt cuộc là còn sống hay đã chết? Thật là lo lằng!
Thiết Chiêm Hùng rất căm tức, tuy nhiên cũng lại rất bất đắc dĩ,
- Đã , ngày trôi qua rồi, có lẽ là...ài…
Trương Cường cũng ủ rũ cúi đầu, túm tóc mình hô lớn:
- Đều là tôi vô dụng, làm liên lụy tới phó soái, kẻ hèn nhát vô dụng.
- Chuyện này cũng không liên quan đến cậu, ban đầu chúng ta đều đã chuẩn bị tinh thần. Y Hạ Ma Cung cao thủ rất nhiều, không hề thua kém Võ Đang của Hoa Hạ chúng ta.
Ai! Phòng bị dột trời còn mưa cả đêm, nghe nói chuyện Diệp huynh đệ đánh cuộc bị bà vú thọc mạch nói cho Mai Thiên Tuyết, cho dù là Diệp huynh đệ trở lại cũng gặp chuyện đại phiền toái.
Nếu như cậu ấy trở lại tốt nhất là ẩn náu một thời gian trước, không được lộ diện ở Liệp Báo, tôi nghĩ nội tình cũ của Diệp Phàm có lẽ Mai Thiên Tuyết không biết được, để hắn trở về chính quyền an tâm công tác một thời gian, vừa để tị nạn, thứ hai cũng làm cho Mai cung chủ bớt giận.
Nếu thật sự không được thì vĩnh viễn ở lại chính quyền, dù sao thân phận của hắn chính là một lá bài chủ chốt.
Vẻ mặt Thiết Chiêm Hùng khổ sở.
-Lẽ nào Mai Thiên Tuyết thật sự dám chém rụng một chân của Diệp phó soái sao? Tổ Đặc cần chúng ta lẽ nào khoanh tay đứng nhìn.
Trương Cường có vẻ không tin.
-Trương Cường à Trương Cường! Cậu cho rằng tổ Đặc cần là vạn năng sao? Có rất nhiều chuyện tổ chúng ta cũng bất đắc dĩ.
Chúng ta cũng không sợ bản thân Mai Thiên Tuyết, tổ chúng ta cũng có một cao thủ bát đoạn trấn thủ, một chọi một cũng không thua kém, chưa biết được ai hơn ai.
Vu Sơn thần nữ cung của Mai Thiên Tuyết hiện tại trên thực tế chỉ là danh nghĩa, Trương Cường, nói cho cậu biết, cung đó thật ra chỉ còn lại một kiến trúc kiểu cổ bảo thôi.
Địa bàn rất lớn, tọa lạc trong khu vực bảo vệ của Thần Long, nếu nhìn từ xa chính là một cổ bảo hùng vĩ trong rừng, dùng làm trại an dưỡng cũng không tệ. Cảnh vật tao nhã, cổ thụ che trời, căn bản là không thấy gì cả.
Có lẽ trong nội cung cũng chỉ có mười mấy người, tuy nhiên tộc nhân xen lẫn trong thế tục vẫn còn mấy trăm người.
Bọn họ đã thoát khỏi Vu Sơn thần nữ cung, hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống thế tục, hơn nữa phần lớn đều đã khôg tu luyện Quốc thuật, hoàn toàn là một người bình thường.
Tuy nhiên lực hiệu triệu của Mai Thiên Tuyết còn rất lớn, bà ta muốn liên hệ với mấy cao thủ thất đoạn, bát đoạn cũng không khó.
Cậu thử nghĩ xem, nửa số cao thủ thất đoạn, bát đoạn bao vây tổ Đặc cần chúng ta gây chuyện cũng tương đối không hay.
Hơn nữa đệ tử của mấy lão đầu tử đều ở trong tổ Đặc cần chúng ta. Nếu thật sự chọc giận, những lão gia hỏa này hừ một tiếng, có lẽ tổ Đặc cần chúng ta sẽ lập tức phải giải tán, còn có thể dư lại mấy người.
Thiết Chiêm Hùng vừa sợ hãi vừa tức giận.
Y lại nói:
-Cậu nói xem, nếu Mai Thiên Tuyết quyết tâm muốn một cái chân của Diệp Phàm, tổ Đặc cần chúng ta sẽ vì Diệp Phàm mà đối nghịch với Mai Thiên Tuyết sao?
Hai người đưa lên, nhất định là bỏ "Diệp" chọn "Mai" rồi.
Cho nên Diệp phó soái nếu như may mắn còn sống trở lại tốt nhất là ẩn náu mấy năm, để cho bà ta bớt giận có lẽ một thời gian sau sẽ quên hắn.
Dù sao Diệp phó soái thích lăn lộn quan trường, chuyện này thật vừa lúc, Mai Thiên Tuyết mà làm loạn, thủ trưởng tổng bộ cũng không dám kêu hắn quay lại.
Thiết Chiêm Hùng sớm đã tìm đường lui cho Diệp Phàm.
- Chúng ta dứt khoát nói cho Mai Thiên Tuyết hắn đã hy sinh là được.
Trương Cường nói.
-Chúng ta tạm thời chỉ có thể nói như vậy, hoặc là cứ chơi mất tích luôn, không trở lại là được.
Thiết Chiêm Hùng lắc đầu, mắng:
- Khốn khiếp, đây là chuyện gì chứ? Thật là ấm ức, thật không thoải mái. Người còn sống phải giả chết, tổ Đặc cần chúng ta trở thành cái gì rồi, ài…
-Báo cáo Đoàn trưởng Thiết! Phía bên Nhật Bản truyền đến mật báo khẩn cấp, Diệp phó soái đã liên lạc với trưởng trạm Dương, Lý Sơn vẫn còn sống, tuy nhiên vì chất độc của "Thất bộ sát" quá lợi hại, Diệp phó soái phải tìm cách giải quyết, yêu cầu chúng ta trợ giúp, làm thế nào đưa người quay về.
Triệu Đoan lớn tiếng báo cáo, trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
-Tốt! Tốt! Tôi lập tức xin chỉ thị tổng bộ!
Đoàn trưởng Thiết đập bốp xuống bàn làm nó vỡ tan.
Mười ngày sau!
Lang Phá Thiên lại tiến vào tàu Thần Long số , dưới sự giúp đỡ toàn lực của nhân viên Đặc cần, Diệp Phàm cuối cùng đã trở lại tổ quốc sau mười ngày xa cách.
Trong ngôi nhà nhỏ của Diệp Phàm bên trong trung tâm Liệp Báo một bàn rượu đã được chuẩn bị.
Ở đây chỉ có bốn người, Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên, Trương Cường và Diệp Phàm.
-Diệp huynh đệ, thật quá may mắn. Đại nạn không chết tất có hậu phúc, ha ha ha.
Thiết Chiêm Hùng vui vẻ cười nói, tuy nhiên nụ cười này lại vui quá hóa buồn, một ngụm máu tươi phun ra.
-Thiết ca, anh bị thương?
Diệp Phàm hỏi.
-Ài! Tôi bị chút ít đả thương, có lẽ phải trở về tổng bộ chữa bệnh. Đoán chừng phải nửa năm hoặc một năm không gặp được Diệp huynh đệ rồi.
Thiết Chiêm Hùng nói.
-Lần này sau khi trở về tổng bộ sẽ để cậu nghỉ ngơi một thời gian ngắn, sẽ không phái cậu đi làm nhiệm vụ gì nữa, không phải cậu thích lăn lộn quan trường sao, vừa vặn phù hợp với tâm nguyện của cậu.
-Diệp ca, sau này khi làm Bí thư huyện ủy phải gọi điện cho lão Lang tôi đấy, tôi chuẩn bị cho anh mấy ngàn vạn đầu tư hẳn là không khó, ha ha ha.
Lang Phá Thiên cười rất vui vẻ, thật ra Diệp Phàm dùng thuật xem tướng cảm giác ba người này làm sao đều có chút là lạ, có vẻ miễn cưỡng, giống như một lòng một dạ muốn cho mình an tâm công tác ở địa phương, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
-Đúng vậy! Diệp phó soái không thích cuộc sống ở Liệp Báo, anh có chí hướng riêng, tuy nhiên hi vọng Diệp phó soái ở địa phương mấy năm cũng phải quay về Liệp Báo.
Trương Cường ở một bên cũng nhiệt tình góp vui.
-Đúng là hợp ý tôi! Đoàn trưởng Thiết, khóa Chiếu Nguyệt chỉ có nửa cái, anh phải nghĩ cách xin chỉ thị tổng bộ phái người đến vương quốc Anh lấy nửa cái còn lại về mới được, nếu không không cách nào mở ra cung điện bí mật ở núi Xương Bối.
Diệp Phàm cười nói.
- Chuyện này không vội vàng, cho dù bọn chúng có nửa chiếc khóa Chiếu Nguyệt nhưng lại không biết nó có dụng ý gì. Hơn nữa ở núi Xương Bối tôi đã phái một lớp binh sĩ canh chừng nghiêm ngặt, Triệu Đoan cắt cử người thay phiên canh gác, có bất cứ động tĩnh gì chúng ta đã tới bắt rùa trong hũ, không sợ bọn chúng, chỉ sợ bọn chúng không đến. Nếu bọn chúng mò tới đảm bảo không cho bọn chúng về.
Vừa nhắc tới nhiệm vụ, trong mắt Thiết Chiêm Hùng lại toát ra thần quang sắc bén, giống như một con sói muốn nuốt người.
-Đúng! Trên địa bàn Hoa Hạ chúng ta còn phải sợ lũ giặc cỏ côn trùng đó sao. Trong phủ tướng quân cổ bảo của gia tộc Thu Sơn Nhật Bản, tôi qua lại rất tự nhiên, ha ha ha, ài! Đáng tiếc!
Diệp Phàm nói tới đây cứ lắc đầu.
-Anh nói nghe một chút, tôi thật sự rất hiếu kỳ.
Lang Phá Thiên hai mắt lấp lánh, tỏ ra hứng thú.
- Phủ tướng quân Thu Sơn nằm trên núi Cự Xà ở thành phố Cương Cơ, truyền thuyết lão tổ tông của gia tộc Thu Sơn từng làm tướng quân Nhật Bản, phạm vi tương đối lớn, đoán chừng diện tích chừng mười dặm, cây cối rậm rạp che khuất bầu trời, thiếu chút nữa không tìm ra phương hướng.
Diệp Phàm nói tới đây lại cùng mọi người chạm một chén rượu Mao Đài.
-Thu Sơn Lâm Nhất Phu của gia tộc Thu Sơn là một kẻ cuồng vọng có tiếng, mấy năm trước nghe nói từng tỷ thí lôi đài với đại sư Quốc thuật Trần Vô Ba của chúng ta, cuối cùng bị Trần đại sư dùng Thái Cực thôi thủ đẩy xuống dưới lôi đài thiếu chút nữa thành hồ lô nhuốm đất.
Thu Sơn Lâm Nhất Phu từng thề qua mấy năm sẽ trở lại. Hừ! Tôm tép nhãi nhép cũng dám đến Hoa Hạ chúng ta sủa bậy! năm nữa, sau khi công lực của tôi tiến cấp nhất định sẽ đánh cho y răng rơi đầy đất!
Lang Phá Thiên hùng hồn.
-Lang lão đệ, không phải là y răng rơi đầy đất, mà là cậu.
Diệp Phàm mỉm cười kỳ quái lắc đầu.
-Diệp lão đệ làm sao lại dập tắt chí khí uy phong tiêu diệt Nhật Bản?
Thiết Chiêm Hùng vỗ bàn hô.
-Cạn chén, dùng rượu này cũng có thể diệt lũ Nhật Bản.
-Thiết ca, Lang lão đệ, không phải tiểu đệ không muốn tiêu diệt uy phong của Nhật Bản, tăng cường chí khí Hoa Hạ chúng ta, sự thật như thế. Lang lão đệ, cậu nói xem, nếu đấu với tôi cậu có mấy phần nắm chắc chiến thắng?
Diệp Phàm quỷ dị cười hỏi.
-Em không nắm chắc, chắc chắn sẽ thất bại. Diệp ca có lẽ là cảnh giới Tiệt Lưu lục đoạn rồi, hơn nữa Tiểu Lý đao của anh quá đáng sợ, hình như còn chính xác hơn bắn đạn. Lang Phá Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, ở trước mặt Diệp Phàm không dám khoe khoang.
Tỷ thí hôm đó mình bị nện vào trong hồ, còn có thời gian trước ở Nhật Bản thi hành nhiệm vụ, thần uy phi đao của Diệp Phàm làm Lang Phá Thiên tâm phục không dứt
- Chuyện này đúng rồi! Không phải là tôi khoe khoang, lúc ấy đưa người của Thu Sơn Truân Điền đến phủ tướng quân Thu Sơn, tôi cũng cho rằng có thể đấu với Thu Sơn Lâm Nhất Phu mười mấy chiêu, cho nên khi đưa người cố ý chọc giận Thu Sơn Lâm Nhất Phu, ài….
Nói đến đây Diệp Phàm thở dài, giống như chán nản.