Bốp một cái.
Đúng lúc Phượng Khuynh Thành sợ tới mức nhắm tịt cả hai mắt lại thì đột nhiên cảm thấy thân mình như bị một trận cuồng phong cuốn đi, lập tức rơi vào lồng ngực ấm áp của ai đó.
- Ồ, thơm thật, mùi thơm dìu dịu.
Diệp Phàm hít hít mũi, vỗ nhẹ lên đôi mông khêu gợi của Phượng Khuynh Thành, bộ dạng bất cần đời.
- Lưu manh, khốn kiếp!
Phượng Khuynh Thành tỉnh táo lại, từ trong lòng Diệp Phàm nhảy ra, giơ tay lên tát một cái.
- Thời buổi này làm người tốt thật là khó.
Diệp Phàm cố ý kêu lên, tay khẽ giơ lên, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của Phượng Khuynh Thành, sờ soạng mấy cái, cười nói:
- Có thể sánh được với ngó sen, thật là mềm mại.
- Anh...anh...bỏ ra!
Phượng Khuynh Thành vẻ mặt lạnh lùng kêu lên.
- Bỏ thì bỏ, cũng chẳng phải ngó sen thật sự, chẳng thể ăn được.
Diệp Phàm cười khẽ, buông tay ra.
- Thôi đi Khuynh Thành, cậu ấy cũng là vì cứu cháu.
Lúc này Tống Xuân Liên lôi Phượng Khuynh Thành sang một bên.
- Đỡ thêm một quyền nữa của tôi.
Chu Vệ Quốc lao người qua, một quyền vung lên.
- Đủ rồi!
Vẻ mặt Diệp Phàm lập tức nghiêm lại, khí thế của cao thủ thất đẳng đỉnh cao lập tức bao trùm lấy Chu Vệ Quốc, gã này đột nhiên cảm thấy sự uy hiếp, nắm đấm dừng lại giữa không trung, chân còn lui về sau một bước.
Nhìn chằm chằm Diệp Phàm một lúc, cười nói:
- Cao nhân, thân thủ của anh cao hơn tôi, tôi không đánh lại được anh. Làm quen một chút, tôi tên là Chu Vệ Quốc, công tác ở Cục cảnh vệ trung ương. Anh là...
- Diệp Phàm, một quan huyện nhỏ bé ở huyện Ma Xuyên của tỉnh Nam Phúc, tạm thời là quyền Bí thư.
Diệp Phàm giơ tay ra, bắt chặt tay Chu Vệ Quốc, hai người nhìn nhau cười.
- Huynh đệ làm việc ở Cục cảnh vệ trung ương, vậy chắc chính là người mà mọi người vẫn thường gọi là vệ sĩ Trung Nam Hải rồi. Thật là ngưỡng mộ.
Diệp Phàm giả bộ.
- Cũng chẳng có gì, chỉ là có chút thần bí, thực ra cũng gần giống như cảnh sát vũ trang mà thôi.
Chu Vệ Quốc tiêu tan hết ngạo khí, cười nói:
- Vào nhà tôi ngồi một lúc, thế nào?
- Đợi lát nữa, tôi ở đây còn có chút việc nhỏ nhờ bác Tống.
Diệp Phàm cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Vào nhà đi.
Thái độ của Tống Gia Xuyên tốt hơn không ít, mơ hồ còn có vẻ khá vui vẻ, mời mọi người vào trong sân. Dưới một cây đại thụ lớn đã bày ra một chiếc bàn bát tiên, bốn phía điêu khắc bát tiên, dáng vẻ cũng khá thô ráp cùng mấy chiếc ghế trúc.
Phượng Khuynh Thành hung hăng trừng mắt với Diệp Phàm một cái rồi ngồi xuống đối diện.
- Phượng Khuynh Thành, Đại Sơn thực sự nói rồi sao?
Lão Chu vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi.
- Nói rồi, nói là chẳng có cách nào cả, việc này tất cả đều phải xem ý lãnh đạo của họ. Việc điều phối nhân viên do thủ trưởng của họ trực tiếp sắp xếp, bởi việc lần này liên quan tới bí thư Phượng, anh Đại Sơn nói là anh ấy cũng chẳng thể làm gì được.
Phượng Khuynh Thành trở nên nghiêm túc.
- Ôi...Vệ Quốc không được may mắn, thôi vậy, quay lại quân đội vậy. Ủy ban kỷ luật tuy tốt, ôi...
Lão Chu bất đắc dĩ thở dài hai cái.
" Bí thư Phượng, lại còn Ủy ban kỷ luật, lẽ nào nơi Chu Vệ Quốc muốn tới chính là chỗ của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Phượng Bảo Sơn? Cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương là Lang Phá Thiên, lẽ nào thủ trưởng của Phượng Đại Sơn mà Phượng Khuynh Thành nhắc tới chính là anh ta?"
Diệp Phàm thầm mừng, giống như tìm thấy cơ hội to lớn.
Xem ra lão Chu này và Tống Gia Xuyên sắp thành thông gia, nếu như có thể giúp Chu Vệ Quốc một phen thì Tống Gia Xuyên nhất định sẽ phải đáp tạ lại. Hơn nữa lão Chu này xem ra cũng không đơn giản, có lẽ cũng là quan to tương đương với Tống Gia Xuyên.
- Vệ Quốc, đợi có cơ hội bác nói chuyện với Chủ tịch Triệu, xem xem có thể sắp xếp vào không.
Vẻ mặt Tống Gia Xuyên nghiêm lại, liếc mắt nhìn con gái mình một cái.
- Chẳng ăn thua đâu lão Tống ạ, Chủ tịch Triệu không cùng một cơ quan với chỗ kia, cháu Phượng xin rồi mà cũng chẳng có ích gì, mấy ông già chúng ta sao đáng để ông ta chú ý tới chứ. Thời buổi này là thế nào chứ, mấy ông già chúng ta hi sinh xương máu vì đất nước, cuối cùng lại chẳng bằng một thằng nhóc con.
Lão Chu than thở.
- Người ta có tư cách đó, cả ngày đi bên cạnh mấy ông lớn, mấy ông già chúng ta so với mấy ông lớn đó thì vẫn không đáng để người ta để ý tới.
Tống Gia Xuyên lại cười:
- Nhưng cơ quan đó của bọn họ cũng rất đặc biệt, người ngoài không thể nhúng tay vào được.
Quay đầu nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Anh bạn trẻ, cậu nói đúng, bao nhiêu năm nay trong lòng tôi có một nút thắt vẫn chưa thể gỡ ra được, cái này cũng có lẽ là lý do mà năm nay tôi không dám quay lại Ma Xuyên, đoàn trưởng Mã Hồi Niên năm xưa vì cứu tôi mà đã đi trước một bước. Ôi...việc đã qua luôn khiến tôi thấy hối hận.
Tống Gia Xuyên nói mà khóe mắt đã ươn ướt.
- Tâm bệnh thì phải có tâm dược để trị, bác Tống quay lại Ma Xuyên một chuyến, nhìn mặt Mã Hồi Niên một lần, có lẽ sẽ cởi bỏ được tâm bệnh.
Năm nay là tròn năm xây dựng Bối Diệp Cốc Lang Kiều, huyện Ma Xuyên của chúng cháu dưới sự chỉ đạo của Đảng ủy khu Đức Bình thành lập Ủy ban khai thác phát triển khu thắng cảnh Bối Diệp Cốc, dựa vào Bối Diệp Cốc Lang Kiều để xây dựng một khu thắng cảnh đặc biệt lấy cơ sở là kỷ niệm tiên liệt.
Trên tỉnh cũng rất coi trọng, đợt đầu đã cấp cho triệu, khu cũng cấp cho triệu, tin rằng các thế hệ tiên liệt thấy khung cảnh phát triển sau này cũng có thể ngậm cười nơi chín suối.
Diệp Phàm nói xong mới chuyển qua chuyện đường quốc lộ, nói:
- Nhưng núi Thiên Xa thực sự là một con hổ nuốt sinh mạng con người, bị người dân Đức Bình gọi là Thiên Tường().
Cháu lần này đến thủ đô đã xây dựng một phương án cụ thể gọi là quốc lộ Thiên Tường, lấy Ma Xuyên làm giao điểm, đồng thời mở ra đường đi ba tỉnh Giang Đô, An Giang, Nam Phúc.
Mà Ma Xuyên chính là yết hầu của ba tỉnh này, nếu quốc lộ Thiên Tường có thể khởi công thì tương lai của Ma Xuyên sẽ có triển vọng phát triển không thể tưởng tượng được.
Nhân dân Ma Xuyên quá nghèo, đội sổ toàn tỉnh, trong lòng cháu cũng cảm thấy xấu hổ. Cho nên, nhân chuyện khu thắng cảnh Bối Diệp Cốc tới tìm lão tướng quân.
- Núi Thiên Xa, đó đúng là một bức tường của trời, năm xưa để mở một con đường đơn giản mà đã hi sinh tính mạng của hơn một trăm anh hùng. Tống Gia Xuyên tôi là do nhân dân Ma Xuyên cứu, cũng nên bỏ ra chút sức lực.
Vẻ mặt Tống Gia Xuyên rất nghiêm túc, cầm lấy phương án của Diệp Phàm cẩn thận giở ra xem.
Rồi hỏi:
- Ý tưởng về quốc lộ Thiên Tường rất hay, nhưng liên quan đến ba tỉnh Giang Đô, An Đông, Nam Phúc, rất táo bạo. Nhưng cần nhiều vốn quá, ước chừng không dưới triệu, chỉ dựa vào khu Đức Bình của các cậu thì e rằng không làm nổi, phải được Sở giao thông tỉnh ủng hộ thì mới được. Tôi có thể lấy danh nghĩa Tổng cục hậu cần lấy lý do là xây dựng nhà tưởng niệm để rót cho quốc lộ Thiên Tường triệu. Nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi, triệu so với triệu, còn kém rất xa. Anh bạn trẻ, cậu có ý tưởng gì không?
- Không giấu gì bác Tống, phương án này đã gặp sự cản trở ở trên Sở giao thông tỉnh, họ nói rằng Đức Bình đã có dự án đường quốc lộ La Thủy, không thể đồng ý dự án quốc lộ Thiên Tường. Lúc đó cháu đã nói dự tính của cháu là lên Bộ giao thông xin tiền, không lấy một đồng nào của tỉnh, nhưng Sở giao thông tỉnh vẫn không đồng ý. Lần này đi là hi vọng còn nước còn tát, xem có thể thuyết phục Bộ giao thông đồng ý, lựa chọn hình thức từ trên xuống dưới.
Diệp Phàm vẻ mặt chua xót nói.
- Từ trên xuống dưới…
Tống Gia Xuyên lẩm bẩm mấy chữ này, kín đáo đưa mắt nhìn lão Chu.
- Đừng có nhìn tôi, tôi chẳng giúp được gì đâu.
Lão Chu cảm nhận được ánh mắt quái dị của Tống Gia Xuyên, lập tức cự tuyệt.
" Ừ, Tiến Phong tuy là thứ trưởng thứ nhất của Bộ giao thông, nhưng việc lớn như vậy, cần tới triệu, hơn nữa còn đi qua ba tỉnh, quả thực có chút khó khăn. Nếu Bộ giao thông mà chấp nhận dự án này thì tỉnh Nam Phúc sẽ làm thế nào?"
Tống Gia Xuyên gật đầu, thở dài, nói với Diệp Phàm:
- Anh bạn trẻ, tôi cấp cho cậu triệu, sửa được bao nhiêu thì sửa vậy. Tin rằng cũng có thể mở rộng đường quốc lộ Thiên Tường, giảm bớt vài người thiệt mạng.
- Bác Chu, việc này bác không thể giúp gì được sao?
Diệp Phàm nhìn ông Chu, trong lòng đang đoán xem ông già này làm gì. Tống Gia Xuyên vẫn còn ở đây, ông ấy chắc cũng phải nể mặt một chút.
- Anh bạn trẻ, không phải là tôi không muốn giúp cậu, nói thật với cậu nhé, con trai lớn Chu Tiến Phong của tôi là Thứ trưởng thường trực của Bộ giao thông, nhưng dự án này của cậu quá khó khăn. Đầu tiên Sở giao thông của tỉnh phải đồng ý mới được, sau đó Tiến Phong mới dễ làm việc. Mà cho dù có như vậy thì hi vọng cũng không lớn.
Ông Chu vẻ mặt nghiêm túc, không có chút đùa giỡn, nói xong nhìn Phượng Khuynh Thành một cái, như có ý gì, cười nói:
- Anh bạn trẻ, nếu cậu có thể xin cô bé Phượng này ra mặt thì có lẽ sẽ có biện pháp để thông qua.
- Không cần phải nói, cháu sẽ không giúp anh ta đâu, hừ hừ…
Phượng Khuynh Thành lạnh lùng nói.
- Tôi cũng không định cầu xin cô, đừng có tưởng bở, hừ.
Tính khí ngang ngạnh của Diệp Phàm lại nổi lên, hừ lạnh nói.
Phượng Khuynh Thành suýt nữa thì nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, không nói gì nữa, khuôn mặt dần chuyển sang màu đỏ ửng, xem ra vô cùng giận dữ.
Diệp Phàm quay người sang nói với Chu Vệ Quốc:
- Anh Chu, thủ trưởng của anh có phải là Lang Phá Thiên không?
- Anh…anh sao lại biết thế?
Chu Vệ Quốc đột nhiên ngẩn người ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Phàm. Ngay cả Tống Gia Xuyên và lão Chu cũng âm thầm kinh ngạc.
- Đừng hỏi vì sao, anh nói xem có phải không là được.
Diệp Phàm cười bí hiểm.
- Đúng vậy.
Chu Vệ Quốc gật đầu, hai mắt toát ra vẻ hi vọng.
- Bác Chu, cháu và bác làm một cuộc trao đổi, bác giúp cháu lo việc lập dự án quốc lộ Thiên Tường ở Bộ giao thông, chuyện của Vệ Quốc để cháu lo, thế nào ạ?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Cậu…thật sự có thể…không thể nào.
Vẻ mặt lão Chu đầy vẻ không tin, việc này liên quan đến tiền đồ tương lai của con trai, ông ta cũng không thể bình tĩnh nổi.
- Anh có thể giúp được Vệ Quốc, không thể nào. Anh Đại Sơn còn không giúp được, anh giúp được sao, hừ.
Phượng Khuynh Thành nhân cơ hội đả kích Diệp Phàm, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
- Biết anh Đại Sơn làm gì trong Cục cảnh vệ trung ương không?
- Không rõ, có phải là người áo xanh gặp ở Ngô Công Nhai ở đập Thiên Thủy hôm đó không?
Diệp Phàm nói.
- Chính là anh ấy, hôm ấy anh ấy mặc áo xanh. Anh Đại Sơn là phó tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn số của Cục cảnh vệ trung ương.
Phượng Khuynh Thành đắc ý nói.
- Ha ha, một tiểu đoàn trưởng cỏn con, còn chỉ là phó tiểu đoàn trưởng, có gì ghê gớm.
Diệp Phàm nói ra một câu, suýt nữa khiến Phượng Khuynh Thành tức nghẹn.
- Anh Diệp, một tiểu đoàn trưởng ở Cục cảnh vệ trung ương rất ghê gớm, chuyển xuống bộ đội thông thường thì có thể tương đương với một Trung đoàn trưởng rồi. Tôi cũng làm ở đấy mấy năm rồi, đến bây giờ vẫn chỉ là một Đại đội trưởng, ha ha.
Chu Vệ Quốc tưởng Diệp Phàm không hiểu, vội vàng giải thích.
- Đúng là ghê gớm.
Diệp Phàm gật gật đầu, đột nhiên quay sang nói với ông Chu:
- Bác Chu, cháu chỉ muốn hỏi bác có thể lo được dự án quốc lộ Thiên Tường không thôi.
- Nhất định có thể, anh bạn trẻ, cậu quen với Lang Phá Thiên?
Tống Gia Xuyên hỏi.
- Nếu cậu thật sự có thể lo được chuyện của Vệ Quốc, quốc lộ Thiên Tường tôi ra mặt lo cho.
Ông Chu đột nhiên cao hứng, cười nói.
--------------------