"Các ngươi cảm thấy ta dễ dàng bỏ qua như vậy sao?" giọng nói Bạch Dạ lạnh lùng khiến người không nhịn được phát run.
Khu rừng này là nơi nàng đã từng sống trong suốt năm, không ít thì nhiều nàng cũng có tình cảm với nó, vậy mà lũ người này lại muốn giết chết Linh thú nơi này.
Đúng là một đám sâu bọ!
Nhưng Vân Dương lại không hề như Thường Hoan phân biệt được rõ tình hình, sự đả kích lòng tự trọng của hắn khiến hắn trở nên tức giận, tay vẫn cầm chuôi kiếm lao thẳng về phía nàng hét lớn "Chết đi!!!"
"Sư huynh, khônggggg!"
"Sư huynhhhh!"
Trong phút chốc, người hắn bị một ánh sáng đỏ đâm xuyên qua trán (giống như tia laze), cả không gian trở nên lặng im.
Vân Dương ngã bịch xuống đất, chết không một giọt máu, đôi mắt vẫn còn trợn trắng nhìn Bạch Dạ.
"Ngu xuẩn!" Bạch Dạ phun ra một câu khinh thường, sau đó nhìn lên người kia "Tiếp theo, là đến lượt các ngươi!"
Và đương nhiên, kết cục cũng chẳng kém gì Vân Dương, chết một cách im hơi lặng tiếng.
Bạch Dạ đi qua đi lại chỗ thi thể của người, tiện tay cầm lên một thẻ bài trên dây lưng của họ.
"Học viên Lục Tinh?"
Nếu nàng nhớ không lầm thì Bạch Tố Tố cũng là học sinh của học viện Lục Tinh.
(Nhất Tinh là mạnh nhất, sau đó mới đến các học viện khác)
Lúc nãy thấy bọn họ nhắc tới Liên Hồng Vũ, mà đó là cái gì? Bạch Dạ không hề chần chừ gọi "Tiểu Hắc, Tiểu Bạch!"
Hai con thú nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, liền ngay lập tức tới bên Bạch Dạ "Chủ nhân!"
"Nói cho ta biết, Liên Hồng Vũ là cái gì?"
Tiểu Hắc chầm chậm giải thích "Liên Hồng Vũ là một món pháp bảo rất tuyệt diệu, một trong những thần khí hiếm có của đại lục, dùng làm phương tiện di chuyển qua lại (kiểu bay trên trời á)."
"Cái gì?" Bạch Dạ lộ ra thần sắc ngạc nhiên "Một món thần khí mà chỉ dùng để làm phương tiện di chuyển thôi sao?" Vậy thì ta cần làm cái gì chứ? Ban đầu nàng có ý định đi tìm nó nhưng mà thấy nó chẳng giúp ích được gì lắm nên từ bỏ.
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch bất đắc dĩ nhìn chủ nhân của mình chán ghét nó như thế, cũng chẳng biết nói gì, hai con thú nhìn nhau, giao tiếp bằng mắt.
Chủ nhân đúng là....không phải người thường!
Bỗng nhiên, có tiếng sột soạt phát ra từ phía lùm cây, hai con thú cảnh giác, đứng trước Bạch Dạ, dùng thân hình nhỏ nhắn che chắn cho chủ nhân.
Nhưng lúc đi ra, lại là một con báo đen.
Con Linh thú này không phải con Linh thú vừa mới tấn chức hay sao? Trong miệng nó, hình như còn ngậm một thứ, giống như....một chiếc lông vũ lớn?
Con báo đen tiến chầm chậm tới bên Bạch Dạ, đang ngậm chiếc lông vũ sau đó lại nhả xuống.
Liên Hồng Vũ lúc này khóc to lên.
Đây chẳng phải là thần khí Liên Hồng Vũ hay sao?
Nó sợ hãi, nhào vào trong lòng ngực của Bạch Dạ thì bị hai con thú kéo ra "Ai cho mi chạm vào chủ nhân?" nhưng Liên Hồng Vũ giống như thích Bạch Dạ, ôm chặt lấy nàng không buông.
Liên Hồng Vũ vì không muốn xa Bạch Dạ, nên liền quật nhẹ vào ngón tay của nàng, hút một hơi thật sâu máu của nàng.
Bạch Dạ còn chưa kịp phản ứng, thì một sức mạnh dồi dào đã tràn vào cơ thể.
Cơ thể nàng dần nóng lên, tự động hấp thụ toàn bộ sức mạnh vừa rồi!
Linh Tông sơ cấp! Vậy mà trực tiếp lên Linh Tông!
Thần khí này, lại có thể tự ý kết khế ước?
Còn chưa vui mừng vì đã lên Linh Tông, nàng đã tóm lấy Liên Hồng Vũ, ánh mắt nguy hiểm nhìn nó "Ngươi dám tự tiện kết khế ước với ta?"
Liên Hồng Vũ đáng thương run rẩy.
Trên đời này còn có người chê bai nó sao? Từ trước tới nay nhiều người còn muốn tranh đoạt nó, vậy mà cô nương này lại chê?
Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch chỉ đành xuống nước nói "Dù sao đây cũng là chuyện tốt mà chủ nhân!"
"Ta không cần một thần khí vô dụng!"
"......."
Cạn lời!
Liên Hồng Vũ ngọ nguậy biểu hiện sự bất mãn của nó.
Nó không phải là vô dụng! Nó là thần khí cao quý!
Tiểu Bạch dường như biết được điểm yếu của Bạch Dạ, cười tủm tìm nói "Chủ nhân, hiện tại nó mới là một thần khí mới sinh thôi, nếu như giúp nó lấy được truyền thừa thì sẽ rất có lợi cho chủ nhân!"
"Thật sao?" Bạch Dạ nhìn Liên Hồng Vũ, hơi khó tin hỏi.
Liên Hồng Vũ đáng thương hề hề gật đầu.
Quả nhiên, điểm yếu của chủ nhân là cực kì hám lợi!
"Vậy ta có thể tìm được truyền thừa của nó ở đâu?"
Tiểu Bạch nghiêm túc suy đoán "Liên Hồng Vũ xuất hiện ở học viện Lục Tinh, có lẽ truyền thừa của nó cũng ở đó!"
"Thôi được rồi!" Bạch Dạ thở dài "Vậy ta sẽ miễn cưỡng thu nhận ngươi vậy!"
Hai con thú cạn lời, được ký kết khế ước với thần khí là ước mơ của bao người, vậy mà chủ nhân lại làm bộ dáng miễn cưỡng như vậy, đúng là không cho người ta sống mà!
Điều khiến chúng càng bất đắc dĩ hơn là thần khí còn vui mừng như vậy, liên tục ôm chặt lấy chủ nhân không buông..