Hai người tản bộ đến tám giờ mới về khách sạn, mùa hè nhiệt độ cao, cho nên cả hai chỉ mới hoạt động chút vào buổi sáng đã bị mồ hôi thấm ướt hết quần áo, dự định về lại khách sạn tắm rửa lại.
Thiệu Quần bắt đầu đòi muốn tắm cùng anh.
"Em tắm đi, anh đi ra ngoài phòng tắm cũng được." Lý Trình Tú bám lấy khung cửa, thế nhưng Thiệu Quần cứ một mực gỡ tay anh ra khỏi đó: "Chạy sao, để em xem anh chạy thế nào, từ trước đến giờ cũng đâu phải chưa từng tắm chung."
"Vậy không cho phép em làm bậy."
"Thế nào mới là làm bậy?"
Lý Trình Tú luôn cảm thấy nếu như bàn về không biết xấu hổ, Thiệu Quần nhất định có thể đường đường chính chính ẵm giải nhất về nhà.
Mỗi lần anh cùng hắn hồ đồ làm đến mệt nhừ, anh đều nghĩ tìm người yêu đừng tìm người nhỏ tuổi, tuổi còn nhỏ thế lực quá sung sức, đánh cũng đánh không lại, đẩy cũng không đẩy được, mấu chốt là đối phương còn cực kỳ đẹp, lúc gọi bảo bối như đang làm nũng, những lúc thân mật như vậy sao từ chối được, chỉ nhìn gương mặt ấy đã từ bỏ...
Tay Lý Trình Tú bám đến đau bèn lầm bầm oán giận: "Sao em lại xấu xa vậy chứ?"
"Anh xoay qua chỗ khác tựa sát lên cửa kính đi."
"Không được, lát nữa anh phải tới giáo đường."
"Em biết, em sẽ không đi vào."
Trong phòng tắm tràn ngập sương mờ, trên cửa kính bị hơi nước bám kia lộ ra một dấu tay mơ hồ, trong tiếng nước chảy ào ào dường như còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc ám muội.
Cả hai tắm gần nửa tiếng mới chịu ra, tinh thần cực kỳ thoải mái, song cả người Lý Trình Tú đỏ như tôm luộc.
Thiệu Quần không biết xấu hổ hỏi: "Sấy tóc không?"
Lý Trình Tú nhớ tới vừa nãy ngồi xổm xuống làm chuyện kia cho đối phương, gò má đỏ bừng bừng lên như bị thiêu cháy, từ thẹn thùng thành giận: "Em có thấy vô vị không hả!"
Đúng là thật sự đáng ghét mà.
Giáo đường mở cửa vào lúc tám giờ rưỡi, bọn họ chín giờ đến nơi, hiện tại đông đúc khách du lịch, hơn nữa cũng có khá nhiều người Trung Quốc.
Lý Trình tú nghe thấy giọng nói cùng ngôn ngữ của đất nước mình thoáng chốc có hơi căng thẳng, bèn cố tình đi xa Thiệu Quần một tí.
Về phía Thiệu Quần, hắn chẳng quan tâm gì sất, Lý Trình Tú vốn thường hay rụt rè e ngại chốn đông người, hiện tại cho dù vẫn còn nhưng cũng đã tiến bộ hơn nhiều, trước đây anh mà ở bên ngoài luôn ra vẻ như hận không thể cách xa hắn mười mét làm bộ không quen không biết.
Ngay tại lối vào đặt bảng chú thích, Lý Trình cúi đầu nghiên cứu dịch đống chữ này thành tiếng Trung ra làm sao.
Thiệu Quần tiến sát lại chỗ anh: "Tiên sinh, cần giúp đỡ sao? Hướng dẫn viên du lịch, một trăm một ngày?"
"? Nhân dân tệ hay là đồng Euro vậy?"
"Thấy anh xinh đẹp, thôi cho anh ghi giấy nợ cũng được."
Lý Trình Tú lườm hắn một cái: "Trước đây em đã tới đây chưa?"
"Có tới vài lần."
Trong lòng anh có chút chua xót, thật ra anh muốn hỏi hắn trước đây đến đây cùng ai, thế nhưng ngẫm lại không cần thiết, cần gì phải khiến mình khó chịu.
Chuyện Thiệu Quần phong lưu vốn là chuyện trước đây, hiện tại lấy ra hỏi chỉ làm tổn thương cả hai, hơn nữa anh cũng không am hiểu tra hỏi mấy chuyện này, chẳng qua cảm thấy sống chung với mọi người nhà họ Thiệu dần dần có chút tính cách của họ, chiếm hữu không chịu nói lý...
Trước đây anh rõ ràng không phải như thế.
"Anh sao vậy?"
"Không sao, em dẫn đường cho anh đi, nhưng anh không trả tiền em đâu."
Mỗi một nơi anh dừng chân, Thiệu Quần đều ân cần nói ra những lịch sử liên quan đến, nào là tôn giáo, lịch sử, kiến trúc, thiết kế, pho tượng, tranh vẽ...
.....
Trên cửa sổ khảm nạm kính màu, ánh sáng chiếu xuyên qua rọi lên bức họa chúa Jesus lớn phía giữa.
Anh chìm đắm trong từng câu chữ của Thiệu Quần, cảm thấy những tang thương người phải chịu để có được vàng son lọng lẫy như vậy.
Lý Trình Tú si mê vẻ đẹp trang nghiêng nơi giáo đường, đồng thời chìm chất giọng mị hoặc, dáng vẻ tinh anh kiến thức sâu rộng này của Thiệu Quần.
Bên trong giáo đường yên lặng, mọi thứ đều như làm nền.
Trong khoảnh khắc ấy, Lý Trình Tú chợt nhớ tới dáng vẻ khi Thiệu Quần đọc thơ bằng tiếng anh, nhớ tới bộ dáng hắn tựa ở cửa xe đón con trai tan học, nhớ tới lúc hắn đến cục cảnh sát đón mình, nhớ tới tất cả những lúc hắn mang đến cảm giác an toàn cùng mị lực của một người đàn ông....
Bình thường khi ở nhà, Thiệu Quần đều làm ra mấy chuyện ghen tuông ầm ĩ, những lúc ấu trĩ nhiều hơn hẳn nghiêm túc, khiến cho Lý Trình Tú chỉ có thể ở những thời khắc trang trọng này mới có thể liên tưởng được mị lực của đối phương.
"Thiệu Quần.".
Tiên Hiệp Hay
"Làm sao vậy?"
Hai người còn chưa dứt lời, đột nhiên có một cô nàng xinh đẹp tiến đến: "I wanted to say I enjoyed your voice.
So would you wanna go out with me sometime?"
(Em cảm thấy chất giọng anh rất hay.
Liệu anh có muốn đi chơi với em không?")
Thiệu Quần thầm nghĩ, nếu như lần này Lý Trình Tú trực tiếp mặc kệ, thì buổi tối về đến khách sạn hắn chắc chắn sẽ không để yên.
Đầu óc Lý Trình Tú ong lên, anh tiến lên một bước theo bản năng chặn giữa hai người, chờ đến khi hành động xong lại bắt đầu luống cuống tay chân: "He is my friend." (Anh ấy là bạn của tôi.)
Cô gái cau mày nhún vai hơi khó hiểu: "So?" (Vậy thì sao?)
Lý Trình Tú muốn bổ sung thêm từ "boyfriend", thế nhưng khi lên đến miệng thì không thể nào bật thành lời, nói thì không phải, mà không nói cũng không được, cô gái này thấp hơn anh một cái đầu, anh cảm thấy nếu làm vậy mình như đang bắt nạt một cô bé, trong lúc định đi bị Thiệu Quần kéo lại.
Thiệu Quần lấy bàn tay đeo chiếc nhẫn cưới đút trong túi áo khoác ra chồng lên tay Lý Trình Tú mỉm cười: "Were a couple." (Chúng tôi là một đôi).
Cô nàng lúc này mới hiểu vô cùng hào phóng chúc phúc, sau đó cũng nhanh chóng bỏ đi, Thiệu Quần kéo tay Lý Trình Tú tới nơi vắng người, đợi đến khi ra phía sau cây cột to lớn mới buông ra: "Vừa nãy anh định bỏ chạy nữa? Em bị người ta tán tỉnh anh cũng không quan tâm?"
"Anh quan tâm." Lý Trình Tú chột dạ cúi đầu dòm chân mình: "Không phải anh đã nói hai ta là bạn sao..."
"Em với anh là bạn?!"
Lý Trình Tú chỉ vào tượng chúa Jesus bên cạnh: "Em nhỏ giọng chút, chúa đang nhìn kìa."
Thiệu Quần bị anh chọc tức đến bật cười: "Vậy anh nói xem chúa xem chúng ta là quan hệ gì?"
Lý Trình Tú không hiểu nói mấy câu tình từ cho lắm: "Chính là kiểu sống với nhau..."
"Sống sao?"
Lúc Lý Trình Tú ngại thì lỗ tai đều đỏ lên đầu tiên, Thiệu Quần lúc đó sẽ thích ép anh nói mấy câu hạ lưu dần dần thành thói quen.
Lý Trình Tú đứng dưới tượng chúa Jesus nhìn Thiệu Quần: "Chính là cuộc sống cho dù sinh lão bệnh tử cũng sẽ không rời xa nhau, được chưa?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng cong lên, Thiệu Quần ôm anh vào lòng, miệng khẽ thầm thì bên tai: "Này là tự anh nói đó, nếu như anh dám chạy sẽ bị thần phật trừng trị."
Lý Trình Tú giơ tay vòng lấy eo Thiệu Quần, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời: "Anh sẽ không chạy, anh còn muốn mua cà vạt đắt tiền cho em chơi kéo co mà.".