Thiên Lãnh ngước mắt nhìn lên tiểu tử đối địch với mình, nhưng cũng chính cái nhìn này, đồng tử hắn co rút lại, cả người đều kinh hãi.
Chủ nhân?!
Không!
Đó không phải chủ nhân của hắn, nhưng ánh mắt kia lại quá đỗi giống đến như vậy.
Ngay trong đêm tối đó, hắn đột ngột nhận ra, đây chính là vị tiểu thư mà mình đã tìm kiếm suốt năm qua.
Mặc dù kia một thân y phục nam tử, nhưng vẫn nhận ra được có đôi chút mềm mại của nữ tử.
Không chỉ có cặp mắt tím đặc trưng, ngay cả ngũ quan, thậm chí là một thân sát khí bức người đó, cũng chỉ có thể là người một nhà với nhau mới có được.
Quá giống! Thực sự quá giống!
Thiên Lãnh thu hồi sát khí trên người lại, sợ rằng Bạch Dạ sẽ vì vậy mà sợ hãi.
Hắn không muốn nàng bị thương, tuyệt đối không muốn.
Cả người hắn hơi cứng lại, muốn thốt ra một câu gọi "Tiểu thư" nhưng ngay giây phút đó, Bạch Dạ vì bị không chịu được thương thế trên người mà phun ra một ngụm huyết hồng.
Nàng dùng tay che miệng lại nhưng không giấu được sự kinh hãi của Thiên Lãnh.
Mồ hôi lăn dài trên má, vừa chú ý đến hành động của Thiên Lãnh.
Mặc dù nàng không hiểu vì sao hắn không còn địch ý nữa nhưng đây chính là cơ hội tốt để nàng chạy thoát.
Nàng biết, nam nhân này rất nguy hiểm, nàng cần phải rời đi ngay lập tức.
Liên Hồng Vũ được triệu hồi ra, nàng phi thân nhảy lên, ngồi gọn trên chiếc lông vũ lớn màu cam sắc, nhanh chóng biến mất tăm mất tích.
Thiên Lãnh thấy động tác của Bạch Dạ, biết rõ nàng muốn chạy thoát, nhưng hắn đã tìm kiếm nàng năm, giờ làm sao có thể để nàng biến mất lần nữa?
Thế nhưng, dù hắn có nhanh tới đâu cũng không thể bằng một thần khí.
Chỉ đành đưa đôi mắt ngang nhiên để nàng rời đi.
Hắn bước dần về phía trước, cúi người xuống, nhặt lên một sợi dây màu đỏ chói lọi, trong đầu ẩn hiện nhiều suy tư.
Ban đầu nghe những lời đồn về nàng, hắn còn không tin, cho rằng dù có giống chủ nhân tới mức nào cũng chỉ dừng ở ngoại hình.
Bây giờ được tận mắt chứng kiến, người ta nói tiểu thư của hắn là con quỷ, hóa ra cũng không sai.
Một con quỷ tàn nhẫn, máu lạnh, giết người không ghê tay nhưng cũng thật xinh đẹp, ngọt ngào đến mê người...
Nhưng làm sao nàng lại trở thành bộ dạng như bây giờ? Tại sao phải diệt sạch cả Bạch gia? Có chuyện gì mà hắn không biết sao?
Ở một bên khác, Liên Hồng Vũ nhìn Bạch Dạ bị thương đến chật vật thì không khỏi lo lắng, máu đỏ chảy từng giọt từng giọt xuống, Bạch Dạ ôm lấy miệng vết thương, nhẫn nại cơn đau đang hành hạ nàng.
Lúc này Liên Hồng Vũ thực sự muốn khóc, Dạ Hoàng đã tiến vào trạng thái ngủ say, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng đang trong quá trình tiến hóa, không một ai có thể giúp Bạch Dạ.
"Chủ nhân chảy nhiều máu quá!"
Bạch Dạ hít sâu một hơi, từ trong Không gian Linh thú lấy ra vài viên đan dược trị thương nuốt vào bụng.
Hơi thở dần ổn định lại, nàng cất giọng "Đưa ta trở về ký túc xá!"
Đã quá khuya, trong phòng Bạch Dạ tối om, nàng lết thân mình nằm lên giường.
Nàng cúi mặt, nhìn xuống vết thương bị đâm sâu ở bên hông, không tự chủ được mà nhíu chặt mày.
Không ngờ tên đó lại ra tay tàn nhẫn như vậy!
Đây có phải là quả báo của nàng không?
Nhìn đến hắn làm nàng liên tưởng đến chính mình.
Bạch Dạ tự giễu cười.
Không nghĩ Huyền Thanh đại lục này cũng có một kẻ mạnh đến vậy, đến mức mà thở nhẹ thôi cũng đủ làm nàng áp lực.
Chắc chắn tên đó đến từ đại lục phía trên.
Dị sắc đồng tử! Đã lâu lắm rồi nàng không được chứng kiến.
Thuốc được bôi lên, một cơn đau buốt truyền thẳng lên não, máu đã ngưng chảy, nhưng để cho an toàn thì nàng vẫn nên tránh gây hấn một thời gian.
"Cốc cốc" tiếng gõ cửa làm Bạch Dạ trong phút chốc giật mình, sự cảnh giác cũng tăng lên không ít.
Cho đến khi nghe thấy âm thanh truyền tới.
"Bạch sư đệ có ở trong không? Ta là Ngưng Vũ đây!"
Nàng cũng nhận thấy được đằng sau cánh cửa không có chút sát khí nào mới nhẹ nhàng thả lỏng, tùy ý nói "Vào đi!"
Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Ngưng Vũ tâm trạng hơi thấp thỏm thò mặt vào, thoáng chốc thấy được bóng dáng Bạch Dạ mới chậm rãi đóng cửa rồi bước vào.
Nhưng ngay giây sau, mùi máu thực nồng xộc thẳng lên mũi cô khiến Ngưng Vũ lập tức khó chịu, càng kinh hãi hơn khi nhìn thấy Bạch Dạ một thân huyết hồng ngồi trước mặt cô.
Cô không dám phát ra tiếng động, thậm chí là thở cũng không dám thở mạnh, chân như dính lại dưới sàn, không nhúc nhích nổi.
Bạch Dạ hoàn toàn không để ý chút nào đối với Ngưng Vũ, vẫn chuyên tâm băng bó vết thương, lười nhác hỏi "Có chuyện gì sao?"
Câu hỏi không hề mang sức nặng nào nhưng không hiểu sao lại khiến cô run rẩy đến vậy.
Cô cố gắng đứng vững, ra vẻ như chưa từng có chuyện gì đáp "Cũng không có gì.
Ta đã nghe chỗ Vân lão sư về kế hoạch của đệ, nhưng sắp đến trận tỷ võ mà không thấy đệ đâu nên mọi người có chút lo lắng."
Lo lắng cho nàng hay lo lắng vì thiếu mất người giúp họ dành chiến thắng?
Bạch Dạ không nhìn Ngưng Vũ lấy một cái, đôi mắt vẫn lạnh lùng, lấy một số lọ dược tề ra, nói "Không phải còn Thanh sư tỷ sao?"
"Nhưng mà, Thanh sư muội, cũng mất tích rồi!" Ngưng Vũ lắp bắp nói.
"Cái gì?"
Ngưng Vũ không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt của Bạch Dạ, cô hơi cúi mặt xuống nói "Ngay sau khi đệ rời đi, Thanh sư muội cũng mất tích theo, bọn ta nghĩ rằng muội ấy đi tìm đệ!"
Sắc mặt Bạch Dạ hơi trầm xuống, nàng hoàn toàn không hề biết về chuyện này.
Từ trong Không gian Linh thú triệu hồi ra Liên Hồng Vũ, không vui nói "Đi tìm tung tích của Nhã Như!".