Quán Tình Yêu 12 Chòm Sao

chương 2: chàng trai kim ngưu dịu dàng của tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Khúc Cẩm Sắt đi đến thành phố cổ đúng vào giữa hè nóng bức.

Thời tiết nóng nực chẳng hề nể mặt cô, gió cuốn sóng nhiệt phả đến, cô đành phải giơ quạt giấy trong tay lên trước mặt ngăn cơn sóng nhiệt ào ạt ập tới.

Nhan sắc của cô khá sắc sảo, đuôi mắt lại có nốt ruồi nhỏ thoạt trông càng thêm động lòng người, ấy vậy mà khuôn mặt cô lại là mặt tròn, cảm giác bầu bĩnh phúng phính khiến ngũ quan vốn sắc sảo trở nên mềm mại dịu dàng.

Một tay cô giơ ô, một tay phe phẩy quạt, sau khi xuống xe cô dặn tài xế chờ bên ngoài còn bản thân mình thì đi sâu vào trong ngõ nhỏ.

Nhà cửa trong thành phố cổ không nguy nga như thành phố mới, kiến trúc nơi đây mang hơi hướm cổ kính lâu đời: Nhà nhỏ có giàn thường xuân bò lan khắp tường, giàn hoa giấy lan từ bờ tường rủ xuống hiên nhà, còn có một cụ già ngồi nơi râm mát trong ngõ nhỏ phe phẩy quạt hương bồ.

Đương nhiên, những thứ này khiến cô cảm thấy vừa mới lạ lại rất thích, chỉ duy nhất một điều mà cô không chịu được đó là hai con chó vàng đang từ chỗ ngoặt không xa lao tới.

Cô vốn đã thoáng bực bội trong người vì thời tiết oi ả, nay lại bị hai con chó vàng lao ra dọa bay hồn vía.

Cô đứng sững lại, cây quạt nhỏ mới rồi còn phe phẩy vui vẻ cũng dừng lại.

Nhìn hai con chó vàng sắp lao bổ vào mình, cô vội lùi về sau một bước, ai ngờ vì quá hoảng sợ mà bước chân không vững, giẫm phải hòn đá phía sau, cả người lảo đảo, trong khi cơ thể còn đang chới với thì cái ô trên tay đã rơi xuống đất trước.

Trong nháy mắt tưởng chừng mình sắp ngã đến nơi, phía sau đột nhiên có người đỡ được.

Khoảnh khắc đó, xung quanh Khúc Cẩm Sắt thoang thoảng một mùi thảo dược dịu nhẹ, còn hai con chó vàng đang chuẩn bị bổ nhà vào người cô nhìn thấy người đứng sau thì ủ rũ tan đi.

“Cô không sao chứ?”

Khúc Cẩm Sắt còn đang thất thần, phía sau chợt vang lên giọng nam trong trẻo.

Khúc Cẩm Sắt ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng đứng thẳng, hoang mang nhìn chàng trai có vóc dáng cao gầy đứng phía sau mình.

Chàng trai liếc nhìn cô, thấy cô không sao thì cong môi cười, anh cúi người nhặt chiếc ô mà Khúc Cẩm Sắt đánh rơi trên mặt đất lên che nắng cho cô.

Khúc Cẩm Sắt nóng đến mức lú cả người, chỉ biết ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn chàng trai trẻ tuấn tú trước mặt, bờ môi anh lúc đóng lúc mở: “Cô là Khúc Cẩm Sắt đúng không, chào cô, tôi là Trần Trạch Hồng, hiệu thuốc Kiếp phù du……”

Dù bị mù đường nhưng Khúc Cẩm Sắt lại không muốn tài xế dẫn mình vào, bản thân tự mò mẫm tìm nhà dưới ánh nắng gay gắt, cả người sớm bị cái nóng “tra tấn” đến mệt mỏi, đầu óc ong ong quay cuồng, khi nghe thấy chàng trai nói ra tên hiệu thuốc Kiếp phù du mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.

Cô phải cố gắng lắm mới giữ được tỉnh táo, sau khi thả lỏng, cảm giác choáng váng dâng lên như vỡ đê, nháy mắt nhấn chìm cô.

Cả người cô mềm oặt, hai mắt nhắm lại, cứ thế mất đi ý thức.

Trước đây không lâu Khúc Cẩm Sắt mới biết được trong thành phố cổ có một hiệu thuốc cổ kính, túi thơm mà ông vẫn dùng đã hết mùi, sắp tới lại là ngày mừng thọ của ông, cô tìm rất lâu mới biết được hiệu thuốc này có thể làm ra túi thơm độc đáo đó.

Việc chuẩn bị quà tặng tất nhiên không thể để mọi người trong nhà biết nên lúc này cô chỉ đi cùng tài xế tìm tới nơi đây, ai ngờ thời tiết không giữ mặt mũi cho cô, còn chưa vào hiệu thuốc Kiếp phù du thì cô đã xỉu đi vì cảm nắng.

Khúc Cẩm Sắt dần tỉnh lại, thoang thoảng bên mũi cô là hương thảo dược kết hợp với mùi lá trà thanh mát.

Cô khẽ nhíu mày, đôi mắt chậm rãi mở ra, đập vào mắt cô là cổ thụ rợp hoa.

Màu hoa tím ngập khắp, gần như che kín cả sân, trên đá xanh cũng có rất nhiều cánh hoa rơi xuống đọng lại, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tán lá, cô nằm trên giường gỗ dưới tán cây, không hề cảm thấy nóng bức.

“Cô tỉnh rồi à?”

Tiếng Trần Trạch Hồng vang lên bên cạnh, lúc này Khúc Cẩm Sắt mới phát hiện bên mình còn có một người đang cầm quạt hương bồ quạt cho cô, thấy cô tỉnh lại, anh lập tức tươi cười hỏi.

Khúc Cẩm Sắt vội vàng ngồi dậy, ai ngờ cơ thể còn yếu, suýt chút nữa đã ngã khỏi giường gỗ.

“Cô cứ nằm thêm một lúc đi, cơ thể bị cảm nắng khá yếu đấy.”

Trần Trạch Hồng vừa đỡ lấy cô vừa nói, đợi cô nằm xuống, anh xoay người đi tới cái bàn nhỏ bên cạnh, nâng tách trà sứ màu trắng lên, anh mở nắp, giơ tay thử độ nóng của trà, sau khi chắc chắn không còn nóng mới mang tách trà đến cho Khúc Cẩm Sắt.

Trước đó Khúc Cẩm Sắt đã liên hệ với Trần Trạch Hồng qua mạng, cô cứ nghĩ người mở hiệu thuốc sẽ là một ông chú trung niên và cụ già tóc hoa râm, không ngờ gặp rồi mới phát hiện Trần Trạch Hồng là một chàng trai xấp xỉ tuổi cô, lại vô cùng đẹp trai.

Cô nhận lấy tách trà, nhấp nhấp một ngụm rồi ngước mắt hỏi: “Chuyện làm túi thơm……”

“Tôi đã nói lại với bà rồi.”

Trần Trạch Hồng không sốt ruột, dùng ánh mắt bảo cô nhìn về phía bà đang ngồi trong phòng, dù mái tóc đã hoa râm nhưng vẫn mặc sườn xám, dáng người thướt tha.

Bà ngồi bên cửa sổ, tay xếp dược liệu, khoảnh khắc Khúc Cẩm Sắt nhìn thấy bà, trong đầu chợt nghĩ đến một câu: “Đầu bạc mang hoa quân mỉm cười, năm tháng không bại nổi mỹ nhân”.

Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của Khúc Cẩm Sắt, bà bình thản liếc nhìn cô.

Khúc Cẩm Sắt vội vàng gật đầu mỉm cười, song bà chẳng đón nhận nụ cười này, bà nhìn Khúc Cẩm Sắt không nói gì, sau đó anh mắt lướt qua cô rồi dừng lại ở Trần Trạch Hồng, mở miệng nói: “Điểm Điểm, con lại đây mang dược liệu ra ngoài phơi đi.”

Khúc Cẩm Sắt bỗng cảm thấy dường như bà lão xinh đẹp này không thích cô.

Trần Trạch Hồng dạ một tiếng, sau khi nói với Khúc Cẩm Sắt anh liền đi vào nhà, một lát sau, anh bê dược liệu trong nhà ra ngoài phơi.

Thấy anh bận rộn, Khúc Cẩm Sắt cũng không định quấy rầy, cô nâng tách trà yên tĩnh ngồi trên giường gỗ nhìn anh làm việc.

Trần Trạch Hồng đi qua đi lại rất nhiều lần, cuối cùng cũng mang hết được dược liệu trong nhà ra phơi nắng, lần vào cuối, anh ở lại bên trong một lúc, đến khi ra ngoài anh đi tới trước mặt Khúc Cẩm Sắt trước mặt, nói: “Bà bảo rằng bà có thể làm túi thơm cho cô, tuy nhiên, cô phải ở lại phụ việc cho hiệu thuốc Kiếp phù du.”

Khúc Cẩm Sắt khá bất ngờ, hoang mang trả lời: “Tôi có thể trả tiền……”

“Bà bảo không lấy tiền, bà sẽ làm túi thơm miễn phí.” Trần Trạch Hồng lại nói: “Nhưng cô phải ở lại đây phụ giúp chúng tôi.”

Khúc Cẩm Sắt sửng sốt, hóa ra hiệu thuốc này thiếu người phụ việc.

Cô tính thời gian đến ngày mừng thọ của cô, trong khoảng đó cô cũng không quá bận học, hơn nữa, ngoại trừ hiệu thuốc này thì những nơi khác cũng không thể làm túi thơm cho cô, sau khi cân nhắc việc lợi việc hại xong cô bèn đồng ý.

Hiện giờ Khúc Cẩm Sắt đang học đại học năm ba, dựa theo yêu cầu của gia đình, cô học đại học thương mại.

Gia sản của nhà họ Khúc rất lớn, trong mắt người ngoài cô là nàng công chúa không lo ăn mặc, thật ra chỉ chính cô mới biết được sống trong gia đình như thế này vô cùng cực khổ.

Trước khi cưới mẹ cô, bố cô đã từng có một đời vợ, người vợ trước do khó sinh mà qua đời, sau này ông mới cưới mẹ Khúc Cẩm Sắt, sinh ra Khúc Cẩm Sắt.

Trên cô còn có một người anh cùng cha khác mẹ, bởi vậy mà chuyện thừa kế gia sản có phần phức tạp.

Cũng bởi vậy mà cô mới tốn công tốn sức chạy đến thành phố cổ tìm hiệu thuốc làm túi thơm cho ông.

Số tiết phải học trên trường không nhiều nên cô có thể dành phần lớn thời gian ở hiệu thuốc.

Trần Trạch Hồng hơn cô vài tuổi, anh đã tốt nghiệp, hiện tại đang tập trung toàn bộ công sức vào hiệu thuốc lâu đời này.

Hiệu thuốc được xây từ thời dân quốc, trong sân có trồng một cây tử kinh () rất to, bây giờ đương độ nở hoa, ánh nắng bên ngoài đều được tán cây che chắn, Khúc Cẩm Sắt đứng dưới tán cây, vươn vai đầy thoải mái.

Trần Trạch Hồng đang phơi thảo dược, làm một người phụ việc, Khúc Cẩm Sắt cứ đứng xem như vậy cũng không ổn, cô lại gần, sau khi nhìn một lúc thì hỏi anh: “Những thảo dược này là gì thế?”

Trần Trạch Hồng nghiêng đầu nhìn cô, kiên nhẫn giải thích từng loại một.

“Nhân sâm hợp hoan, bán hạ trầm hương, tương tư đương quy.” ()

Trần Trạch Hồng dùng ngón tay chỉ vào từng loại một, mỗi khi chỉ đến một loại dược liệu anh sẽ đọc ra tên của nó, giữa các tên sẽ dừng lại chút xíu, nhưng vào tai Khúc Cẩm Sắt thì tên của những dược liệu đó lại tạo thành một bài thơ ngắn.

Ông của Khúc Cẩm Sắt là người tha hương trở về, thời trẻ ông làm giàu bên nước ngoài, sau khi vững gót mới quay về nước, do đó mọi người trong nhà họ Khúc ít nhiều đều bị dính thói quen khi ở nước ngoài, ví dụ như buột miệng thốt ra từ tiếng Anh, hoặc là thích ăn bánh mỳ chấm sữa bò.

Ấy vậy mà cái tên Khúc Cẩm Sắt do ông đặt cho cô lại mang văn hóa Trung Hoa.

Khúc Cẩm Sắt không khỏi khẽ trầm trồ một tiếng làm Trần Trạch Hồng bật cười.

Tiếng cười này của anh chẳng có ý gì, song Khúc Cẩm Sắt lại cảm thấy bản thân tài hèn học ít, ngượng ngùng dời mắt khỏi Trần Trạch Hồng rồi giải thích: “Tôi ít khi được tiếp xúc với những thứ này.”

Trần Trạch Hồng nhận ra chút cảm xúc nhỏ của cô, anh không trêu lại mà tiếp tục cúi đầu sắp xếp lại những dược liệu đó, cánh hoa tử kinh từ trên cây rụng xuống, trong đó có cánh rơi xuống mu bàn tay anh, anh liếc nhìn, nhấc tay nhặt cánh hoa giơ ra trước mặt Khúc Cẩm Sắt, cười nói: “Sau này tôi sẽ giúp cô làm quen với những thứ đó.”

Gió nổi lên, cả một vùng hoa tử kinh lay động theo gió, chàng trai dưới tán cây tươi cười ấm áp.

Khúc Cẩm Sắt giật mình.

Trong căn nhà nhỏ cách đó không xa, người mặc sườn xám đang lẳng lặng theo dõi tất thảy khung cảnh trên.

Khúc Cẩm Sắt thấy bản thân nhìn Trần Trạch Hồng đến ngẩn người như vậy thì không ổn bèn quay đầu đi nhìn sang nơi khác, vừa khéo lại chạm phải ánh mắt của bà đang ngồi bên cửa sổ.

Khoảnh khắc đó, khúc Cẩm Sắt cảm thấy ánh mắt của bà vô cùng ấm áp, thế nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, bà lại trở về bộ dáng lạnh lùng trước đó, thậm chí hướng còn hừ một tiếng, sau đó duỗi tay đóng cửa sổ.

Tuy hiệu thuốc vẫn giữ cách buôn bán truyền thống nhưng dù sao hiện giờ đã là thế kỷ , có ngăn cũng không thể không bắt kịp thời đại.

Trước khi tới hiệu thuốc, Khúc Cẩm Sắt đã chuẩn bị tinh thần cho việc đeo giỏ tre lên núi hái thuốc, vì thế đương khi nghe thấy Trần Trạch Hồng nói với cô rằng hôm sau sẽ đi hái thuốc, cô lập tức về nhà lôi quần áo bảo hộ khi leo núi ra mặc.

Thật ra không phải cô làm nghiêm trọng vấn đề mà do từ nhỏ cơ thể Khúc Cẩm Sắt đã yếu ớt, ngày ngày làm bạn với ấm sắc thuốc, những thứ có thể khiến cô dị ứng đếm mười ngón tay cũng không hết.

Trên núi nhiều muỗi, vô vàn các loại thảo dược, dù rằng cô rất mong chờ được đi hái thuốc, nhưng cô vẫn cảm thấy —— tính mạng quan trọng hơn.

Hôm sau, khi cô mặc đồ bảo hộ xuất hiện ở hiệu thuốc, Trần Trạch Hồng ngẩn người.

Trong tay anh đang cầm nhãn, cẩn thận bóc vỏ tách hạt để nấu chè, nghe thấy tiếng bước chân của cô thì vừa quay đầu lại vừa nói: “Tối nay chúng ta trở về nấu chè……”

Câu nói sau đó kẹt cứng trong cổ họng của anh, hai người nhìn nhau một lúc, anh chợt bật cười ra tiếng, đặt quả nhãn đang tách dở hạt trong tay xuống rồi hỏi: “Cô không thấy nóng à?”

Nóng, đương nhiên là nóng!

Khúc Cẩm Sắt phồng má giơ tay quạt quạt: “Chẳng phải chúng ta sẽ lên núi hái thuốc ư?”

Cuối cùng Trần Trạch Hồng cũng hiểu được tại sao cô lại mặc thế này, một bên cười một bên bất đắc dĩ nói: “Hái thuốc mà tôi nói không như cô nghĩ đâu.”

Không thì như thế nào?

Nghi vấn này của Khúc Cẩm Sắt sau khi theo Trần Trạch Hồng đến nơi hái thuốc mới được giải đáp.

Trước khi ra ngoài, Trần Trạch Hồng khuyên Khúc Cẩm Sắt thay bộ đồ bảo hộ đi, tiếc rằng Khúc Cẩm Sắt không mang theo đồ để thay, Trần Trạch Hồng bèn vào phòng bà tìm một cái sườn xám cho cô mặc.

Khúc Cẩm Sắt không dám động vào đồ của bà.

“Tôi cảm giác bà có vẻ không thích tôi cho lắm tôi không dám động linh tinh vào đồ của bà đâu.”

Trần Trạch Hồng lại kiên quyết nhét bộ sườn xám đó của bà vào trong lòng cô, còn nói: “Tôi lại cảm thấy bà rất thích cô đó.”

Khúc Cẩm Sắt thật sự cảm thấy bà chẳng hề thích cô, tuy nhiên khi Trần Trạch Hồng lấy quần áo cho cô thì bà cũng ở trong phòng, thấy Trần Trạch Hồng lấy quần áo cho cô mà bà không nói gì, vả lại mặc đồ bảo hộ leo núi nóng gần chết, cô chỉ đành cầm đồ đi thay.

Sườn xám có màu vàng cam, thêu hoa nhỏ, tuy kiểu dáng truyền thống song do có thêm ít vải ren nên mặc vào người lại đẹp đến bất ngờ.

Tóc cô rối tung, do trời nóng, cô tùy tiện quấn lên tạo thành một túm nhỏ sau đầu rồi dùng kẹp ngọc luôn mang bên người kẹp cố định, đến khi cô ra ngoài, bất ngờ phát hiện trong ánh mắt của Trần Trạch Hồng sáng bừng đầy vẻ kinh ngạc rung động.

Khúc Cẩm Sắt xuất thân trong gia đình giàu có, khuôn mặt xinh đẹp, từ nhỏ cô đã nghe lời khen ngợi nhiều đến mòn cả tai, ấy vậy mà hiện tại cô bỗng cảm thấy, những lời khen ngợi hoa mỹ đó lại chẳng bằng ánh sáng hiện lên trong mắt Trần Trạch Hồng.

Cô đứng ngoài cửa, một tay gác lên khung cửa, nở nụ cười rạng rỡ với Trần Trạch Hồng.

Khúc Cẩm Sắt cười quá rạng rỡ, ngược lại khiến Trần Trạch Hồng thấy ngượng ngùng.

Anh dời mắt, mất tự nhiên gãi gãi gáy nói: “Chúng ta đi thôi.”

Khúc Cẩm Sắt ừ một tiếng, chạy đuổi theo Trần Trạch Hồng.

Hái thuốc theo lời Trần Trạch Hồng chẳng qua là ra phố cổ thu mua thuốc được hái mà thôi.

Khúc Cẩm Sắt cứ tưởng sẽ phải lên núi.

Đối mặt với sự nghi vấn của Khúc Cẩm Sắt, Trần Trạch Hồng giải thích: “Bây giờ xung quanh thành phố đâu còn nơi có dược liệu mọc hoang, những cánh đồng đa số bị phá bỏ rồi, nếu muốn đi hái thuốc có lẽ phải đi một nơi rất xa, hiệu thuốc lại ít người, nếu tôi đi xa để mình bà ở nhà thì bà phải làm sao, hơn nữa, thị trường bán thảo dược đều do quán này cung cấp, đã qua rất nhiều thế hệ, người ta chuyên nghiệp hơn tôi nhiều.”

Khúc Cẩm Sắt một tay cầm ô, một tay phe phẩy quạt nhỏ, chỗ hiểu chỗ không trước lời giải thích của Trần Trạch Hồng.

Các ông các bà mở quán buôn bán dược có vẻ quen Trần Trạch Hồng, Khúc Cẩm Sắt đi theo sau anh nhận được ánh nhìn từ bốn phương tám hướng, có ánh mắt đầy ẩn ý cũng có ánh mắt tràn ngập vui mừng.

Có người còn hô to với Trần Trạch Hồng: “Mấy ngày không gặp mà cháu đã có bạn gái rồi à?”

Vừa dứt lời, mọi người xung quang đều bật cười, sôi nổi hùa theo.

Trần Trạch Hồng lúc bấy giờ không còn thẹn thùng nhìn Khúc Cẩm Sắt, trước sự trêu chọc của mọi người, anh vẫn bình tĩnh nho nhã nở nụ cười, giải thích với các ông các bà: “Cô ấy không phải là bạn gái mà chỉ là một người bạn thôi ạ.”

Dĩ nhiên là chẳng ai tin.

Khúc Cẩm Sắt đi theo Trần Trạch Hồng, xấu hổ mỉm cười với họ, bộ dáng vô cùng giống nàng dâu nhỏ bám theo chồng, khiến mọi người buồn cười.

Thời tiết quá nóng, Trần Trạch Hồng đã quá quen với việc bất chấp cái nắng gay gắt để thu mua thảo dược, nhưng lần lại có Khúc Cẩm Sắt đi theo, dù sao người ta là con gái, không thể so được với anh, hơn nữa các ông các bà cứ trêu chọc họ là một đôi uyên ương, Trần Trạch Hồng đành phải nhanh chóng thu mua thảo dược, đến khi mua được hết dược liệu trong danh sách, anh dẫn Khúc Cẩm Sắt tới một quán nước ngọt trong phố cổ.

Quán nước ngọt được mở dưới tán một cây đa cổ, bởi vì có bóng cây che chở nên ngăn được cái nóng, Khúc Cẩm Sắt ngồi xuống gấp cái quạt nhỏ trong tay lại.

Gia đình cô là gia đình đa ngôn ngữ đa văn hóa, đến lễ Giáng Sinh lại càng rõ điều đó, sau khi tới hiệu thuốc cô mới thực sự được cảm nhận văn hóa Trung Hoa.

Trần Trạch Hồng gọi cho cô một cốc nấm tuyết đường phèn (), Khúc Cẩm Sắt ngồi trên ghế cao, nhàn nhã lắc lư hai chân, một bên uống nước một bên nhìn đám trẻ con vui đùa ầm ĩ ngoài cửa.

Trần Trạch Hồng có vẻ là người quen của cả khu phố, sau khi bà chủ mang nước lên cho họ xong thì thỉnh thoảng lại liếc về phía họ, cuối cùng thật sự không kìm nổi tò mò, tặng cho hai người một phần cao quy linh (), sau đó trực tiếp hỏi: “Tiểu Trần, đây là bạn gái của cháu hả?”

Cả buổi liên tục giải thích, nay Trần Trạch Hồng lại nghe thấy câu hỏi này, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ mà lười giải thích, chỉ có mỉm cười bất đắc dĩ với bà chủ.

Khúc Cẩm Sắt thì thấy bình thường, hai người nam nữ cùng độ tuổi ở bên nhau, ngay cả chính cô cũng bắt đầu nảy sinh cảm giác bọn họ giống một cặp người yêu vậy, cô tiếp tục uống nước ngọt hào hứng nhìn Trần Trạch Hồng xem anh sẽ trả lời thế nào.

Tuy nhiên nhìn bộ dáng này của hai người, bà chủ vẫn nhận ra không phải.

Bà chủ nhìn hai người hỏi: “Hay là hai đứa chưa phải người yêu?”

Trần Trạch Hồng và Khúc Cẩm Sắt hai mắt nhìn nhau, nhất thời đột nhiên không biết nói gì.

Thấy hai người như vậy, bà chủ tin chắc vào suy đoán của mình, đẩy cao quy linh đến trước mặt Khúc Cẩm Sắt, cười vô cùng ân cần: “Cô nhóc, cháu chưa có người yêu đúng không? Thế này, con trai lớn nhà cô mới tốt nghiệp đại học, nhan sắc có thể gọi là đẹp trai, Tiểu Trần có thể làm chứng đấy, chỉ có điều nó hơi ngốc, học đại học bốn năm mà không có bạn gái, cô thấy cháu rất xinh xắn, nếu cháu còn chưa có bạn trai thì có muốn gặp con trai cô không?”

Khúc Cẩm Sắt đang uống nước, nghe vậy thì sặc nước, cô ho khan vài tiếng, Trần Trạch Hồng lập tức rút giấy ra đưa cho cô, sau đó duỗi tay vỗ lưng cho cô.

Khúc Cẩm Sắt hết ho rồi, quay đầu lại vẫn nhìn thấy ánh mắt tràn đầy chờ mong của bà chủ, cô bỗng nắm lấy tay Trần Trạch Hồng, nghiêng người về phía Trần Trạch Hồng, bộ dáng vừa thẹn thùng lại kiêu ngạo nói với bà chủ: “Cháu cảm ơn ý tốt của cô ạ, nhưng bây giờ cháu đang rất hạnh phúc.”

Bà chủ thấy Khúc Cẩm Sắt nắm tay Trần Trạch Hồng, quan sát hai người một lúc rồi mới tiếc nuối thở dài nói: “Vậy thì thằng con trai lớn nhà cô lại tiếp tục độc thân rồi.”

Bà chủ nói hết lời rồi xoay người rời đi, Khúc Cẩm Sắt thấy cô ấy đi vào bên trong mới thả tay Trần Trạch Hồng ra, ngồi thẳng người.

“Ngại quá, tôi lại lôi anh ra làm lá chắn phiền phức.”

Trần Trạch Hồng nhún vai: “Không sao đâu, phiền phức của cô cũng do tôi mà ra mà.”

Bà chủ đi rồi, Khúc Cẩm Sắt tiếp tục uống nước ngọt, chỉ có điều, ở một nơi mà cô không để ý đến, Trần Trạch Hồng đang lặng lẽ quay đầu lại đối mặt với bà chủ đang ló đầu ra.

Bà chủ cười vô cùng sáng lạn, còn giơ tay ra hiệu thành công với Trần Trạch Hồng

Trần Trạch Hồng bất đắc dĩ.

Bà chủ đúng là có một anh con trai mới tốt nghiệp đại học, mặt mũi trông cũng đẹp trai, nhưng vấn đề là người ta đã ở bên mối tình đầu từ thời cấp ba, cầu hôn ngay tại ngày tốt nghiệp, hiện tại vợ chồng son vô cùng gắn bó, mà bà chủ lại chính là bà mối.

Hôm đó Khúc Cẩm Sắt mặc sườn xám của bà về nhà, chạng vạng, ông đang tưới nước cho hoa ở trong sân, tâm trạng Khúc Cẩm Sắt hôm nay rất tốt, cô tung tăng vào nhà, ông thấy cô tung tăng như thế thì mỉm cười trìu mến, nhưng khi ông dời mắt nhìn đến người Khúc Cẩm Sắt, ánh mắt ông dại ra.

Khúc Cẩm Sắt nhìn thấy ông thì dừng lại, mỉm cười ngoan ngoãn với ông: “Con chào ông ạ.”

“Chào con.” Ông lẩm bẩm đáp, ánh mắt vẫn đờ đẫn nhìn vào người Khúc Cẩm Sắt, mãi một lúc sau ông mới nói: “Cái sườn xám con mặc thật là đẹp.”

Anh trai cùng cha khác mẹ luôn chèn ép cô, thế nhưng ông lại đối xử với Khúc Cẩm Sắt rất tốt, từ khi cô còn rất nhỏ ông luôn miệng nói “Cẩm Sắt nhà ta là đứa trẻ xinh đẹp nhất”, thế nên sau khi trưởng thành cô rất tự tin vào bản thân mình.

Hiện giờ nghe thấy ông khen ngợi, Khúc Cẩm Sắt vui vẻ xoay một vòng tròn cho ông ngắm.

“Con cũng cảm thấy rất đẹp ạ.”

Ông không nói gì nữa, Khúc Cẩm Sắt cũng chẳng nhận ra điều gì khác thường, chào hỏi với ông xong thì chạy vào trong nhà.

Không lâu sau khi Khúc Cẩm Sắt tới hiệu thuốc thì trường bắt đầu cho sinh viên nghỉ hè, bạn bè vốn định rủ cô đi du lịch, cô chẳng nghĩ ngợi đã từ chối, bạn bè hỏi lý do, cô nói: “Tớ phải đi làm thêm.”

Cô không hề nói dối, cô thật sự đi làm thêm, chẳng qua tiền lương được trả bằng túi thơm cô định tặng cho ông mà thôi.

Có một câu nói “Xuân mơ hè mệt thu ngủ gật đông ngủ say”, mùa hè nóng bức, trong hiệu thuốc lại mát lạnh yên tĩnh, nằm trên chiếc giường gỗ đặt dưới tán tử kinh thoải mái vô cùng, Trần Trạch Hồng đang tính toán sổ sách dược liệu trong nhà, còn Khúc Cẩm Sắt thì phơi dược liệu mới hái ở bên ngoài.

Khúc Cẩm Sắt ngoan ngoãn làm xong việc rồi ra ngả lưng dưới tán cây tử kinh, sau khi uống tận mấy cốc trả giải nhiệt, cô cảm thấy mí mắt càng thêm nặng, cô không kìm được nằm xuống nghỉ ngơi.

Vì thật sự mệt nên mới ngả lưng, thật ra cô không ngủ mà chỉ định nằm nghỉ, gió thổi lá cây xào xạc, tiếng ve râm ran, xa xa thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa, khắp nơi đều mang hương vị mùa hè.

Khúc Cẩm Sắt nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, cô cũng không để ý, dù sao làm việc ở hiệu thuốc bây lâu cô đã sớm quen với Trần Trạch Hồng.

Cô nhận ra Trần Trạch Hồng đi tới bên người mình, cạnh giường gỗ có một cái ghế nhỏ, có lẽ Trần Trạch Hồng ngồi xuống cái ghế đó chăng, Khúc Cẩm Sắt nghĩ, rồi nghĩ đến bộ dáng cao gầy của Trần Trạch Hồng ngồi trên cái ghế con bỗng dưng thấy thật đáng yêu, cô vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng khóe miệng lại không kìm được khẽ cong lên.

Một cô gái xinh đẹp, nằm ngủ dưới vầng trời rợp sắc tím, khóe môi cong lên nở nụ cười nhẹ, khung cảnh này thật sự khiến người khác phải rung động.

Khúc Cẩm Sắt chẳng hề biết rằng bất tri bất giác bản thân đã khiến chàng trai nào đó rung động.

Khúc Cẩm Sắt định ngủ tiếp, chợt phát hiện bóng tối bao phủ lấy mình.

Anh định làm gì?

Khúc Cẩm Sắt nghi ngờ, song ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh như trước.

Cô ngửi thấy mùi thảo dược thoang thoảng trên người Trần Trạch Hồng, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Trần Trạch Hồng cẩn thận ngắm Khúc Cẩm Sắt, từ cái trán đầy đặn đến khuôn mặt xinh xắn, lại chuyển xuống cái mũi cao thẳng, cuối cùng, dừng lại trên môi cô.

Yết hầu của anh thoáng nhúc nhích.

Dĩ nhiên Khúc Cẩm Sắt không nhìn thấy, tuy nhiên cô có thể cảm nhận được, Trần Trạch Hồng đột nhiên duỗi tay che lên đôi mắt cô, khúc Cẩm Sắt bất an cử động tròng mắt, biên độ không lớn, cũng chẳng biết Trần Trạch Hồng có nhận thấy được hay không.

Khúc Cẩm Sắt chỉ cảm thấy ngực mình đập thình thịnh thình thịnh không thôi, hồi hộp, bất an, thậm chí, còn mang theo chút mong đợi.

Cuối cùng, Khúc Cẩm Sắt vẫn không đợi được điều mà cô mong chờ.

Trần Trạch Hồng chỉ giơ tay che mắt cô, không biết anh nghĩ gì mà lâu sau anh thu tay về, sau đó, Khúc Cẩm Sắt nghe được tiếng bước chân rời đi vội vàng của anh, lại sau đó, có tiếng trẻ con ầm ĩ bên ngoài chạy qua.

Nhờ có tiếng vui đùa ầm ĩ mà Khúc Cẩm Sắt thoát khỏi gông cùm xiềng xích, vừa rồi vì quá căng thẳng mà cô không để ý đến âm thanh xung quanh, trong tiếng bước chân rời đi của Trần Trạch Hồng, những âm thanh sống động kia lại kéo đến, tất thảy trở lại như thường, dường như bàn tay vừa rồi che trên mắt cô chỉ là mơ.

Xảy ra sự việc đó, Khúc Cẩm Sắt không còn dám đối mặt với Trần Trạch Hồng, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của Trần Trạch Hồng vang lên xung quanh, cơ thể càng thêm cứng ngắc, vì tránh đôi bên xấu hổ, cô quyết định tiếp tục giả vờ ngủ, định đợi bà về, nhân lúc Trần Trạch Hồng không chú ý sẽ chạy về nhà.

Sau này vẫn phải đối mặt, nhưng hôm nay, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Nghĩ vậy, Khúc Cẩm Sắt cứ thế nằm dưới tán cây, gió khẽ thổi qua, lá cây xào xạc rung lên, cơ thể vốn căng cứng của Khúc Cẩm Sắt dần thả lỏng giữa khung cảnh tràn ngập hương vị mùa hè, cuối cùng cơn buồn ngủ ập tới, cô ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi tỉnh lại trời đã chạng vạng.

Cô cảm thấy ngứa da, mơ mơ màng màng tỉnh lại, trên da càng ngày càng ngứa, cô giơ tay gãi lung tung định làm giảm cái ngứa.

Trần Trạch Hồng thấy cô ngủ cả một buổi trưa, mỗi lần đi ngang qua ánh mắt đều không kìm được liếc nhìn cô, song cũng bởi chuyện ban nãy mà anh sợ đối mặt với Khúc Cẩm Sắt, không đánh thức cô dậy.

Hiện tại Khúc Cẩm Sắt tự tỉnh ngủ, cả người vẫn chìm trong trạng thái mơ màng, cô duỗi tay gãi, anh chợt nhận ra có gì đó khác thường, buông việc trong tay đi tới, còn chưa đến gần thì động tác của Khúc Cẩm Sắt đã dừng lại, ngay sau đó, cô hét lên thất thanh.

“Sâu, sâu!” Khúc Cẩm Sắt đang gãi lung tung, ngón tay đột nhiên sờ được một vật mềm nhũn trên bả vai, sau khi nhận ra đó là thứ gì, cô nhảy cẫng lên, vì động tác quá nhanh mà cơ thể mất đi cân bằng, suýt chút nữa lăn ra khỏi giường, cũng may Trần Trạch Hồng kịp thời tiến lên ôm lấy cô.

Khúc Cẩm Sắt còn ngồi trên giường, nhưng cả thân trên đã nghiêng ra ngoài, Trần Trạch Hồng đỡ lấy bả vai cô, hỏi: “Cô không sao chứ?”

Khúc Cẩm Sắt rưng rưng nước mắt, cô ngước mắt nhìn Trần Trạch Hồng, không nói gì, Trần Trạch Hồng đã nhận ra da của Khúc Cẩm Sắt bắt đầu nổi mẩn, nơi cô sờ đến được đã bị gãi đỏ.

Mùa hè lắm muỗi, dù rằng bên cạnh có để tinh dầu, với muỗi thì hiệu quả còn con vật tác oai tác quái rơi từ trên cây xuống thì vẫn xâm lấn thành công.

Nốt mẩn đỏ trên người Khúc Cẩm Sắt lan ra toàn thân trong thời gian rất ngắn, cô rất rất ngứa, rất muốn giơ tay gãi rồi lại bị Trần Trạch Hồng đè lại.

Trần Trạch Hồng tìm một số loại dược liệu, thả vào trong nồi nước rồi đun sôi làm nước thuốc cho cô tắm.

Đợi Khúc Cẩm Sắt tắm xong, Trần Trạch Hồng đưa cho cô thuốc mỡ để bôi ngoài da.

Chẳng rõ do chuyện lúc chiều hay là bởi bộ dáng mặc váy hai dây của Khúc Cẩm Sắt mà Trần Trạch Hồng không dám nhìn cô.

Khúc Cẩm Sắt cũng khá xấu hổ, nhưng tắm xong mà da vẫn ngứa, cô chẳng nghĩ đến chuyện khác, nhận lọ thuốc mỡ trong tay Trần Trạch Hồng rồi về phòng.

Trần Trạch Hồng bận rộn nấu canh trong bếp, lần trước Khúc Cẩm Sắt nhìn thấy trên TV chiếu canh thuốc bắc trông khá ngon, luôn miệng nói muốn ăn thử, chiều nay tranh thủ lúc rảnh rỗi, anh tìm nguyên liệu đi làm, canh được hầm cả buổi, vừa mở vung, hương thơm ngào ngạt phả vào mũi.

Đúng lúc Trần Trạch Hồng mở vung nồi canh thì Khúc Cẩm Sắt xuất hiện ngoài cửa.

Cô sợ hãi đứng đó, hơn nửa người trốn sau cửa, cô nhìn Trần Trạch Hồng, thẹn thùng hỏi: “À ừm, tôi có thể nhờ anh giúp một việc không?”

Khúc Cẩm Sắt mặc váy hai dây, phía sau váy có khóa kéo, cô nghiêng người về phía trước dựa vào ghế, duỗi tay kéo khóa đằng sau ra để Trần Trạch Hồng có thể bôi thuốc mỡ lên lưng cô.

Trần Trạch Hồng ngồi đằng sau, nhìn tấm lưng mịn màng trắng nõn lộ ra ngoài, tự dưng cảm thấy chói mắt.

Rõ ràng cô không làm gì, vậy mà trái tim anh lại đập thình thịch thình thịch không ngừng.

Khúc Cẩm Sắt cũng đỏ mặt, phần lưng lộ ra bị gió thổi lạnh, thế nhưng cô lại cảm thấy ánh mắt Trần Trạch Hồng tựa như ngọn lửa đang thiêu đốt khiến cả người cô run rẩy.

Trần Trạch Hồng nhận thấy bầu không khí trở nên mờ ám bèn ho nhẹ một tiếng, muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ này đồng thời nhắc nhở bản thân không được vượt rào.

Cuối cùng anh cũng vươn tay khều chút thuốc mỡ, nhẹ nhàng chạm vào lưng Khúc Cẩm Sắt.

Gió hè ban tối nhẹ nhàng lướt qua, quấn quýt lấy đầu ngón tay của chàng trai, dịu dàng để lại dấu vết trên tấm lưng trắng nõn mịn màng của người con gái.

Càng gần ngày mừng thọ của ông nội, thời gian Khúc Cẩm Sắt ở lại hiệu thuốc càng ngắn.

Dù rằng bà không nói gì nhưng Khúc Cẩm Sắt biết bà đã chuẩn bị xong mọi thử để làm túi thơm.

Ngày hôm đó, Khúc Cẩm Sắt vẫn theo Trần Trạch Hồng tới phố cổ thu mua dược liệu như thường lệ, chẳng rõ có phải trùng hợp hay không mà quần áo họ mặc giống với lần đầu tiên gặp nhau, Khúc Cẩm Sắt mặc một chiếc váy dài đỏ, Trần Trạch Hồng thì mặc áo phông trắng quần đen, một người rực rỡ nổi bật, một người đơn giản thanh thoát, thoạt trông không hợp mà nhìn kỹ lại thấy rất xứng đôi.

Bởi chuyện xảy ra dưới tán cây tử kinh hôm đó, giữa Khúc Cẩm Sắt và Trần Trạch Hồng thấp thoáng mập mờ lại xấu hổ, hai người họ không biết phá vỡ như thế nào, mà dường như cũng không định phá vỡ.

Trần Trạch Hồng cầm ô che cho Khúc Cẩm Sắt, bản thân lại hứng hết ánh nắng, Khúc Cẩm Sắt hoàn toàn được Trần Trạch Hồng và ô che kín.

Khúc Cẩm Sắt cúi đầu, đi theo bóng Trần Trạch Hồng.

Tuy rằng sóng vai đi với nhau, thế nhưng bầu không khí lại thật sự yên tĩnh, phố cổ ít khi có ô tô đi qua nên trẻ con có thể thoải mái chạy nhảy, Khúc Cẩm Sắt và Trần Trạch Hồng đi tới, đằng sau đột nhiêm có một đám trẻ con ồn ào chạy đến.

Dù vóc dáng trẻ con nhỏ, song sức vừa chạy vừa đẩy người khác lại không nhỏ tí nào, có cậu nhóc mập mạp khi chạy ngang qua Khúc Cẩm Sắt thì chợt đẩy cô một cái, Khúc Cẩm Sắt vốn đang mải suy nghĩ vẩn vơ nên không chú ý, cả người lảo đảo, cũng may Trần Trạch Hồng kịp thời giữ chặt cổ tay kéo cô trở lại mới giúp cô không bị ngã.

Khúc Cẩm Sắt đứng vững lại rồi mỉm cười với Trần Trạch Hồng: “Cảm ơn anh.”

Trần Trạch Hồng ừ một tiếng, dời mắt khỏi người cô, đi vào con đường bị ánh nắng chiếu đến nóng bỏng.

Trần Trạch Hồng không nói gì, cũng không buông tay Khúc Cẩm Sắt, cứ vậy mà nắm cổ tay cô đi thẳng.

Khúc Cẩm Sắt được anh dắt đi, thoáng kinh ngạc nhìn bàn tay đang cầm cổ tay mình, lại ngẩng đầu nhìn mặt Trần Trạch Hồng, những cảm xúc xao động bắt đầu này sinh dưới tán tử kinh ngày đó lại sinh sôi nảy nở.

Cô không phản kháng, để yên cho Trần Trạch Hồng nắm, hai người vẫn chẳng nói gì mà đi trên đường, chỉ có điều, giữa họ dường như đã có gì đó thay đổi.

Bà chủ quán nước hôm trước nhìn thấy Trần Trạch Hồng nắm tay Khúc Cẩm Sắt đi ngang qua, động tác nắm tay của hai người vô cùng ngượng nghịu, trông không được tự nhiên, nhưng đằng sau vẻ không tự nhiên đó, bà chủ lại mừng rỡ phát hiện ra rằng hai đứa ngốc kia đều đang nghiêng đầu, ở nơi mà đối phương không nhìn thấy, khóe miệng chẳng giấu được ý cười.

Đây chính là hương vị của mối tình đầu.

Cuối cùng Khúc Cẩm Sắt cũng nhận được túi thơm mình định tặng cho ông từ tay bà.

Tiệc mừng thọ của ông được tổ chức vào buổi tối, ban sáng cô vẫn hỗ trợ cho hiệu thuốc, đến chiều nhận được túi thơm của bà, cô sốt ruột chạy về nhà.

Khi cô đi, Trần Trạch Hồng đang đứng trong sân phơi hoa trà mới hái, Khúc Cẩm Sắt cầm túi thơm ra cửa, ra đến sân cô dừng bước rồi quay đầu lại, dường như Trần Trạch Hồng không nhận ra cô đã đi, tiếp tục bận rộn công việc trong tay.

Khúc Cẩm Sắt bắt đầu nảy sinh cảm xúc mất mát, tuy nhiên cô vẫn kìm nén nỗi xúc động nảy sinh vô cớ này, quay đầu đi ra sân.

Trong khoảnh khắc cô quay đầu rời đi, Trần Trạch Hồng vốn đang vùi đầu làm việc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng dáng người con gái xa dần, cuối cùng biến mất trong phạm vi có thể nhìn thấy.

Tiệc mừng thọ của ông không lớn, chỉ mời dòng chính của gia tốc, thế nhưng dù sao gia tộc là gia tộc lớn, chỉ riêng dòng chính thôi cũng đã ngồi kín bàn tiệc.

Mọi ngày ông thường ngồi cạnh Khúc Cẩm Sắt, lần này vị trí bên cạnh ông dĩ nhiên sẽ là các bác các chú, Khúc Cẩm Sắt ngồi một mình trong góc, chán chường cầm nĩa chọc bánh kem, chẳng rõ qua bao lâu, ông chú ý tới góc cô ngồi, hiền hòa gọi một tiếng.

Khúc Cẩm Sắt đang mải nghĩ đến Trần Trạch Hồng, nghĩ đến chuyện cô phải rời đi mà anh không hề phản ứng, đột nhiên bị ông gọi tên, cô giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía ông.

Ông trông bộ dáng ngơ ngác của cô, mỉm cười đầy trìu mến, nhắc lại lời vừa rồi: “Con đã chuẩn bị món quà gì cho ông rồi nhỉ?”

Lúc này Khúc Cẩm Sắt mới hồi phục lại tinh thần, cô đứng lên, đi đến trước mặt ông, dâng hộp quà đã chuẩn bị từ trước lên.

Ông nhận lấy hộp quà, sau khi nhận quà của những người khác ông đều đặt sang bên cạnh, chỉ có quà của Khúc Cẩm Sắt được ông mở ra trước mặt mọi người.

Mùi túi thơm rất đặc biệt, lại mới được làm, vừa mở hộp hương thơm đã tản ra xung quanh, ban đầu ông vui vẻ tươi cười, nhưng từ giây phút ngửi thấy mùi túi thơm, ông chợt đờ người, ngay sau đó, ông khó tin nhấc túi thơm ra khỏi hộp, ngửi đi ngửi lại rất nhiều lần.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông, hiện tại nhìn thấy hành động này của ông, tất cả mọi người đều bắt đầu sinh nghi, bác trai ngồi gần ông nhất lên tiếng hỏi: “Bố, bố sao thế ạ?”

Ông không trả lời, chỉ liên tục ngửi túi thơm, sau đó quay sang hỏi Khúc Cẩm Sắt: “Con lấy túi thơm này ở đâu thế?”

Khúc Cẩm Sắt ngơ ngác, có lẽ cảm thấy sau hôm nay sẽ phải rời khỏi hiệu thuốc mà Trần Trạch Hồng lại chẳng phản ứng gì, vì tình mà sầu, đầu óc không còn nhanh nhạy nên khi nghe ông hỏi, cô còn chưa kịp tiêu hóa xem đã xảy ra chuyện gì.

Lần trước là sườn xám, lần này là túi thơm, cô đã loáng thoáng đoán được quan hệ giữa ông và bà ở hiệu thuốc, thế nhưng đầu óc vẫn rối loạn.

Đương khi cô đi theo ông đẩy cửa hiệu thuốc, Trần Trạch Hồng đang ngồi dưới tán cây tử kinh, thấy hai người trở về cũng không kinh ngạc, chỉ bình tĩnh nói với ông một câu: “Bà con đang ở bên trong ạ.”

Kể từ giây phút nhận được túi thơm, cảm xúc của ông luôn xốn xang, trên đường đi Khúc Cẩm Sắt đã kể hết cho ông những chuyện liên quan đến hiệu thuốc, trong lòng ông đã khẳng định người mình tìm bây lâu đang ở đây.

Nghe thấy Trần Trạch Hồng nói vậy, ông đột nhiên căng thẳng, ông duỗi tay sửa sang lại quần áo của mình, sau đó mới dám đi tới căn nhà kia.

Đúng lúc này bà chợt xuất hiện bên cửa sổ, trên người mặc sườn xám, tao nhã xuất hiện ở nơi đó, tuy mái tóc đã bạc nhưng ông hoảng hốt nhìn lại, vẫn có thể thấy được bộ sáng thiếu nữ năm xưa của bà.

Chuyện cũ của ông bà rất đơn giản, cũng rất nặng nề.

Hai người yêu nhau trong thời chiến, bởi vì chiến tranh mà bị chia cắt, ông sinh ra trong một gia đình giàu có nhất vùng, bà chỉ là bác sĩ Đông Y nghèo, ở những năm tháng đó cũng không tự làm chủ bản thân được.

Ông bị bắt ra nước ngoài theo người thân, lấy vợ sinh con bên nước ngoài, quá nửa đời phiêu bạt mới quay lại phố xưa.

Còn bà vất vả tìm đường sống trong thời đại tràn ngập khói thuốc súng, bà vẫn làm bác sĩ Đông Y, bà cũng định đợi ông trở về, nhưng tình thế bắt buộc vẫn phải lấy chồng sinh con, đến bây giờ mới chờ được người yêu nửa thế kỷ trước.

Túi thơm bà tặng ông, nhiều năm phiêu bạt nơi đất khách, đó là thứ duy nhất để ông nhớ về người con gái mình yêu thời niên thiếu, qua nhiều năm như vậy, nỗi nhớ nhung có thể vẫn còn nhưng mùi hương trong túi thơm lại khó giữ, để phối lại mùi hương, ông đã tìm người ở khắp nơi, song dù sao cũng chẳng phải người mình tương tư, mùi hương được phối ra cũng chẳng phải mùi trong trí nhớ.

Không ngờ, Khúc Cẩm Sắt lại tìm được.

Xa cách nửa thế kỷ, hai con người bị số phận chia cắt, cuối cùng cũng được gặp lại nhau lần nữa.

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.

(Đàn sắt vì đâu năm chục dây, mỗi dây mỗi trụ nhớ thương đầy) ()

Trước đây khi ông đặt tên cho Khúc Cẩm Sắt một phần cũng mang ý nghĩa này, cuối cùng, cũng nhờ có Cẩm Sắt, ông đã tìm được người thương năm xưa.

Ông và bà đều đã góa vợ, góa chồng, gặp nhau lần nữa coi như được nối lại tình xưa.

Bởi mối quan hệ này, Khúc Cẩm Sắt có thể tiếp tục ở lại hiệu thuốc, ông và bà cùng nhau ngồi dưới tán cây tử kinh trò chuyện nghỉ ngơi, kể cho nhau nghe những việc và người gặp được trong năm tháng xa cách.

Một lạng tương tư, hai vò rượu nhạt, dày vò thành bệnh, cho dù có dùng thuốc và châm cứu cũng không thể chữa khỏi, xa cách nửa đời, nỗi khổ tương tư cuối cùng cũng có thể trị tận gốc.

Khúc Cẩm Sắt và Trần Trạch Hồng ở bên cạnh đóng gói hoa trà đã được phơi khô.

Trần Trạch Hồng cẩn thận đóng hoa trà đã phơi khô vào từng túi, vô cùng tập trung, còn Khúc Cẩm Sắt sau khi đóng được một hai túi thì bắt đầu chống cằm nhìn hai ông bà cách đó không xa, trong ánh mắt tràn ngập niềm khao khát.

Trần Trạch Hồng đóng gói xong hoa trà, ngẩng đầu nhìn cô, bất đắc dĩ mỉm cười: “Cô đang nghĩ đến cuộc sống khi về hưu đấy à?”

Khúc Cẩm Sắt vẫn đang mải mê ngắm nhìn ông bà, chẳng hề nghĩ ngợi đã buột miệng thốt ra: “Tôi cách cuộc sống về hưu này chỉ còn một ông bạn già thôi.”

Trần Trạch Hồng khựng lại, không nói gì.

Khúc Cẩm Sắt cũng nhận ra lời vừa rồi của mình không ổn, thoáng xấu hổ, đúng lúc này, ông ngồi đằng xa vẫy tay với cô, cô như trút được gánh nặng, lập tức chạy về phía ông.

Mặc dù quan hệ giữa cô và Trần Trạch Hồng luôn ở trạng thái lửng lơ, nhưng Khúc Cẩm Sắt cảm thấy chỉ cần cô tiếp tục ở lại hiệu thuốc thì quan hệ giữa hai người nhất định sẽ có đột phá.

Song cô tuyệt nhiên không ngờ rằng bố mẹ sẽ đưa cô ra nước ngoài.

Thật ra ban đầu Khúc Cẩm Sắt đã có ý định ra nước ngoài, anh chị em trong dòng họ đều đi du học hoặc làm việc cho công ty ở nước ngoài, do đó cô cũng muốn đi, trước đây cô còn rất mong chờ cuộc sống sau khi ra nước ngoài.

Nhưng đó là trước đây, khi cô chưa gặp Trần Trạch Hồng.

Trần Trạch Hồng cũng biết chuyện Khúc Cẩm Sắt sẽ đi nước ngoài, khi ông bà, cô và Trần Trạch Hồng cùng nhau ăn tối trong hiệu thuốc, Khúc Cẩm Sắt đã nhắc tới chuyện này.

Chuyện này có vẻ giống với lí do ông bà xa cách năm xưa.

Ông bà dĩ nhiên đã nhận ra bầu không khí mờ ám giữa hai người họ, thế nên đương lúc nghe thấy Khúc Cẩm Sắt nhắc đến việc đi nước ngoài, bọn họ nhìn nhau, sau đó lại đồng loạt nhìn về phía Trần Trạch Hồng.

Ấy vậy mà Trần Trạch Hồng lại không phản ứng gì, còn rất tự nhiên múc cho Khúc Cẩm Sắt một bát canh, giọng điệu bình thản: “Sống ở nước ngoài tốt mà.”

Tốt cái đầu anh ý!

Khúc Cẩm Sắt không kìm được tức giận, cô bỗng đập đôi đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn Trần Trạch Hồng, cô rất rất muốn đánh mắng tên xấu xa này một trận, nhưng khi nhìn vào mắt của Trần Trạch Hồng thì cô lại thấy rén.

Tóm lại, cô vẫn không nỡ mắng Trần Trạch Hồng, tức mà chẳng có chỗ xả, cô chỉ có thể tự tức bản thân, căm giận xoay người, để lại một câu “Con về nhà thu dọn đồ đạc đây ạ” rồi rời đi.

Sau hôm đó, Khúc Cẩm Sắt không qua hiệu thuốc nữa, bởi cô cảm thấy nếu Trần Trạch Hồng thật sự quan tâm thì anh sẽ đến tìm cô.

Thế nhưng mãi cho đến hôm đi Trần Trạch Hồng cũng chẳng tới tìm cô.

Khúc Cẩm Sắt nghĩ có lẽ mình thất tình rồi, dù rằng cô chưa từng yêu đương.

Ông bà, bố mẹ, thậm chí cả người anh cùng cha khác mẹ cũng tới sân bay tiễn cô, chỉ thiếu Trần Trạch Hồng mà cô muốn gặp nhất.

Khúc Cẩm Sắt bỏ cuộc, sau khi tạm biệt người thân thì đi thẳng ra máy bay, dù quay đầu lại mấy lần, cố tình bước chậm lại, ánh mắt luôn liếc qua cửa ra vào, song cô vẫn không chờ được Trần Trạch Hồng.

Có lẽ cô và Trần Trạch Hồng lại giẫm vào vết xe đổ của cô bà, qua đi nửa đời người mới có thể gặp lại.

Khúc Cẩm Sắt mải nghĩ ngợi bi quan nên sau khi lên máy bay, cô không có tâm trạng quan sát xung quanh, thậm chí còn chẳng quan tâm xem người ngồi cạnh mình thế nào, cứ vậy mà ngồi xuống.

Yên vị rồi, mũi Khúc Cẩm Sắt bắt đầu cay cay, sợ người khác phát hiện ra, cô lập tức đeo bịt mắt, vừa đeo bịt mắt vào cô không kìm được rơi lệ.

Chàng trai ngồi bên cạnh cô đội mũ lưỡi trai che kín cả khuôn mặt, Khúc Cẩm Sắt không chú ý, chẳng biết được anh trông như thế nào.

Sau khi Khúc Cẩm Sắt đeo bịt mắt anh mới nhấc mũ ra.

Anh nhìn cô gái ngồi bên cạnh, mỉm cười đầy bất đắc dĩ lại cưng chiều.

Anh duỗi tay che mắt Khúc Cẩm Sắt, tựa như trở lại ngày hai người ở dưới tán cây tử kinh, sau đó tới gần, khẽ nói bên tai cô: “Tiểu thư Khúc Cẩm Sắt, tôi thấy tình trạng của em bây giờ là tương tư thành bệnh đấy.”

Khúc Cẩm Sắt vốn đang khóc nức nở chợt dừng lại.

Đó là giọng của Trần Trạch Hồng!

Cơ thể Khúc Cẩm Sắt cứng đờ, vô thức duỗi tay phủ lên bàn tay đang che mắt mình của Trần Trạch Hồng.

“Sao anh lại tới đây?”

“Bởi vì tôi thích em đó.” Trần Trạch Hồng nói: “Bởi không muốn để em đi nên tôi sẽ đi với em.”

Khúc Cẩm Sắt muốn đáp lại, song chưa kịp mở miệng thì trên môi chợt truyền đến cảm giác mát lạnh.

Cuối cùng họ cũng đã hoàn thành nụ hôn còn dang dở trước đó.

Tôi vẫn nhớ, khi tôi gặp người vào giữa hè, khuôn mặt người tựa hoa đào, nụ cười rạng rỡ để lộ hàm răng, dưới tán tử kinh, nhìn người mà lòng xao xuyến.

Hết

Chú thích:

() Cây tử kinh là một loại cây họ Đậu (Fabaceae), có nguồn gốc trong khu vực ôn đới ấm. Chúng là các cây thân gỗ nhỏ lá sớm rụng hay các cây bụi lớn, với đặc trưng là các lá đơn thuôn tròn hay hình tim và hoa màu đỏ ánh hồng hoặc tím hồng, mọc về đầu mùa xuân trên các cành non không lá. (Nguồn Wikipedia)

() Nhân sâm, hợp hoan, bán hạ, trầm hương, tương tư, đương quy đều là những cây thuốc Đông Y giá trị.

Nhân sâm có tác dụng điều trị các bệnh viêm phế quản, bổ khí, đoản hơi, mạch yếu, suy giảm trí nhớ, loạn nhịp tim, ổn định đường huyết, huyết áp đồng thời chống lại quá trình oxy hóa của cơ thể, giải độc gan, …

Hợp hoan có tác dụng điều trị các bệnh liên quan đến suy nhược thần kinh, mất ngủ, phế ung, gãy xương, suy nhược cơ thể,…

Bán hạ có tác dụng điều trị nôn mửa, đờm thấp, hen suyễn, nhức đầu, đầu váng, mất ngủ, tiêu thũng,…

Trầm hương có tác dụng bổ nguyên dương, thận khí, trợ sức cho công năng của thận. Ngoài ra còn có tác dụng trợ tim mạnh, tiêu hóa, trị tiêu chảy, chống nôn, chữa hen suyễn thở dốc…

Tương tư có tác dụng điều trị ho, cảm sốt, hoàng đản do viêm gan siêu vi trùng, giải độc, sát khuẩn, tiêu viêm, làm mụn nhọt chống vỡ, trị vú sưng đau, tắc tia sữa…

Đương quy có tác dụng điều trị bệnh thiếu máu, suy nhược cơ thể, rối loạn kinh nguyệt, kinh nguyệt ít, bế kinh, đau bụng kinh ở phụ nữ, tiêu hóa kém do tỳ hư dẫn đến khí huyết kém, táo bón…

() Nấm tuyết đường phèn là một thức uống có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, nhuận phế, chữa khô họng, khản tiếng, ho khan,…

() Cao quy linh là một loại thuốc Đông Y dạng thạch, cũng được phục vụ như món tráng miệng là đặc sản của người Hoa vùng Ngô Châu (Quảng Tây). Cao quy linh giống rau câu, có vị hơi đắng, màu đen, mềm và dai hơn rau câu. Cao quy linh được cho là có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, trị mụn, tốt cho da; khi ăn thường được dùng với mật ong hoặc sữa để bớt vị đắng. (Nguồn Wikipedia)

() Đây là câu thơ trích trong bài Cẩm sắt (Đàn sắt) của Lý Thương Ẩn. Nội dung cả bài thơ như sau:

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,

Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp,

Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.

Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ,

Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên.

Thử tình khả đãi thành truy ức,

Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.

Bản dịch của Vanachi trong thivien.net:

Đàn sắt vì đâu năm chục dây?

Mỗi dây mỗi trục nhớ thương đầy.

Trang sinh sớm mộng mê thành bướm,

Thục đế tình xuân tiếng cuốc chầy.

Thương hải trăng thanh châu nhỏ lệ,

Lam điền nắng ấm ngọc tan bay.

Tình này ví thử sau còn nhớ,

Lúc đã tàn phai với tháng ngày!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio