Dù không mệt mỏi đến mức không thể nhấc lên được khóe miệng nhưng có thể thấy sự kích động không nhỏ ẩn hiện trong đáy mắt Bạch Dạ.
Trong tàng thư có ghi chép, Lục phẩm đan dược có khả năng tăng cấp tu vi của tu luyện giả mà không có lấy một tác dụng phụ nào.
Đây không phải bảo vật thì là gì?
Tiếng ồn ào không ngừng lọt vào tai nàng, nhưng nàng không quan tâm nữa, giờ nàng không còn sức để đi lại huống chi đánh đấm.
Nàng thực sự sắp ngất lịm đi rồi!
Đôi mắt Bạch Dạ dần khép lại, ý thức trở nên mơ hồ, cả người ngã về phía đằng sau.
Thế nhưng có ai đó đã kịp thời đỡ được nàng, nàng không nhận ra được là ai, chỉ nghe thấy giọng nói đầy ấm áp "Xin lỗi! Là ta tới muộn rồi!"
Là ai vậy?
Vệ Thiên Sát nhìn bất tỉnh ái nhân trong lòng ngực, vẻ mặt đau lòng không thôi.
Hắn ôm lấy cả thân hình nhỏ bé của nàng, khẽ giọng kêu "Hắc Nhất! Trở về!"
Hắc Nhất nghe được truyền âm, lập tức từ trước mặt đám lão sư biến mất vô tung vô ảnh.
Cho đến khi bọn họ chạy tới thì người đã không thấy đâu nữa rồi!
Nhưng cũng sau vụ việc lần này, trên đại lục xuất hiện nhiều tin đồn về một vị luyện đan sư, chẳng biết xuất thân rõ ràng.
Nhưng cũng đã minh chứng một điều rằng cuối cùng sau hàng trăm năm, Huyền Thanh đại lục đã có luyện đan sư.
Buổi tối hôm ấy, Vệ Thiên Sát ôm nàng trở về ký tức xá, dĩ nhiên là không ai phát hiện ra sự bất thường.
Hắn đặt nàng nằm trên giường, ân cần dùng khăn lau đi mồ hôi cho nàng.
Hắc Nhất ở một bên lo lắng nói "Chủ nhân! Đại tiểu thư gây ra tiếng động lớn như vậy, hẳn đám người ở đại lục phía trên đã phát giác, chỉ sợ rằng chúng sẽ nguy hại cho người."
Vệ Thiên Sát cau mày, hắn đương nhiên biết và hiểu rõ.
Lục phẩm đan dược xuất hiện ở Huyền Thanh đại lục, nhất định sẽ kéo không ít người tới tranh đoạt.
Nhìn gương mặt tuyệt mĩ đang ngủ say kia, hắn trở nên dịu dàng hơn hẳn nhưng ngay giây sau liền nghiêm túc nói "Trong thời gian này ta sẽ ở bên cạnh Tiểu Dạ nhi, phía bên kia các ngươi thu xếp ổn thỏa là được."
"Là!" nói xong liền biến mất.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Dạ tỉnh lại trong bộ dạng mệt mỏi, nàng tính ngồi dậy đã thấy cánh cửa được mở ra, Vệ Thiên Sát cầm theo khay thức ăn mang vào.
"Nàng tỉnh rồi sao? Dậy ăn chút gì đó đi!"
Bạch Dạ không cần hỏi cũng biết nhất định người hôm qua đưa nàng về là hắn nên chỉ lặng lẽ gật đầu.
Ăn một hồi, nàng mới phát hiện ra trên người mình đã được thay bộ y phục khác.
Liếc mắt đối với Vệ Thiên Sát yêu cầu hắn đưa ra một lời giải thích.
Nhưng đáp lại chỉ là nụ cười đầy mị hoặc.
May thay từ Không gian Linh thú, Dạ Hoàng nói vọng lại [Chủ nhân yên tâm! Y phục trên người chủ nhân là do Hoàng nhi thay, không phải hắn.]
"Hắn biết sự tồn tại của ngươi sao?"
[Ban đầu thì không, nhưng lúc Hoàng nhi xuất hiện, hắn dường như cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, chỉ dặn dò chăm sóc chủ nhân rồi rời đi.]
Xem ra là nàng đã trách lầm hắn.
Vệ Thiên Sát cũng không để tâm đến, hắn nói với nàng "Ban nãy có mấy người muốn gặp nàng, ta đã thông báo với họ rằng nàng đang nghỉ ngơi.
Giờ Tiểu Dạ nhi quyết định sao?"
"Họ là ai?"
"Chắc là người của học viện Lục Tinh." hắn suy nghĩ chốc lát trả lời.
Bạch Dạ thở dài "Đưa ta đi gặp họ!"
"Được!"
Cửa phòng ký túc xá lại một lần nữa mở ra, bên ngoài rất nhiều người đang chờ đợi nàng.
Thanh Niệm thấy Bạch Dạ, muốn lao đến ôm lấy nhưng lại sợ hãi không dám vì ánh mắt không mấy hảo ý của Vệ Thiên Sát.
"Có chuyện gì vậy?" Bạch Dạ khó hiểu hỏi.
Huyền Diệp lo lắng mở lời "Mấy ngày nay đệ rốt cuộc đã đi đâu vậy?"
Ngưng Vũ tiếp lời "Mọi người đang rất lo lắng cho đệ đó!"
"Dạ ca ca mà có mệnh hệ gì thì muội biết phải làm sao?" chưa gì mà Thanh Niệm đã khóc nấc cả lên.
Lần đầu tiên nhận được nhiều sự quan tâm đến vậy, Bạch Dạ có chút không thích ứng nhưng trong lòng chợt dâng lên một cổ ấm áp.
"Ta không sao đâu! Mọi người không cần lo lắng như vậy."
Nói chuyện được một hồi, cả đám mới tạm biệt trở về phòng mình.
Lúc này bóng dáng Vân lão sư xuất hiện, ông chần chừ một lát, cuối cùng vẫn là đề nghị "Trò chuyện một lát được không?"
Bạch Dạ nghiêm túc gật đầu.
Trong gian phòng nhỏ, cả hai cùng ngồi trên chiếc bàn đơn bạc, Vân lão sư khó khăn nhấc tách trà lên uống một chút rồi lại bỏ xuống.
Ông muốn mở lời nhưng hơi lo lắng liếc mắt về hướng Vệ Thiên Sát.
Bạch Dạ cũng nhận ra điều đó, nói "Ngươi ra ngoài đợi ta một lúc đi!"
Nụ cười vẫn luôn treo trên miệng Vệ Thiên Sát hơi đọng lại, hắn không tình nguyện cho lắm nhưng vẫn là ngoan ngoãn rời đi.
"Được rồi! Lão sư có chuyện muốn nói với ta sao?"
Vân lão sư cũng to gan hơn, hỏi "Luyện đan sư hôm trước, chính là trò đúng không?"
Vào thẳng vấn đề như vậy, Bạch Dạ cũng không hề giấu diếm, gật đầu "Phải!".