Đại học A với khoa có hai truyền thuyết.
Truyền thuyết một: Chủ tịch hội sinh viên Lục Hoan Nhan, chòm Bạch Dương, cô làm việc mạnh mẽ quyết đoán, là nữ chủ tịch đầu tiên kể từ khi xây trường đến nay, vừa nhậm chức đã chỉnh đốn lại kỷ luật, tổ chức hoạt động.
Nghe nói một lần hội học sinh tổ chức liên hoan, trên đường có gã say rượu giở trò lôi kéo một nữ sinh, những người khác còn chưa kịp phản ứng thì Lục Hoan Nhan đã xông lên đạp một phát vào gã say rượu đó, sau đấy ôm nữ sinh kia vào lòng, bộ dáng giống như nữ tổng giám đốc mạnh mẽ quyết đoán.
Thậm chí có nữ sinh còn bày tỏ rằng mặc dù bản thân thẳng như thép, nhưng cô ấy có thể sẽ bị nữ chính ngầu như thế bẻ cong.
Truyền thuyết hai: Thiên tài học siêu giỏi khoa vật lý Tiêu Kỳ, cầm học bổng nhiều đến mỏi cả tay, năm nhất đại học đã được giáo sư lựa chọn đi theo làm thí nghiệm, chưa kể bộ dáng vô cùng đẹp trai, dẫn tới vô số nữ sinh ngấp nghé.
Tiếc là, trong mắt thẳng nam Tiêu Kỳ chỉ có việc học, tung tích lại ẩn hiện không cố định thật sự không giống người thường, các cô gái có thích cũng chẳng thể theo đuổi được anh vì muốn gặp anh còn khó khăn nữa là theo đuổi.
Hoa khôi khoa diễn xuất từng nhờ người đi hỏi Wechat của anh, sau khi kết bạn đã nhắn tin rủ anh đi ăn cơm, kết quả thẳng nam khoa vật lý Tiêu Kỳ đáp rằng: “Cô thật là phiền.”
Phó chủ tịch hội học sinh đọc được bài viết này trên Tieba của trường bèn đưa cho Lục Hoan Nhan và Tiêu Kỳ đang kiểm tra đối chiếu biên bản họp bên cạnh xem.
Sau khi xem xong, hai người quay sang nhìn nhau, Lục Hoan Nhan lại tiếp tục kiểm tra đối chiếu giấy tờ, chỉ có Tiêu Kỳ một tay chống cằm, xoay bút nói.
“Lần liên hoan đó rõ ràng tôi mới là người đạp bay gã say rượu kia, bài viết này chẳng chặt chẽ cẩn thận gì cả.”
Lục Hoan Nhan vẫn đang chăm chú vào giấy tờ: “Vậy thì cậu tìm người viết rồi bảo người ta sửa lại đi, chứ cậu có gây sự với tôi thì cũng không thay đổi được bài đăng đâu.”
“Bài đăng kia có thay đổi hay không chẳng quan trọng, cái tôi muốn là cậu phải rõ tôi là người đạp gã say rượu kia, sau khi tỉnh lại gã đó còn định đánh cậu, lúc ấy vì bảo vệ cậu mà ngón tay của tôi bị rạch cho một phát dài cm.”
Lục Hoan Nhan bĩu môi: “Chỉ bị rách da thôi mà, nào có nghiêm trọng như cậu nói, hơn nữa sau đó chẳng phải tôi đã băng lại cho cậu rồi ư?”
Tiêu Kỳ không buông tha: “Chẳng qua là tôi có võ nên mới chỉ bị rách da, nếu là những người khác thì nghiêm trọng hơn nhiều.”
Lục Hoan Nhan không nói gì, sau khi kiểm tra giấy tờ xong thì đứng dậy, đi tới giá đựng tài liệu, định cất giấy tờ vào tập tài liệu phía trên cùng.
Tiêu Kỳ thấy thế thì đi theo, đúng lúc Lục Hoan Nhan chuẩn bị cất giấy tờ thì nhanh tay lấy đi, mượn ưu thế chiều cao cất tài liệu lên trên.
Xong xuôi, Lục Hoan Nhan xách túi rời đi, Lục Hoan Nhan vừa ra khỏi phòng thì Tiêu Kỳ cũng đi theo.
Nhìn Tiêu Kỳ bám theo Lục Hoan Nhan, phó chủ tịch thở dài một hơi, trả lời bài đăng: 【 Tung tích của Tiêu đại thần đâu có thoắt ẩn thoắt hiện, rõ ràng chủ tịch ở đâu thì cậu ấy ở đó mà. 】
Gần bảy giờ sáng Tiêu Kỳ đã bị Lục Hoan Nhan gọi dậy mua đồ ăn sáng cho cô, một mực theo đến tận trưa, hiện tại mới ra căng tin.
Đến giờ ăn cơm, căng tin chật cứng người, Tiêu Kỳ vừa tới cửa thì cau mày.
“Nếu không chúng ta đổi chỗ khác ăn đi.”
Lục Hoan Nhan nhìn lướt qua, đúng thật, để xếp hàng đến lượt tốn rất nhiều thời gian, cô vừa định đi, ánh mắt chợt nhìn thấy mấy nam sinh cao lớn đang chen lấn, lúc này Lục Hoan Nhan quay lại đi về phía mấy người kia.
Tiêu Kỳ nhìn theo hướng cô đi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cô nàng này lại muốn gây chuyện rồi.
Lục Hoan Nhan sải bước dài về phía trước, đến trước mặt những người chen lấn kia, cô không nói gì mà dứt khoát chen lên đứng trước bọn họ, mấy nam sinh đó thấy thế thì nổi giận đùng đùng, chẳng biết cô nhóc này từ đâu ra mà dám đến ra oai trước mặt họ.
Lục Hoan Nhan cao m, đứng giữa nhóm nam sinh to lớn trông thật nhỏ nhắn xinh xắn, cô chẳng sợ tí nào, nghiễm nhiên đứng trước bọn họ, khí thế giống như một người trấn ải vạn người không thể qua.
Mấy nam sinh kia gọi vài câu, thấy cô vẫn thờ ơ thì định động thủ, nhưng vừa giơ tay lên, Tiêu Kỳ đã lách người cản giữa Lục Hoan Nhan và nam sinh kia, vóc dáng Tiêu Kỳ cũng khá cao, cơ thể khoẻ khoắn, cho dù đối phương nhiều người nhưng cũng chẳng hề kém thế.
Mặc dù bộ dáng Tiêu Kỳ trước mặt Lục Hoan Nhan luôn cười đùa hí hửng, nhưng phần lớn thời gian anh đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng mang theo vài phần thâm trầm, mày kiếm mắt sáng, nếu thêm cử chỉ nhíu mày trông như Tu La hóa thân xông tới đánh nhau.
Lục Hoan Nhan quay lại, khoác tay lên vai Tiêu Kỳ nói: “Mới chỉ có mình tôi chen lấn mà các bạn đã tức giận đến mức muốn đánh nhau rồi, nhiều người các bạn chen lấn như vậy, các bạn đoán xem những người phía sau muốn xử trí các bạn thế nào?”
Lục Hoan Nhan thường xuyên lộ mặt trong các buổi hội nghị, còn làm MC trong các buổi tiệc tối, mọi người coi như không biết cô thì cũng cảm thấy quen mặt. Những người đứng sau vốn rất căm giận mấy nam sinh chen lấn, chẳng qua không ai dám mở lời lên tiếng, lúc này có Lục Hoan Nhan đứng ra, những người khác cũng dám kháng nghị.
Tiếng phàn nàn của người xếp sau liên tục vang lên, thêm Tiêu Kỳ dùng nét mặt không mấy thân thiện nhìn chằm chằm, nhóm người chen lấn kia xấu hổ đến mức không dám xếp hàng, mặt mũi xám xịt quay lưng rời đi.
Bấy giờ Lục Hoan Nhan mới hài lòng kéo Tiêu Kỳ ra khỏi căng tin.
Đàn em năm nhất đứng sau nhìn hai anh chị khoá trên giải quyết chút rắc rối trong căng tin, rồi lại sóng vai nhau đi ra, ồn ào cảm thán đúng là thần tiên trong truyền thuyết.
Đàn chị bên cạnh tốt bụng giải thích: “Nữ sinh đó chính là nữ chủ tịch hội sinh viên đầu tiên từ khi xây trường đến nay, nam sinh là thiên tài siêu giỏi khoa vật lý, trông họ giống như một cặp nữ vương và kỵ sĩ lạnh lùng vậy.”
Lục Hoan Nhan học khoa văn học, Tiêu Kỳ học khoa vật lý, giữa hai người vốn chẳng liên quan gì đến nhau, duyên số quen nhau là nhờ một quy định của sinh viên năm nhất, đó là tích thẻ chạy, cuối kỳ sẽ tính vào điểm thể dục.
Hôm đó là một ngày trời trong gió nhẹ, cô nàng năm nhất Lục Hoan Nhan chủ động nhận nhiệm vụ tích thẻ chạy cho cả phòng, đương lúc chạy vui vẻ chợt nhìn thấy bước chân của nam sinh đằng có vẻ bất ổn, cô để ý thêm vài lần, quả đúng là như vậy, chạy thêm vài bước, chân nam sinh kia mềm oặt, ngồi co quắp dưới đất.
Nam sinh này chính là Tiêu Kỳ.
Sắc mặt anh tái nhợt, trán đẫm mồ hôi, lúc mới vào học, giáo viên thể dục từng kể cho mọi người nghe chuyện một sinh viên đột tử trong quá trình chạy, Lục Hoan Nhan kinh hãi, sợ bản thân trở thành nhân chứng hiện trường.
Cô vội vàng chạy tới, bấy giờ Tiêu Kỳ đang chống một tay xuống đất thử tự đứng dậy, Lục Hoan Nhan giơ tay ra định giúp anh, Tiêu Kỳ yếu ớt ngước mắt nhìn Lục Hoan Nhan, có lẽ anh định từ chối nhưng phát hiện ra bản thân không đứng dậy nổi đành phải chấp nhận.
Sau khi đứng dậy anh lập tức thả tay Lục Hoan Nhan ra, thều thào nói một câu cảm ơn.
Bộ dáng của anh nhìn thực sự quá yếu ớt, Lục Hoan Nhan vẫn không yên lòng, hỏi thăm: “Trông cậu không được thoải mái cho lắm, cậu có cần tôi đỡ đến phòng y tế không?”
Tiêu Kỳ xua tay ra hiệu không cần.
“Chỉ là tụt huyết áp thôi, không sao đâu.”
Nhà Lục Hoan Nhan có một cô em họ mới học mẫu giáo, cuối tuần cô về nhà mặc đúng cái áo khoác đang mặc bây giờ, em họ có nhét vào túi áo cô mấy cái kẹo, hiện tại nghe thấy Tiêu Kỳ nói rằng mình bị tụt huyết áp, cô vội lấy kẹo trong túi áo ra đưa cho anh.
Tiêu Kỳ khó hiểu nhưng vẫn giơ tay nhận lấy.
Sau này nhà trường tổ chức đại hội thể dục thể thao, Tiêu Kỳ có đăng ký tham gia chạy cự li dài, bấy giờ Lục Hoan Nhan dùng chức ủy viên hội sinh viên của mình hóng khắp nơi, cuối cùng chạm mặt Tiêu Kỳ đang làm nóng người.
Tiêu Kỳ rất lạnh lùng với người lạ, song dù sao Lục Hoan Nhan cũng từng đưa kẹo cho anh, nếu chẳng chào hỏi gì thì không ổn, lúc mới chạm mặt hai người không nói gì, cuối cùng Lục Hoan Nhan là người phản ứng lại trước, cô lấy kẹo trong túi ra đưa cho anh.
“Chạy bộ tiêu tốn nhiều thể lực, cậu có muốn ăn chút kẹo không?”
Rất lâu sau này, Tiêu Kỳ hỏi Lục Hoan Nhan rằng tại sao trước đây hết lần này đến lần khác cô đều đưa kẹo cho anh, Lục Hoan Nhan rất thẳng thắn: “Lần đầu tiên là do sợ anh xảy ra chuyện, lần thứ hai là bởi quá xấu hổ, em chỉ nghĩ được đến điều đó, về sau... Có thể là bởi anh đẹp trai đi.”
Tiêu Kỳ chậc chậc hai tiếng: “Nông cạn.”
Lục Hoan Nhan lại hỏi lại: “Vậy còn anh, Tiêu đại thần, tại sao hoa khôi khoa diễn xuất muốn hẹn hò với anh mà anh lại từ chối, tại sao lại bằng lòng đến hỗ trợ cho hội học sinh của em.”
Tiêu Kỳ chân thành suy nghĩ, cười nói: “Bởi vì em có kẹo.”
Lục Hoan Nhan liếc anh: “Không có tiền đồ gì cả.”
Tiêu Kỳ điển hình cho tính cách ngoài lạnh trong nóng, đối với người ngoài thì lạnh lùng như băng, đối với người quen thì nhiệt tình như lửa, trước đây khi Lục Hoan Nhan còn chưa chơi thân với anh, anh nghiễm nhiên là một ngọn núi tuyết, cộng thêm ngũ quan sắc nét góc cạnh khiến anh trông có vẻ kiêu ngạo khó gần, đó cũng là lí do vì sao nhiều nữ sinh bị vầng hào quang của anh hấp dẫn nhưng không dám đến gần anh.
Bởi điều đó không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa, tự đi tìm đường chết.
Vì tật xấu tụt huyết áp của anh, mỗi lần Lục Hoan Nhan xuất hiện trước mặt anh đều mang theo kẹo tựa như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, dần dà, đại thần lạnh lùng biến thành culi của cô.
Thành tích học tập của Lục Hoan Nhan không quá tốt, đôi khi vì bận bịu công việc ở hội sinh viên mà làm trễ nải học tập, thương thay cho nam sinh khoa vật lý Tiêu Kỳ vừa phải học chương trình của mình vừa phải tự học chương trình của khoa văn học để kèm cho Lục Hoan Nha bận rộn này.
À, tiện thể nhắc một câu, Tiêu Kỳ không phải nhân sự của hội sinh viên nhưng lại phải gánh nửa công việc trong hội, từ khi Lục Hoan Nhan lên làm chủ tịch hội sinh viên đến nay, chỉ cần ới một tiếng là anh đến, tất cả mọi người đều bàn tán thảo luận xem hai người họ có gian tình hay không, còn hai anh chị lớn này thì cứ làm theo ý mình, mảy may không bị lời đồn thổi bên ngoài tác động, tuân theo nguyên tắc lời đồn đại chỉ là lời đồn đại, không để ý, không trả lời, không phản đối, cũng không thừa nhận.
Dần dà, mọi người cũng mất đi hứng thú đối với chuyện này.
Lớp tự chọn của Lục Hoan Nhan do Tiêu Kỳ đăng ký, bởi đó mà hai người có cùng một chương trình học.
Thời gian lên lớp tự chọn rơi vào tối thứ tư, Lục Hoan Nhan đang có cuộc họp khẩn nên để Tiêu Kỳ đi giành chỗ trước, cô đến sau.
Vì cân nhắc đến ngành học của Lục Hoan Nhan mà Tiêu Kỳ đã đăng ký lớp tự chọn ngôn ngữ văn học, những người khác đều cảm thấy kinh ngạc, nghĩ thầm quả nhiên là đại thần, văn lý chơi tất.
Lớp tự chọn văn học có khá nhiều nữ sinh, một cô gái trông thấy vị trí bên cạnh anh còn trống bèn tiến lên hỏi rằng mình có thể ngồi cạnh anh được không.
Tiêu Kỳ bình tĩnh, nhìn không chớp mắt, giơ tay lật quyển sách bên cạnh, phần ghi tên của sách chứa ba chữ rồng bay phượng múa do anh viết: Lục Hoan Nhan.
Hiển nhiên, vị trí bên cạnh anh chỉ dành cho Lục Hoan Nhan.
Học cùng lớp tự chọn này còn có một người bạn cùng phòng của anh muốn đến để tán gái, cậu bạn mải chơi bóng nên đến muộn, không tìm thấy chỗ, cậu bạn định ngồi cạnh anh, song vừa tới gần thì Tiêu Kỳ đã nhấc chân để lên ghế, ánh mắt mang theo cảnh cáo: “Đây không phải chỗ của cậu ngồi.”
Cậu bạn cùng phòng nghiến răng nghiến lợi, trước khi đi còn tức giận nói: “Đúng là có người yêu bỏ anh em!”
Tiêu Kỳ không phủ nhận, chỉ cười: “Đi nhé, không tiễn.”
Sang đến tiết sau của lớp Lục Hoan Nhan mới cúi người rón rén đi vào phòng, vì đi quá nhanh nên cô bất cẩn bị va đầu.
Dù Tiêu Kỳ đã chọn chỗ ở gần cuối lớp, tuy nhiên ánh hào quang của sinh viên giỏi quá mạnh, giảng viên luôn để ý tới Tiêu Kỳ, đương lúc giảng bài, ánh mắt liếc qua chợt phát hiện bên cạnh Tiêu Kỳ có thêm một cái đầu toàn tóc, mà Tiêu Kỳ vốn đang tập trung nghe giảng bấy giờ lại ghé mắt nhìn sang người bên cạnh, còn giơ tay ra xoa đầu cô.
Giảng viên dừng lại, hắng giọng nói: “Mặc dù đây là môn tự chọn nhưng vẫn phải học nghiêm túc, ấy vậy mà có một số bạn lại coi đây như là chỗ để hẹn hò yêu đương vậy.”
Vừa rồi Lục Hoan Nhan bị va khá mạnh, khóe mắt rưng rưng, đâu còn tâm trạng nghe xem giảng viên nói gì, cô đang ngồi cho bớt đau thì chợt nhận ra mọi ánh mắt đều dồn về phía mình.
“Đừng xoa nữa.”
Lục Hoan Nhan đẩy tay Tiêu Kỳ ra, dù không biết đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên với kinh nghiệm sống sót trong lớp nhiều năm của cô thì trường hợp này ngồi im lặng chính là lựa chọn tốt nhất.
“Bạn nữ mặc áo phông trắng ngồi hàng cuối cùng kia, bạn trả lời xem tôi nói có đúng không?” Giảng viên hỏi.
Ngồi hàng cuối chỉ có mình cô là nữ, Lục Hoan Nhan bất đắc dĩ thở dài một hơi, cô đứng lên, lén đạp vào chân Tiêu Kỳ dưới bàn để anh nhắc.
Tiêu Kỳ gác tay lên bàn, ngón trỏ gõ xuống bàn hai lần.
Đây là ám hiệu giữa cô và Tiêu Kỳ, gõ một lần là phản đối ý kiến của giảng viên, gõ hai lần là đồng ý với ý kiến, nếu giơ ngón tay nhưng bất động thì số ngón tay giơ lên sẽ tương ứng với đáp án ABCD.
Lục Hoan Nhan hiểu rõ, trả lời: “Em cảm thấy cô nói rất đúng ạ.”
Còn chưa dứt lời, những người khác đã cười khẽ một tiếng, Lục Hoan Nhan ngơ ngác, giảng viên lại hỏi: “Vậy em cảm thấy với những tình huống như thì thế sau này phải làm gì?”
Lục Hoan Nhan không biết giảng viên hỏi về tình huống gì, chỉ có thể xin Tiêu Kỳ giúp đỡ, người bên cạnh cầm bút, viết vào màn hình laptop một dòng chữ: Mặc dù rất khó, nhưng em sẽ cố gắng kiềm chế ạ.
Đương lúc nguy cấp, Lục Hoan Nhan không kịp nghĩ nhiều, vả lại trước giờ cô rất tin tưởng Tiêu Kỳ, anh viết thế nào cô đọc theo thế đó, thế nhưng cô vừa nói xong, cả lớp bỗng cười ầm lên, giảng viên vốn đang nghiêm mặt cũng giận quá mà cười: “Đúng là tình sâu nghĩa nặng khó mà kiềm chế, tôi hiểu tôi hiểu, thời trẻ tôi cũng không khác các bạn là mấy.”
Thế này là sao?
Lục Hoan Nhan khó hiểu, đến khi ngồi xuống cô quay sang hỏi Tiêu Kỳ rằng vừa rồi giảng viên đã nói gì, Tiêu Kỳ cười không nói, cuối cùng một nam sinh ngồi đằng trước trả lời thay anh: “Giảng viên bảo hai người các cậu hẹn hò yêu đương trong lớp đấy.”
Lục Hoan Nhan: “...”
Tan học, Tiêu Kỳ bị Lục Hoan Nhan túm cổ áo lôi ra ngoài, là người làm sai nhưng Tiêu Kỳ lại vô cùng bình tĩnh, bạn cùng phòng tới hỏi xem anh có cần cứu viện không, anh xua tay đáp: “Mấy chuyện này tôi không cần người ngoài nhúng tay.”
Cậu bạn cùng phòng lườm anh đến mù cả mắt.
Mình là người ngoài, thế hóa ra Lục Hoan Nhan mới là người nhà của cậu ta à?!
Vào thu, nhà trường muốn tổ chức đại hội thể dục thể thao, là đơn vị chủ chốt trong việc tổ chức các hoạt động, nhiệm vụ của hội sinh viên vô cùng nặng nề, ngoài việc tổ chức huấn luyện cho các đội còn phải tổ chức thi đấu cho từng hạng mục.
Lịch thi đấu của các hạng mục thể thao rơi vào cuối tuần, hai ngày liền Lục Hoan Nhan đều phải hướng dẫn nhân sự hội bố trí sân bãi, giám sát toàn bộ quá trình, quan tâm từ việc lớn đến việc nhỏ, đi sớm về muộn, bận rộn đến mức trưa cũng không có thời gian nghỉ ngơi, quay qua quay lại trên sân vận động.
Tiêu Kỳ đến đúng lúc cô đang ăn cơm, vừa ăn được mấy miếng lại có người tới hỏi tình hình các hạng mục thi hôm nay, cô đành phải gác đũa mang lịch thi đấu ra đối chiếu.
Tiêu Kỳ thấy thế bèn ngồi xuống bên cạnh cô, đẩy hộp cơm lên trước mặt cô, sau đó cầm lịch thi đấu với ý “Cậu cứ ăn cơm đi, việc khác để tôi giải quyết”.
Cả buổi chiều, Tiêu Kỳ luôn bám theo Lục Hoan Nhan, ánh nắng đầu thu vẫn khá gay gắt, song cho dù Lục Hoan Nhan đi đến đâu thì Tiêu Kỳ đều theo sau che ô cho cô đến đó.
Đến lúc thi nhảy xa, có vận động viên cảm thấy thành tích mà trọng tài đo xảy ra vấn đề dẫn đến tranh chấp, khi Lục Hoan Nhan chạy tới thì trọng tài và vận động viên đã rơi vào tình trạng đối chọi gay gắt, tính khí vận động viên nóng nảy, gặp phải sự việc không giải quyết được thì tiến lên xô đẩy trọng tài, tình hình hết sức căng thẳng, hai nam sinh to cao cứ thế lao vào đánh nhau ngay trên hố cát nhảy xa.
Tiêu Kỳ vốn định kéo Lục Hoan Nhan lại không để cô dính vào, nhưng với tính tình của Lục Hoan Nhan thì sao có thể để người khác ầm ĩ ngay trên sân vận động mà cô quản lý cơ chứ, cô sắn tay áo đi tới khuyên can.
Lục Hoan Nhan vất vả kéo vận động viên kia ra, đương lúc định thở phào thì vận động viên lại chửi thề một câu, trọng tài cũng là sinh viên, vừa rồi đánh nhau đã rơi vào thế yếu, nay lại nghe thấy vận động viên chửi thề không khác gì thêm dầu vào lửa, cậu ta điên người nhưng lại bị những sinh viên khác cản lại, không làm gì được, cậu ta tức mình vốc một nắm cát lên ném về phía vận động viên kia.
Vận động viên kia phản ứng nhanh, xoay người tránh đi, nắm cát kia cứ thể bay trọn vào mặt Lục Hoan Nhan, mọi việc xảy ra quá nhanh, đợi đến khi mọi người nhận ra thì Lục Hoan Nhan đã che mắt hét lên ngồi xổm xuống mặt đất.
Cô không kịp nhắm mắt lại, toàn bộ cát bay vào mắt cô.
“Tiêu Kỳ!” Lục Hoan Nhan vô thức gọi tên người mà mình ỷ lại nhất.
Tiêu Kỳ hoảng sợ, ném ô chạy đến bên Lục Hoan Nhan.
Sợ cô giơ tay lên dụi mắt, Tiêu Kỳ đành phải ngồi xuống ôm lấy cô, nhưng trong mắt có dị vật, dù không dụi mà chỉ cử động mắt thì cũng khiến đất cát ma sát vào nhau, cảm giác có dị vật trong mắt và đau đớn khiến cô không biết làm thế nào, Tiêu Kỳ ôm cô thật chặt, một bên trấn an một bên quát mọi người xung quanh: “Đệch mợ, mấy người còn ngẩn ra đấy làm gì, nhân viên y tế, mau gọi nhân viên y tế đến, nhanh lên!”
Lục Hoan Nhan đau đến lặng người, nức nở cắn vai Tiêu Kỳ.
Hiện trường lập tức nhốn nháo, trọng tài không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, sửng sốt đứng im tại chỗ.
Lục Hoan Nhan cắn bả vai Tiêu Kỳ, tiếng nức nở khẽ vang lên, đất cát cọ vào mắt kích thích phần thịt non nhạy cảm.
Bản thân Tiêu Kỳ cũng luống cuống lại kiên nhẫn trấn an Lục Hoan Nhan, mọi khi tổ chức đại hội thể dục thể thao đều có nhân viên y tế đứng ngoài canh chừng, không biết tại sao mà bây giờ vẫn chưa có ai đến, Tiêu Kỳ chỉ có thể bế Lục Hoan Nhan chạy tới phòng y tế.
Lục Hoan Nhan được xử lý đơn giản tại phòng y tế của trường, sau khi rửa sạch cát trong mắt, cô được đưa đến bệnh viện kiểm tra.
Trong lúc rửa mắt, cả người Lục Hoan Nhan luôn run rẩy, nước mắt hòa vào với nước thuốc, cô cắn môi kiềm chế nỗi sợ.
Tiêu Kỳ đau xót đến quặn lòng mà chẳng thể giúp gì được cho cô.
Bên ngoài phòng y tế chật kín người, trọng tài ném cát vừa rồi và vận động viên đã tỉnh táo lại, luôn luôn lo lắng theo dõi, sợ Lục Hoan Nhan xảy ra chuyện.
Sau khi xử lý được phần nào, Tiêu Kỳ và nhân viên y tế đưa Lục Hoan Nhan đến bệnh viện, vừa mở cửa, trọng tài kia lao lên.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm, không chỉ tiền bạc, nếu mắt của cô ấy có vấn đề gì thì tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm.”
Nói bóng gió chính là, nếu bởi sự việc này mà Lục Hoan Nhan bị mù thì cậu ta cũng sẽ chịu trách nhiệm.
Tiêu Kỳ vốn chỉ lo cho Lục Hoan Nhan, lúc này mới nhớ tới người gây chuyện là cậu ta, nghe thấy cậu ta nói vậy, cơn giận lại bùng lên, anh ôm Lục Hoan Nhan trong lòng, lạnh mặt đá văng tên trọng tài đang cản đường, giọng nói kiên quyết: “Cô ấy không đến lượt cậu chịu trách nhiệm.”
Lục Hoan Nhan đau đến mức ngất đi, trong lúc mơ màng, cô luôn nghe thấy tiếng Tiêu Kỳ nói bên tai mình, nhưng âm thanh đó quá xa xôi, cô không rõ anh đang nói gì gì.
Rất lâu sau đó cô yếu ớt tỉnh lại, chợt phát hiện ra trên mắt có thứ gì đó, định giơ tay lên sờ, vừa nhấc lên đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.
“Cậu đừng sờ lung tung.”
Cuối cùng tiếng của Tiêu Kỳ đã trở nên chân thật.
Đất cát cọ vào mắt quá lâu dẫn đến tổ chức da bị ảnh hưởng, Lục Hoan Nhan nhất định phải được nhỏ thuốc thay băng một thời gian.
Lục Hoan Nhan không phải người ở đây, bố mẹ cô hay tin chạy tới cũng phải sang sáng hôm sau mới đến nơi.
Buổi tối ngày nằm viện đầu tiên, bạn cùng phòng của Lục Hoan Nhan đến chăm sóc cho cô, ban đầu cô định nói chuyện với cô bạn đó, nhưng đối phương lại có điện thoại đành phải ra ngoài, thật lâu sau mới có người đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Hai mắt bị che kín, ánh mắt đen kịt một màu, chẳng thể nghịch điện thoại chẳng thể đọc sách, Lục Hoan Nhan thực sự rảnh đến phát chán, vừa nghe thấy tiếng bước chân liền diễn trò, hai tay quờ quạng hô: “Nhĩ Khang, Nhĩ Khang của em đã quay lại rồi ư?”
Người đó không có trả lời, tiếng kéo ghế chợt vang lên, sau đó Tiêu Kỳ bật cười.
Lục Hoan Nhan kinh ngạc: “Tiêu Kỳ! Tôi tưởng cậu về rồi, thế bạn cùng phòng của tôi đâu?”
Tiêu Kỳ ngồi xuống bên giường cô, khẽ cười: “Bạn cùng phòng của cậu đi tìm bạn trai nên gọi tôi quay lại, cơ mà nhìn tâm trạng cậu tốt thế này chắc không cần người canh bên giường đâu nhỉ?”
Lục Hoan Nhan rất muốn trừng mắt, song vừa mới cử động con ngươi đã thấy đâu, cô dứt khoát xốc chăn lên, vỗ đệm nói: “Đúng là tôi không cần người canh bên giường, nhưng tôi cần một người làm ấm giường.”
Cách hiệu quả nhất để đối phó với kẻ lưu manh là phải lưu manh hơn kẻ đó.
Lục Hoan Nhan định trêu ngược lại Tiêu Kỳ, thế nhưng cô không ngờ Tiêu Kỳ còn mặt dày hơn cô, nghe thấy cô nói thế thì bật cười thành tiếng: “Nếu Lục chủ tịch đã yêu cầu thì tôi chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh.”
Sau đó, Lục Hoan Nhan nghe được tiếng kéo khóa quần áo của Tiêu Kỳ, nếu bây giờ cô có thể nhìn được thì sẽ thấy Tiêu Kỳ đang mỉm cười cắn cổ áo, một tay kéo khóa, sau đó cười đểu lại gần cô.
Tuy Lục Hoan Nhan không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ đang đến gần, bình thường Tiêu Kỳ luôn nghe theo cô, nhưng biết đâu lúc này sẽ giậu đổ bìm leo trả thù cô thì sao, nghĩ như vậy, Lục Hoan Nhan cảnh giác trốn về phía sau.
Cô vẫn chưa hoàn toàn quen với cảm giác trong bóng tối, động tác lùi về sau khá nhanh, suýt chút nữa đã va đầu giường, Tiêu Kỳ nhanh chóng tiến lên giơ tay đỡ gáy cô, tránh cho cô bị thương.
Lục Hoan Nhan vẫn muốn tránh né, Tiêu Kỳ một tay che sau gáy cô, một tay thay cô chỉnh lại gối.
“Cậu nên ngủ thôi.”
Chẳng rõ có phải do không nhìn được hay không, giọng Tiêu Kỳ trở nên vô cùng dịu dàng, cơ thể cận kề khiến Lục Hoan Nhan thoáng thấy khó xử, cô đỏ mặt đẩy anh ra, giọng điệu cứng nhắc: “Ngủ gì giờ này, nếu chẳng phải mắt có vấn đề thi tôi đã bật máy tính lên làm bài tập rồi.”
Tiêu Kỳ biết Lục Hoan Nhan nghiện thức đêm, đôi khi còn xử lý công việc thâu đêm, còn đắc ý nói: Thức đêm ảnh hưởng đến sức khỏe nên tôi chọn thâu đêm.
Vì thế ban ngày cô thường xuyên mệt rã rời, rõ ràng đã hẹn vào thư viện học cùng anh mà anh vừa mới không để ý đã nằm sấp xuống ngủ.
Lục Hoan Nhan thuộc cung Bạch Dương, trời sinh cứng đầu, lại bướng bỉnh, một khi đã quyết định điều gì thì có lấy sức ba bò chín trâu cũng không kéo lại được, do đó trước nay Tiêu Kỳ chẳng khuyên cô mà luôn yên lặng đứng sau bảo vệ, cô cứ việc hướng về phía trước, anh sẽ đi theo cô, nếu gặp trắc trở, chỉ cần cô quay lại sẽ thấy anh vẫn luôn đứng ở phía sau.
Người khác trêu hai người họ là một đôi nữ vương và kỵ sĩ, thế nhưng, lần này kỵ sĩ thật tắc trách.
Sáng hôm sau, trước khi bố mẹ Lục Nhan Hoan đến, Tiêu Kỳ đúng giờ tới săn sóc Lục Hoan Nhan đánh răng rửa mặt, sau đó đi mua đồ ăn sáng, vừa giúp Lục Hoan Nhan uống hết một bát cháo thì bố mẹ Lục Hoan Nhan gọi báo rằng đang ở dưới tầng một bệnh viện.
Khi Tiêu Kỳ dọn dẹp đồ đạc đi về Lục Hoan Nhan bỗng nhiên gọi anh lại.
“Cậu cứ thế mà đi hả?”
“Sao vậy, không nỡ xa tôi à?” Tiêu Kỳ dựa vào cửa, bâng quơ nói: “Nếu cậu nhớ tôi thì cậu có thể gọi điện thoại cho tôi mà.”
Trước mặt Lục Hoan Nhan, Tiêu Kỳ luôn mang bộ dáng đó, bình thường gặp phải tình huống này, Lục Hoan Nhan đều trừng mắt, chỉ tay vào anh hét: “Cút!”
Song lần này có lẽ do đang mắc bệnh nên lòng người thường trở nên yếu đuối, Lục Hoan Nhan không phản ứng mạnh mà lại im lặng, lâu sau mới nói: “Tôi thích là người nghe máy hơn cơ.”
Cung Bạch Dương – cung đứng đầu tiên trong cung hoàng đạo, thuộc tính tuyệt đối là lửa, Lục Hoan Nhan quyết đoán, thẳng thắn, không sợ trời không sợ đất, lại chết vì sĩ diện, thậm chí con gái cung Bạch Dương rất ghét làm nũng, mạnh miệng nhưng mềm lòng, các cô gái khác hay làm nũng để vòi vĩnh thứ gì đó, còn các cô phần lớn sẽ dùng vũ lực giải quyết.
Vì thế Lục Hoan Nhan nói “mình thích nghe máy hơn” đã là câu làm nũng lấy lòng cao nhất mà cô có thể làm được.
Tiêu Kỳ cũng không ngờ tới cô sẽ nói vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó khóe miệng khẽ cong, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng mà Lục Hoan Nhan không thể nhìn thấy.
“Cậu muốn ăn kẹo không?”
Tiêu Kỳ bỗng nói.
Tình tình Lục Hoan Nhan không tốt, đôi khi không giải quyết được việc ở hội sinh viên cô sẽ trút giận vào người Tiêu Kỳ, đợi đến khi hết giận cô sẽ hấp tấp chạy tới nhận lỗi, thế nhưng cô là Bạch Dương, làm sao có thể cúi đầu nói xin lỗi, vì thế cô đã tìm ra một cách. Mỗi lần xin lỗi, cô sẽ chuẩn bị mấy cái kẹo, cười lấy lòng: “Cậu muốn ăn kẹo không?”
Đây là cách mà Lục Hoan Nhan lấy lòng anh, hiện tại Tiêu Kỳ hỏi ngược lại cô khiến cô ngơ ngác.
Chẳng lẽ anh muốn nhận lỗi gì đó với cô ư?
Lục Hoan Nhan còn chưa kịp nghĩ gì đã nghe thấy tiếng bước chân Tiêu Kỳ lại gần, Tiêu Kỳ đi đến bên giường cô, lấy từ trong túi ra một viên kẹo hoa quả hôm trước Lục Hoan Nhan đưa cho anh, sau khi bóc vỏ, anh giơ đến bên miệng Lục Hoan Nhan, mùi kẹo đào thơm ngọt quanh quẩn bên chóp mũi, Lục Hoan Nhan há miệng ngậm lấy.
Tiêu Kỳ bóc thêm một viên, Lục Hoan Nhan nghe vậy tưởng anh lại đút thêm nên khi cảm nhận được có gì đó đến gần thì vô thức há miệng ngậm, nhưng xúc cảm se lạnh mềm mại từ bờ môi truyền đến khiến cơ thể cô bỗng nhiên cứng đờ.
Đệch, đây không phải là kẹo!
Lục Hoan Nhan muốn lùi ra sau, Tiêu Kỳ lại nhanh tay giữ chặt gáy cô, làm nụ hôn này sâu thêm.
Trong miệng Tiêu Kỳ cũng có một viên kẹo, vị nho, răng môi quấn quýt, trong đầu Lục Hoan Nhan như muốn nổ tung, đầu óc rỗng tuếch, mất đi lý trí.
Đến khi Tiêu Kỳ buông cô ra, viên kẹo trong miệng cô đã đổi sang vị nho, còn viên kẹo vị đào kia cõ lẽ đã sang bên Tiêu Kỳ.
Nghe được tiếng Tiêu Kỳ đóng cửa rời đi, Lục Hoan Nhan tựa như con rối đứt dây nằm phịch xuống giường, cả khoang miệng ngọt vị kẹo.
Kể từ khi có nụ hôn đó, Tiêu Kỳ chưa từng tới thăm cô lần nào.
Có lẽ anh tới mà cô không biết, bởi vì cô chẳng nhìn thấy.
Ngày tháo băng, các bạn trong trường đều đến bệnh viện, cô đoán Tiêu Kỳ cũng sẽ có mặt, thậm chí còn nghĩ xem nên tẩn Tiêu Kỳ một trận thế nào.
Thế nhưng sau khi tháo băng, cô nhìn xung quanh bốn phía lại chẳng thấy Tiêu Kỳ.
Cô thoáng kinh ngạc, chẳng lẽ mình mù một thời gian mà quên luôn mặt Tiêu Kỳ rồi?!
Bạn cùng phòng thấy bộ dáng này của cô cũng biết cô đang tìm ai, nói: “Hôm nay Tiêu Kỳ có một bài thi quan trọng nên không đến được.”
Ra là thế, Lục Hoan Nhan thở phào một hơi, lời nói đến miệng lại là: “Giữa tớ với thi cử mà cậu ấy lại chọn thi cử, hừ, đần ông đều tồi tệ như nhau!”
Trước đó mẹ Lục từng nghe thấy Lục Hoan Nhan nhắc tới Tiêu Kỳ, khi đó bà không nghĩ ngợi nhiều, nhưng bây giờ nghe được cuộc đối thoại này lại ngửi thấy mùi gì đó khác thường, liền hỏi: “Tiêu Kỳ là ai vậy?”
Một người bạn cùng phòn của Lục Hoan Nhan mím môi nói với mẹ Lục: “Tiêu Kỳ chính là cái bạn đẹp trai luôn ngồi trước cửa phòng nhìn lén Lục Hoan Nhan mà không dám vào gặp đấy ạ.”
Lục Hoan Nhan đã hai mươi tuổi, bà Lục không định phản đối việc con gái yêu đương, lại nghĩ tới mấy ngày nay Tiêu Kỳ luôn đến ngồi trước cửa phòng bệnh nên không có ý kiến gì nữa.
Lục Hoan Nhan đoán được lí do vì sao Tiêu Kỳ không dám để cho cô biết anh đến bệnh viên thăm mình, cô còn chưa tính sổ chuyện lần trước anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đâu!
Lục Hoan Nhan về trường vừa đúng lúc Tiêu Kỳ thi xong.
Lục Hoan Nhan chờ dưới tầng, trông thấy Tiêu Kỳ đi xuống, cô lập tức sẵn sàng chạy lấy đà, định nhảy vào lưng anh như những lần trước.
Tuy nhiên có lẽ bị mù một thời gian nên tầm nhìn của cô bị ảnh hưởng, trên bức tường bên cạnh Tiêu Kỳ có một cái gương, đâm ra Tiêu Kỳ có thể nhìn rõ từng cử chỉ của Lục Hoan Nhan.
Anh lẳng lặng chờ đến khi Lục Hoan Nhan chạy đến sau lưng anh, chuẩn bị nhào vào người anh thì nhanh chóng xoay người lại, Lục Hoan Nhan không kịp phanh, cả người cứ thế lao vào trong ngực anh.
Tiêu Kỳ giơ tay đỡ cô, ngay trước mặt mọi người, Lục Hoan Nhan quắp lấy Tiêu kỳ như Koala ôm cây.
Lục Hoan Nhan xấu hổ, Tiêu Kỳ lại sảng khoái cười vang: “Cậu mới ở bệnh viện có mấy ngày mà đã phóng khoáng như thế rồi hả?”
Lục Hoan Nhan giãy dụa mấy lần mà không được, nhìn nụ cười lưu manh của Tiêu Kỳ, lại nghĩ tới câu châm ngôn đối phó với kẻ lưu manh thì phải lưu manh hơn kẻ đó.
Cô quyết định ôm mặt anh, ngửa đầu ra sau, rồi đập mạnh trán mình vào trán Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ bị đau, Lục Hoan Nhan nhân cơ hội đó giãy dụa tụt xuống khỏi người anh, mọi người vây xem quá đông, mặc dù Lục Hoan Nhan từng thuyết trình trước sân vận động hàng nghìn người nhưng có một số việc nói trong bí mật thì tốt hơn.
Cô túm cổ áo Tiêu Kỳ lôi đi, sau khi tìm được một nơi vắng vẻ mới dừng bước.
“Cậu đứng vững cho tôi! Tôi có việc muốn hỏi cậu.” Lục Hoan Nhan quay đầu lại nói với anh.
Tiêu Kỳ cũng sớm quen với tính cách kỳ quái của cô, anh khoanh tay trước ngực hào hứng nghe cô nói.
Lục Hoan Nhan sống trong bóng tối một thời gian, nay được gặp lại ánh mặt trời, cô có cảm giác phấn khởi như giành được cuốc sống mới, người cũng can đảm hơn nhiều.
Cô nhìn Tiêu Kỳ, hỏi thẳng vào vấn đề: “Có phải cậu thích tôi không?”
“Điều này quan trọng ư?”
“Đương nhiên, điều này có liên quan tới thái độ của tôi đối với cậu, nếu cậu thích tôi, tôi sẽ thích cậu nhiều hơn thế nữa kìa, nhưng nếu cậu không thích tôi thì sau này tôi sẽ không thích cậu nữa.” Lục Hoan Nhan dứt lời, Tiêu Kỳ chỉ nhìn cô chăm chú mà không nói lời nào, Lục Hoan Nhan lại tiếp: “Trước đây tôi cho rằng cảm giác tôi dành cho cậu là bởi chúng ta thường xuyên giao lưu dẫn đến thân quen, tin tưởng cùng với vui vẻ, dựa dẫm, nhưng hôm trước khi cậu tranh thủ lúc tôi không nhìn thấy mà hôn tôi, tôi lại không hề thấy tức giận, không có ý định chém cậu thành trăm mảnh, điều đó chứng tỏ là tôi thích cậu, tôi cũng muốn biết cậu có thích tôi hay không.”
Tiêu Kỳ xấu hổ, cách phán đoán xem bản thân có thích người khác hay không của cô nàng này thật đúng là kì lạ.
Nhìn Lục Hoan Nhan cứng đầu cứng cổ dò hỏi, Tiêu Kỳ bất đắc dĩ thở dài.
“Đương nhiên là thích rồi, nếu không cậu cho rằng tôi luôn đi theo cậu là vì lí do gì, muốn được kết nghĩa huynh đệ với cậu à.”
Lần đầu tiên anh bắt đầu nảy sinh ý định ở bên chờ Lục Hoan Nhan là vào năm nhất đại học, lúc đó sinh viên năm nhất Lục Hoan Nhan vừa mới vào hội sinh viên bị nhân sự năm hai chèn ép, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nhưng khi nhìn thấy anh cô vẫn cong môi cười hỏi anh rằng có muốn ăn kẹo không.
Anh tinh mắt, nhìn thấy khóe mắt cô ửng đỏ ướt át nên sau khi cô rời đi đã lén lút bám theo, đúng như dự đoán, cô nàng này trốn đi khóc một mình.
Khi đó anh nghĩ, cô nàng chính trực thẳng thắn này lúc khóc trông cũng thật nhỏ xinh yếu duối.
Thậm chí sau khi trở thành chủ tịch hội sinh viên, trong lúc xử lý công việc đôi khi Lục Hoan Nhan vẫn gặp phải những chuyện lực bất tòng tâm, trước mặt người khác thì ngang ngược quả quyết, nhưng quay lưng đi vẫn sẽ lén lau nước mắt.
Không sao, anh sẽ luôn đứng phía sau bảo vệ em, mỗi khi em cần sẽ thay em ngăn mưa cản gió.
Bởi vì anh thích em nên anh bằng lòng làm bề tôi dưới váy của em.
Cuối cùng, kỵ sĩ muốn nói một điều với nữ vương điện hạ: Không phải vì kẹo mà kỵ sĩ mới nguyện đứng sau chờ đợi nữ vương, từ trước đến nay kỵ sĩ chỉ quan tâm mình nữ vương mà thôi.
Hết