-Vào thôi_Gia Phong mua vé sau đó kéo tay Thiên My đi
-Ừ_Nó nhẹ nhàng đi theo hắn cố tỏ ra bình thản.
Trong căn nhà ma.
Nó với hắn ngồi vào hai ghế gần kế nhau.
Nó gỡ tay hắn ra để tránh hắn biết nó run làm hắn có chút hụt hẫng nhưng cũng vui vẻ khi nghĩ tới lúc nó sợ hãi mà chủ động với hắn.
Rè...rè...
Tàu điện bắt đầy chạy đi.
Tim Thiên My như muốn chạy ra ngoài. Nó rất sợ a. Nhìn đi, xung quanh toàn máu me, hình nộm. Làm sao nó không sợ cho đước chứ. Nó cũng là con gái mà.
-Em sợ à_Gia Phong xoay qua nhìn nó khẽ cười
-Không_Nó trả lời dứa khoát giọng run run.
-Xem kìa giọng em run hết rồi, nắm tay anh đi cho đở sợ_Hắn nhếch môi cười gian.
Thiên My im lặng không trả lời. Nó nhìn nụ cười của Gia Phong là biết chắc hắn đang giở trò rồi.
Bất ngờ.....
Một cái đầu hình nộm đầy máu me vô cùng đáng sợ. Phóng xuống ngay trước mặt Thiên My. Nó sợ quá.
-ÁÁÁÁÁÁ_Tay nó cầm chắc ghế. Dù thế nào cũng không cần đến hắn.
Gia Phong lo lắng nhìn Thiên My. Nếu biết nó sợ như thế này thì hắn đã không gài nó vào rồi.
-Em có sao không_Hắn lo lắng hỏi.
-Không sao_Mồ hôi nó chảy ướt đẫm cả mới tóc mai.
Gia Phong thấy thế, lấy khăn giấy lau trán cho Thiên My. Nó khẽ cau mày giựt lấy chiếc khăn tự lau ình làm hắn buồn bã rút bàn tay lại.
Sau một hồi chịu đựng trong cái trò chơi mạo hiểm đó. Mặt Thiên My xanh như tàu lá chuối bước ra ngoài.
Gia Phong thì lo lắng, buồn bực và tức giận vì không đạt được mục đích.
-Em cần thuốc không, anh xin lỗi đã kêu em vào đó_Gia Phong nhíu mày nói.
-Không sao, Châu với Huy đâu_Nó không bận tâm hỏi hắn.
-Anh không biết_Đưa mắt nhìn xung quanh Gia Phong cười tươi. Hai người này cũng thông minh lắm. Còn để cho hắn và nó có không gian riêng nữa chứ.
-..._Thiên My nhíu mày, nhăn mặt, chắc lại do hắn gây ra. Hừ, mặc kệ, nó không quan tâm. Chân bắt đầu nhấc lên, bước đi.
-Pi, em đi đâu vậy_Gia Phong đi ngang Thiên My khẽ hỏi. Hắn muốn luôn luôn đi theo cùng nó.
-Tôi với anh không thân thiết quá, đừng gọi tên tôi thân mật như vậy_Nó liếc đôi mắt sắc lạnh như băng nhìn hắn, nhàn nhạt mà mở miệng.
Gia Phong nghe Thiên My nói, chỉ "Ừ" nhẹ một tiếng. Nhưng vẫn đi sau lưng nó. Lấy điện thoại chụp từng bước chân nó đi. Cô hầu ngày nào bên cạnh hắn bây giờ lại trở nên xa lạ quá. Kể cả tên thân mật của nó, nó cũng không cho hắn gọi. Người con trai làm cho người con gái mình yêu ghét bỏ. Liệu có ai đau khổ như hắn không??
Gia Phong biết, Thiên My còn đau khổ gấp trăm lần hắn. Những vết thương từ thể xác đến tinh thần đều do hắn gây ra trên con người nó. Nhớ lại lúc nó bị hãm hại...Gia Phong giật mình...đúng...cánh tay...
-AA anh làm gì vậy_Đang suy nghĩ nên mua gì gửi qua Mỹ đột nhiên bị kéo giật ngược, Thiên My đau hét lên.
-Tại sao em luôn mang găng tay ngắn_??_Gia Phong nhíu mày hỏi.
-Thích_Thiên My hé mở đôi môi, lạnh nhạt trả lời. Rõ ràng hắn là người biết rõ mới đúng.
-Tháo ra_Hắn yêu cầu nó. Hắn muốn xem vết thương khi xưa có làm tay nó bị sao không. Nếu có hắn phải chữa trị ngay cho nó.
-Hừ, không_Thiên My bực mình giật tay mình lại. Vết sẹo đó thật xấu xí. Tuy trị liệu chỉ còn lại một vết sẹo nhỏ nhưng cũng đủ làm nó tự kinh tởm bàn tay của mình. Thế nên nó mới mang găng tay ngắn chừa ra cách ngón để che lấp đi vết sẹo đó.
-Anh xin lỗi_Gia Phong nói, chưa kịp để Thiên My trở tay, hắn đã cầm lấy tay nó. Cởi phăng chiếc găng giục đi.
Gia Phong sững sờ....
-ANh LÀM GÌ VẬY HẢ??_Thiên My hét lên, đau đớn nhìn cái vết sẹo xấu xí không rõ hình thù trên cổ tay mình.
Nó đã cố gắng đeo găng tay để quên đi sự mặc cảm trước những bàn tay xinh đẹp của bao người con gái khác. Cớ sao hắn cứ thích khơi gợi lên làm nó đau buồn đến tức giận.
-Anh xin lỗi_Nhìn vết sẹo trên tay Thiên My, hắn khó lòng đối mặt với nó. Tim khẽ nhói. Hiện tại hắn chẳng thể nói gì ngoài xin lỗi nó cả.
-Lần nào anh cũng xin lỗi tôi, vậy con tim tôi nát, ai xin lỗi nó đây, dùng trái tim anh à, tôi không cần, tôi đã cố nén nỗi đau, tại sao anh cứ khơi gợi lên mãi thế_Thiên My cười nửa miệng, tuông một tràn dài sau đó đeo lại găng tay vào.
Gia Phong đứng kế nó. Im như tượng. Hắn không nói gì vì hắn biết, dù có nói thì nó sẽ không chán ghét hắn sao, dù có nói thì thời gian quay lại sao. Hắn thật ngu ngốc khi khi xưa tin lời ả đàn bà đó rồi nhẫn tâm rạch lên tay nó.
Hai người cứ đứng im lặng như vậy cho đến khi một giọng nói thứ ba vang lên.
-MY, MY mày sao vậy_Kim Châu lon ton chạy lại lay nhẹ nó. Phía sau là Phan Huy.
-Tao không sao_Thiên My trả lời nhỏ, mắt liếc qua hắn.
-Vậy thì tốt_Nhỏ nhìn sắc mặt Gia Phong là biết lại có gì xảy ra nữa rồi. Haizzz.
-Về thôi, tạm biệt_Nó kéo tay Kim Châu đi thật nhanh.
-ANH SẼ KHÔNG BỎ CUỘC_Thấy Thiên My đi, hắn hét về phía nó. Hắn biết nó nghe mà.
-Về mày_Phan Huy vỗ vai Gia Phong kéo hắn đi về luôn.
Ta là đường phâncáchđi về nhà
Ngồi trên xe mà nhỏ cứ run run. Thà là nó cứ nói chuyện, sao im ắng lạ thường vậy.
-Này_Kim Châu khều vai Thiên My.
-Gì??_Nó hỏi
-À...khô..không có gì_Nhỏ cứng họng không biết nói gì với nó luôn.
Thiên My im lặng. Chỉ là....nó đang suy nghĩ về câu nói lúc nãy của hắn.
Về tới biệt thự, hai đứa nó cho xe vào gara rồi đi vào.
OMG!!!!
Hiện tại hai đứa nó đang đứng ở cửa. Miệng há hốc bất ngờ.
-TẠI SAO HAI NGƯỜI LẠI Ở ĐÂY HẢ??_Nó và nhỏ cùng hét vang cả căn biệt thự.
T/g: Chap này ta thấy hơi tội cho nam chính qá a
~