Nghe được điều này, Vân lão sư vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ nho nhã, bình tĩnh nhưng ko dấu giếm được trong ánh mắt tràn đầy kích động.
Ông lưỡng lự một lúc, đôi con ngươi đôi khi hơi đảo qua nàng, mãi mới mở miệng đề nghị "Ờm...không biết trò...à không, cậu có thể cho ta nhìn ngắm viên đan dược đó được chứ?"
Bạch Dạ vừa uống đc ngụm trà, không hề tỏ ra ngạc nhiên, lại rất hào sảng nói "Được!"
Nàng từ Không gian Linh thú lấy ra Lục phẩm đan dược, đưa trước mặt Vân lão sư.
Vân lão sư tò mò thực sự nàng đã lấy nó ra từ đâu, bởi ông hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Không gian Linh thú, mà những thứ như nhẫn trữ vật hay túi càn khôn đều không thể chứa đựng đan dược.
Nhưng ông làm gì còn thời gian mà quan tâm đến điều đó nữa, chỉ chăm chăm con mắt quan sát kĩ viên đan dược thần kì.
"Đây...quả thật giống y hệt trong tàng thư đã ghi chép lại.
Màu sắc này, hương thơm này, ta sống đến bây giờ chắc chắn đã không còn gì hối tiếc."
Sau khi xem qua một hồi, Vân lão sư mới bình tĩnh lại, yêu cầu nàng cất chúng đi.
Trong suốt quá trình, ông không hề hỏi làm thế nào Bạch Dạ luyện ra được Lục phẩm đan dược.
Bởi có lẽ trong thâm tâm ông cũng không hề xem Bạch Dạ là một người bình thường, thậm chí là có đôi phần sợ hãi.
Chưa nói đến thiên phú kinh người, mới - tuổi đã có tu vi cao, khả năng luyện dược và luyện đan cũng đều siêu phàm như vậy.
Ngay cả người ở bên cạnh nàng (Vệ Thiên Sát) cũng mang lại cho ông cảm giác khó thở, giống như chỉ cần liếc mắt là dễ dàng tiễn ông về Tây Thiên ngay lập tức.
Ông cũng nhiều lần phỏng đoán Bạch Dạ có lai lịch không nhỏ nhưng không đến mức như vậy.
May mắn rằng nàng không có bất kì địch ý gì.
Từ nãy tới giờ Bạch Dạ luôn để ý đến biểu hiện của Vân lão sư, thấy ông trong trạng thái nơm nớp lo sợ như vậy, nàng biết ông đang nghĩ gì, vì vậy đành nhẹ giọng lại hỏi "Đại hội tỷ võ lần này đối với học viện Lục Tinh, quan trọng lắm sao?"
Vân lão sư thả lỏng cơ mặt, đáp "Thật ra thứ hạng, chúng ta trước giờ chưa từng để tâm đến.
Nhưng xét cho cùng thì học viện chúng ta luôn muốn thứ tốt nhất cho học sinh, vì vậy đành phải cố gắng."
Thứ hạng đối với các học viện không chỉ là vấn đề danh dự, mà còn liên quan cả đến nhiều thứ khác nữa.
Học viện đạt được thứ hạng càng cao thì địa bàn cho học sinh rèn luyện càng dồi dào linh khí.
"Học viện của chúng ta trước giờ chưa từng lọt được vào top, cao nhất là top nhưng nó đã là chuyện của mấy chục năm về trước.
Giờ đây lớp trẻ càng nhiều người tài, bọn ta chỉ mong muốn có được một nơi thật tốt chúng học tập và rèn luyện." Vân lão sư kể mà nét mặt thoáng chút đượm buồn, dường như thấy rõ dấu hiệu của tuổi tác in hằn trên từng khóe mắt.
Nhưng loại tình cảm cao siêu này, Bạch Dạ lại không thể nào hiểu được.
Rốt cuộc chúng có ý nghĩa gì?
Bạch Dạ ở kiếp trước từ nhỏ đã phải chứng kiến cảnh cha mẹ bị giết hại, nàng được một tay sát thủ nhận nuôi và nuôi dưỡng theo con đường báo thù.
Lớn lên trong môi trường không có bất kì kí ức gì về sự tốt đẹp, được dạy dỗ như sát thủ chuyên nghiệp và nàng sống chì với mục đích trả thù nên hoàn toàn không được tiếp cận với những thứ tình cảm này.
Ngay cả khi xuyên không vào cơ thể của Bạch Như Nguyệt, nàng giúp đỡ cô ấy không phải vì lòng trắc ẩn hay bất kì loại tình cảm cá nhân nào khác, chỉ đơn giản là muốn trả thù, với phương châm "nợ máu trả máu" đã tiêm nhiễm vào đầu nàng suốt nhiều năm.
Bởi theo lí lẽ của riêng nàng, cảm xúc và lí trí luôn chỉ có thể chọn một và thứ làm cản trở đến sự quyết định, nàng sẽ triệt để phong tỏa nó.
Nhưng làm sao có thể ngăn cản được con tim luôn ngày một mạnh mẽ mà đập liên hồi, đang ngày một thức tỉnh để chiếm trọn lại vị trí vốn nên thuộc về nó.
Dù nàng không đủ EQ để hiểu được nó, nhưng sự thay đổi luôn diễn ra rất chậm rãi, từ từ và chắc nịch.
Mà chẳng hiểu lí do gì, trong thâm tâm nàng lại tự nhủ rằng nhất định phải chiến thắng đại hội tỷ võ lầm này.
Không còn là sự ép buộc hay bất đắc dĩ, mà thay vào đó là sự mong muốn từ chính tâm can của nàng.
Vì muốn được nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ ấy nhiều hơn nữa....
Sau khi Vân lão sư rời đi, trong đầu Bạch Dạ nảy ra nhiều suy tư.
Nàng chống tay lên trán, nghĩ ngợi xa xăm.
Lúc này Vệ Thiên Sát đi tới, dùng ngón tay chạm nhẹ vào giữa hai mày nàng nói "Không cần quá đề tâm đến làm gì."
Bạch Dạ gạt tay hắn sang một bên, vô thức nói "Tại sao ta hoàn toàn không thể nắm rõ được chúng giống như những thành phần, nguyên liệu đan dược kia chứ?"
Vệ Thiên Sát hơi đơ người ra, hắn trước giờ chỉ nghĩ Bạch Dạ đơn thuần là không muốn dính líu quá nhiều vào những hỉ nộ ái ố trên con đường tu luyện, chẳng thể ngờ rằng nàng thực sự hoàn toàn không hiểu hay có bất kì khái niệm gì về chúng cả.
Điều này rốt cuộc là tốt hay xấu đây?.