- Ha ha, được, quyết định thế đi.
Diệp Phàm vừa nói vậy, tiếng cười châm chọc của Phượng Khuynh Thành lại vang lên, nói:
- Đừng có khoác lác quá, bác Chu nhất định có thể lo được việc quốc lộ Thiên Tường, còn anh, nếu có thể lo được việc của Vệ Quốc, Phượng Khuynh Thành tôi sẽ...
- Thế nào?
Diệp Phàm hỏi luôn.
- Tôi mời anh ăn cơm.
Phượng Khuynh Thành cũng trở nên kiên quyết, mặt cũng khẽ đỏ lên.
- Ăn cơm, chẳng có gì hay ho. Thế này đi, cô đồng ý giúp tôi một việc là được.
Diệp Phàm đột nhiên nghĩ đến việc của Tề Chấn Đào. Từ tình hình hôm đó thì có thể thấy, Phượng Khuynh Thành rất được Phương Thiên Diêu yêu quý, nếu nhân cơ hội này có thể kiếm được một điều kiện thì đúng là một công đôi việc.
- Được, nhưng trước hết phải nói rõ là việc tôi có thể làm được.
Phượng Khuynh Thành cắn chặt răng nói.
- Cô nhất định có thể làm được.
Diệp Phàm cười cười, toàn cục đều nằm trong lòng bàn tay.
- Nếu anh không làm được thì sao?
Phượng Khuynh Thành cũng không chịu thua thiệt, hỏi lại.
- Cô muốn thế nào?
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi nghĩ xem…
Phượng Khuynh Thành có chút xảo quyệt, chớp mắt một cái, đột nhiên cười nói:
- Anh cúi đầu lạy tôi ba cái, gọi tôi là bà Phượng là được, ha ha ha…
Phượng Khuynh Thành cười vang, bộ ngực rung mạnh lên, vô cùng mê người.
Ông Chu và ông Tống vẻ mặt quái dị nhìn hai thanh niên này cãi cọ, cảm thấy rất kỳ lạ.
- Lang huynh đệ, đang làm gì thế?
Diệp Phàm lập tức rút điện thoại ra, cười nói.
- Ngoài ăn cơm, đi ngủ, đi làm, nói chuyện, uống rượu thì còn có thể làm gì nữa, thật là chán chết.
Tiếng nói của Lang Phá Thiên truyền ra. Chu Vệ Quốc cách Diệp Phàm gần nhất nghe thấy, hình như là giọng nói của Lang Phá Thiên, sắc mặt đột biến.
- Ôi, anh có phúc không biết hưởng, anh xem tôi đây, sống ở Ma Xuyên, suốt ngày chỉ có sửa đường rồi lại dân sinh, nghĩ nhiều đến to cả đầu ra rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng đúng, chỗ bé thì càng nhiều chuyện phiền toái, lo nhất chính là chuyện tiền bạc. Ví dụ như đơn vị của tôi, tiền thì không lo, về mặt này quốc gia vẫn còn chịu bỏ tiền. Tôi chỉ là một Cục trưởng cỏn con, kinh phí một năm cũng lên tới một trăm triệu, không đủ còn có thể xin thêm, ha ha.
Lang Phá Thiên có vẻ như vui mừng trước nỗi đau của người khác.
- Ha ha, dùng không hết tôi giúp anh tiêu, thế nào?
Diệp Phàm thừa thế nói luôn, khiến sắc mặt Lang Phá Thiên đột nhiên xám xịt.
Gã này ngượng ngùng cười gượng nói:
- Dừng lại, ông anh là người tài giỏi, sao có thể để mắt đến chút tiền vặt của tôi chứ.
- Tiền vặt, mấy trăm triệu mà là tiền vặt?
Diệp Phàm cười gượng, lập tức nhìn sang Chu Vệ Quốc đang có chút căng thẳng ở bên cạnh một cái, tiếp tục hỏi Lang Phá Thiên:
- Chỗ của anh có phải có người tên là Chu Vệ Quốc không thế?
Diệp Phàm đưa điện thoại vào sát tai Chu Vệ Quốc, chẳng qua là muốn chứng thực một chút.
Bên kia truyền đến tiếng của Lang Phá Thiên:
- Tên đó trêu chọc vào anh à? Nếu mà trêu chọc vào anh, anh bảo tôi, tôi đạp chết hắn.
- Cục trưởng Lang, tôi nào dám trêu chọc anh ấy, tôi bị anh ấy đánh mà.
Chu Vệ Quốc đột nhiên run lên, vội giải thích một câu rồi trả điện thoại lại cho Diệp Phàm.
- Huynh đệ, đến Bắc Kinh rồi à, sao không nói một câu, còn chơi trò thần bí.
Lang Phá Thiên hiểu ra, lập tức kêu lên.
- Hà hà, mới đến, muốn lên chạy ở trên Bộ giao thông, nghe nói anh trai của Chu Vệ Quốc ở Bộ giao thông nên liền chạy tới.
- Ừ, tối gọi thêm sếp Thiết, chúng ta uống một bữa rồi nói. Địa điểm anh chọn, thế nào?
Lang Phá Thiên đột nhiên cao hứng.
- Được, tôi chọn chú chi tiền, ha ha ha.
Diệp Phàm trêu chọc.
- Được!
Lang Phá Thiên cười nói.
Sau khi bỏ điện thoại xuống người trong phòng đều nhìn chằm chằm Diệp Phàm, bởi bọn họ không biết Diệp Phàm đang nói gì, chỉ có Chu Vệ Quốc là đột nhiên trở nên rất cung kính.
- Giả thần giả quỷ, tìm một người có họ Lang ra, ai mà chẳng làm được.
Phượng Khuynh Thành căn bản không tin Diệp Phàm có thể quen được với Cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương Lang Phá Thiên.
Nghe nói vị trí đó tuy chỉ là Cục trưởng, cấp bậc tương đương với Vụ trưởng ở các Bộ, nhưng vị trí lại quá quan trọng, nếu thuyên chuyển thì có thể đồng cấp với Thứ trưởng các cơ quan khác.
Hơn nữa người ta toàn bảo vệ lãnh đạo cấp cao, ngay cả cảnh vệ bên cạnh ông nội Phượng Thiên Diêu cũng là của Cục cảnh vệ trung ương do Lang Phá Thiên lãnh đạo phụ trách, xưa nay khá thần bí.
- Không tin có phải không?
Diệp Phàm không thèm để ý, quay đầu nói với Chu Vệ Quốc:
- Buổi tối anh chọn một chỗ nào đó, anh ấy sẽ đến. Nhưng anh phải nói rõ với tôi rốt cuộc là việc gì, nếu không tôi cũng không tiện nói.
- Được, tôi lập tức đi thu xếp, đến "Thiên Đường Nhân Gian" đi. Việc của tôi đợi lát nữa sẽ nói rõ với anh, phiền Bí thư Diệp rồi.
Thái độ của Chu Vệ Quốc thay đổi tới mức khiến mọi người ở đó đều cảm thấy kỳ quái, lập tức như trở thành cấp dưới vậy.
- Anh bạn trẻ, phương án của cậu cầm đến rồi đúng không.
Thấy con trai nói vậy, ông Chu cũng dứt khoát nói.
- Bác Chu, đừng để hắn lừa.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Không tin có phải không, vậy thì cùng đi, hừ, không thấy quan tài không rơi lệ.
Diệp Phàm hừ nói, quyết định phải trị cô nàng này mới được.
- Đi thì đi, lẽ nào ăn thịt được tôi chắc.
Phượng Khuynh Thành ưỡn ngực, hừ nói. Kỳ thực cô gái này rất thông minh, cô có mục đích của mình. Đương nhiên Diệp Phàm cũng có mục đích của mình, cũng chẳng ai bị thiệt cả.
Ra khỏi Tống gia, Diệp Phàm đi thẳng đến nhà Vụ trưởng Phong.
Phong Thanh Lục ở trong một căn hộ đồ sộ cao tới mét.
Nhìn thấy Diệp Phàm thì khá là thân mật, không có chút quan cách. Diệp Phàm đương nhiên hiểu là người ta nể mặt Tề Chấn Đào, nếu không…
Lý Liên và Phong Bạch Tuyết nhìn thấy Diệp Phàm đến thì cũng tươi cười hớn hở, Diệp Phàm đương nhiên hiểu người ta muốn là muốn Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn của mình.
Diệp Phàm không nói gì, trước hết bôi thuốc cho Lý Liên và Phong Bạch Tuyết, nửa tiếng thì làm xong hết mấy việc này.
- Tiểu Diệp, Bí thư Trang dạo này khỏe không?
Phong Thanh Lục tự mình rót trà đưa qua, cười nói.
- Rất tốt, kinh tế Đức Bình đang phục hồi, năm nay sẽ mở ra một thời kỳ phát triển cao độ.
Diệp Phàm nói, biết Phong Thanh Lục nói đến chuyện Trang Thế Thành, tiếp theo nhất định sẽ nhắc đến chuyện Tề Chấn Đào.
- Chuyện của chú Tề, ôi…
Phong Thanh Lục thở dài, nhíu mày.
- Phải chăng chuyện của chú Tề có biến cố gì? Mấy hôm trước chú Tề và Bí thư Trang đã gặp nhau ở Hào Hưng Sơn Trangở Thủy Châu rồi.
Diệp Phàm trong lòng kinh ngạc, nói.
Vận mệnh của Tề Chấn Đào và mình liên quan trực tiếp đến nhau, ông ấy mà leo lên càng cao, con đường quan lộ sau này của mình cũng sẽ càng rộng mở.
- Không kịp rồi.
Phong Thanh Lục vẻ mặt khó coi, xua xua tay.
- Quyết định nhanh như vậy sao?
Diệp Phàm không kìm được hỏi.
- Vẫn chưa quyết định, nghe nói trong hai ngày tới thôi.
Phong Thanh Lục lại thở dài.
- Không biết là ai lên?
Diệp Phàm có chút thất vọng.
- Nghe nói là Tống Sơ Kiệt.
Phong Thanh Lục buồn bã nói, uống cạn một chén trà, liếc Diệp Phàm một cái, nói:
- Lúc nào quay về gọi thêm Tề Thiên tiếp Chấn Đào uống mấy chén, trong lòng ông ấy nhất định rất khó chịu. Lúc này rất cần người khác an ủi. Ôi…
- Tống Sơ Kiệt…
Diệp Phàm lẩm bẩm ba chữ này, đột nhiên trong đầu liền hiện ra ánh mắt của Tào Mai Phương, mẹ của Tống Trinh Dao nhìn mình như thể nhìn một con cóc ghẻ, trong lòng liền bực bội.
Thầm nhủ: "Mẹ nó, bất luận thế nào cũng phải phá hỏng chuyện của Tống Sơ Kiệt mới được. Có lẽ lần này bọn họ đã đem Tống Trinh Dao ra để trao đổi. Nếu để Tống Sơ Kiệt leo lên, vậy Tào Mai Phương kia sẽ còn vênh váo đến mức nào nữa.
Người khác ghét tôi tôi sẽ ghét lại, người khác làm nhục tôi tôi sẽ đáp lại gấp trăm lần, người khác có ơn tôi sẽ báo ơn, người khác…"
Diệp Phàm lẩm bẩm trong lòng, hai mắt lộ ra ánh mắt hung tợn như nuốt chửng người khác.
Hơn nữa, nếu Tề Chấn Đào bị đè nén thì cơ hội sau này của mình cũng sẽ ít đi. Ví dụ như Sở giao thông, thủ trưởng quản lý trực tiếp là Tề Chấn Đào mà nói còn không có tác dụng, nếu đổi chữ ký của Tề Chấn Đào thành Quách Phác Dương hay Chu Thế Lâm, Lô Cửu Nhất ở Sở giao thông còn dám vênh váo hay sao?
Bởi vì bên trong còn có Cố Phong Sơn chống lưng cho, vị trí của Tề Chấn Đào thấp hơn Cố Phong Sơn, quyền phát ngôn ở phương diện đề bạt quan chức ở tỉnh không nhiều, thông thường cũng chỉ là phụ họa mà thôi.
Bởi vì làm kinh tế, trợ giúp cho Chủ tịch tỉnh quản lý công việc mới là trách nhiệm của Tề Chấn Đào. Nếu có thể thêm chức Phó bí thư, có cơ hội tham gia hội ý của ban Bí thư tỉnh ủy thì quyền phát ngôn sẽ tăng lên nhiều.
- Phượng Khuynh Thành, cô đã đồng ý với tôi một điều kiện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm cắn răng một cái, gọi điện thoại, đương nhiên là bắt đầu phá rối cục diện.
Nếu thông qua con đường Trang Thế Thành không kịp nữa thì trực tiếp gặp Phương Thiên Diêu xem có được không, mặc kệ có thành công hay không, thử một lần xem sao.
- Anh vẫn chưa sắp xếp xong cho Chu Vệ Quốc.
Phượng Khuynh Thành hừ giọng nói.
- Chẳng phải đã rõ ràng rồi hay sao? Lẽ nào còn có biến cố được nữa.
Diệp Phàm hừ giọng nói:
- Tôi muốn cô thực hiện lời hứa trước.
- Không thể nào, định lừa tôi, còn lâu, tôi không phải con ngốc đâu.
Phượng Khuynh Thành lạnh lùng nói, Diệp Phàm tức giận suýt nghẹn, đang định dập điện thoại thì bên kia lại có âm thanh truyền tới:
- Nhưng nếu anh có thể giúp anh Đại Sơn từ phó lên thành trưởng thì tôi có thể giúp trước cho anh vậy.
- Có phải là Phượng Đại Sơn không, anh ta chẳng phải là Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn rồi sao, còn chuyển gì nữa?
Diệp Phàm cố ý hừ nói.
- Không phải Tiểu đoàn trưởng, là Phó. Chẳng phải tôi mới nói với anh sao, hừ.
Phượng Khuynh Thành hừ nói.
Thực ra cô bé này vừa rồi thông qua sắc mặt của Chu Vệ Quốc đã sớm biết Diệp Phàm và Lang Phá Thiên có quan hệ, nếu không người thường ngày cao ngạo như Chu Vệ Quốc sao có thể trở nên cung kính như vậy. Thanh niên ở Cục cảnh vệ trung ương đều vô cùng cao ngạo, hơn nữa gia thế của Chu gia cũng không tầm thường, thuộc vào hàng ngũ thứ hai ở thủ đô.
Vậy sao còn đồng ý điều kiện, chính là vì Phượng Đại Sơn. Phượng Đại Sơn thực ra là người của Phượng gia, tính ra thì còn là anh họ của Phượng Khuynh Thành.
- Tôi đồng ý.
Diệp Phàm cắn răng đồng ý, tin rằng Lang Phá Thiên sẽ nể mặt hắn, nếu Lang Phá Thiên mà không quyết được thì trực tiếp gặp Trấn Đông Hải, cùng lắm thì mặt dày đi xin cổng sau vậy.
- Anh khẳng định?
Phượng Khuynh Thành hơi thở dồn dập, xem ra cũng rất căng thẳng. Phải biết rằng việc mà Diệp Phàm xem như rất dễ dàng thì đối với người khác lại là việc rất khó.