[ Hãy nhớ những gì đáng nhớ
Quên đi những gì cần quên
Thay đổi những gì có thể...
Và ...hãy chấp nhận những gì mình đã mất]
-Ê Pi đợi tao với_Nhỏ đang cố gắng đuổi kịp nó.
Nó nghe mà cứ như chưa nghe không để ý lời nhỏ. Chạy lại xe kem ở đằng xa.
-Chú ơi bán cho cháu....à ờ que kem nha_Nó cười tươi định mua que nhưng nhớ tới hắn, nó cũng không ích kỉ mà mua thêm que.
-Hộc...hộ...c_Nhỏ thở gấp khi vừa chạy tới chỗ nó
-Mệt không??_Nó cười hỏi nhỏ
-Mệ..t sao khô..ng..hộc..hộc...á mày ăn kem trộm không rủ tao_Nhỏ trả lời nó ngước lên thấy xe kem thì hét lên
-Con điên này, mày nhỏ tiếng thôi_Nó bụm miệng nhỏ
-Thả...ả...ra.a_Nhỏ khó khăn nói đưa mắt nhìn xung quanh. Ôi trời! Ai cũng nhìn mình như sinh vật lạ.
-Kem của cháu đây_Bác bán kem đưa kem cho tụi nó
-Cảm ơn bác_Nó buông nhỏ ra lấy kem rồi sau đó lôi nhỏ tới cái ghế gần đó. Thế là đứa ngồi ăn kem ngon lành. Đâu để ý tới người con trai đang mệt mỏi chạy khắp KVC để tìm họ.
Cụ thể là trước nó với nhỏ mua đồ tùm lum tùm la sau đó bắt anh & hắn đi ra xe để cất. Tất nhiên tụi hắn không ý kiến gì rồi. Vậy là nó cùng nhỏ thừa thời cơ chạy đi.
-Ê mày, họ sao rồi ha_Đang ăn nhỏ chợt hỏi
-Kệ_Nó trả lời bâng quơ
-Ờ_Nhỏ
Ăn sắp hết cây kem thì từ xa anh và hắn chạy lại.
-Hộ..c..hộc...hai người đi đâu vậy_Mồ hôi nhễ nhại trên trán, anh hỏi
-Đi chơi_Nhỏ cười trả lời
-Nè, cô có biết tụi tôi mệt lắm không hả?_Anh quát
-Hừ, rồi sao, tôi đâu mượn_Nhỏ cãi lại. Hừ dám quát mình, được lắm.
-Cô còn dàm nói chỉ vì cô tôi hết calo luôn rồi nè_Anh đâu vừa cãi lại
-%&$€£¥₩¥§..../// Thế là màn chiến tranh lại nổ ra.
Nó nhìn cảnh này mà thở dài.
-Khụ...khụ.nghẹt..ng..hẹt thở_Hiện tại hằn đang ôm nó cứng ngắt. Hắn nghe nó nòi như vậy chỉ buông lỏng ra chút chứ không thả nó ra.
Hút được tý không khí nó gắt nhẹ
-Thả tôi ra lập tức
-Em có sao không?? Biết anh lo lắm không?_Không quan tâm đến lời nói của nó. Hắn lo lắng hỏi
-Tôi chưa chết_Nó buông giọng lạnh tanh nói với hắn. Hắn dạo này cũng quen rồi nên không lấy làm lạ.
-Vậy tốt rồi_Hắn thả nó ra cười tươi làm nó như bị hút vào. Thấy nó bị đơ trước nụ cười của mình hắn càng cười tươi hơn.
-Đừng cười nữa, chói cả mắt, cho anh_Lấy lại tinh thần nó đưa bọc kem cho hắn rồi bước đi.
Hắn thấy nó mua kem ình. Trong lòng ấm áp vô cùng. Vui vẻ chạy theo ngang với nó.
-%€¥...///Nhỏ và anh đang tiếp tục cãi nhau mà không để ý tới nó và hắn.
-Ơ khoan, My với thằng Phong đi rồi kìa_Anh là người cắt ngang cuộc cãi nhau quay sang nhìn thì đã không còn thấy hắn và nó.
-Vậy chạy theo nhanh_Nhỏ nói
-Cô phải cho họ riêng tư chứ_Anh gắt
-Ờ vậy tôi đi chơi tiếp_Nhỏ cười sau đó chạy đi
-Tôi nữa haizzz_Anh thở dài chạy theo sau nhỏ
Chỗ nó và hắn
Nó đang đi. Chợt thấy ấm ấm. Nhìn xuống bàn tay thì thấy hắn đang nắm tay nó.
-Bỏ ra_Nó nói, thật sự nó không muốn bị hiểu lầm nó với hắn là một cặp
-Không_Hắn trả lời dứt khoát. Nãy giờ hắn để ý xung quanh. Không biết có bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng của mấy thằng con trai nhìn nó say đắm. Hắn thật sự rất khó chịu khi nó cứ bị người khác nhìn như thế này. Bất đắc dĩ phải nắm tay nó, xem như đánh dấu chủ quyền vậy.
-Anh điên à_Nó giằng tay hắn ra nhưng hắn là "trâu" sao ấy. Nó giằng mãi không ra.
-IM_Hắn lạnh lùng nhìn nó. Bất đắc dĩ thôi mà. Nếu hắn không làm vậy có ngày hắn mất nó chả chơi.
-Hừ_Nó hừ lạnh cái, mặc kệ hắn.
Hắn nắm tay nó mà trong tim như "bắn pháo hoa". Đây là lần đầu hắn được nắm tay nó. Tay nó mềm mại và rất ấm áp. Hắn thật muốn nó có thể đối xử với hắn như vậy.
-Em có thể vui vẻ với anh dù chỉ lần đc không?_Hắn nhìn nó hỏi
-Có thể_Nó trả lời thờ ơ, đôi chân vẫn cứ bước. Thật sự nó không muốn như thế này. Chỉ là...nó không muốn tim đau, lòng khổ nữa. Hận hắn? Nó có chứ. Yêu hắn? Nó cũng có. Như thế thì nó làm sao đây. Tay hắn rất to và ấm áp. Nhưng có lẽ nó chỉ là của người khác.
-Chúng ta chơi trò kia đi_Hắn chỉ tay về phía căn nhà ma đi bằng tàu điện. Hắn thật muốn nó sợ quá mà ôm chầm lấy hắn không buông. Nghĩ tới cảnh đó hắn háo hức trong lòng.
-Ừ_Nó trả lời. Thật ra thì nó rất sợ ma a. Nhưng nó là một người luôn che giấu cảm xúc tốt. Chắc có lẽ sẽ không sao. Mong là như vậy. Tay nó run lên. Giờ nó làm sao đây.
Nghe được câu trả lời. Hắn vui mừng chạy đi mua vé liền. Bỏ nó đứng đó lo lắng.
sau
-Vào thôi
(Còn tiếp)