Trời hôm nay nắng đẹp, không có nhiều mây, ở giữa sân viện, dưới gốc cây hoa anh đào, một thiếu nữ nằm dài trên chiếc ghế tựa, gương mặt non nớt nhưng cũng không kém phần kiều sắc.
Đôi môi mỏng tựa cánh hoa, con mắt nhắm nhẹ lại dưỡng thần.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc ở gần đó, ngồi nói chuyện ríu rít với nhau.
Tiểu Bạch đắc ý nói "Ta thách ngươi dám phá vỡ mộng đẹp của chủ nhân đấy! Làm được ta sẽ cho ngươi ngọc thiềm của ta!"
Tiểu Hắc cười khẩy "Ha, vậy ta thách ngược lại ngươi đấy, ta cho ngươi viên ngọc thiềm luôn!"
"Ai dám làm phiền! Chủ nhân sẽ biến kẻ đó thành heo quay!"
"Ta không muốn thành heo quay!" ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ )
Thu Ly từ trong viện bước ra, thấy hai con thú nói chuyện rôm rả, liền lấy đồ ăn dụ chúng ra chỗ khác.
Còn bản thân thì đi tới chỗ của Bạch Dạ, nhẹ nhàng gọi "Tiểu thư!"
Bạch Dạ từ trong cơn mơ màng tỉnh dậy, lấy tay dụi dụi con mắt, hỏi "Có chuyện gì vậy?"
"Hoàng cung gửi giấy thiếp mời!"
"Hoàng cung?" trước giờ nàng đâu có giao du gì với họ đâu mà sao có thiếp mời được?
Thu Ly nhìn Bạch Dạ, giải thích "Lần này trong cung mở tiệc chúc mừng thọ yến của Thái hậu, các thiếp mời luôn được gửi tới cho mỗi gia tộc! Liệu tiểu thư có đi?"
Bạch Dạ gương mặt không tình nguyện, trực tiếp cự tuyệt "Không đi!"
"Nhưng đây là quốc lệnh, nếu tiểu thư không đi thì sẽ gánh tội lớn đó!" Thu Ly bất đắc dĩ với tính cách của tiểu thư nhà mình.
"Bọn họ có thể làm gì ta?"
"........."
Đột nhiên có tiếng cãi vã ở ngoài cửa khiến cho Bạch Dạ chú ý, vì tò mò mà nàng cùng Thu Ly đã đi ra bên ngoài xem tình hình.
Chỉ thấy một đám nha hoàn thị vệ tụ tập trước cửa, bàn tán rôm rả chuyện gì đó.
"Hồng đại tiểu thư, xin đừng làm khó nô tài!"
"Ta chỉ muốn đi thăm Tiểu Nguyệt thôi, có gì mà không được?"
"Vậy để nô tài thông báo cho di nương và Nhị tiểu thư....."
Hồng Liên tức giận bất mãn nói "Người ta muốn gặp là Đại tiểu thư của các ngươi, không phải là con ả Bạch Tố Tố đó!"
"Có chuyện gì vậy?" Bạch Dạ từ trong phủ bước ra, gương mặt vô cùng điềm tĩnh hỏi.
Mấy tay thị vệ và nha hoàn thấy Bạch Dạ xuất hiện, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Bạch Dạ mặc dù danh xưng là cái phế vật, nhưng trước sau gì thân phận vẫn là Đại tiểu thư nên không dám khinh thường ra mặt, mà còn phải làm theo đúng quy tắc hành lễ với chủ.
Bạch Dạ trong đầu đang suy nghĩ "Đây chẳng phải là Hồng đại tiểu thư hay sao?" thì bị Hồng Liên lao vào cho một cái hùng ôm
hùng ôm: cái ôm lớn.
"Tiểu Nguyệt, ngươi còn nhớ ta không? Lúc còn nhỏ ngươi vẫn thường hay đến phủ ta chơi đó!" Hồng Liên mỉm cười rất tươi nói.
Bạch Dạ bị hỏi đột ngột như vậy nhưng vẫn rất điềm tĩnh nói "Chúng ta vào phủ nói sau!" sau đó xoay ngươi tặng cho thị vệ một ánh mắt đe dọa rồi dẫn Hồng Liên trở về sân viện của mình.
Vừa đi hai ngươi vừa nói chuyện.
"Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau đó, không phải ngươi đã quên ta rồi chứ?"
Bạch Dạ nhàn nhạt cười "Không đâu, ta làm sao quên được!"
Lúc trở về sân viện, nhìn cái không gian nhỏ bé và ẩm thấp kia, Hồng Liên vừa bất mãn, cũng vừa thương xót cho Bạch Dạ.
Cùng là Đại tiểu thư, nhưng số phận hai người lại khác hoàn toàn nhau, trong khi Hồng Liên chính là hòn ngọc quý trong tay Thừa tướng thì Bạch Như Nguyệt lại bị đối xử chẳng ra gì ở phủ Tướng quân.
"Ngươi thật sự ở chỗ này sao Tiểu Nguyệt?"
Bạch Dạ lại rất thản nhiên đáp "Có vấn đề gì đâu, cũng khá thoải mái đó chứ!"
Ngồi ở bộ bàn ghế có chút mục nhưng Hồng Liên không hề chê bai hay ai oán, thưởng thức ly trà Thu Ly vừa mới châm.
Sau một hồi nói chuyện, biết được rằng di nương và Bạch Tố Tố đã ném Bạch Dạ ở Tàng Vân Sơn, Hồng Liên vô cùng căm giận.
Chỉ muốn ra tay dạy dỗ bọn họ.
Tính cách của Hồng Liên rất mạnh mẽ, hào sảng khiến cho Bạch Dạ rất thưởng thức, không ngại chia sẻ một số chuyện cho cô nàng nghe.
"Sắp tới là thọ yến của Thái hậu, ngươi có tính tham gia hay không?"
Bạch Dạ hơi do dự "Ta cũng chưa biết!"
Hồng Liên nhìn Bạch Dạ "Có phải ngươi, đang lo lắng về Thái tử không?" lần này thọ yến, chắc chắn cả Thái tử và Bạch Tố Tố đều có mặt, đã từng có lần, Thái tử còn sỉ nhục Bạch Như Nguyệt trước mặt bao nhiêu người.
Nếu lần này tham gia, chắc chắn hai người họ sẽ lại bày trò để Bạch Dạ mất mặt lần nữa.
Là người có hôn ước với Thái tử, làm sao có thể chấp nhận được vị hôn phu của mình ân ái với người con gái trước mặt mình cơ chứ!
"Làm gì có!" Mắc mớ gì nàng phải lo lắng về tên tra nam đó? Hắn và nàng thì có liên quan gì chứ?
"Vậy là ngươi từ bỏ Thái tử sao?"
Bạch Dạ không nhanh không chậm trả lời "Ta nhận ra rằng, hắn vốn không hề yêu ta.
Nếu như đã không yêu thì đâu cần cưỡng cầu.
Thái tử đã muốn cưới Nhị muội của ta, thì ta có thể thành toàn cho họ!"
Hồng Liên chậc chậc an ủi nàng "Ngươi đúng là quá thiện lương rồi đó Tiểu Nguyệt à!"
Không! Hồng Liên đã đánh giá quá sai về nàng! Chẳng qua là nàng muốn bớt đi gánh nặng mà thôi, thiện lương cái khỉ gì chứ!.