Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Nhất Y học đại học khoa lịch sử, sau khi nghiên cứu chuyên sâu lịch sử bốn năm, cuối cùng cũng khám phá được hồng trần, không thi lên thạc sĩ nữa mà ra trường bắt đầu tự gây dựng sự nghiệp.
Định hướng khởi nghiệp của cô có liên quan đến chuyên ngành học nhưng lại không phổ biến, trước đây có rất nhiều bạn cùng lớp đã khuyên cô đừng làm, dù sao một người học lịch sử bốn năm lại ra ngoài mở hàng thiết kế Hán phục có vẻ không mấy khả quan.
Lạc Nhất Y thì lại cứng đầu cứng cổ, ai khuyên cũng không nghe, càng ngày càng đi xa trên con đường thiết kế Hán phục không lối về này.
Cũng may mấy năm gần đây phong trào mặc Hán phục phát triển khá mạnh, cô theo dòng trang phục truyền thống đứng rất vững, cửa hàng Hàn phục đã có chút danh tiếng, hơn nữa nhan sắc của cô lại mang nét đẹp cổ điển, sau khi đăng tải video vừa mặc Hán phục tự thiết kế vừa múa lên trang web, cô đột nhiên nổi tiếng trở thành hot girl mạng, doanh thu của cửa hàng cũng phất lên như diều gặp gió.
Cửa hàng của cô vừa bán online vừa bán trực tiếp, bình thường chị họ sẽ hỗ trợ quản lý cửa hàng, còn cô dành phần lớn thời gian để thiết kế, kiểm tra đối chiếu sản phẩm với xưởng sản xuất, thậm chí công việc chọn chất liệu vải cô cũng phải tự mình đi làm.
Cuối tuần, một mình cô tìm tới cửa hàng bán các loại vải để lựa chọn vải may váy mới, vì ngồi tàu điện ngầm là thẳng đến địa chỉ nên cô không lái xe nữa, trong tàu điện ngầm, cô không ngờ mình sẽ gặp phải tên biến thái.
Vào hè, con gái rất thích mặc váy ngắn, có một cô bé học sinh cấp ba mặc chiếc váy chỉ dài tới đầu gối đứng trên tàu, số người đi tàu khá đông nhưng chưa đến mức phải chen chúc nhau, đúng lúc này có một tên miệng chuột tai khỉ chen lên đứng sau cô bé, nhìn từ góc độ của Lạc Nhất Y sẽ thấy được tên đó luôn cố tình cọ vào người cô bé.
Cô bé đã nhận ra, khẽ nhíu mày né tránh, không ngờ tên kia lại bám theo, còn cúi đầu nói gì đó bên tai cô bé, sắc mặt cô bé lập tức trắng bệch, đứng sững tại chỗ như người gỗ.
Lạc Nhất Y quan sát một lúc, cuối cùng không nhịn được nữa bèn lặng lẽ tiến lên, giả vờ va vào người cô bé kia để đẩy cô bé ra xa, nhưng thật không khéo sau cú va đó thì chính cô lại tới gần tên biến thái.
Lạc Nhất Y mặc một bộ quần áo Hán phục màu hồng nhạt, tay áo dài, để phù hợp với bộ quần áo thì hôm nay ra ngoài cô còn chải kiểu tóc Song Bình kế (), kẹp thêm hai bông hoa xinh xắn, khuôn mặt cô lại trắng trẻo mềm mịn, trông thực sự rất giống cô gái nhỏ thời cổ đại.
Sau khi đẩy cô bé kia ra cô cùng định tránh đi, ai ngờ tên biến thái đã vô liêm sỉ tới mức mặt dày bám theo cô.
Lạc Nhất Y không phải là một cô gái cấp ba hay xấu hổ mà đã là một bà cô già tốt nghiệp đại học ba năm, đâu còn tình huống nào mà chưa từng trải qua, tên kia vừa tới gần, cô hung dữ trừng gã: “Anh làm gì mà cứ bám theo tôi vậy?”
Cô kêu lên, mọi người trong tàu đều liếc mắt nhìn sang, tên biến thái cứng họng, qua lúc sửng sốt thì bấp chấp cá chết lưới rách, kéo tay Lạc Nhất Y ăn vạ: “Mới rồi cô cố tình va vào người tôi, có phải cô định trộm ví tiền của tôi không, bây giờ tôi không tìm thấy ví đâu cả, tôi phải lục soát người cô mới được.”
Lạc Nhất Y: “……”
Cô chưa bao giờ gặp phải người nào mặt dày vô liêm sỉ như vậy, gã kia ồn ào động tay động chân đòi lục soát, Lạc Nhất Y hoảng sợ, dưới tình thế cấp bách, cô lấy một cái trâm từ trong túi ra, nếu tên đó thật sự dám ra tay thì cô sẽ đâm vào gã.
Tuy nhiên Lạc Nhất Y mới chỉ đang nghĩ vậy trong đầu thì có một người đàn ông đội mũ đứng trong góc đi ra, anh bước đến phía sau tên biến thái kia, giữ chặt cái tay đang định chạm vào người Lạc Nhất Y của gã, giọng nói lạnh nhạt mà cương quyết: “Chưa tính đến chuyện bạn nhỏ này có lấy trộm ví của anh hay không, cho dù cô ấy trộm thì anh cũng không có quyền tự ý lục soát người ta như thế.”
Người đàn ông bất ngờ xuất hiện này vô cùng to cao, Lạc Nhất Y cao m mà chỉ với tới bả vai anh, thấy anh đứng ra, tên biến thái kia sợ hãi, gã không nói gì nữa, thả Lạc Nhất Y đi.
Người đàn ông này không chỉ cao to mà mặt mũi cũng rất chính trực, anh nhìn liếc qua Lạc Nhất Y rồi hỏi thăm: “Bạn nhỏ có thể kể lại tình huống vừa rồi không?”
Anh hết lần này đến lần khác gọi cô là bạn nhỏ làm Lạc Nhất Y ngại không dám nói thật cho anh biết rằng bản thân vừa mới sinh nhật sang tuổi .
Ban nãy trong xe cũng có người nhìn thấy tên biến thái kia giở trò với cô bé học sinh, cũng thấy Lạc Nhất Y giúp cô bé đó, chẳng qua không dám đứng ra bảo vệ, bây giờ có người ra mặt giúp đỡ rồi mới có người can đảm kể lại mọi chuyện mà mình chứng kiến.
Cô bé bị quấy rối kia cũng khóc lóc nói ra tình huống thực tế, lúc này tên biến thái mới chạy trối chết.
Tên biến thái kia xuống ở ga tiếp theo, Lạc Nhất Y cũng phải xuống nên cô chưa kịp tiếp xúc nhiều với người đã giải vây giúp mình, chỉ kịp nói một tiếng cảm ơn.
Lần thứ hai gặp được anh là trong cửa hàng cô mở.
Một cô bé trông như học sinh trung học chạy vào cửa hàng, chỉ vào bộ Hán phục trên người ma-nơ-canh rồi nói: “Anh ơi, em muốn bộ này ạ.”
Anh đi theo sát đằng sau, vừa bất đắc dĩ lại cưng chiều: “Em tự chọn đi, chọn xong thì bảo anh ra trả tiền là được.”
Hiếm khi Trọng Trạch mới từ quân đội trở về một lần, cô nhóc này cứ bám lấy anh đòi mua Hán phục gì đó, sáng sớm đã kéo anh ra ngoài.
Lạc Nhất Y đang thiết kế trâm ở sau quầy, nghe thấy có người bước vào cô chợt bối rối, không cẩn thận bị súng bắn keo nóng gây bỏng, xuýt xoa một tiếng, cơ thể rụt sang một bên, và rồi lại va đổ hộp đựng hạt, các hạt đủ màu sắc rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, thực sự là hạt ngọc rơi trên đĩa ngọc.
Lạc Nhất Y nhất thời không biết nên tiếp đãi khách hàng trước hay nhặt hạt lên trước, vết bỏng trên tay lại vô cùng đau đớn, cô luống cuống đến độ đứng sững tại chỗ.
Trọng Trạch cũng bị sốc trước “Nghi lễ chào đón” hoành tráng đó, anh liếc nhìn những chuỗi hạt rơi vãi khắp sàn rồi mới nhìn sang Lạc Nhất Y, sau đó, anh nhíu mày, cô gái này trông quen quen.
Nghĩ thêm một lúc, bấy giờ mới nhớ ra cô là cô gái dũng cảm anh gặp trong tàu điện ngầm lần trước.
Bốn mắt nhìn nhau, Lạc Nhất Y cũng nhận ra anh là người đã giúp mình cách đây mấy hôm, cô vui mừng ra mặt, vừa định đi tới chào hỏi, quay người lại va đổ một cái hộp, cảnh tượng lần này thực sự không thể cứu vãn được nữa.
Lạc Nhất Y nhìn mặt đất bừa bộn, xấu hổ cười: “À ừm, hai người ngồi xuống trước đi, tôi thu dọn mấy thứ này đã.”
Lạc Nhất Y dẫn bọn họ đến khu nghỉ ngơi bên cạnh, sau đó ra thu dọn các loại hạt, em gái của Trọng Trạch cũng không nhàn rỗi, chọn một vài bộ quần áo để thử.
Thu dọn xong xuôi, Lạc Nhất Y bưng nước trà đi tới trước mặt Trọng Trạch: “Chuyện lần trước tôi thực sự cảm ơn anh, nếu không có anh thì chẳng biết tên biến thái kia sẽ làm gì nữa.”
Đối với Trọng Trạch thì đây chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa với trọng trách là một bộ đội, gặp phải những sự việc thế này tất nhiên phải đứng ra ngăn cản, anh chưa kịp đáp lại thì em gái Trọng Thấm đã thay quần áo xong, nghe được lời Lạc Nhất Y nói, cô bé cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì bèn đáp: “Anh trai em là bộ đội mà, lúc nào cần ra tay phải ra tay chính là trọng trách của bộ đội đó ạ.”
Hóa ra là bộ đội, thảo nào.
Ánh mắt Lạc Nhất Y nhìn Trọng Trạch càng thêm kính trọng.
Mấy bộ Hán phục Trọng Thấm chọn đều đang ở dạng váy, phải đợi mấy ngày nữa mới hoàn thành cả bộ, Trọng Trạch thanh toán tiền đặt cọc cho Trọng Thấm rồi hẹn ngày đến cửa hàng lấy quần áo.
Trọng Trạch chỉ được nghỉ một tuần, ngày đến cửa hàng lấy quần áo vừa khéo là ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ của anh, do Trọng Thấm phải đi học không đến lấy được nên anh phải đi thay.
Cô và Trọng Trạch mới gặp nhau ba lần thì Trọng Trạch đã quay lại quân đội, còn Trọng Thấm u mê Hán phục không lối về, không tính lần Trọng Trạch dẫn cô bé tới cửa hàng, sau đó cô bé còn đến rất nhiều lần nữa, lại dẫn theo cả bạn bè tới, thường xuyên qua lại dần dà ngày càng thân quen với Lạc Nhất Y.
Trọng Thấm vô cùng cuồng anh trai, lúc nào cũng khâm phục ông anh Trọng Trạch, cô bé thường xuyên kể chuyện về anh trai cho Lạc Nhất Y nghe, dần dần Lạc Nhất Y cũng hoàn toàn nắm rõ mọi thứ về Trọng Trạch dù mới gặp anh ba lần.
Đôi khi Trọng Thấm sẽ hỏi cô đã có bạn trai chưa, sau khi biết cô còn độc thân thì không ngừng chào hàng ông anh mình: “Nếu chị mà thành chị dâu của em thì tất cả chỗ Hán phục kia đều là của em rồi.”
Lạc Nhất Y nhìn đôi mắt phát sáng khi thấy Hán phục của Trọng Thấm, dở khóc dở cười búng tay vào trán cô bé: “Em muốn dùng anh trai để đổi lấy váy của chị á? Không có cửa đâu!”
Đến Thất Tịch, cộng đồng yêu Hán phục ở Tây An tổ chức sự kiện dạo phố, dĩ nhiên Lạc Nhất Y tkhông thể vắng mặt trong những sự kiện thế này được, cô đặt vé máy bay đến Tây An trước, sau đó ngồi tàu đến nơi diễn ra.
Ở sân bay, cô gặp được rất nhiều người chung sở thích, mọi người kết bạn rồi cùng ngồi tàu với nhau, trùng hợp thế nào cô lại gặp được Trọng Trạch trong nhà ga.
Một đội ngũ quân đội bước đều đi tới nhà ga, độ thu hút không kém gì nhóm mặc Hán phục các cô.
Trọng Trạch trong đội ngũ đó cũng thấy Lạc Nhất Y, nhưng anh chỉ bình thản nhìn lướt qua rồi đi theo đội ngũ đến chỗ khác.
Lạc Nhất Y chẳng quan tâm lắm, mặc dù cô chơi thân với Trọng Thấm, song với Trọng Trạch thì cô mới chỉ gặp vài lần mà thôi.
Vốn dĩ gặp nhau ở nhà ga đã rất ngạc nhiên rồi, ấy vậy mà điều ngạc nhiên hơn là hai người họ lại đi cùng chuyến tàu, lúc xếp hàng chờ soát vé, bộ đội một hàng, người mặc Hán phục một hàng, đôi bên tương xứng khiến khách du lịch thi nhau lấy điện thoại ra chụp.
Lạc Nhất Y vốn đang lạc vào cõi thần tiên, vì nhường chỗ cho một cặp vợ chồng già mà cả hàng bộ đội bên cạnh đều lùi ra sau một bước, Trọng Trạch mới đầu đứng trước Lạc Nhất Y thì bây giờ lại đứng sóng vai với cô.
Lạc Nhất Y cẩn thận quay đầu sang quan sát Trọng Trạch, bản thân Trọng Trạch đã mang vẻ khí khái hào hùng, nay khoác lên người bộ quân trang lại càng thêm nổi bật, ngay cả mấy cô gái đứng bên cạnh cô cũng si mê ngắm nhìn anh.
Lạc Nhất Y đã gặp Trọng Trạch vài lần, cô không si mê đến mức như vậy, sau khi quan sát anh một lượt thì lại chú ý đến bộ quân trang trên người anh.
Do bệnh nghề nghiệp mà cô hay để ý đến chất vải may quần áo, cô nhìn bộ quân trang trên người Trọng Trạch, trong đầu tự dưng nảy ra suy nghĩ: Chất vải của bộ đồ này có vẻ tốt đấy nhỉ.
Chẳng biết do chất vải may quân trang quá thu hút cô hay đầu óc cô lúc ấy bị đơ mà sau khi do dự vài giây, cô chợt duỗi tay sờ tay áo của Trọng Trạch, còn nghiền ngẫm chất liệu vải nữa.
Cô sờ mò tương đối nghiêm túc nên không để ý Trọng Trạch đã phát hiện ra cử chỉ của cô, anh quay đầu nhìn cô, đợi đến khi cô sờ đủ rồi thu tay về thì Trọng Trạch đột nhiên lên tiếng: “Cô sờ tôi!”
Tay Lạc Nhất Y cứng đờ: “……”
Trọng Trạch nói không quá to nhưng những lời này rất dễ gây hiểu nhầm đâm ra mọi người nghe lại thấy giọng điệu anh như một cô vợ nhỏ bị sàm sỡ.
Mọi người xung quanh tò mò nhìn sang, nếu là đàn ông sờ soạng phụ nữ thì có lẽ đã bắt đầu chỉ trích người đàn ông đó, mà đằng này lại là một cô gái nhỏ xinh “Ra tay” với một anh lính cao to, mọi người tự dưng cảm thấy buồn cười.
Thế giới bây giờ có thành kiến với đàn ông quá.
Lạc Nhất Y da mặt mỏng, có gan sờ người ta mà lại không có gan thú nhận, dưới ánh nhìn trêu chọc của mọi người, cô đỏ mặt, sắc hồng từ lỗ tai lan ra khắp cả khuôn mặt, trông cô bây giờ chẳng khác gì cái bánh bao hồng.
Trọng Trạch nhìn bộ dáng uất ức này của cô mà dở khóc dở cười, rõ ràng cái “Móng heo” của cô sờ soạng anh mà sao hiện tại anh cứ có cảm giác như mình đang ức hiếp người ta không vậy.
Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi giơ cánh tay còn lại lên: “Nếu cô thật sự muốn sờ thì cứ sờ đi.”
Bộ dạng hiên ngang lẫm liệt dâng hiến tay áo của Trọng Trạch thực sự chọc cười đồng đội anh.
Lạc Nhất Y càng thêm xấu hổ, trong lúc thẹn quá hóa giận cô vươn tay đẩy anh một cái.
Lạc Nhất Y vừa đánh người ta xong thì nhà ga bắt đầu soát vé, Trọng Trạch để lại một câu: “Đánh bộ đội đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự sẽ phải chịu phạt đấy nhé.” rồi đi theo đội ngũ soát vé, dọc đường đi Lạc Nhất Y không dám ngẩng đầu lên nữa, cả hành trình soát vé rồi lên xe đều mang theo khuôn mặt đỏ.
Cũng may bọn họ lại không ngồi cùng một toa, đội ngũ bộ đội ngồi toa thứ năm trong khi nhóm Lạc Nhất Y lại chen chúc trong toa thứ sáu.
Từ nơi đây tới đích đến đi hết một tiếng tàu chạy, ngồi chưa được bao lâu, cô gái bên cạnh Lạc Nhất Y bị đau bụng kinh, Lạc Nhất Y bèn cầm cốc đi rót nước ấm cho cô ấy, chỗ lấy nước nằm giữa toa thứ năm và toa thứ sáu, Lạc Nhất Y vừa cúi người rót nước thì Trọng Trạch cũng cầm cốc tới.
Lạc Nhất Y liếc anh một cái, không muốn để ý đến anh, cô còn đang giận anh vì ban nãy đã làm cô mất mặt. Trọng Trạch đứng bên cạnh Lạc Nhất Y, nhìn cô một lúc, không gian chỗ lấy nước hơi nhỏ, bọn họ không nói lời nào, xung quanh cũng chỉ có tiếng nước chảy vào cốc. Trọng Trạch cảm thấy bầu không khí có vẻ mất tự nhiên đành nghĩ cách tiếp chuyện: “Em gái tôi thường xuyên kể về cô cho tôi nghe đấy.”
Tay lấy nước của Lạc Nhất Y thoáng khựng lại: “Con bé cũng hay nhắc tới anh.”
Trọng Trạch dựa vào tường, đáp lời cô: “Con bé nói gì về tôi vậy?”
Cốc của Lạc Nhất Y đã được rót đầy nước, cô đứng dậy nhìn anh, nhớ tới chuyện anh làm vừa rồi, cô định trả thù mấy câu: “Con bé bảo rằng anh là đồ thẳng nam ngốc nghếch, tư tưởng đàn ông, không biết thông cảm cho con gái.”
Thực ra cô không hề nói dối, đây đều là những lời Trọng Thấm từng oán giận với cô, chẳng qua sau đó cô bé lại ôm mặt nhìn cô và nói: “Nhưng mà ngoại trừ mấy tật xấu này thì anh trai em rất tốt, anh sống trong quân đội lâu nên tâm tính tương đối khô khan, có những thứ anh ấy chẳng thể hiểu nhưng anh ấy vẫn sẽ tôn trọng.”
Lạc Nhất Y tự động bỏ qua những lời tốt đẹp, chỉ nhắc đến chỗ không tốt.
Tuy nhiên Trọng Trạch với Trọng Thấm đều cùng một mẹ sinh ra, sao có thể dễ dàng bị người ngoại như cô “Châm ngòi ly gián” được, anh hứng thú mỉm cười, đôi mắt nhìn Lạc Nhất Y đầy ẩn ý: “Sau đó thì sao, còn có gì nữa không?”
Lạc Nhất Y ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Con bé còn bảo rằng nếu anh cứ tiếp tục như thế thì sẽ cô độc cả đời.”
Trọng Trạch vừa định nói gì đó thì nhân viên vệ sinh của tàu đẩy xe rác đi tới, chỗ giao nhau giữa hai toa tàu tương đổi hẹp, chỉ có nơi lấy nước là thụt vào trong, Trọng Trạch đành phải chen chúc với Lạc Nhất Y chờ nhân viên vệ sinh đi qua.
Chỗ lấy nước này một người đứng thì được, hai người chen chúc làm không gian lập tức trở nên chật chội, cánh tay Trọng Trạch đè vào lưng cô, nhận thấy hai người động chạm da thịt, Trọng Trạch vừa nói xin lỗi vừa lùi ra sau, vô tình khiến bản thân va vào xe rác, Lạc Nhất Y nhìn thấy bèn nhanh tay túm cổ áo kéo anh trở về.
Đột nhiên bị kéo trở lại làm cơ thể Trọng Trạch đổ nhào về phía trước, để tránh bản thân va vào Lạc Nhất Y, anh đành chống một tay sang bên cạnh Lạc Nhất Y.
Đồng đội của Trọng Trạch cũng tới lấy nước, không biết trùng hợp thế nào lại trông thấy cảnh Trọng Trạch vây Lạc Nhất Y giữa tường.
Và thế là chuyện Trọng Trạch giấu bọn họ đi hẹn hò với người yêu bị lan truyền khắp doanh trại.
Bọn họ xuống cùng một nhà ga, lúc ra khỏi tàu, đội ngũ bộ đội thi nhau nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Trọng Trạch và Lạc Nhất Y tới cùng một nơi, chỉ có điều chỗ ở lại cách khá xa.
Sự kiện mặc Hán phục trong ngày Thất Tịch được tổ chức rất hoành tráng, nhiều người không biết về Hán phục cũng tới góp vui, trên con đường cổ kính giăng kín đèn lòng, nhiều người còn dẫn nhiếp ảnh gia tới chụp ảnh.
Đương nhiên không thể thiếu Lạc Nhất Y, cô mặc một bộ váy đỏ thêu hoa văn màu vàng, chụp suốt từ đầu tới cuối phố, thế nhưng chị gái nhiếp ảnh gia lại không quá hài lòng với những bức ảnh đó, đi tới nơi vắng người, cô ấy đề nghị Lạc Nhất Y trèo lên cây ngồi.
Lạc Nhất Y cho rằng khoác Hán phục lên người thì phải đi nhẹ nói khẽ cười duyên, những việc như trèo cây thực sự không thể đồng ý.
Nhiếp ảnh gia không còn cách nào khác đành phải lên mạng tìm ảnh mặc Hán phục ngồi trên cây cho cô xem, những bức ảnh đó quả thực rất xuất sắc, hơn nữa chỗ này ít người, cây cũng không cao, cô đồng ý bất chấp.
Lúc trèo lên thì khá dễ dàng, thân cây dài khoảng một mét, cô trèo rồi bò dần theo chiều ngang hướng lên trên, tới nơi cách mặt đất chừng hai mét thì dừng lại.
Trên cây treo đèn LED và hoa đăng, chỉ tùy ý chụp một cái cũng vô cùng đẹp, nhiếp ảnh gia một bên kinh ngạc cảm thán một bên chụp ảnh, liên tục hơn trăm tấm, bấy giờ mới hài lòng bảo cô xuống dưới.
Lạc Nhất Y cũng rất mong chờ thành quả, cô nắm chặt thân cây định trượt xuống, sau khi thử vài lần thì xấu hổ nhận ra cái cây lệch tán này đi lên dễ dàng mà đi xuống thật khó.
Cô kẹt cứng tại chỗ, khóc không ra nước mắt: “Hình như em không xuống được rồi.”
Nhiếp ảnh gia định bảo cô cứ nhảy xuống, tuy nhiên vị trí cô ngồi cách mặt đất khoảng ba mét, bên dưới lại đá chồng đá, vả lại bộ trang phục Lạc Nhất Y đang mặc vô cùng rườm rà, ban nãy cô trèo lên được đã coi như là giỏi rồi.
Hai người một trên cành cây một dưới tán cây nhìn nhau chốc lát, nhiếp ảnh gia đề xuất ý kiến: “Nếu không em đợi chị, để chị đi kiếm thang cho em.”
Lạc Nhất Y thực sự không muốn ở đây một mình, song ngoại trừ việc tìm thang thì dường như chẳng còn cách nào khác.
Tuy chỗ này tương đối vắng vẻ nhưng bởi vì là cổng phụ nên thỉnh thoảng vẫn có người qua lại, ai tinh mắt nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như hoa mặc Hán phục ngồi trên cây thì lấy điện thoại ra chụp ảnh và hỏi xem cô đang làm gì, ai không tinh mắt thì chỉ nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ đỏ ngồi trên cây, sợ hãi hét lên, Lạc Nhất Y rất áy náy, chính cô cũng bất lực.
Những chỗ như thế này không dễ kiếm được thang, chị gái chụp ảnh đi hơn mười phút rồi mà vẫn chưa trở về, Lạc Nhất Y lại chờ được người khác đến.
“Cô làm gì trên cây thế?”
Lúc Trọng Trạch bước ra khỏi cổng phụ bâng quơ liếc nhìn cái cây bên cạnh, anh ngạc nhiên phát hiện ra rằng mình quen người ngồi trên cây, anh đến gần, khóe miệng cong lên, hứng thú hỏi thăm cô.
Chỗ đội ngũ Trọng Trạch đóng quân cách đây không xa, hôm nay chấp hành xong nhiệm vụ, đội trưởng thả cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày, đồng đội luôn miệng đòi tới đây xem, anh thì không thích lắm, anh không muốn tới những nơi đông người, nhưng chợt nghĩ tới hoạt động này dành cho Hán phục, chắc hẳn Lạc Nhất Y cũng sẽ tham gia nhỉ?
Nghĩ như vậy, anh bèn tới đây, song đi dạo quanh một vòng mà chẳng tìm thấy người đâu, anh mất hứng, định vòng qua cổng phụ đi về, ai ngờ lại trùng hợp gặp được người ở đây chứ.
Người lạ đi ngang qua trêu chọc vài câu Lạc Nhất Y còn thấy bình thường, dù sao ra khỏi đây thì đâu quen ai, còn Trọng Trạch thì không giống thế, anh coi như là người quen rồi.
Lạc Nhất Y chỉ hận không thể lấy dải lụa trên người mình treo lên cây thắt cổ tự vẫn, cô nhìn Trọng Trạch, thật thiếu tự tin.
“Anh không nhìn thấy à, tôi không xuống được.”
Trọng Trạch khẽ cong môi, Lạc Nhất Y biết anh đang cố gắng nhịn cười, vừa định dỗi thì trông thấy Trọng Trạch tiến lên vài bước đứng dưới tán cây, sau đó giang hai tay về phía cô.
“Cô nhảy xuống đi, tôi đỡ cô.”
Lạc Nhất Y sửng sốt, nhưng khi nhìn vị trí đang ngồi cách mặt đất tận ba mét thì lại thấy rén, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Không đâu, bạn tôi đã đi tìm thang cho tôi rồi.”
“Cô không tin tôi ư?” Trọng Trạch nhướng mày: “Cô như thế là đang nghi ngờ tố chất thân thể của một bộ đội đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự rồi.”
Chị gái nhiếp ảnh đi tìm thang đã lâu, Lạc Nhất Y ngồi trên cây đến tê cả chân, bị người qua đường trông thấy cũng không tốt, mà chị gái nhiếp ảnh chưa chắc đã tìm được thang.
Vì thế cô hạ quyết tâm: “Vậy thì anh phải đỡ cẩn thận đấy.”
Trọng Trạch gật đầu.
Lạc Nhất Y cắn răng, hai tay buông lỏng, từ trên cây nhảy xuống, sau khoảng khắc mất trọng lực ngắn ngủi thì cô rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Lúc Lạc Nhất Y nhảy xuống, váy trên người cô khẽ tung bay tựa như một bông hoa hồng nở rộ mang theo hương thơm quyến rũ nhào vào trong ngực Trọng Trạch, vóc dáng Trọng Trạch cao lớn, Lạc Nhất Y nằm trong lòng ngực anh mà chân không chạm được tới đất.
Từ khi còn ngồi trên cây, dây giày cô đã bị tuột, lúc nhảy xuống giày cũng rơi theo, Trọng Trạch vừa định buông cô ra thì cô lại co chân lên: “Giày, giày tôi rơi mất rồi.”
Trọng Trạch nhìn xuống, đúng là giày thêu của cô đã rơi sang một bên, chân trái của cô để trần.
Trọng Trạch bất đắc dĩ, đành phải ôm đến chỗ ghế đá rồi mới quay lại nhặt giày.
Lạc Nhất Y co chân đợi Trọng Trạch nhặt giày mang về, đương lúc lấy lại giày để xỏ thì Trọng Trạch lại ngồi xổm xuống, trông anh có vẻ như muốn xỏ giày giúp cô.
Đường nét trên mặt Trọng Trạch rất đẹp, mặc dù huấn luyện trong quân đội không thể dưỡng da nên da hơi xấu, song dù xấu đến đâu thì vẫn đẹp mắt, nhìn từ góc độ của Lạc Nhất Y có thể trông thấy hàng mi cong và sống mũi cao thẳng của anh, cô không khỏi nín thở, quên đi lời từ chối hành động xỏ giày cho cô của Trọng Trạch.
Chân con gái nhỏ hơn chân con trai rất nhiều, một bàn tay của Trọng Trạch cũng đủ nắm trọn cả chân cô, có lẽ do căng thẳng mà ngón chân cô cứ bất an cuộn tròn, thoạt trông…… Có vẻ đáng yêu.
Trọng Trạch cầm chân cô khá lâu mà chẳng chịu xỏ giày vào cho cô, Lạc Nhất Y càng xấu hổ, ấy vậy mà cô không thể thu chân về, chỉ đành gợi chuyện để bầu không khí đỡ ngượng ngùng.
“Chân của tôi……” Cô dừng lại, khéo léo tìm từ biểu đạt: “Không hôi ư?”
Trọng Trạch không nhịn được bật cười thành tiếng, ngước mắt nhìn cô: “Chân cô rất đẹp, còn hôi hay không thì tôi không biết.”
Nghe anh nói vậy, Lạc Nhất Y có thêm can đảm rút chân ra khỏi tay Trọng Trạch, giả vờ giơ chân ra cho anh ngửi: “Nếu không anh ngửi đi, xem có hôi hay không?”
Trọng Trạch đâu dễ dàng chịu thua, anh giơ tay bắt lấy mắt cá chân của cô.
Mọi khi mặc Hán phục, vì đồ trang sức quá nặng nên Lạc Nhất Y chẳng thể cúi người, phần lớn cô sẽ nhờ người khác xỏ giày giúp, cô cũng hay đùa vui kiểu đó, lần này quen thói nên không nhận ra hành động đùa giỡn bạn bè dùng với Trọng Trạch lại mập mờ đến nhường nào.
Ở một diễn biến khác, sau khi vất vả xách thang trở về thì nhiếp ảnh gia chợt trông thấy cảnh Lạc Nhất Y đang “Tán tỉnh” người khác, trái tim cô ấy tan nát, nhưng do bệnh nghề nghiệp, nhìn thấy cảnh thiếu nữ mặc Hán phục và chàng trai mặc áo phông quần jean thật xứng đôi biết bao, cô ấy không kìm được lôi máy ảnh ra chụp vài tấm.
Tiếng nháy ảnh cắt ngang phút giây đùa giỡn của họ, Lạc Nhất Y chị gái nhiếp ảnh quay lại thì giơ tay chào hỏi, nhân lúc này Trọng Trạch xỏ giày vào cho cô, còn cẩn thận buộc chặt dây giày giúp cô.
Lạc Nhất Y không mấy để ý, cô đứng dậy chạy về phía nhiếp ảnh gia, oán giận vài câu rằng lúc ngồi trên cây bị người đi ngang qua nhìn thấy thật mất mặt, đến khi nhớ ra còn Trọng Trạch thì anh đã đi mất rồi.
Sau khi sự kiện Hán phục ngày Thất Tịch chấm dứt, Lạc Nhất Y trở về cửa hàng Hán phục của mình, chị gái nhiếp ảnh chỉnh sửa xong chỗ ảnh đã chụp thì gửi cho cô, trong đó có một tấm chụp cảnh Trọng Trạch ngồi xổm xỏ giày giúp cô, Lạc Nhất Y do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định xin Trọng Thấm phương thức liên hệ với Trọng Trạch để gửi ảnh.
Vì cô tham gia sự kiện nên có nhiều nhiếp ảnh gia hỗ trợ chụp ảnh, sau khi ảnh gửi cho cô, cô chỉ cần xem ai là người trong những bức ảnh đó rồi gửi lại một bản cho họ, vậy nên việc gửi ảnh cho Trọng Trạch cũng là một thói quen.
Thế nhưng sau khi cô gửi ảnh đi, Trọng Trạch không hề đáp lại một câu, chẳng biết anh đã nhận được ảnh chưa.
Tự dưng Lạc Nhất Y cảm thấy mất mát, cũng bởi không biết cảm xúc mất mát đó từ đâu mà đến nên trong cái mất mát lại nảy sinh bực bội.
Trọng Thấm vô cùng u mê Hán phục, ngoài những lúc nghĩ đến việc bắt cóc Lạc Nhất Y về nhà làm chị dâu rồi chiếm lấy cửa hàng của cô thì chỉ cần có tiền, cô bé sẽ chạy đến chỗ cô.
Thân thiết rồi cô thường giảm giá sâu cho Trọng Thấm, đôi khi cô còn tặng thêm chút đồ trang sức gì đó cho cô bé.
Không lâu sau khi trở về từ sự kiện Thất Tịch ở Tây An, cửa hàng lại nhập thêm một số mẫu mã mới, fan não tàn Hán phục Trọng Thấm biết được nhõng nhẽo đòi xem, buổi tối cô bé không đi được nên gạ Lạc Nhất Y gọi video thử váy mới cho cô bé.
Lạc Nhất Y vốn cũng định thử váy nên không thấy phiền hà gì, cô gọi video sang, mỗi lần cô thay một bộ, Trọng Thấm lại phấn khích hò hét gọi cô là cô tiên.
Mãi cho đến khi Lạc Nhất Y thay xong bộ cuối cùng, tự dưng cô không nghe thấy tiếng của Trọng Thấm nữa, trong điện thoại cũng không thấy bóng dáng Trọng Thấm đâu.
“Thấm Thấm?” Lạc Nhất Y gọi một tiếng.
Cuối cùng đầu bên kia cũng có tiếng động, chẳng qua người xem không phải Trọng Thấm mà là Trọng Trạch.
Trông Trọng Trạch có vẻ như mới tắm rửa xong, anh mặc áo phông quần dài, trên mái tóc ướt đẫm vướt một cái khăn lông, anh cầm khăn xoa tóc, trả lời: “Thành tích thi lần này của Thấm Thấm tụt đi nhiều nên con bé bị gọi ra ngoài nghe dạy dỗ rồi.”
Lạc Nhất Y à một tiếng, cô cầm điện thoại, nhất thời không biết nên cúp máy hay tiếp tục gọi video.
Trong lúc cô còn đang do dự, Trọng Trạch đã kịp đánh giá bộ quần áo trên người cô qua màn hình điện thoại: “Bộ này của cô đẹp lắm.”
Lạc Nhất Y mỉm cười thẹn thùng.
“Hôm bữa cô gửi ảnh cho tôi, tôi đã nhận được rồi.” Trọng Trạch lại nói: “Ảnh chụp cũng rất đẹp.”
Lạc Nhất Y khựng lại, hoài nghi tại sao anh nhận được ảnh rồi mà không báo cô một tiếng.
Ngoài việc tự bỏ tiền túi ra mua Hán phục thì Trọng Thấm còn được gia đình tài trợ, tủ quần áo của con bé chật đến mức không nhét được nữa nên treo bừa bãi xung quanh, Trọng Trạch đã quen sống trong quân đội, không thể nhìn được căn phòng bừa bộn như vậy, sau khi lau tóc, anh choàng khăn lên cổ, bắt tay vào sắp xếp lại tủ quần áo cho cô bé.
Lạc Nhất Y cứ thế cầm điện thoại, nhìn anh lau tóc rồi lại nhìn anh sắp xếp tủ quần áo.
“Thật ra tôi cũng không hiểu lắm những sở thích này của các cô.” Trọng Trạch vừa thu dọn vừa nói: “Mặc dù những bộ trang phục này rất đẹp nhưng khá bất tiện, chẳng hiểu sao Thấm Thấm lại mua nhiều đến thế.”
Lạc Nhất Y bĩu môi, hơi mất vui.
Tuy nhiên, Trọng Trạch gấp gọn quần áo xong thì quay đầu lại, nhìn Lạc Nhất Y trong điện thoại, nghiêm túc nói: “Tuy không hiểu nhưng tôi cảm thấy điều gì cô thích đều đúng hết.”
Tim Lạc Nhất Y dường như bị thứ gì đó va vào thật mạnh.
Người ngoài tranh luận khá gay gắt về Hán phục, cô đã từng nghe được ý kiến tán thành, cũng từng nghe được lời phản đối, chỉ chưa từng có ai nói với cô rằng: “Điều gì cô thích đều đúng hết.”
Những lời này có sự ảnh hưởng rất lớn với cô, Lạc Nhất Y thừ người ra một lúc mới lấy lại được tinh thần, tự dưng cô không biết nói gì, lấu sau mới thốt ra một câu: “Trọng Trạch, tôi bỗng nhiên cảm thấy anh là một người tốt.”
Đôi tay đang sắp quần áo của Trọng Trạch khựng lại, anh đặt đồ xuống rồi quay lại nhìn cô, chẳng biết nên khóc hay nên cười: “Thế hóa ra từ trước đến giờ đồng chí Lạc Nhất Y luôn cảm thấy anh lính được quốc gia công nhận như tôi là người xấu ư?”
Lạc Nhất Y cười hì hì, nói mà không dùng não, buột miệng thốt ra: “Ý của tôi là anh rất tốt, đó là kiểu tốt mà tôi có thể thích anh.”
Lạc Nhất Y vừa dứt lời đã thấy hối hận, lá gan của cô đúng là càng ngày càng lớn, ngay cả người của Tổ quốc cũng dám nhớ thương.
Bề ngoài Trọng Trạch không có gì thay đổi, nhưng những ngón tay trên ghế vô thức gõ nhịp.
Anh suy nghĩ, đang định đáp lại gì đó thì Trọng Thấm đẩy cửa bước vào.
Trọng Trạch nhún vai, trước khi rời đi còn để lại cho Lạc Nhất Y một cái nhìn đầy ẩn ý.
Sau đó, Lạc Nhất Y thu dọn quần áo của mình, đến khi sờ tới điện thoại thì thấy Trọng Trạch đã gửi cho cô một câu qua WeChat.
“Tôi vẫn đang độc thân, em có thể thoải mái thích.”
Lạc Nhất Y và Trọng Trạch bắt đầu liên lạc qua WeChat, bắt đầu từ ngày hôm đó tới hơn một tháng cũng không gián đoạn.
Trong lòng bọn họ hiểu vì sao đối phương lại tiên tục trò chuyện với mình như thế, dù yên lặng song không ngừng nỗ lực hướng về đối phương.
Trọng Trạch thường xuyên phải chấp hành nhiệm vụ, cũng may công việc của anh không cần đóng giữ biên quan, thỉnh thoảng có thể về nhà một chuyến, tuy nhiên nhiệm vụ của bộ đội khó tránh khỏi gặp nguy hiểm.
Trọng Trạch bị thương vừa khéo rơi vào kỳ nghỉ quốc khánh.
Buổi tối hôm trước anh gọi cho cô, sau khi chúc ngủ ngon, anh phải đi chấp hành nhiệm vụ, trong lúc cô đang yên bình đi vào giấc ngủ, Trọng Trạch lại trải qua ranh giới sự sống cái chết cận kề.
Bấy giờ Lạc Nhất Y mới thấm thía câu nói: Đâu có cái gì gọi là hòa bình tuyệt đối, chẳng qua là có người thay bạn gách vác trọng trách mà thôi.
Lúc ấy cô còn đang chọn quần áo cho khách trong cửa hàng, trên người mặc một bộ váy cưới cổ đại đẹp nhưng rườm rà, khi nhận được điện thoại của Trọng Thấm, cô hoảng sợ, vội vội vàng vàng bàn giao công việc trong cửa hàng cho chị họ rồi lao ra ngoài.
Khi cô mặc nguyên bộ Hán phục chạy vào bệnh viện, mọi người xung quanh sôi nổi kinh ngạc: Ồ, đó là công chúa triều đại nào đào hôn đến đây thế này.
Lạc Nhất Y chẳng kịp thở đã vội vàng đi tìm phòng bệnh theo lời Trọng Thấm.
Trong điện thoại, Trọng Thấm vừa nói vừa khóc nức nở khiến cô có cảm giác chỉ cần mình chậm thêm một chút nữa thì sẽ không thể gặp Trọng Trạch lần cuối, do đó cô mới hoảng loạn chạy đi như vậy, thế nhưng đến khi cô xông vào phòng bệnh kia lại thấy Trọng Trạch đang tựa vào giường bệnh xem TV, tuy trên mặt có vết thương, cánh tay và cẳng chân đều phải băng bó, song tâm trạng trông có vẻ khá tốt. Thật sự chẳng giống người cần cô phải gấp gắp chạy tới để gặp lần cuối gì cả.
Anh thấy Lạc Nhất Y vội vã lao vào như thế thì cũng thoáng kinh ngạc, vì sợ cô lo lắng nên anh mới không nói cho cô biết chuyện mình bị thương, nghĩ kỹ lại, chắc chắn là do cô nhóc Trọng Thấm kia làm rồi.
Lạc Nhất Y thấy Trọng Trạch không sao, chẳng nói chẳng rằng, chỉ chậm rãi đến bên mép giường quan sát anh một lượt, cuối cùng không nhịn được lả người đi.
Trọng Trạch hoảng sợ, vội vàng giữ chặt cánh tay của cô, vết thương trên người đau đến mấy cũng chẳng bận tâm mà chỉ muốn đỡ cô dậy.
“Em không sao.” Lạc Nhất Y xua tay, lồng ngực căng cứng không thở nổi, sau khi nghỉ một lúc mới nói tiếp: “Anh không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Ban nãy cô chạy quá nhanh nên không kịp thở, sau khi nhìn thấy Trọng Trạch không có vấn đề gì, sợi dây kéo căng trong lòng rốt cuộc được buông lỏng, bấy giờ tuyến lệ được cớ hoạt động, giọng nói của cô cũng run nhè nhẹ.
Chẳng ai biết được vừa rồi cô đã sợ hãi đến nhường nào.
Trọng Trạch kéo cô dậy, để cô ngồi bên mép giường, tuy nhiên Lạc Nhất Y đâu còn sức để ngồi thẳng, cả người cô đổ sang một bên như không có xương, Trọng Trạch đành phải ôm cô vào trong lòng ngực.
Rất lâu sau đó Lạc Nhất Y mới bình tĩnh lại, có điều cô vẫn ăn vạ trong lòng Trọng Trạch, giận dỗi nói: “Tại sao tối qua anh không báo cho em biết là anh phải đi chấp hành nhiệm vụ hả, anh không biết vừa rồi em đã phải dốc hết sức chạy tới như thế nào đâu.”
Dĩ nhiên Trọng Trạch biết Trọng Thấm mưu ma chước quỷ ra sao, thầm nhủ sau khi xuất viện sẽ xử lý cho cô bé chừa mới thôi.
Trọng Trạch duỗi tay chỉnh lại tay áo cho Lạc Nhất Y, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng để cô dễ thở, giọng nói rất đỗi dịu dàng: “Thật ra lúc đi chấp hành nhiệm vụ anh đã mang theo một niềm tin rằng nhất định sẽ sống sót trở về gặp em, chỉ có điều không phải là gặp em lần cuối cùng mà là được gặp em mỗi ngày.”
Kể từ khi vào trường quân đội, Trọng Trạch sống trong đó nhiều đến mức làm bố mẹ anh phải nói rằng chỉ sợ một ngày nào đó anh sẽ dẫn bạn trai về nhà.
Đồng đội của anh đều có bạn gái, chỉ mình anh là chưa thấy gì, anh cứ tưởng do bản thân mình không hứng thú với việc yêu đương, mãi cho đến khi gặp được Lạc Nhất Y anh mới biết được là do anh không hứng thú với người con gái khác thôi.
Lạc Nhất Y tựa như một con mèo nhỏ vươn móng vuốt cào vào lòng anh, cào đến khi tim anh ngứa ngáy, thật sự muốn bắt con mèo này ra, sau đó ôm thật chặt.
Dĩ nhiên anh cũng biết Lạc Nhất Y có cảm tình với mình, chẳng qua không rõ thứ cảm tình đó được bao nhiêu, thế nên anh vẫn luôn chịu đựng chưa nói vội.
Người ta nói, ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, con người ta thường nghĩ đến thứ quan trọng nhất đời mình, hôm qua sau khi vật lộn với kẻ bắt cóc, cả người đầy thương tích nằm liệt trên bãi cỏ, trong đầu anh tràn ngập bóng dáng của Lạc Nhất Y.
Vết thương trên người càng đau, anh lại càng nhớ đến cô.
Vì thế lần này trở về, anh định đợi vết thương lành rồi sẽ xuất viện đi tìm Lạc Nhất Y, hỏi cô rằng có bằng lòng ở bên anh hay không, ai ngờ bà mối Trọng Thấm đã ra tay đẩy Lạc Nhất Y đến đây trước, nhưng khi nhìn thấy Lạc Nhất Y căng thẳng như vậy, trong lòng anh lại quặn đau.
Anh đỡ lấy bả vai cô rồi nói: “Đồng chí Lạc Nhất Y thân mến, anh đang thiếu một cô bạn gái, không biết em có đồng ý đảm nhiệm chức vụ này không, tiền lương đãi ngộ ra sao đều có thể bàn bạc.”
Ai lại đi tỏ tình thế này chứ.
Lạc Nhất Y tức cười, đứng dậy vênh váo nhìn anh: “Em chờ những lời này của anh đã lâu rồi, nếu em không muốn làm bạn gái anh thì cần gì trò chuyện, chúc anh ngủ ngon mỗi ngày chứ.”
Lạc Nhất Y trong Hán phục và Trọng Trạch trong quân trang đã chính thức bên nhau theo cách này, Trọng Thấm cũng mãn nguyện vì bắt cóc được bà chủ cửa hàng Hán phục về nhà làm chị dâu, còn chàng bộ đội cung Sư Tử Trọng Trạch thành Cẩm Y Vệ của riêng tiểu thư Hán phục Lạc Nhất Y.
Sau này, Lạc Nhất Y và Trọng Trạch kết hôn, hai người trên ảnh cưới một mặc Hán phục một mặc quân trang, Lạc Nhất Y còn dõng dạc tuyên bố ý nghĩa rất to lớn của bức ảnh này.
Em mặc Hán phục kế thừa văn hóa, anh mặc quân trang bảo vệ quốc gia.
Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Hết
Chú thích:
() Kiểu tóc Song Bình kế: