- Tạ Đoan không nghĩ đến Lâm Tuyền, nơi này khó chịu nhiều rồi, cần thay đổi đến nơi khác, ông ấy muốn tránh cái gì?
Phương Nghê muội khổ sở nói.
- Đi đâu thế?
Diệp Phàm hỏi
- Lấy chồng theo chồng.
Phương Nghê Muội không ngờ để lộ nụ cười nhạt.
- Anh hiểu rồi
Diệp Phàm gật đầu
- Cảm ơn.
Phương Nghê Muội ừ một tiếng, nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, giống như người con gái đang chờ chồng.
Trư Ca nhẹ nhàng đến gần cô, giơ tay vuốt ve rồi từ từ đi xuống dưới. Đôi tay lang sói kia đi tới đâu, thì cúc áo của "phấn hồng" bung ra đến đó. Cuối cùng từ trên xuống dưới tất cả đã được "giải phóng", để lộ ra một thân hình đẹp mê hồn.
Đầu ngón tay lại nhẹ nhàng trượt, từ đôi môi hồng đến cổ, nhẹ nhàng lướt qua, tới rốn, đến chỗ đó. Lúc đó Nghê Muội nhẹ nhàng duỗi chân, khiến ngón tay dừng trên "bụi cỏ", trượt dài…
- ÔI
Trư Ca thở dài, thu tay lại, tiếng bước chân dần đi xa.
- Hi vọng em hạnh phúc.
Chữ phúc kia truyền đến từ tầng dưới.
- Anh Phàm, Nghê Muội em ô uế, không thể cùng anh…
Trong phòng Muội Tử thì thào tự nói
Diệp Phàm suốt đêm ở huyện không biết làm gì.
Tuy nhiên, buổi sáng ngày thứ ba, Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền Tạ Đoan được đề bạt đến đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy thị trấn Quy Hồ. Ở huyện mọi người đều bàn tán, tình hình của nhà họ Tạ như vậy, Vệ Sơ Tịnh còn có thể đề bạt Tạ Đoan thì thật có chút lạ.
Trong khoảng thời gian ngắn mọi người trong thị trấn bàn tán xôn xao, không rõ cán bộ công chức khen Bí thư Vệ có trí tuệ dùng người.
Điều này chỉ có Phương Nghê Muội là rõ nhất. Cô biết, Diệp Phàm chắc chắn trả giá cực cao. Mặc dù bản thân Tạ Đoan cũng không hiểu ra sao. Anh ta còn tưởng rằng chú ở tỉnh điện thoại cho Vệ Sơ Tịnh, tuy nhiên không phải.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm vội vàng đến tỉnh thành Thủy Châu.
Tuy nhiên đến Thủy Châu cũng là buổi tối, Anh trai của Thiết Chiêm Hùng Thiết Thác đang là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, cán bộ cấp Giám đốc Sở, chủ trì công việc hàng ngày của Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Diệp Phàm đến phía nam thành phố vì Thiết Thác ở đây. Một tòa nhà riêng năm tầng, rất rộng, chiều dài đến mười thước, chiều rộng cũng đến sáu thước. Xung quanh cũng không lớn, trên dưới bốn thước. Bên trái có một cửa, bên trong có mấy chậu mai.
Nhà này chắc do Thiết Chiêm Hùng bỏ tiền ra xây vì ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh Thiết Thác được mệnh danh là "Tháp sắt"
Trong tay cán bộ cấp sở không lo gì. Năm kia ở thành phố Thương hải có một Phó bí thư bị ông ấy cho mất chức.
Nhắc tới đây, cán bộ tỉnh Nam phúc đó không ai muốn nhìn thấy, sau lưng mọi người gọi là ôn thần.
Tuy lúc đó Thiết Chiêm Hùng nói, nếu có việc gì gấp cứ tìm ông ta. Tuy nhiên, trong lòng Diệp Phàm có chút bất an, dù sao danh tính của Thiết Thác cũng rất nổi tiếng, được hiểu là Ông trời.
Đứng trước cửa bồi hồi một lúc lâu, lại nhìn những chậu mai nhô lên cao ngạo, trong lòng thầm kêu lên:
"Ông này không tham tiền, nhiều nhất cũng là tác phong có chút vấn đề, cùng mấy người có cha bất chính, Ông này lại không kết hôn. Trăng hoa không tính, Ủy ban Kỷ luật theo lý thì không có quyền quản lý việc này."
Trong tay cầm theo một cái thùng, bên trong đương nhiên là một con cá gà trống mà hắn bắt được từ đầm Ngô Công. Vốn còn dư hai con, nhưng vì đã tặng một con cho ông lão họ Phượng, cho nên chỉ còn một con.
Cũng khá lớn, có năm sáu cân. Sợ nó chết, nên hắn đã làm một cái thùng gỗ, nhìn từ xa giống như công nhân đang đứng trước cửa chờ múc phân.
Cho nên, thằng nhãi này không làm nhiều người chú ý. Hơn nữa, sườn núi này có rất nhiều nhà riêng, toàn bộ thấp thoáng dưới rặng trúc, cũng rất khó để thấy người. Hơn nữa, có ai vô công rồi nghề đi xem một người múc phân hôi thối chứ. Đương nhiên trên người Diệp Phàm không có mùi, nhưng người ta lại cho rằng là có. Đây chính là dùng thành kiến để nhìn người.
Muốn tặng quà cho Thiết Thác, toàn bộ cán bộ của tỉnh muốn là bạn tốt của Thiết Thác.
Tuy nhiên, bình thường đưa chỉ là chút trà, thổ sản linh tinh. Cán bộ phía dưới, có can đảm mấy cũng không dám mang quà đến cửa nhà Thiết Thác. Hơn nữa, nếu tặng quà không có tác dụng thì còn làm tăng thêm ác cảm.
Diệp Phàm đương nhiên lo lắng điều này, tuy nhiên hắn nhìn nhìn thùng cá, trong lòng thầm nói:
"Chỉ là con cá, giá trị không đáng tiền, hắn là không tính là hối lộ."
- Kính cong
Thằng nhãi này kiên trì bấm chuông cửa.
Không lâu, trên lầu có tiếng bước chân, xem ra là có người xuống dưới. Trong lòng hắn điểm lại vài việc, chú ý quần áo, còn lấy tay vuốt tóc.
Cửa mở, một cô gái xinh đẹp hiện ra. Phỏng chừng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặc bộ quần áo màu xanh, có vẻ chất phác tự nhiên.
- Làm gì đó?
Cô gái tức giận hỏi, nhìn cái thùng gỗ trong tay Diệp Phàm, lập tức cười nói:
- Nhà tôi không cần lấy phân, xây được hố rác. Anh mang theo cái thùng này chắc là không có ddaatss làm ăn rồi, ở đây toàn bộ cũng đã có hố rác, hic híc
Cô gái hình như vui vẻ khi thấy người khác gặp họa, Diệp Phàm cảm thấy khó hiểu không biết làm sao cả.
"Ông mày giống như người múc phân sao?
Trong lòng Diệp Phàm tức giận vang lên một tiếng, trên mặt mỉm cười, vẻ thân thiết nói:
- Tôi không phải người múc phân.
- Không phải múc phân thì cái kia để làm gì?
Cô gái đùa, chớp chớp mắt, vẻ tò mò.
Nhìn từ trên xuống dưới để đánh giá Diệp Phàm, lập tức nói:
- Khiếp, nhìn quần áo của anh thì không phải người múc phân? Hình như là đồ đắt tiền. Hẳn không phải là múc phân, nếu không quần áo này dơ thì rất đáng tiếc, múc được bao nhiêu hố phân, ha ha ha…
Lời cô gái nói làm Diệp Phàm suýt nghẹn. Sợ cô gái lại nói thêm gì khó nghe, hắn vội vàng nói:
- Tôi là Diệp Phàm, từ thành phố Mặc Hương của huyện Ngư Dương đến, Chủ nhiệm Thiết có chuyện quan trọng.
- Ba tôi không rảnh.
Cô gái không cười nữa, nói, dáng vẻ xem ra là sẽ đóng cửa. Xem ra đây là thói quen bình thường, cũng có nhiều người phạm tội, canh cho người ta không vào nhà.
- Từ đã,
Diệp Phàm giơ tay chống cửa không cho đóng.
- Có kẻ xấu mở cửa, nhanh tới đây!
Không ngờ cô gái xảo quyệt hướng lên lầu kêu lên. Diệp Phàm chỉ có thể cười chua xót, không phải là mình không cho cô gái đóng cửa sao? Tại sao lại trở thành lưu manh rồi.
- Không muốn sống nữa hay sao mà động đến cửa nhà ông?
Theo tiếng nói, trước mắt Diệp Phàm có một cái bóng, không ngờ từ cửa sổ tầng hai vang lên một tiếng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Người này có dảng vẻ giống Thiết Chiêm Hùng. Vẻ mặt tuấn tú, mắt to, dáng người khôi ngô, vận quân phục trung úy, tay áo có ký hiệu của Báo Săn.
"Hóa ra là lính mới của Báo Săn, một trung úy, hẳn là cháu của Thiết Chiêm Hùng. Thân thủ chắc cũng bình thường, hẳn còn chưa đến Nhị đẳng. Chắc cũng là do anh Thiết thương lượng đi cửa sau vào"
Diệp Phàm giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Đối mặt với anh ta, Diệp Phàm có cảm giác mình có ưu thế.
Thầm nghĩ "Ông mày có ghế Phó soái, cậu khoe khoang trước mặt tôi cái gì"
- Hả, muốn chết sao?
Người thanh niên có vẻ hung ác, miệng quát to, một tay đẩy tay đang đỡ cửa của Diệp Phàm ra, ánh mắt khinh thường nhìn người đào phân.
- Ha ha. Còn thật sự có tài, trên lầu nhảy xuống, là khỉ à?
Diệp Phàm có chút tức giận, người này quá vênh váo, giống như tính tình của Thiết Chiêm Hùng, rõ ràng phải trêu chọc một chút.
- Khỉ cái rắm, ông mày là vua sư tử hiểu không?
Người thanh niên đó nói, xem ra nếu Diệp Phàm còn dám mạo phạm thì sẽ không khách sáo nữa.
- Hah ah, Anh, anh không phải là tuổi khỉ sao?
Em anh ta ngược lại giúp Diệp Phàm cười trêu.
- Cái gì, em gái sao em lại giúp người ngoài?
Người thanh niên sờ sờ đầu, bất mãn trừng mắt nhìn cô em tinh quái.
- Em nói có sai đâu
Cô nàng tru miệng, mất hứng
- Tốt lắm, sợ rồi phải không, anh dù là khỉ, nhưng cũng là khỉ vàng.
Người thanh niên cười nói tiện tay đóng cửa.
- Từ đã, Thiết Chiêm Hùng là chú của cậu?
Diệp Phàm tung ra tên Thiết Chiêm Hùng làm cái chìa khóa.
- Anh biết chú tôi?
Người thanh niên thái độ thay đổi, đưa mắt nhìn Diệp Phàm.
- Đương nhiên là biết, tôi gọi ông ta là anh Thiết
Diệp Phàm tự tin cười nói.
- Anh Thiết, không thể, ai dám gọi chú tôi là anh Thiết, chẳng khác nào muốn chết cả. Cậu thì bao nhiêu tuổi chứ? Hừ!
Người thanh niên rõ ràng không tin.
- Nếu không thì gọi điện thoại để chứng minh, thân thủ của cậu chưa đến tam đẳng. Xem ra trong Báo Săn cũng chỉ là người chạy cờ.
Diệp Phàm có vẻ khinh thường, đương nhiên là trả thù rồi.
- Hi hi, đúng thế, anh tôi chỉ quét rác trong Báo Săn.
Cô bé kia lại đắc ý nói, thiếu chút nữa thì làm cho anh trai mình tức chết.
- Có thể bảo đó là quét rác sao? Đó là nghĩa vụ hiểu không? Ngay cả thiếu tá phó tiểu đoàn trưởng cũng phải quét rác, em gái, đầu to nhưng biết ít, thật sự là không có ý nghĩa, hừ
Người thanh niên nói. Đưa mắt nhìn Diệp Phàm, lộ vẻ kinh ngạc nói
- Anh thật sự biết chú tôi?