Nhìn chiếc lông vũ lớn được triệu hồi ra, Ngưng Vũ trong chốc lát trở nên ngây ngốc, không thể tin vào mắt mình.
Đó không phải là thần khí của học viện Lục Tinh sao?
Cô khẽ liếc nhìn Bạch Dạ, ánh mắt hơi khẽ động, cô theo quán tính mà nhớ tới lời nói của một cố lão sư.
Bất kì ai sở hữu được thần khí sẽ trở thành người đứng đầu học viện.
Nhưng dường như, ngay cả Bạch Dạ cũng chẳng biết gì về chuyện này, hẳn cũng nghĩ có được thần khí là do cơ duyên mà thôi.
Bạch Dạ khẽ nhíu mày, quay sang đối với Ngưng Vũ hỏi "Nhã Như, à, Thanh sư muội biến mất từ lúc nào?"
Ngưng Vũ không hề chần chừ đáp "Ngay sau khi đệ rời đi!"
Không! Thanh Nhã Như không phải đi tìm nàng.
Vội vã rời đi như vậy, chỉ có thể là Thanh gia có chuyện.
Ngưng Vũ trầm ngâm một lúc, cô muốn nói gì đó nhưng cổ họng như nghẹn cứng lại, cô cố gắng nuốt xuống một ngụm nước miếng, khó khăn hỏi "Bạch sư đệ, sau đại hội, cậu....sẽ ở lại học viện chứ?"
Câu hỏi đến quá bất ngờ khiến Bạch Dạ sững sờ đôi chút, nhưng rồi lại trở về biểu hiện như thường ngày, con mắt tím hững hờ đối diện với Ngưng Vũ.
Nàng nhìn ra được, Ngưng Vũ rất sợ hãi nàng.
Không chỉ có cô ấy, ngay cả Huyền Diệp hay Ngọc Trần cũng không ngoại lệ.
Điều này chẳng phải là điều bình thường sao?
Bạch Dạ luôn tự nhủ trong đầu như vậy.
Vậy mà tại sao, nàng lại thấy khó chịu trong lòng?
Ở lại học viện? Điều này chắc chắn sẽ không xảy ra.
Mục đích ban đầu của nàng là tìm được truyền thừa của Liên Hồng Vũ, cũng đã hứa rằng sẽ giúp học viện đứng đầu trong đại hội tỷ võ lần này.
Sau khi xong nhiệm vụ, đương nhiên nàng sẽ rời đi.
Thế nhưng, đối mặt với Ngưng Vũ, nàng lại không thể thốt ra một câu hồi đáp nào.
Giống như sợ khi nói ra, sẽ khiến cô ấy đau buồn vậy.
Đây là lần đầu tiên nàng do dự...
Không thấy đối phương đáp lại, Ngưng Vũ cũng chỉ biết cúi mặt cười khổ.
Cô mong đợi gì chứ? Nhưng cho dù đã biết trước câu trả lời, cô vẫn muốn cho mình một tia hi vọng nhỏ nhoi.
"Vậy khi nào có tin tức của Thanh sư muội hãy nói với chúng ta.
Mọi người ai cũng đều rất lo lắng!" Ngưng Vũ nhẹ nhàng mỉm cười rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Trận chung kết vẫn chưa diễn ra, nhưng sáng sớm, một giọng nói được truyền khắp các ký túc xá.
Là thông báo!
"Trong trận tỷ võ giữa Tam Tinh học viện, Lục Tinh học viện đã chủ động đầu hàng.
Theo quy tắc, học viện Lục Tinh sẽ phải đấu một vòng loại với Nhất Tinh.
Vào giờ Thân, hai học viện sẽ ra sân thi đấu.
Nếu học viện nào không đến sẽ bị coi là thua cuộc."
h-h chiều.
Vân lão sư nghe được điều này, tâm trạng rất vui mừng vì mọi thứ đều như kế hoạch của Bạch Dạ.
Chỉ cần thắng được vòng đấu loại này sẽ tiến thẳng vào chung kết.
Đứng trước cửa phòng, ông không giấu nổi sự phấn khích, lo lắng một chút rồi gõ nhẹ cửa.
"Lão sư?" Bạch Dạ vừa mới ngủ dậy, trên người nàng chỉ khoác đơn bạc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tóc dài xõa xuống, tay vẫn còn đang dụi dụi đôi mắt tím.
Hình ảnh này thực khiến Vân lão sư trở nên ngơ ngác.
Ông đặc biệt chú ý đến đôi mắt của nàng, toàn thân như mềm nhũn ra, vô lực nắm lấy cánh cửa.
Con quỷ....con quỷ mắt tím...
Bạch Dạ thấy biểu hiện của Vân lão sư, hoàn toàn thanh tỉnh lại đây, biết chắc chắn bộ dạng hiện tại của nàng đã dọa lão sư sợ rồi.
Nhưng nàng chẳng thèm để ý đến, giọng nàng hơi khàn khàn cất lên "Lão sư đến tìm đệ tử có việc gì sao?"
Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường và đơn giản nhưng sao ông lại cảm thấy khó khăn trong việc trả lời đến thế? Ánh mắt của Bạch Dạ như nhìn xuyên thủng ý nghĩ trong đầu ông, lại cảm giác như một con rắn đang giương độc đe dọa.
Sợ hãi trước kẻ mạnh hơn, đây là một tâm lý chung của bất kì ai.
Thế nhưng, ông đã sống hơn hàng trăm năm qua, đi đến vị trí này, dĩ nhiên không phải muốn là được.
Ông là lão sư của học viện Lục Tinh!
Bạch Dạ đương nhiên hiểu rõ, không có lấy chút sát khí nào, gật đầu nói "Lão sư, chúng ta vào trong rồi nói chuyện!"
Từng động tác có chút e dè nhưng vẫn tự nhiên, Vân lão sư đối với nàng nói "Đại hội thông báo, chúng ta sẽ có một trận đấu vòng loại với Nhất Tinh.
Kế hoạch của trò diễn ra rất thuận lợi." lúc này Vân lão sư không hề giấu nổi sự vui mừng.
"Nhưng có lẽ cũng không thuận lợi đến vậy!"
"Trò nói vậy là sao?"
Bạch Dạ nghiêm mặt đáp "Thanh Niệm mất tích rồi!"
"Mất tích? Con bé xảy ra chuyện gì sao?"
Bạch Dạ khẽ liếc mắt nhìn Vân lão sư, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thường thì nếu chuyện này xảy ra, cũng không tính là chuyện lớn, vì nếu mất đi Thanh Niệm, nàng với cương vị là át chủ bài của đội ngũ vẫn có thể trấn áp được bọn họ.
Thế nhưng Vân lão sư lại để tâm đến an nguy của Thanh Niệm hơn chuyện thắng thua, điều này làm nàng có cái nhìn thiện cảm hơn rất nhiều..