Thiệu Quần đi theo phía sau Lý Trình Tú, cuối cùng bước nhanh hơn ôm chặt lấy anh: "Sao không chạy nữa?"
Lý Trình Tú thở dốc ra vẻ không khỏe: "Thể lực em trâu như vậy, ai chạy trốn cho nổi chứ?"
"Em kêu anh luyện tập anh không chịu, sau này sáng sớm ra ngoài chạy bộ cùng em.
"
Thiệu Quần nói xong vòng đến trước mặt Lý Trình Tú nửa quỳ xuống, Lý Trình Tú bất ngờ lùi về sau mấy bước: "Em làm gì vậy?"
"Trèo lên, em cõng anh.
"
"Anh không cần em cõng, anh không mệt.
"
"Nhưng em muốn cõng anh, hồi trong nước anh ngại không chịu, hiện tại sang nước ngoài anh thỏa mãn em nguyện vọng này được không?"
Lý Trình Tú lấp ló nhìn bốn phía, hiện tại đã hơn bảy tám giờ sáng trên đường bắt đầu đông người qua lại.
"Anh không chịu leo lên, em sẽ bỏ anh ở đây để anh tự mình về lại khách sạn.
"
Lý Trình Tú trừng hắn, người gì mà chẳng chịu nói lý gì hết!
"Anh hơn ba mươi rồi, không phải đứa nhỏ ba tuổi.
"
Dưới bóng cây, Thiệu Quần không thèm để ý đến anh nữa, hắn dứt khoát cầm lấy tay anh vòng qua vai chính mình, sau đó dùng tay nâng đầu gối anh cõng người lên.
"Vất vả mới có chuyến đi chơi, ranh con kia không ở đây, em chỉ muốn cõng anh cũng không được sao?"
"Trên đường có người.
" Lý Trình Tú nằm nhoài trên lưng cứ co quắp cả người lại tránh ánh mắt của người đi đường.
"Sợ cái gì, bọn họ không quen biết anh với em, mà họ cũng không hiểu anh nói gì.
"
"Em làm gì mà cứ một hai nhất định cõng anh vậy?"
Thiệu Quần dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn vào mắt Lý Trình Tú nói: "Muốn anh ỷ lại vào em một chút.
"
Thực ra, Thiệu Quần không có cảm giác an toàn, Lý Trình Tú mấy năm qua vẫn luôn đối xử tốt với hắn, nhưng anh một mực không chịu ỷ lại vào hắn, bản thân hắn mang trong mình chủ nghĩa một đại nam nhân không làm được gì thường xuyên cảm thấy mất mát, thực ra hắn không cần Lý Trình Tú vì hắn làm ra gì cả, hắn chỉ cần khi Lý Trình Tú gặp chuyện thì lập tức gọi điện thoại cho hắn, chỉ bấy nhiêu đó cũng khiến Thiệu Quần thỏa mãn.
Thiệu Quần cõng anh, càng nghĩ càng giận Lý Trình Tú vì cớ gì lại bướng bỉnh đến như vậy, bên ngoài chịu thiệt gì cũng không chịu nói, còn có thể bình tĩnh xem như không có gì nấu cơm cho hắn, nói là sống chung, nhưng dường như khi Lý Trình cần hỗ trợ luôn không chịu nghĩ đến sự hiện diện của hắn, cho nên hắn muốn gây chuyện cõng anh để tìm kiếm chút cảm giác được ỷ lại.
Lý Trình Tú ngẫm lại ý tứ trong lời nói của Thiệu Quần: "Anh cũng đâu có không ỷ lại vào em, vậy hiểu biết của chúng ta phương diện này không giống nhau rồi.
"
Ánh mặt trời chiếu vào từng bậc thang rọi lên hình bóng cả hai chồng vào nhau, Thiệu Quần cõng Lý Trình Tú dọc theo bóng râm chầm chậm thả bước: "Khi nào anh mới ỷ lại vào em? Có chuyện không gọi cho em, mua nhà cũng không nói, chị em đánh anh anh cũng không nói, có lần nào anh chịu oan ức mà trở về nói với em không?"
Lý Trình Tú ôm bả vai Thiệu Quần nhìn chằm chằm mũi giày đối phương, chớp chớp đôi mi:"Thiệu Quần, từ nhỏ em đã có một cuộc sống tốt, người khác sẽ không nói gì em, cũng không dám nói em, đặc biệt là ba và chị em, anh thật sự muốn chung sống với em, vì lẽ đó anh mới quan tâm hai người nghĩ gì, em không cản trở anh đi công ty khác làm chính là sự ỷ lại lớn nhất mà em dành cho anh rồi.
"
Thiệu Quần hơi bất ngờ, nghe thấy anh như vậy khó chịu không thôi, ngay cả chút nước mắt cũng suýt trào ra, đột nhiên đến vế cuối cùng thì nước mắt nhanh chóng ép xuống, Thiệu Quần thả Lý Trình Tú xuống.
Hiện tại đang đi xuống dốc, Lý Trình Tú đứng cao hơn hắn một bậc thang, tính ra cao hơn hắn mười cm.
Thiệu Quần tức giận, ngửa mặt lên rống: "Lý Trình Tú! Sao anh nói như em là chướng ngại vật trên đường thành công của anh vậy!!! Em là loại người không hiểu chuyện như thế sao?!"
Trong lòng Thiệu đại công tử rất là giận, bước nhanh trở về lại khách sạn không thèm dịu dàng thắm thiết với ai kia nữa: "Tự anh tìm đường về di!"
Lý Trình Tú trong lòng lo lắng, ý của anh đâu phải như thế! Anh xách túi bánh trứng đuổi theo: "Em đừng giận, ý anh không phải vậy.
"
"Vậy anh có ý gì!"
Lúc đi xuống bậc thang, Thiệu Quần bất ngờ dừng xoay người lại khiến Lý Trình Tú không tránh kịp suýt nữa va vào lòng đối phương.
Anh nhìn gương mặt tuấn tú của Thiệu Quần, bên nhau bao nhiêu lâu thì con người trẻ con này vẫn luôn dễ dụ như vậy.
Lý Trình Tú giơ túi bánh được gói kỹ càng: "Cho em, em đừng giận anh nữa.
"
"Đồ thừa mà còn cho em.
"
Lý Trình Tú mím môi, lui về sau một tí, anh cao m, đứng trên bậc thang tầm cm, hiện tại anh đứng trên hắn một bậc thành ra chiều cao tương đương nhau, Trình Tú khẽ nghiêng người hôn hắn; "Như vậy được chưa?"
Thiệu Quần nghiêm mặt, "Vậy còn đươc.
"
Tháng ngày trôi qua vốn dĩ bình đạm như vậy đó.
.