Trầm Khai đặc biệt cung cấp một số cô gái có mông lớn, da dày từ trong núi cho Hứa Thông chơi đùa, nghe nói Hứa đại thiếu gia còn có một quy củ, trước kia mỗi lần y làm một chuyện tương đối lớn, mọi người đều phải cung cấp một món hàng tươi mới để Hứa đại thiếu gia chơi tận tình.
Lâu dần, Hứa Thông hình thành một quy tắc ngầm bất thành văn. Mọi người đều hiểu ý, khi cần nhờ Hứa đại thiếu gia chuyện gì đều làm như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong vòng tròn của Hứa Thông hình thành trào lưu chọn lựa con gái trong núi mông lớn, cho dù có khi tạm thời chưa cầu Hứa Thông làm chuyện gì cũng phải chuẩn bị trước.
Người ta nói, ngày không biết trước phong vân, người có họa phúc sớm tối, ở nhà nuôi người giúp việc mông lớn là tương đối bảo hiểm, bởi vì khi vừa gặp phải chuyện có thể kéo ra cung cấp ngay.
Đương nhiên, chỉ dựa vào cấp bậc của Hứa Thông đương nhiên cũng không thể giúp việc tày trời mà, mà đều kéo da hổ của Hứa Vạn Sơn làm đại kỳ.
Bây giờ quan viên nịnh bợ cũng khá nhiều, không dám nói tạo thành phong trào, nhưng chỗ nào cũng có, không nịnh bợ thì không được coi trọng, không chiếm được coi trọng thì đừng nghĩ đến đề bạt.
Chính vì như vậy cũng tạo thành quy tắc ngầm, những cán bộ không thích nịnh bợ đều hiếm hoi như gấu trúc, hơn nữa còn được gọi là đồ cổ, không hợp thời, thường thường những người này có tính nguyên tắc rất mạnh, tương đối chính trực, tựa như Hiệu phó trường đảng Lâm Đức Trì.
Hơn nữa, công tử số một tỉnh thành muốn làm, tự có người đưa tới cửa cho y làm, hơn nữa, những người này còn là hạng người linh thông tin tức, nếu không, lẽ nào đến lượt ngươi sao?
-Dài dòng cái gì! Gọi trống da, để lão tử chuẩn bị một cái roi ngâm qua, lần này choi phải tàn ác.
Hứa Thông nhướng mày, cắn răng hung hăng nói, trên mặt mây đen giăng đầy.
làm cho thủ lĩnh Trầm Khai luôn luôn vững tâm như sắt cũng phát rét.
Trống da là cái gì?
Đương nhiên không phải dùng da làm trống, trống da chỉ là ngoại hiệu của một người, cô gái này là nhân tình của Hứa Thông, vì Hứa Thông thích quất mông, cho nên đặt cho ngoại hiệu là "Trống da", cùng âm với "Cái mông" mà thôi.
Cô gái này tên thật là Hoàng Hoa Thái, tuổi, đến từ huyện thành xó xỉnh Đại Hưng An.
Bởi vì cái mông của cô gái này sắp vượt qua cái chậu lớn người thôn quê hay dùng rửa chân, hơn nữa cái mông bị Hứa Thông quất một năm nay càng ngày càng dày.
Trước kia đầy vết chai, nghe nói lần này vừa mới thay da, có lẽ Hứa Thông xem cô ta là Diệp Phàm để quất, cho nên mới khiến Trầm Khai cảm thấy phát rét.
Đừng thấy Hoàng Hoa Thái đã theo Hứa Thông một năm, cô gái này vẫn là một xử nữ.
Nói tới chỗ này các vị nhân huynh khẳng định rất kinh ngạc, còn có chuyện này, lẽ nào Hứa Thông bất lực sao?
Không!
Hứa Thông không phải không được, mà là rất được. Số tiền Hứa đại thiếu gia cho Hoàng Hoa Thái đem về đủ để xây dựng một ngôi nhà năm tầng, có phòng, còn mở một tửu điếm ở xó xỉnh hẻo lánh núi Đại Hưng An.
Đương nhiên, người nhà "trống da" không biết những thứ khiến hàng xóm bọn họ hâm mộ chính là khuê nữ nhà mình dùng mông để đánh đổi.
Chuyện Trống da còn trinh trắng tuyệt đối có thể làm mọi người rớt mắt kiếng, điều bí mật này chỉ có Hứa Thông và những người của Trầm Khai biết được.
Thật ra gương mặt dáng người của Trống da cũng không tệ lắm, có vẻ tinh khiết của thiếu nữ trong núi, vóc người đương nhiên là đặc biệt gợi cảm
Hơn nữa dáng người rất lý tưởng, chỗ nào nên lớn thì lớn, chỗ nào nên nhỏ thì nhỏ, tỷ như, thắt lưng cũng không mập như thùng nước, đương nhiên cũng không có thể là thân hình như rắn nước của Bạch Tố Trinh.
Trống da mới bước vào phòng, có vẻ bất an nhìn Hứa đại thiếu gia, trong lòng thật ra vẫn có chút sợ hãi. Tuy nói cái mông đã có năng lực thích ứng nhất định, nhưng mỗi lần quất vào phía trên vẫn đau đớn khó nhịn, dù sao cái mông cũng là da thịt, phía trên vẫn có dây thần kinh.
Hơn nữa có khi Hứa đại thiếu gia nổi điên quả thực cũng không phải là người, chẳng những dùng roi da quất, còn có thể dùng miệng cắn, tay nhéo, những chiêu thức nữ nhân hay dùng với đàn ông.
Hứa Thông bình thường vỗ trống vào cái mông trống da, vẻ mặt âm trầm cười nói:
-Trống da, cái mông em tới từ núi Đại Hưng An, có chứa ý vị sơn dã của người sống trên núi, hơn nữa tinh khiết như hoa dại trên núi, là vật cấm của Hứa Thông này, Hứa Thông này giữ lại thân thể của em chính là vì khiến nó càng tinh khiết, không thể để cho nam nhân làm dơ bẩn nó.
Khi Trống da nhìn thấy đám người Trầm Khai lặng lẽ thối lui khỏi phòng cũng rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hứa Thông, ôn nhu hỏi:
-Có phải anh có chỗ nào không thoải mái hay không?
-Đứng dậy, nhếch lên!
Hứa Thông đặt chén rượu xuống bàn kêu lên, nói chuyện tương đối thô lỗ, tuyệt đối không giống cán bộ cục phản gián Viện Kiểm sát tỉnh.
Đương nhiên, cũng không thể nói Hứa đại thiếu gia không giống, bởi vì người ta vừa đi ra khỏi phòng lập tức đã lập tức thay đổi. Phía dưới thường xuyên có cán bộ nói Giám đốc sở Hứa Thông mặt lạnh, rất có uy tín.
Y tiện tay lôi một cái roi từ trong thùng gỗ chứa chất lỏng màu đỏ. Trống da cô nương nhất thời run rẩy, không đứng lên nổi.
Trong lòng cô ta thầm nghĩ:
"Hứa Thông khẳng định tức giận không nhỏ, từ trước đến nay không dùng roi da ngâm nước ớt, lần này lại sử dụng, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để y quất chết.
Trống da cô nương tâm tình phức tạp, nhất thời có chút ngây người.
-Vút.
Một tiếng roi quất khẽ vang khiến Trống da cô nương tỉnh hồn, phát hiện khóe môi Hứa Thông nhếch lên yếu ớt, lại càng làm cho trong lòng Trống da phát rét, thân thể nghiêng sang một bên, phát ra giọng nói run sợ:
-Hứa đại thiếu gia......, có thể đổi roi khác hay không,...... cái này quá...... Hứa thiếu gia, ta tình nguyện giao tấm thân này cho anh…..
Trống da thật sự khiếp sợ, roi ngâm qua nước tiêu nóng nói là cực hình cũng không quá đáng, nghe nói chính là cực hình cổ đại, cho nên, Trống da thật sự sợ hãi đến mức dùng tấm thân khuê nữ của Hoàng Hoa Thái đổi lấy bị roi quất.
-Ha ha, anh không có tính thú với tấm thân của em, cái đó để cho bạn học cũ của anh đồng chí Diệp Phàm chuẩn bị, anh thích gò núi phía sau,
Hứa Thông nói thẳng không hối hận, chẳng qua câu nói kế tiếp làm cho Trống da có chút cảm giác giật mình, thầm nghĩ có phải Hứa Thông muốn dùng thân thể của mình để cho người khác chơi, người kia tên là Diệp Phàm, hình như còn là bạn học cũ của y.
Tuy nhiên trống da không dám hỏi, vẻ mặt sợ hãi nhìn chằm chằm Hứa Thông, đã qua một năm, được chứng kiến thủ đoạn lợi hại của Hứa Thông, Trống da đã sớm không còn thiết tha chống cự. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
-Cởi! Lần này cho em roi.
Hứa Thông cười âm hiểm.
- roi, em..... em.....
Trống da vẫn lắc đầu, thầm nghĩ lần này Hứa Thông ra tay thật sự rồi, một lần chịu cho ba nghìn vạn.
Cô ta vừa mới lắc đầu, nhưng vẫn cắn chặt răng, tay chân tê dại, cởi hết, lộ ra cái mông mập mạp, siêu cấp khêu gợi, khiến cho Hứa Thông hứng thú.
-Thằng nhãi Diệp Phàm, lão tử quất chết mày, vút vút vút….
Hứa Thông cắn răng, một trận roi da quất xuống, trong phòng nhất thời vang lên tiếng vút vút đáng sợ.
Tuy nhiên, con người Hứa Thông rất có chừng mực, tuy nói roi da như mưa rơi xuống cặp mông đầy đặn, nhưng hạ thủ cũng không phải đặc biệt nặng.
Đây chính là bản lĩnh của Hứa Thông, nếu nói theo cách của y, chính là thủ pháp của lão tử rất chừng mực, bọn cảnh sát hình sự đội cảnh sát cũng không bằng ta.
Nếu không, cái mông Trống da đã sớm nở hoa chảy máu, đương nhiên, một vệt máu dài là không tránh khỏi.
-Đồng chí Diệp Phàm, anh được Trưởng ban Tống Tỉnh ủy đích thân điểm tướng, những lãnh đạo của trường đều vô cùng tín nhiệm anh, hơn nữa ký thác kỳ vọng đối với anh.
Bọn họ tin tưởng anh có thể phát động Lớp nhân tài xuyên thế kỷ, tăng cường học tập lý luận, chú trọng tự thân tu dưỡng, cường hóa lấy hành động bản thân làm gương.
Trường đảng cũng không phải chỉ có một lớp các anh tài các anh, đồng thời còn có rất nhiều các cán bộ học tập, đào tạo, tiếp nhận lý luận đảng ở đây.
Tôi hi vọng lớp anh tài các anh có thể trở thành tấm gương điển hình trong các bạn học, kéo các lớp khác mở rộng hoạt động, chân chính phát huy tác dụng trường đảng tỉnh Nam Phúc chúng ta.
Chủ nhiệm lớp Lâm Đức Trì sắc mặt vô cùng ngưng trọng, khiến Diệp Phàm cảm thấy phát run.
Hắn cảm giác trọng trách trên vai thoáng cái trầm trọng, lần này hắn hoàn toàn không nghĩ tới có thể đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng, dựa vào nhân mạch, cấp bậc, địa vị nhậm chức, thế lực…dù thế nào cũng không tới phiên mình.
Chuyện lần này đoán chừng chính là Tống Sơ Kiệt một tay thúc đẩy, tuy nhiên Hiệu phó Lâm Đức Trì té nước theo mưa cũng làm cho Diệp Phàm cảm giác có chút kì quái.
Nghe nói người này được xưng là "Thiết diện", thật ra phía sau nên thêm một nguyên tắc vô tình.
Người như vậy làm sao coi trọng người như mình. Lẽ nào thật sự vì bản lĩnh mình làm việc thiết thực cho nhân dân, lôi kéo đầu tư bản lĩnh đả động trái tim nguyên tắc của Lâm Đức Trì?
Diệp Phàm trăm mối vẫn không có cách giải, về phần Tống Sơ Kiệt giúp mình có lẽ là vì lần trước mình đã xả thân cứu con gái Tống Trinh Ngọc của y.
Tuy nhiên trải qua chuyện tối qua, có lẽ mình cũng không có duyên với Trinh Ngọc, có thể Tống gia cảm thấy có chút thiệt thòi cho mình nên muốn bù đắp cũng không chừng.
Chẳng qua không thể gặp gỡ Trinh Ngọc, Diệp Phàm cũng không có nhiều tiếc nuối, kỳ quái cảm giác giống như một tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống đất.
Hắn không khỏi bực tức, thầm nói:
-Thú vị thật, chẳng lẽ mình thật sự không có cảm giác với Trinh Ngọc? Có lẽ Trinh Ngọc chỉ có thể làm bằng hữu bình thường, không có loại cảm giác yêu thương.
Diệp Phàm nghĩ tới những điều này, nhất thời có chút thất thần, làm cho Lâm Đức Trì đang ở đối diện nhíu mày, nhẹ nhàng gõ một tiếng lên bàn làm việc, mới làm cho anh heo nào đó tỉnh ngộ, vội vàng, có chút áy náy, nói:
- Hiệu trưởng Lâm, tôi...... nhất thời thất thần, thật xin lỗi.