Quán Tình Yêu 12 Chòm Sao

chương 4: nhật ký yêu thầm của cô nàng cự giải

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi họp lớp được tổ chức tại một nhà hàng thịt nướng kiểu Hàn gần trường cũ, lâu không gặp nên ai nấy đều ngượng ngùng, đến khi cơm no rượu say mọi người mới dần thân quen trở lại, hội anh em uống rượu, đỏ mặt rầm rì, hội chị em thì ngồi túm năm tụm ba cười đùa, bầu không khí vô cùng ấm áp.

Trương Hàm Hàm ngồi trong góc, sau khi từ chối khéo mấy ly rượu kính của bạn cũ thì mọi người đều biết cô không thích uống, chẳng ai tìm đến cô nữa, Trương Hàm Hàm cũng thấy bình thường, hiện tại cô thật sự không có sức tươi cười để ứng phó người khác, những tình huống thế này cô muốn yên bình còn không được nữa là.

Cô ngồi yên tĩnh trong góc, lặng lẽ nướng thịt giúp mọi người, trong lúc nướng thịt, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc sang người đàn ông ngồi chéo phía đối diện.

Trong phòng ấm áp, người đàn ông cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, áo sơmi bên trong cứ thế lộ ra trong không gian toàn mùi khói bếp, anh ngà say nâng cốc ồn ào với mọi người, Trương Hàm Hàm còn lo áo anh sẽ ám mùi khói thay anh.

Tiếp tục nhìn lên, khuôn mặt của anh vẫn giống như trong trí nhớ, chỉ có điều nét ngây ngô thuở niên thiếu không còn, thay vào đó là sự cứng cáp trưởng thành, thật ra lại càng thêm đẹp.

Trương Hàm Hàm không kìm được cảm thán một tiếng, thu hồi tầm mắt, nhanh nhẹn nướng chín thịt, bỏ ra đĩa, sau đó hỏi: “Thịt nướng chín rồi này, có ai muốn ăn không?”

“Mình.”

“Mình.”

Bạn nữ bên cạnh Trương Hàm Hàm và người đàn ông ngồi chéo phía đối điện cùng đồng thanh.

Bạn nữ kia và anh liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng bật cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Hàm Hàm, chờ cô quyết định đưa đĩa thịt đó cho ai.

Trương Hàm Hàm thoáng liếc qua anh, sau đó dời mắt, đưa đĩa thịt trong tay cho bạn nữ kia.

Bạn nữ thấy mình được nhận trước liền đắc ý giơ đĩa thịt về phía anh khoe khoang.

Anh bất đắc dĩ mỉm cười, nhìn Trương Hàm Hàm: “Trương Hàm Hàm, cậu cũng thật là, trước nay chưa bao giờ đứng về phía mình cả.”

Giọng điệu anh khá nhẹ nhàng, thoạt trông chỉ là oán giận một tiếng, nhưng Trương Hàm Hàm lại thầm chột dạ, nhớ đến năm lớp anh từng đánh nhau trong trường, khi Trương Hàm Hàm chạy tới tách hai người ra, phản ứng đầu tiên là hỏi han tình trạng của lớp trưởng trước.

Cẩn thận nghĩ lại, quả thực trước nay cô chưa từng đứng về phía anh.

Bạn nữ kia lấy được thịt nên khá thỏa mãn, muốn trêu chọc vài câu, hai người kia người thì cao ráo đẹp trai, người lại nhỏ xinh dịu dàng, nhìn kỹ trông rất xứng đôi, lắm miệng nói một câu: “Cố Thần Vũ à, nếu cậu muốn Hàm Hàm của chúng mình đứng về phía cậu thì phải theo đuổi người ta đi, thành người nhà rồi thì đương nhiên cô ấy sẽ phải đứng về phía cậu thôi.”

Bạn nữ này tính tình khá vô tư, nói gì cũng chẳng giữ ý, người ngồi cạnh sợ cô ấy nói linh tinh nên đã lập tức kéo kéo, muốn cô ấy dừng lại, nhưng dường như cô ấy không để ý, tiếp tục nói: “Mình nói có sai không hả Cố Thần Vũ? Thời cấp ba cậu có ý gì với Trương Hàm Hàm, cậu tưởng mọi người không biết ư? Ngay cả giáo viên cũng nhìn thấy đó.”

Dù những chuyện năm đó tựa như bí mật nhỏ trong lòng mọi người, song giờ đã trôi qua nhiều năm, có một số việc đã sớm có thể nhẹ nhàng nói ra. Những người khác thấy nhân vật chính trong câu chuyện chẳng phản ứng gì bèn cười đùa rằng nếu hai người họ đến với nhau từ cấp ba, biết đâu con của họ bây giờ đã chạy được rồi.

Trương Hàm Hàm không phải người không biết đùa, nếu chỉ trêu mình cô, cô chẳng có ý kiến gì, nhưng hiện tại lại kéo theo người khác thì không còn đơn giản nữa, cô đỏ mặt mặc mọi người trêu chọc, thận trọng nhìn Cố Thần Vũ phía đối diện.

Dường như anh không bị ảnh hưởng gì, vẫn nở nụ cười nhẹ, ánh mắt lướt qua mọi người, sau đó dừng lại ở Trương Hàm Hàm, Trương Hàm Hàm không kịp trốn tránh, ánh nhìn của hai người chạm nhau.

Trương Hàm Hàm xấu hổ cười ngây ngô, có lẽ nụ cười đó quá mức ngốc nghếch làm Cố Thần Vũ bị chọc cười.

Nhìn anh cười, ký ức thời cấp ba vốn giấu kín trong lòng Trương Hàm Hàm chợt trào dâng, những năm tháng đó, những việc đó, những người đó, đều từ nơi sâu thẳm trong ký ức sống lại.

Nhớ lại khi ấy, anh dựa người vào cửa lớp nhìn cô kiễng chân lau bảng, anh chỉ trực chờ cô với không tới mà cam chịu đi tìm anh, song cô thà trèo lên ghế lau cũng không muốn nhờ anh.

Đợi đến khi Trương Hàm Hàm lau bảng xong quay đầu lại, Cố Thần Vũ khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa sau nhìn cô, ánh mắt tràn ngập nét cười, khóe môi cong lên đầy bất đắc dĩ nhưng cũng thật cưng chiều.

Ánh hoàng hôn tựa như bàn tay từ ngoài cửa sổ duỗi vào, nhẹ nhàng xoa đầu họ.

Nhưng năm tháng thanh xuân, một thoáng đã sớm trôi qua.

Chuyện đã qua nhiều năm, mọi người cười nói rồi lại thôi, Trương Hàm Hàm ngồi cả tối, thật sự không chịu được ngột ngạt đành đứng dậy đi WC, đến khi ra chợt phát hiện Cố Thần Vũ đang đứng ngoài cửa.

Cố Thần Vũ đứng dựa vào tường, tay kẹp điếu thuốc, thấy cô đi ra bèn lập tức dập thuốc.

“Sao thế?” Trương Hàm Hàm cảm thấy Cố Thần Vũ đứng đây chủ yếu là muốn chờ cô.

“Trong phòng ngột ngạt quá, cậu có muốn ra ngoài đi dạo một lúc không?”

Trương Hàm Hàm cùng Cố Thần Vũ sóng vai đi dạo dọc bờ sông gần trường cũ, trong đầu quanh quẩn câu hỏi: Sao mình cứ vậy mà đi với anh nhỉ?!

Dù rằng lúc tụ tập với mọi người trong phòng khá vui vẻ, nhưng khi ở riêng một chỗ, bầu không khí giữa hai người lại có vẻ ngượng ngập.

Bước chân Cố Thần Vũ lớn, hai bước của anh phải bằng ba bước của Trương Hàm Hàm, anh còn đang mải suy nghĩ nên không chú ý, đợi đến khi nhận ra thì Trương Hàm Hàm đã rơi lại phía sau một quãng xa.

Cố Thần Vũ quay đầu lại, Trương Hàm Hàm đứng cách đó không xa nhìn anh.

Cố Thần Vũ vừa định trở về lại bị Trương Hàm Hàm ngăn cản.

“Cậu đừng cử động, cứ đứng vậy đi, để mình ngắm cậu một lát.”

Cố Thần Vũ khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời cô, anh đứng cách Trương Hàm Hàm ba mét, cách ba mét có một cô gái đang cong mắt nhìn anh, nụ cười rạng rỡ quá chói mắt khiến Cố Thần Vũ không phân biệt được đây có phải là sự thật hay không.

Cô nàng Trương Hàm Hàm nhát gan thẹn thùng kia sao dám nhìn anh chăm chú rồi cười như vậy nhỉ?

Bờ sông có gió, gió mang theo mùi tanh của nước sông và hơi lạnh, Trương Hàm Hàm nhìn rồi lại nhìn, khóe mắt bị gió thổi đến ửng đỏ.

“Cậu làm sao vậy?” Cố Thần Vũ đã nhận ra Trương Hàm Hàm không bình thường.

Trương Hàm Hàm khụt khịt mũi, chớp chớp kìm nén những giọt lệ trực trào trên khóe mắt.

“Cố Thần Vũ, mình bị bệnh rồi.”

Khi Trương Hàm Hàm đỏ mắt nghiêm túc nói ra những lời này, điều đầu tiên Cố Thần Vũ nghĩ đến chính là: Có phải đầu óc cô nàng này bị bệnh không nhỉ.

Nhưng Trương Hàm Hàm không đùa, cô đang thực sự nghiêm túc trình bày một sự thật.

“Mình thấy mình là người biết điều, tuy sống hơn hai mươi năm không cống hiến được việc gì quá lớn lao cho xã hội, nhưng là một cô gái “ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái” (), sao thượng đế lại nhất quyết muốn mang mình đi chứ?”

Lần này Trương Hàm Hàm không kìm được nước mắt nữa, nước mắt lã chã như hạt đậu rơi xuống mu bàn tay cô.

Cô vẫn luôn băn khoăn, thậm chí vừa rồi ngồi trong phòng ăn cũng chưa dám hạ quyết tâm, không biết có nên nói chuyện này với Cố Thần Vũ hay không, ngay cả lúc này, cô vẫn còn do dự, song khi đã thích ai đó thì sẽ không giấu được, cho dù chẳng nói thì ánh mắt cũng đã biểu đạt tất cả.

Dù biết mình không còn nhiều thời gian, cô vẫn tham lam hy vọng mình có thể ở bên Cố Thần Vũ.

Cố Thần Vũ cũng ngây ngẩn cả người, cô nói vậy là sao!

Trương Hàm Hàm giơ tay lau nước mắt, nghiêm mặt nói: “Cố Thần Vũ, cậu là người duy nhất mà mình từng nghiêm túc thích, từ rất lâu rất lâu trước đây cho đến tận bây giờ vẫn thích, nhưng Trương Hàm Hàm là một đứa nhát gan, thích cậu lâu như vậy mà đến hiện tại, khi mắc bệnh sắp chết mới dám tỏ tình với cậu.” Cô nghẹn ngào, ngừng lại đã lâu song lại nói không thành lời.

“Cậu nói vậy là sao?” Cố Thần Vũ thoáng đoán được lí do, thế nhưng sao lại vậy? Sao có thể chứ?

“Nửa tháng trước mình nhận được kết quả xét nghiệm ung thư phổi giai đoạn cuối.” Trương Hàm Hàm dứt lời liền xoay người, đưa lưng về phía Cố Thần Vũ, tuy cô không còn sống được bao lâu nhưng hình tượng bản thân vẫn phải giữ, chẳng may khóc rồi nổ bong bóng mũi trước mặt anh thì hỏng.

Mượn rượu tiếp can đảm đối với Trương Hàm Hàm rất vô dụng, cô nhát đến mức chỉ có chuyện tới trước mắt mới dám tỏ tình với Cố Thần Vũ, trước khi chết được tỏ tình với người thương cũng coi như hoàn thành tâm nguyện.

“Cậu đừng sợ mình sẽ quấn lấy cậu, mình chỉ muốn thổ lộ tiếng lòng với cậu mà thôi, không phải ép duyên. Cuối cùng…… Tạm biệt.”

Trương Hàm Hàm nói xong câu đó rồi cúi đầu rời đi, từ nhà hàng tới bờ sông ban đầu họ chậm rãi đi hết gần mười phút, nhưng lúc này Trương Hàm Hàm cúi đầu chạy về lại mất chưa đến mấy phút.

Cô khóc thành thế này đâu còn mặt mũi gặp mọi người, dứt khoát chạy thẳng lên xe mình ngồi, định báo một tiếng rồi đào ngũ.

Kể từ khi vượt qua áp lực nói ra tiếng lòng mình, đầu óc Trương Hàm Hàm luôn trong tình trạng rối loạn.

Rõ ràng muốn tỏ tình để không phải nuối tiếc, tại sao tỏ tình xong mà trong lòng vẫn trống trải như trước, sống mũi cay xè, nước mắt cũng không ngăn được?

Trương Hàm Hàm mải kiềm chế cảm xúc đau đớn trong lòng nên không chú ý tới phía sau có ô tô đuổi theo, Cố Thần Vũ ấn còi mấy lần mà xe đằng trước không dừng lại đành giẫm chân ga vượt lên chặn đường cô.

Trương Hàm Hàm vẫn đang khóc, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một chiếc xe, đợi đến khi cô giật mình giẫm phanh thì đã không còn kịp, đầu xe cô va chạm với cửa bên ghế phụ của chiếc xe kia, cũng may cô giẫm phanh nên mới không va chạm nghiêm trọng.

Trương Hàm Hàm chưa kịp bình tĩnh lại Cố Thần Vũ đã mở cửa, lập tức đi về phía cô.

Anh cong ngón tay gõ lên cửa sổ, ý bảo cô mở cửa.

Trương Hàm Hàm choáng váng, chỉ có thể ngơ ngác mở cửa xe, cửa vừa bật mở, Cố Thần Vũ vội cúi người ôm chặt lấy Trương Hàm Hàm, anh gác cằm lên đỉnh đầu cô, dịu dàng nói: “Trương Hàm Hàm, chúng mình ở bên nhau đi, năm tháng còn lại mong em dành nó cho anh.”

Trương Hàm Hàm mang xe đến gara bảo dưỡng S thì cô bạn thân Mạt Quế Hương cũng vội vàng chạy tới, trên đường cô ấy đã nghe Trương Hàm Hàm kể lại tình hình, vừa đến gara S cô ấy đã chạy thẳng đến cái xe bị đâm kia, nhìn thấy tình trạng vết đâm thì đau lòng không thôi.

“Yêu đương thôi mà, cậu có nhất thiết phải tốn tiền tốn của thế không?”

Mắt Trương Hàm Hàm còn chưa hết sưng, khi nhệch môi cười trông khá ngốc: “Đành bỏ con dụ sói thôi chứ biết làm thế nào.”

Mạt Quế Hương nhìn quanh bốn phía, hỏi lại: “Vậy sói của cậu đâu rồi?”

“Anh ấy ra ngoài mua hoa cho tớ rồi, anh ấy bảo phải có nghi thức để chính thức yêu đương.”

Mạt Quế Hương à một tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trương Hàm Hàm, nghiêm mặt nói: “Cậu thật sự quyết định ở bên anh ấy ư?”

“Có lẽ vậy.” Trương Hàm Hàm thoáng do dự: “Tớ cũng không biết nữa, tớ không nỡ từ chối, tớ không từ chối được, cậu biết mà, tớ không thể từ chối.”

Trong giọng Trương Hàm Hàm tràn ngập vẻ thấp thỏm lo âu, Mạt Quế Hương vô cùng đau xót khi thấy cô như vậy, chỉ có thể kéo cô vào trong lòng ngực, trấn an: “Cô nàng ngốc, cậu đừng từ chối mà chỉ cần đón nhận thôi, cậu hãy cứ đón nhận tình cảm của anh ấy, đừng nghĩ đến những thứ không liên quan, cậu hãy làm điều mình thích đi.”

Có lẽ do đã kìm nén quá lâu, nghe lời an ủi của Mạt Quế Hương mà Trương Hàm Hàm lại muốn khóc.

Đúng thế, đáng ra cô phải sớm làm vậy, thích thì bày tỏ, không thích thì từ chối, chứ không phải như bây giờ, đến khi cái chết cận kề mới dám nói lời trong lòng mình ra.

Trương Hàm Hàm thích Cố Thần Vũ, đến nay đã năm rồi.

Thích năm, cô mới dám tỏ tình, thật sự đã kìm nén rất lâu.

Tương tự như những cô gái khác, mối tình đầu của Trương Hàm Hàm bắt đầu nảy sinh trong những năm tháng cấp ba, nhưng Trương Hàm Hàm thời cấp ba là một người sống khép kín.

Nhan sắc hơi đẹp, thành tích hơi tốt, tính cách hơi hiền dịu, lá gan hơi nhỏ. Chưa kể mẹ là giáo viên trong trường, mỗi ngày tan học cô đều theo mẹ về nhà, chưa từng tham gia hoạt động ngoại khóa với bẹn bè, dần dà trở thành người cô độc trong lớp.

Thật ra cô không bị cô lập, tính tình cô khá hiền dịu, cho dù hai bên cãi nhau cô cũng chỉ đứng ở vị chí trung lập.

Lên Cố Thần Vũ mới đến ban văn lớp Trương Hàm Hàm, mới đầu Trương Hàm Hàm hoàn toàn không giao tiếp gì với anh.

Một người cô độc, tính tình hiền dịu, một người hòa đồng, năng nổ bộc lộ, hoàn toàn là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau.

Tuy nhiên Cố Thần Vũ và Trương Hàm Hàm lại chung đường về, mỗi tối sau khi tan học, Trương Hàm Hàm ngồi sau mẹ luôn nhìn thấy Cố Thần Vũ và các bạn nam chậm rãi đi bên đường, áo khoác đồng phục trắng xanh vắt trên vai trông vô cùng phóng khoáng.

Thật đáng ngưỡng mộ!

Trương Hàm Hàm quay đầu nhìn thẳng vào gáy mẹ, cảm thấy bản thân tựa như con chim bị nhốt trong lồng sắt, chỉ cần khẽ vỗ cánh đã bị mẹ tóm gáy kéo trở lại trong lồng.

Mẹ Trương cũng chú ý đến nhóm học sinh Cố Thần Vũ đi bên đường, thấy trong nhóm có nam sinh bộ dáng lưu manh tay kẹp điếu thuốc, lập tức nhíu mày, dùng giọng điệu của một người giáo viên răn dạy cô: “Đồng phục mà lại mặc linh tinh thế kia, Hàm Hàm à, con tuyệt đối không được chơi với những người như thế nghe chưa.”

Trương Hàm Hàm dạ một tiếng, hai tay ôm vòng lấy eo mẹ, gối mặt lên lưng bà, mấy người Cố Thần Vũ trong mắt cô dần dần biến thành chấm trắng xanh, sau đó lại biến mất.

Chiều hôm đó sau khi tan học, mẹ cô ở lại văn phòng sửa bài thi, mãi đến tối muộn mới chở cô về nhà, nhưng vừa đến cổng trường mẹ cô đột nhiên nhận ra mình quên mất tài liệu bài giảng, bà còn phải chuẩn bị nội dung giảng dạy cho ngày hôm sau.

Cô nhanh tay nhanh chân nên bảo mẹ quay lại khu dạy học đợi, còn cô chạy lên tầng lấy đồ.

Giờ này khu dạy học chắc hẳn không còn ai, ấy mà khi cô vừa lên đến cửa văn phòng thì chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiêng sột soạt.

Chẳng lẽ có giáo viện ở lại ư?

Trương Hàm Hàm nghi hoặc, cong ngón tay lễ phép gõ cửa, bên trong yên tĩnh trở lại, Trương Hàm Hàm thấy không có ai mở cửa bèn lấy chìa khóa của mẹ ra mở, sau đó, cô với Cố Thần Vũ trong phòng hai mặt nhìn nhau.

Cố Thần Vũ đang lục tủ bàn làm việc của giáo viên chủ nhiệm, anh không ngờ lúc này lại có người quay về, trong tay còn đang cầm tập bài thi, không kịp trốn, cứ vậy đứng ngẩn tại chỗ.

Nhất thời bầu không khí chìm trong sự xấu hổ.

Cố Thần Vũ thấy người đi vào là bạn cùng lớp, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, song chợt nhớ ra mẹ của cô nàng này cũng là giáo viên trong trường, hòn đá trong lòng vừa được đặt xuống lại phải nâng lên.

Trương Hàm Hàm để ý Cố Thần Vũ một thời gian, hiện tại bỗng chạm mặt ở đây, nhất thời không biết nói gì, hai mặt nhìn nhau một lúc cô mới nói: “Cậu……”

“Mình tới chỉ để tìm cái MP bị tịch thu hôm nay thôi, mình chưa kịp làm gì cả, bạn học à, mình sai rồi, xin cậu đừng mách với giáo viên, được không?”

Bấy giờ Trương Hàm Hàm mới nhớ ra trong tiết chủ nhiệm Cố Thần Vũ đã lấy máy MP ra nghe nhạc, kết quả bị giáo viên tịch thu.

Cố Thần Vũ thấy Trương Hàm Hàm mãi chẳng nói gì, bất đắc dĩ thở dài, than một tiếng rồi thu dọn đồ đạc, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường phạm tội.

Anh leo lên văn phòng trên tầng ba qua đường ống nước, ngoài hành lang có gắn cameras, anh không dám đi nên đành phải bò xuống theo đường ống nước.

Trương Hàm Hàm vốn định lấy tài liệu bài giảng cho mẹ xong rồi về, nhưng khi đi ngang qua bàn của giáo viên chủ nhiệm lại chợt dừng chân.

Cô nhìn chăm chú vào ngăn kéo bàn làm việc một lúc, dường như bị thứ gì đó mê hoặc, cô cúi người mở ngăn kéo ra tìm máy MP, cô cầm máy MP đi đến bên cửa sổ, quả nhiên thấy Cố Thần Vũ đang đứng với nhóm bạn dưới tàng cây cách đó không xa.

Cố Thần Vũ cũng thấy Trương Hàm Hàm, nghĩ thầm chẳng lẽ cô gái nhỏ này muốn gọi ai đó ư? Sau lại thấy Trương Hàm Hàm giơ máy MP trong tay về phía mình.

Mày anh giãn ra, khóe miệng không kìm được cong lên.

Trương Hàm Hàm khoa tay múa chân ra hiệu rồi ném máy MP xuống, Cố Thần Vũ tiến lên vài bước duỗi tay bắt lấy MP.

Đợi đến khi Cố Thần Vũ bắt được máy MP, Trương Hàm Hàm lùi ra sau đóng cửa sổ lại, sau đó cầm tài liệu bài giảng của mẹ chạy xuống.

Cô biết sau khi tịch thu đồ xong chủ nhiệm lớp sẽ cất trong ngăn kéo, không dòm ngó đến nên mới dám lấy ra đưa cho Cố Thần Vũ.

Cô quá ngoan, một phần cũng do mẹ làm giáo viên nên từ nhỏ luôn coi lời của giáo viên là chân lý, không vâng lời giáo viên là bất kính, bây giờ cô lại làm việc sai trái, trong lúc chạy xuống tim đập dồn dập không thôi.

“Thích! Thịch! Thịch!” Lồng ngực cô như muốn nổ tung.

Song trong nỗi lo lắng căng thẳng lại có chút vui sướng, cảm giác vui sướng vì đã phản nghịch thành công.

Chuyện máy MP không bị chủ nhiệm lớp phát hiện, chút hành động phản nghịch của cô ẩn dưới hình tượng ngoan ngoãn, không hề có người phát giác.

Tiết thể dục chiều hôm đó, Cố Thần Vũ chơi bóng rổ ngoài sân xong liền ôm bóng trở về phòng học.

Gió hè nóng bức phả vào người, cả người toát ra một lớp mồ hôi mỏng, khi Cố Thần Vũ ôm bóng rổ lên tầng thì Trương Hàm Hàm cũng đang cười nói với bạn từ trên tầng đi xuống, thấy anh, Trương Hàm Hàm chỉ vội vàng nhìn lướt qua, sau đó lại ngửa mặt nghe bạn nói chuyện.

Không biết tại sao tính chơi xấu trong lòng Cố Thần lại bị gợi lên.

Anh đập bóng rổ xuống bậc thang bên chân Trương Hàm Hàm, một tiếng rầm lớn vang lên, bóng rổ lại nảy lên rơi vào tay anh.

Trương Hàm Hàm bị bóng rổ đập xuống bên chân làm giật mình, chân hụt một bước, cả người cô ngã nhào về phía trước, Cố Thần Vũ không ngờ cô nàng này lại bị dọa đến như vậy, thấy cô chuẩn bị ngã xuống, Cố Thần Vũ vội vàng duỗi tay ôm lấy cô.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, Cố Thần Vũ không biết bản thân nên để tay ở đâu, chỉ biết duỗi tay ôm lấy cô, nhưng nơi anh ôm lại khá xấu hổ.

Trương Hàm Hàm lấy lại thăng bằng, chợt cảm nhận được ngực mình đang bị một bàn tay to ôm trọn.

Cô thoáng ngẩn người, sau khi nhận ra thì đỏ ửng cả mặt.

Đương hè, đồ cô mặc khá mỏng, tay Cố Thần Vũ và ngực cô thực sự đang tiếp xúc thân mật.

Cô hét to, Cố Thần Vũ như đang cầm củ khoai lang bỏng tay, nhanh chóng buông lỏng, Trương Hàm Hàm lảo đảo ôm mặt chạy.

Bạn bè cô vẫn còn chìm trong trạng thái khiếp sợ, khuôn mặt tràn ngập vẻ khó tin nhìn Cố Thần Vũ, một lúc sau mới lấy lại tinh thần đuổi theo Trương Hàm Hàm.

Cố Thần Vũ sững sờ đứng im tại chỗ, mãi một lúc cũng chưa lấy lại được bình tĩnh, thật lâu sau đó anh mới chậm rãi giơ bàn tay vừa ôm Trương Hàm Hàm lên.

Hình như rất là mềm.

Sau khi bị động chạm vào ngực, Trương Hàm Hàm quả thực hận chết tên đểu Cố Thần Vũ!

Chính cô đã lấy máy MP giúp anh, vậy mà anh lại lấy oán trả ơn! Thật là quá đáng.

Mấy ngày sau đó Trương Hàm Hàm luôn tránh né Cố Thần Vũ, nhưng hai người là bạn cùng lớp, khó tránh khỏi sẽ có tiếp xúc, ví dụ như Trương Hàm Hàm làm cán bộ lớp tiếng Anh, công việc thu bài tập chắc chắn sẽ do cô xử lý, còn Cố Thần Vũ lại là một trong số những người rất ư là lười nộp bài tập.

Hôm đó đến giờ thu bài thi tiếng Anh, Trương Hàm Hàm xoát lại một lần, chỉ có mỗi bài thi của Cố Thần Vũ là không thấy, giáo viên lại liên tục thúc giục nên cô đành cắn răng đi tìm Cố Thần Vũ.

Cố Thần Vũ cũng không cố ý không nộp bài tập, chẳng qua do tối qua mải chơi game nên quên, đến khi Trương Hàm Hàm thu bài thi anh mới nhớ ra giáo viên tiếng Anh có giao bài về nhà, thế là vội vội vàng vàng lôi bài ra làm, Trương Hàm Hàm tìm đến đúng lúc anh mới làm bài xong.

Cố Thần Vũ vẫn còn lúng túng vì sự việc kia, nhưng trong lúc nộp bài lại lơ đãng ngước mắt, tầm mắt vừa khéo dừng trên ngực Trương Hàm Hàm.

Trương Hàm Hàm cũng chú ý tới điều này, lập tức đỏ mặt.

“Đồ dê xồm!”

Trương Hàm Hàm cắn răng thầm mắng một câu, đập bài thi trong tay vào mặt Cố Thần Vũ rồi xoay người ôm chồng bài thi chạy ra khỏi lớp.

Đám bạn của Cố Thần Vũ thấy anh bị Trương Hàm Hàm đập bài thi vào mặt thì sôi nổi chạy tới trêu chọc: “Có thể khiến bạn cừu con ba tốt Trương Hàm Hàm tức giận, tên này ghê gớm thật.”

Cố Thần Vũ sờ bên mặt bị cô đập, chẳng rõ tại sao lại chợt nghĩ đến xúc cảm mềm mại khi ôm Trương Hàm Hàm, lỗ tai nháy mắt đỏ bừng như máu.

Bởi vì lần ngoài ý muốn đó, quan hệ giữa Cố Thần Vũ và Trương Hàm Hàm vẫn luôn rơi vào trạng thái xấu hổ, Trương Hàm Hàm vốn hay thẹn, mỗi lần thấy Cố Thần Vũ là khuôn mặt trắng nõn lại đỏ ửng, giống hệt một cái bánh bao đỏ.

Cố Thần Vũ nhìn thấy Trương Hàm Hàm cũng vô cùng ngượng ngùng, một Cố Thần Vũ sôi nổi phóng khoáng đứng trước Trương Hàm Hàm lại khá khép nép, thậm chí đến ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng con gái nhà người ta.

Thường xuyên qua lại như thế, mọi người cũng nhìn ra gì đó, cảm thấy giữa hai người này nhất định có chuyện gì đó đang lừa mọi người.

Shẳng biết có ai tung tin đồn rằng Cố Thần Vũ thích Trương Hàm Hàm.

Sau việc Cố Thần Vũ hát thay Trương Hàm Hàm một bài, lời đồn đại này lại càng nhiều thêm.

Tiết tự học chiều hôm đó, chủ nhiệm lớp thấy mọi người khó tập trung vào học bèn gấp cái máy bay giấy, muốn mời mọi người tham gia một trò chơi, chủ nhiệm quay lưng về phía mọi người rối ném máy bay giấy, máy bay rơi vào ai thì người đó phải đứng lên hát một bài.

Trò chơi có vẻ nhàm chán, nhưng so với học thì mọi người vẫn thích hoạt động nhỏ này hơn.

Mấy lần đầu trò chơi diễn ra rất thuận lợi, song đến lần ném thứ tư, máy bay vững vàng rơi xuống mặt bàn Trương Hàm Hàm.

Không bàn đến chuyện cô có hát được hay không, chỉ với tính tình này của cô làm sao dám hát trước mặt mọi người? Bạn bè trong lớp ồn ào thúc giục, dù Trương Hàm Hàm không vui nhưng cũng chẳng chịu nổi ồn ào, cô cắn răng vừa định đứng dậy, phía cuối lớp học bỗng vang lên tiếng kéo ghế.

Tiếng Cố Thần Vũ vang lên phía sau: “Thưa thầy, nếu bạn học Trương không muốn hát thì để em hát thay bạn đi ạ.”

Mọi khi Cố Thần Vũ hay giở trò chọc cười cả lớp, chủ nhiệm lớp thấy thế thì chậc một tiếng: “Sao đi đâu cũng có em thế nhỉ?”

Cố Thần Vũ cười hì hì hai tiếng, nói: “Càng thế này thì em phải càng thể hiện ra chứ thầy nhỉ?”

Anh dứt lời, hắng giọng rồi cất tiếng hát, giọng chàng trai trầm ấm, hát một khúc 《 Mười năm 》 vô cùng hay.

Cố Thần Vũ thật sự muốn thể hiện ư?

Không, Trương Hàm Hàm chắc chắn, anh đang giải vây giúp cô.

Trong giây phút ấy anh chính là anh hùng, bước qua sự khó hiểu của giáo viên và những người bạn ngầm hiểu mà không nói ra, cách ba ngàn dặm, sáu trăm con sông, mang theo những rung động động đầu đời, chỉ để giải vây giúp cô.

Trương Hàm Hàm lúc ấy thực sự thích Cố Thần Vũ, ngoài miệng mắng anh là đồ dê xồm, trong lòng lại lặng lẽ thích, không dám để lộ ra.

Đến tiết thể dục, trong khi cười đùa với bạn bè, ánh mắt cô bất giác tìm kiếm bóng dáng Cố Thần Vũ, khi đó Trương Hàm Hàm còn chưa nhận ra tình cảm mình dành cho Cố Thần Vũ, mãi cho đến thật lâu về sau, cô đọc được một câu trong sách.

Sách nói rằng khi ta đang cười, ánh mắt sẽ bất giác tìm kiếm thứ mình đang để ý.

Khi đọc được câu nói này, Trương Hàm Hàm đang ngồi trong thư viện đại học, bấy giờ, cô và Cố Thần Vũ đã sớm người trời nam kẻ đất bắc, ấy nhưng khi đọc được câu nói đó cô lại không kìm được nhớ tới Cố Thần Vũ.

Hóa ra ngay cả ánh mắt còn sáng tỏ hơn cô, cô đã sớm thích Cố Thần Vũ.

Lời đồn đại về Cố Thần Vũ và Trương Hàm Hàm càng ngày càng lan rộng, cuối cùng truyền tới tai mẹ của Trương Hàm Hàm.

Mẹ Trương làm thầy kẻ khác, sao có thể chịu được chuyện con gái mình yêu sớm, trừ việc chủ nhiệm lớp gọi bọn họ vào văn phòng nói chuyện còn bắt Trương Hàm Hàm chuyển lớp.

Trương Hàm Hàm không muốn, nhưng cô không thể phản kháng, việc phản nghịch nhất cô từng làm là lén lấy máy MP trong ngắn kéo tủ của chủ nhiệm lớp, còn việc ngỗ nghịch phản kháng mẹ cô làm không được.

Cô gần như chẳng phản kháng, ngay ngày hôm sau khi nghe lệnh bắt buộc của mẹ, cô thu dọn đồ đạc chuyển sang lớp khác.

Thỉnh thoảng cô sẽ chạm mặt Cố Thần Vũ trong trường, mỗi lần như thế cô đều vội vàng cúi đầu chạy đi, ban đầu Cố Thần Vũ còn chủ động chào hỏi Trương Hàm Hàm, song thấy Trương Hàm Hàm tránh né nhiều lần, Cố Thần Vũ cũng bỏ cuộc.

Sau đó trở thành người lạ.

Tình cảm thiếu nữ của cô gần như bị mẹ bóp chết từ trong trứng nước, sau mấy năm, gió xuân thổi lại sinh.

Có thể là tình đương nồng đột nhiên im bặt, cũng có thể là tình cảm thuở niên thiếu để lại ấn tượng mạnh, sau này Trương Hàm Hàm không còn nhút nhát như vậy nữa, cũng từng gặp rất nhiều chàng trai ưu tú, nhưng người sâu trong đáy lòng vẫn là Cố Thần Vũ.

Trôi qua nhiều năm cho đến tận hôm nay, cô không còn sống được bao lâu nữa mới dám bày tỏ tiếng lòng mình trong lần họp lớp này.

Tình cảm của cô thật đáng thương.

Lần tỏ tình này cô vốn chỉ định vớt vát tiếc nuối trong lòng, nhưng không nghĩ rằng lại nhặt được một anh bạn trai, Trương Hàm Hàm thật sự rất bất ngờ.

Hiện tại, anh bạn trai đến bất ngờ này đang đứng trong trong phòng bếp nhà cô, vừa thái rau vừa nói: “Dù hiện giờ chúng mình đã ở bên nhau nhưng những ân oán trước đây vẫn phải xử lý. Lớp năm đó vẽ báo tường, lớp trưởng không muốn phụ trách nên nhất quyết đùn đẩy sang cho em, anh biết được bèn tẩn cho tên đó một trận, em thì hay rồi, chạy tới che chở lớp trưởng.”

Trương Hàm Hàm đang đứng ngoài phòng bếp ngắm anh nấu nướng, anh chợt nói ra câu đó, Trương Hàm Hàm không biết phải trả lời thế nào, ngập ngừng mãi mới đáp: “Lúc ấy mọi người đều đồn chúng mình có gian tình, nếu em giúp anh chẳng phải sẽ tiếp tay cho người khác nói xấu sao? Hơn nữa lớp trưởng bị anh đánh đến chảy máu mũi, anh lại chẳng hề hấn gì, nếu em giúp anh liệu có phải bênh người quá đáng không?”

Cố Thần Vũ thái xong cà chua, lạnh lùng hừ một tiếng.

Trương Hàm Hàm biết anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này bèn đi tới, túm áo anh cười lấy lòng: “Vậy anh có còn nhớ trong một lần liên hoan năm lớp , sau khi biết anh cũng đi em đã cố tình về nhà gội đầu không?”

Lúc này mày Cố Thần Vũ mới giãn ra.

Cố Thần Vũ làm việc tại văn phòng luật sư, mỗi ngày sau khi tan làm anh đều sẽ lái xe tới đón Trương Hàm Hàm.

Sau khi mắc bệnh Trương Hàm Hàm đã xin nghỉ việc, ngày thường cô sẽ ở nhà đọc sách xem phim, thậm chí còn chi tiền đăng ký lớp học làm bánh ngọt, ngày nào cũng cắm chốt ở tiệm bánh đến tận tối muộn.

Cho dù là trước đây hay hiện tại thì diện mạo Cố Thần Vũ vẫn luôn xuất chúng, kết hợp với vest và giày da, quả thực là một người đàn ông thành công phong độ, trong tiệm bánh ngọt có rất nhiều nhân viên cửa hàng mang trái tim thiếu nữ, mỗi khi thấy Cố Thần Vũ đến đều sẽ trêu chọc cô: “Ui, chị Hàm Hàm của chúng ta câu được con rùa vàng ở đâu thế này?”

Mọi người trêu chọc cô là chính chứ không hề mang ác ý, lần nào Trương Hàm Hàm cũng sẽ nghiêm túc trả lời: “Không phải câu được, đó là người chị thích từ rất lâu, lãng phí thật nhiều năm mới dám theo đuổi đó.”

Trương Hàm Hàm nói xong câu đó thì Cố Thần Vũ cũng vừa khéo xuất hiện trước cửa tiệm.

Trương Hàm Hàm tạm biệt mọi người rồi xách túi bánh Cookie vừa mới ra lò chạy về phía Cố Thần Vũ.

Trương Hàm Hàm mặc một chiếc váy bông dài màu trắng, trong lúc chạy, làn váy tung bay để lộ cẳng chân trắng nõn, trắng hơn cả chiếc váy kia. Ánh mắt Cố Thần Vũ bị cuốn theo đó, mãi cho đến khi Trương Hàm Hàm chạy đến trước mặt anh, cười đưa túi bánh Cookie trong tay cho anh, bấy giờ anh mới xấu hổ hoàn hồn.

Dù hai người họ đã quen nhau rất nhiều năm, nhưng kể từ khi tốt nghiệp cấp đến nay đã lâu không gặp, vả lại đột nhiên ở bên nhau với thân phận người yêu khiến họ khó tránh khỏi lạ lẫm.

Hôm đó, sau khi Cố Thần Vũ đưa cô về nhà thì trời bỗng đổ mưa to, rất nhiều đoạn đường bị ngập, Trương Hàm Hàm nửa ngượng ngùng nửa kích động mời Cố Thần Vũ ngủ lại nhà cô.

Mọi thứ vốn rất bình thường cho đến khi Trương Hàm Hàm đi tắm, không hiểu do cô quá vui sướng hay vì lí do nào khác mà khi tắm xong, trên người mới chỉ có mỗi quần lót, trong lúc mặc váy ngủ lại bị kẹt cổ áo. Cô loay hoay va đổ sữa tắm trên giá, chân trượt một cái rồi ngã sõng soài trên mặt đất, đau đến lặng người.

Cố Thần Vũ đang ngồi trong phòng khách xem TV thì đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn, cứ tưởng cô ngất xỉu nên bất chấp phá cửa xông vào.

Đến khi phá cửa lao vào rồi mới thấy cô nàng Trương Hàm Hàm đang tự mua dây buộc mình ngồi giãy giụa trên mặt đất.

Nghe thấy có người tiến vào, Trương Hàm Hàm ngẩn người, la toáng lên, Cố Thần Vũ bị tiếng hét của cô kéo thần trí trở về, mặt đỏ bừng, vội vàng lấy khăn tắm treo trên móc bên cạnh phủ lên người cô, kéo váy ra để cô mặc lại.

Vô cùng xấu hổ.

Trương Hàm Hàm thay đồ xong còn ngẩn người mười mấy phút mới đi ra ngoài, Cố Thần Vũ đã bình tĩnh trở lại, thấy cô đi ra thì cười trêu chọc: “Chậc, ngực em cũng to lên nhiều đấy.”

Trương Hàm Hàm nhớ đến lần bị anh ôm ngực thời cấp ba, thẹn quá hóa giận mà túm lấy cái gối trên sô pha ném vào người anh.

“Đồ dâm dê!”

Cố Thần Vũ bị đập gối vào người nhưng không giận, mặt vẫn tươi cười: “Anh chỉ từng dê với mình em thôi.”

Đến lúc chuẩn bị đi ngủ, Trương Hàm Hàm lén vào WeChat nhắn tin cho cô bạn thân Mạt Quế Hương, hỏi cô ấy: “Nếu cậu ngoài ý muốn bị bạn trai mới quen nhìn thấy ngực thì cậu sẽ làm gì?”

Thông minh như Mạt Quế Hương sao lại không rõ tâm tư của Trương Hàm Hàm chứ? Cô ấy đáp ngay tắp lự: “Có phải cậu bị Cố Thần Vũ nhìn thấy hết rồi không?”

Trương Hàm Hàm đỏ mặt giải thích: “Không phải!”

Cô chỉ bị nhìn thấy hết nửa người trên thôi.

Trương Hàm Hàm vô cùng hoản loạn, trước giờ cô chưa từng gặp tình huống nào thế này với người khác phải, Mạt Quế Hương lại tỏ vẻ đây chỉ là chuyện nhỏ, an ủi cô: “Bản thân cậu cũng nói đây là ngoài ý muốn rồi mà, không sao đâu, nếu chính cậu ép anh ý nhìn thì mới có vấn đề đó.”

Trương Hàm Hàm nghe vậy thì đáp: “Bây giờ tớ mới phát hiện ra cậu thật háo sắc.”

Mạt Quế Hương trả lời: “Những gì tớ trải qua không cho phép tớ suy nghĩ trong sáng nữa rồi.”

Buôn chuyện với Mạt Quế Hương xong thì cũng đã tới lúc ngủ.

Nhà cô có phòng cho khách, ban đầu cô định để Cố Thần Vũ ngủ trong phòng đó, nhưng đợi đến khi cô buôn với Mạt Quế Hương xong thì Cố Thần Vũ đã tự giác tắm rửa rồi vào phòng cô ngồi.

Những quan niệm mà Trương Hàm Hàm được dạy đều khá truyền thống, vừa rồi lại xảy ra chuyện kia, bấy giờ thấy Cố Thần Vũ ngồi trong phòng mình, cả người cô lập tức căng thẳng.

Cố Thần Vũ cũng nhận ra cô không được tự nhiên, tự giác trải chăn gối xuống đất rồi nói: “Anh sẽ ngủ dưới đất.”

Trương Hàm Hàm chỉ có thể ỡm ờ đồng ý.

Cô biết anh có ý đồ, anh biết cô lo lắng, Trương Hàm Hàm vừa ngượng ngùng lại ngọt ngào, cô bọc chăn ngồi trên giường, khuôn mặt ửng đỏ.

Bộ dáng thẹn thùng như nàng dâu nhỏ của cô thật sự khiến người khác phải cưng chiều, Cố Thần Vũ rất muốn ôm chặt cô trong lòng ngực, song lại sợ dọa đến cô, chỉ đành dỗ dành: “Em yên tâm, anh sẽ không làm gì em đâu.”

“Quế Hương bảo rằng lời nói trên giường của đàn ông không đáng tin chút nào.”

Cố Thần Vũ xấu hổ, suy nghĩ một lát rồi trải chăn gối ra xa, đứng trên sàn nhà nghiêm túc nói: “Anh thề, anh sẽ không làm gì em đâu.”

Trương Hàm Hàm cười ra tiếng, lúc này mới đỡ căng thẳng.

Màn đêm buông xuống, Trương Hàm Hàm bình yên đi vào giấc ngủ, Cố Thần Vũ lại thao thức khôn nguôi, đêm khuya, Trương Hàm Hàm trở mình, cánh tay trong chăn lộ ra vắt bên mép giường.

Tay cô trắng nõn mảnh mai, Cố Thần Vũ nhẹ nhàng bao trọn lấy bàn tay nhỏ đó, động tác rất đỗi dịu dàng, tưởng chừng như chỉ cần mạnh hơn một chút là sẽ bóp nát tay cô, cẩn thận nâng niu như một món đồ quý giá.

Cảm giác cầm tay cô quá ư chân thật, chân thật đến mức khiến Cố Thần Vũ không thể hiểu nổi, cô gái mà anh yêu thầm từ rất lâu trước đây, tại sao vừa mới ở bên anh lại sắp bỏ anh mà đi chứ?

Rạng sáng Cố Thần Vũ mới ngủ được, hôm sau là cuối tuần, anh không đặt báo thức, đến khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao.

Trên giường không còn bóng dáng Trương Hàm Hàm, anh vừa bước ra khỏi cửa mùi thức ăn thơm phức đã xộc vào mũi, lần theo mùi thơm đi tới phòng bếp, đập vào mắt anh là bóng dáng Trương Hàm Hàm đeo tạp dề bận rộn nấu nướng, chân còn đi dép hồng hình con thỏ.

Nghe thấy tiếng động cô bèn quay đầu lại, cười nói với Cố Thần Vũ: “Anh dậy rồi à, anh đợi em xíu nhé, đồ ăn sáng sắp xong rồi.”

Cuộc sống như vậy quá tốt đẹp, khung cảnh này tựa như một làn gió xuân phả vào mặt, thổi đến nơi mềm mại nhất lòng anh, cả người trở nên dịu dàng.

“Trương Hàm Hàm.” Anh tiến lên một bước, ôm chặt lấy Trương Hàm Hàm từ phía sau, cằm gác trên đỉnh đầu cô thân mật cọ cọ, nói ra suy nghĩ mà anh đã đắn đo suốt cả đêm: “Chúng mình kết hôn đi.”

Ầm một tiếng, trong đầu Trương Hàm Hàm như có cái gì đó nổ tung khiến đầu cô trống rỗng.

Cố Thần Vũ xoay người cô lại, ôm mặt cô nói: “Anh muốn ở bên em, từ rất lâu trước đây đã muốn vậy, nửa đêm nằm mơ, hết thảy trong mơ đều là bóng hình em, anh từng nghĩ đến khung cảnh tổ chức hôn lễ, cô dâu của buổi lễ cũng là em. Em vốn nhát gan, nếu không có anh bên cạnh thì em phải làm sao? Chúng mình kết hôn đi, được không em?”

Nghe anh nói xong Trương Hàm Hàm mới hồi phục lại tinh thần, chỉ có điều khóe mắt đã ửng đỏ, cô đẩy Cố Thần Vũ ra, lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, không được, không thể như vậy.”

Cô tỏ tình với anh, sau đó được ở bên anh đã là phúc trời ban, cô chỉ muốn được bên anh trong quãng thời gian cuối cùng, cô chưa bao giờ mong muốn xa vời là trở thành cô dâu của anh, hạnh phúc đó cô không thể nhận được.

“Có thể.” Cố Thần Vũ muốn trấn an cô: “Bây giờ chúng mình quyết định luôn, chọn váy cưới, tổ chức hôn lễ, chúng mình còn có thể đi hưởng tuần trăng mật, tất cả vẫn còn kịp……”

Trương Hàm Hàm hoàn toàn sụp đổ khóc to, cảm xúc của cô bắt đầu dao động, cô vùng vẫy đẩy Cố Thần Vũ ra, giọng nói vừa đau đớn lại tràn ngập tuyệt vọng: “Không còn kịp nữa rồi, Cố Thần Vũ, anh không thể cưới em, sau này, nếu sau này em không còn nữa thì anh phải làm sao?”

Có lẽ là bởi cảm xúc quá kích động, cơ thể vốn chưa xảy ra vấn đề gì kể từ khi nhận được giấy chẩn đoán của Trương Hàm Hàm sau câu nói cuối cùng đột nhiên xuất hiện mùi máu tươi trong xoang mũi, đến khi nhận ra thì máu mũi đã chảy xuống.

Cố Thần Vũ cũng luống cuống, thử vài cách mà chẳng cầm được máu, con người khi rơi vào trạng thái hoảng loạn tột cùng rất khó đưa ra phán đoán chính xác, đợi đến khi anh hồi phục lại tinh thần mới nhớ ra phải đưa Trương Hàm Hàm đến bệnh viện.

Trương Hàm Hàm vẫn giữ được tỉnh táo, chỉ có sắc mặt đã tái nhợt, cả lồng ngực toàn mùi máu tươi, dọc đường cô nôn khan không biết bao nhiêu lần, đến khi tới bệnh viện cả người đã mềm nhũn, để mặc y tá đưa cô vào phòng cấp cứu.

Bên ngoài, Cố Thần Vũ vội vã gọi cho bố mẹ Trương Hàm Hàm và Mạt Quế Hương, phiếu chẩn đoán trước đó đã đưa ra phán quyết tử vong, bây giờ lại xảy ra chuyện này, tất cả mọi người đều hiểu nhưng vẫn hy vọng đứng chờ cô trước phòng cấp cứu.

Trong phòng, mặt Trương Hàm Hàm xám như tro tàn, cô nằm trên giường, bộ dáng ủ rũ, mãi đến khi bác sĩ đi tới trước mặt cô mới quay đầu nhìn, hai mắt đẫm lệ nói: “Bác sĩ, nếu tôi không thể ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ nhớ dặn bố mẹ tôi rằng thẻ ngân hàng của tôi giấu ở ngăn cuối tủ quần áo, bên trong đều là tiền tiết kiệm mấy năm nay. Còn nữa, bác sĩ hãy nói với cô bạn thân Mạt Quế Hương của tôi là nhất định phải tìm một người đàn ông tốt, cuối cùng người đàn ông đã đưa tôi đến kia, xin bác sĩ hãy nói với anh ấy rằng tôi rất xin lỗi vì không thể kết hôn với anh ấy……”

“À ừm, cô Trương à, chúng tôi muốn thông báo với cô một việc.”

Trương Hàm Hàm vừa nghe thấy hai từ “Xin lỗi” thì gào khóc nức nở: “Sao bác sĩ lại ác như vậy? Tôi còn đang ngồi trên giường phẫu thuật mà anh nhất quyết phải nhắc đến tình trạng cơ thể tôi ư, anh không thể lừa tôi để tôi vui vẻ sống nốt những ngày còn lại ư?”

Y tá xung quanh không kìm được phải mím môi nhịn cười, bác sĩ cũng bất đắc dĩ nói: “Cô Trương, xin cô hãy bình tĩnh nghe tôi nói, vô cùng xin lỗi cô, do nhân viên bệnh viện sơ sảy mà trả nhầm phiếu chẩn đoán của người khác cho cô. Lúc ấy hai người đồng thời tới kiểm tra, trong đó có một người bị viêm phổi nhẹ, người còn lại mới là ung thư phổi giai đoạn cuối, bệnh nhân đó hiện đã nằm viện, thế cho nên người bị viêm phổi là cô, cô sẽ không chết, cũng có thể kết hôn với anh chàng ngoài kia.”

Hả?

Trương Hàm Hàm không kịp tiêu hóa thông tin vừa tiếp nhận, lâu sau mới giật mình chỉ vào bản thân nói: “Nhưng tôi thường xuyên chảy máu mũi……”

“Đó chỉ là do viêm phổi kèm với thời tiết nắng nóng gây nên mà thôi.”

Hôm nay quả là một ngày đầy sóng gió đối với Trương Hàm Hàm, đầu tiên là được cầu hôn, sau đó trải qua sự sợ hãi trước cái chết, sau đó nữa là niềm vui sướng khi được thông báo mình không bị bệnh.

Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ chết, ai ngờ chỉ là một hồi nhầm lẫn.

Mọi người ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu căng như dây đàn, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần nhận kết quả xấu nhất, ngờ đâu Trương Hàm Hàm ở bên trong hơn mười phút đã tự đẩy cửa đi ra.

Thấy bố mẹ, Mạt Quế Hương và Cố Thần Vũ lo lắng như vậy, cô ngượng ngừng gãi đầu: “Mọi người ơi, thật ra con không bị sao cả.”

Bác sĩ cũng ra theo, giải thích chân tướng sự việc giúp cô, bố mẹ cô mừng đến phát khóc, Mạt Quế Hương đúng là điển hình của bạn thân, ôm cô vừa khóc vừa mắng.

Chỉ có Cố Thần Vũ, anh đứng cách đó không xa, vẻ mặt bình thản, nhìn họ một lúc rồi xoay người rời đi.

Trương Hàm Hàm mới rồi còn đang chìm trong cảm xúc vui sướng vì được sống lại, lúc này lại như rơi vào hầm băng, rõ ràng đang vào giữa hè nóng bức mà cô lại cảm thấy hơi lạnh lan từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

Quả nhiên anh nói muốn kết hôn chỉ là việc nhất thời xúc động mà thôi.

Để xác định lại tình trạng cơ thể, Trương Hàm Hàm được bệnh viện kiểm tra toàn thân miễn phí, đến khi nhận được tờ phiếu xác nhận cơ thể cô hoàn toàn khỏe mạnh thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trương Hàm Hàm vẫn đang buồn vì Cố Thần Vũ, song khi vừa bước chân đến cổng bệnh viện lại thấy Cố Thần Vũ ôm một bó hoa hồng lớn đi về phía cô.

Một người đàn ông đẹp trai cao ráo xuất hiện nổi bật như vậy khiến mọi người xun quanh kinh ngạc không thôi, Trương Hàm Hàm giây trước còn đang đau lòng vì anh bỏ chạy hiện tại thấy anh bất ngờ xuất hiện tự dưng không biết nên phản ứng thế nào.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Cố Thần Vũ đi tới trước mặt cô, quỳ một gối xuống đất, tay trái cầm hoa, tay phải cầm hộp nhẫn, dịu dàng cầu hôn cô: “Tiểu thư Trương Hàm Hàm thân mến, bây giờ cơ thể em đã khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, vậy nên xin hỏi hiện tại em có thời gian lấy anh không?”

Trương Hàm Hàm tuy vô cùng bất ngờ lại vẫn khó tin hỏi một câu: “Anh nghiêm túc đấy à?”

“Yêu em rồi muốn lấy em là hai việc nghiêm túc nhất trong cuộc đời anh.” Anh nói: “Hay là em không muốn lấy anh?”

“Em muốn chứ!” Trương Hàm Hàm sợ anh đổi ý, cúi người ôm bó hoa hồng trong tay anh, sau đó duỗi tay về phía anh: “Mau đeo vào giúp em đi.”

Bố mẹ và Mạt Quế Hương che mặt.

Cô nàng này chẳng biết rụt rè gì cả.

Cố Thần Vũ phối hợp đeo nhẫn vào cho cô, sau đó đặt một nụ hôn lên tay cô rồi nói: “Cưới luật sư rồi thì em đừng hòng nghĩ đến việc ly hôn.”

Trương Hàm Hàm vui vẻ lắc đầu: “Không có đâu ạ.”

Nhát gan như Trương Hàm Hàm, nếu không phải cảm thấy bản thân chẳng sống được bao lâu thì chắc chắn cô sẽ không dám tỏ tình với Cố Thần Vũ ở buổi họp lớp, vì thế phiếu chẩn đoán nhầm lẫn kia tuy khiến Trương Hàm Hàm đã trải qua một khoảng thời gian tuyệt vọng rất dài, nhưng nó cũng đã giúp cô nhận được hạnh phúc cả đời.

Cho nên, tờ phiếu chẩn đoán bệnh nhầm lẫn kia thật ra lại là một lá thư tỏ tình kết thúc mối tình yêu thầm của cô.

Hết

Chú thích:

() “Ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái”: Ngũ giảng – năm chú ý là chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức. Tứ mỹ – bốn đẹp là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp. Tam nhiệt ái – ba nhiệt tình yêu thương là nhiệt tình yêu yêu thương tổ quốc, nhiệt tình yêu thương chế độ xã hội chủ nghĩa, nhiệt tình yêu thương Đảng cộng sản Trung Hoa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio