Trong lòng Khương Đại phu nhân xót xa, nhưng bà thấy bộ dáng sốt ruột đến sắp hỏng người của em dâu thì không nhịn được lại trợn mắt.
Đã bao tuổi rồi mà mới nghe mấy lời đồn đại đã tưởng là thật.
Đây vẫn là hai nhà ở cùng nhau, đợi đến lúc muội ấy dẫn chi thứ hai ra ngoài ra ngoài ở riêng thì với cái tính tình hấp tấp này của muội ấy thì làm sao làm tổ mẫu một nhà? Làm sao lo liệu được cả nhà?
“Muội nhìn bộ dáng của muội đi?” Khương Đại phu nhân không nhịn được lên tiếng: “Muội bao tuổi rồi? Còn nhìn không hiểu những lời này do sau lưng có người chống đỡ à?”
“Thế tẩu nói xem phải làm sao!” Khương Nhị phu nhân mặc kệ nhiều lý do của bà: “Dù sao bên Hầu phủ đã lên tiếng rồi.”
Muốn giúp bọn họ.
“Hầu phủ Hầu phủ,” Khương Đại phu nhân trách nàng: “Hai cái miệng nhỏ kia còn bận bịu với chuyện của Hầu phủ không xong, còn nhắm vào người khác làm gì? Ta nói muội biết, về sau muội đừng có tật xấu này nữa. Thấy trọng tay Trọng An có quyền lực thì chuyện gì cũng đi làm phiền nó. Muội cứ nghĩ thế, hai cái miệng nhỏ kia ba đầu hai cánh tay đều bận bịu không ngơi tay là vì muội đấy!”
“Muội làm gì có…” Khương Nhị phu nhân cuống len, hai tay vò vào nhau: “Tẩu cứ nói đi, tẩu có chiêu gì, sao không thể để người ta truyền như thế xuống dưới, thanh danh dẫu tốt cũng bị huỷ mất thôi!”
Khương Đại phu nhân thấy em dâu sốt ruột vì bà thì sắc mặt của bà tốt hơn chút. Bà nói: “Không cần, bọn Ngân nhi đang làm rồi, trong lòng đại bá của muội cũng nắm chắc, cứ nghe bọn họ thôi.”
Khương Nhị phu nhân nghe xong lập tức đáp: “Muội còn tưởng…”
Còn tưởng rằng bọn họ đang bận cơ.
“Bọn hắn có thể bận hơn Trọng An?” Khương Đại phu nhân liếc nàng.
Kia là con ruột và lão gia của bà. Nàng có chuyện chẳng lẽ bọn họ không sốt ruột ư?
“Ừ nhỉ…” Khương Nhị phu nhân cuống lên lập tức lấy lại tinh thần. Không nói đại bá, đại điệt là đứa thông minh nhất trong nhà, đâu có thể mặc kệ khi thấy mẫu thân bị bắt nạt? Nàng ấy lập tức giả vờ bận rộn phủi bụi trên váy: “Ây da, sao lại bẩn rồi? Bẩn lúc nào thế này.”
Khương Đại phu nhân thấy bộ dáng né tránh chủ đề của nàng thì chỉ biết thở dài: “Làm sao ta yên tâm với tính tình này của muội đây?”
Đã dạy nàng mười mấy hai mươi năm, vẫn không điềm tĩnh được, đầu như lúc có lúc không.
Khương Nhị phu nhân biết ý trong lời nói của đại tẩu, nhưng không phản đối, chỉ lên tiếng: “Muội ở ngoài có thể vững vàng mà, tẩu xem việc lúc trước của Hầu phủ chẳng phải muội cũng làm ổn ư, chẳng có chút sơ suất nào? Đây là do muội sốt ruột nên không nghĩ được nhiều mà.”
Chủ yếu cũng biết trong nhà có đại tẩu, tẩu ấy sẽ chắn bên trên nên bản thân chẳng cần vội vàng.
Trong phủ Quy Đức Hầu, đêm đó trưởng công tử làm xong mọi việc về nhà, Hứa Song Uyển thấy hắn đang trêu đùa với hài tử ở đầu giường, nàng vừa dùng xong canh bổ cho thân thể thì lập tức ngồi bên giường nhìn chằm chằm tay của hắn. Nàng sợ hắn làm đau hài nhi, trong miệng cũng nói chuyện của Khương gia đại cữu mẫu.
“Việc này nàng không cần quan tâm.” Tuyên Trọng An nghe xong lập tức trả lời, lại nhéo lỗ tai nhỏ của nhi tử. Hắn thấy nương của cậu căng thẳng đến mức ngồi không yên, cái mông lại lén dịch lên đầu giường thì cảm thấy buồn cười, nhịn không được lại nhéo lỗ tai của cậu một lát.
“Nhẹ thôi?” Hứa Song Uyển ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khao khát, trưởng công tử ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: “Ta ngẫm lại.”
Hắn vừa nói xong tay lại động, Hứa Song Uyển thấy bất đắc dĩ, lập tức qua cản hắn: “Thôi đi.”
Da dẻ của hài nhi còn mềm, làm sao chịu được hắn hết nhéo lại sờ, cậu mới vất vả ăn no ngủ thôi, cứ như vậy sẽ tỉnh mất.
“Cứ như vậy?” Tuyên Trưởng công tử nhìn nàng lôi kéo tay của hắn, rũ mắt nhìn nàng.
Hứa Song Uyển dừng một lát, sau đó mới từ từ bò lên đầu giường. Nàng dựng thẳng gối đầu lên, chui vào lồng ngực hắn, kéo tay hắn rồi đặt trên bụng đắp kín chăn. Nàng làm xong thì tay của nàng cũng bỏ vào, hai cánh tay hắn ôm nàng lớn hơn cánh tay của nàng, hơi ấm bắt đầu xuất hiện.
“Này còn tạm được.” Trưởng công tử lúc này mới hài lòng nói.
“Chuyện của đại cữu mẫu có nghiêm trọng không?” Hứa Song Uyển lại hỏi hắn.
Tuyên Trọng An thấy nàng quan tâm thì trầm ngâm một lát rồi mới nói: “ Chuyện của Thẩm gia, đây cũng là đang có người bên ngoài giúp đỡ lan truyền, đoán chừng cũng có ý ép Khương gia đi vào khuôn khổ, dò xét ý tứ của Hầu phủ.”
“Còn có thể làm như thế ư?”
“Sao không thể? Nếu Khương gia muốn chấm dứt việc này thì cần phải xem ý bên ta, có một thì sẽ có hai, chuyện chẳng phải sẽ thành ư?”
“Hoá ra là thế.” Hứa Song Uyển hiểu rõ.
“Không sao, việc này trong lòng mấy đại biểu ca nắm chắc, không cần đến tổ phụ, huynh ấy có thể giải quyết.”
“Ừ.” Hứa Song Uyển gật đầu.
Tuyên Trọng An thấy nàng yên tâm thì trong lòng hơi có cảm giác khó chịu. Hắn nói: “Không hỏi chuyện của biểu muội à?”
“Hả?”
“Tiểu Châu nhi.”
“À!” Hứa Song Uyển đang lén nhìn hài nhi, đột nhiên hắn nhắc tới Châu nhi thì nàng chợt sững sờ, sau đó mới nhớ tới tiểu Châu nhi là ai, vội vàng nói: “Là biểu tỷ của Khương gia à?”
Nàng mới nghe hắn nói một lần, nhũ danh gọi tiểu Châu nhi, nói lúc nhỏ là một tiểu mỹ nhân.
Nhưng nàng ấy không phải…
Hứa Song Uyển ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, gặp hắn trên mặt cũng mất cười, liền lẳng lặng mà nhìn xem nàng, nàng cái này trong lòng không hiểu xốc lên, trực giác không tốt, thế là cơ cảnh Hứa nhị cô nương đương hạ nghĩ cũng không nghĩ, lập tức nói: “Đúng vậy a, việc này đến cùng là chuyện gì xảy ra, ngươi còn không có đã nói với ta đâu, vị này tiểu tỷ tỷ năm đó là thế nào gặp hại a?”
Tuyên Trọng An thấy phản ứng này của nàng, hoàn toàn là mới phản ứng lại. Hắn rất không vui nên cắn mũi nàng: “Nàng gọi tiểu tỷ tỷ rất thuận miệng nhỉ?
Nàng ấy còn lớn tuổi hơn nàng đó.
Hứa Song Uyển không biết trong lòng hắn nghĩ gì, nhưng nàng vừa nhìn thì bản năng cảm giác được sự nguy hiểm nên chỉ cười không lên tiếng.
Tuyên Trọng An không nhịn được cúi đầu hôn mặt nàng.
Hứa Song Uyển đã sớm quen nên đáp lại hắn.
Tuyên Trọng An cúi đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng. Hắn chẳng thể giận dỗi thêm bèn ôm nàng, tì sát mặt nàng nói: “Khương gia làm việc phân trong ngoài, chuyện bên ngoài thì mấy đại cữu sẽ không để mấy cữu mẫu ra mặt. Chuyện trong nhà thì mấy cữu mẫu cũng sẽ ít khi làm phiền bọn họ.”
“Ừ.” Như vậy rất tốt.
“Năm đó chuyện của Thẩm gia, đại cữu mẫu không truy cứu, đoạn tuyệt với Thẩm gia, nhưng việc này cũng chưa xong…”
Tuyên Trọng An nói với nàng lúc ấy đại cữu mẫu không truy cứu, nhưng Khương gia đã truyền ra tin rằng nếu nhà nào kết thân với Thẩm gia chính là kết thù với Khương gia.
Lúc ấy, Khương Thái sử cũng có quan hệ rộng trong triều, lời này từ Khương gia truyền ra, bọn họ cũng nói vài câu rằng nữ tử này quá ác độc.
Nữ nhi của Thẩm gia lúc ấy cũng đã gần mười tuổi, qua mấy năm sẽ đến tuổi làm mai. Người kinh thành đừng nói nhà làm quan, dù người bình thường, cũng không nhà nào dám cưới nữ nhi từng hại chết người. Ai ai cũng biết thanh danh của nữ nhi Thẩm gia trong kinh, thậm chí còn chẳng có người nào dám qua lại với nữ nhi Thẩm gia, chớ nói tới mời nàng ta tới nhà làm khách.
“Về sau Thẩm gia gả nàng ta làm thiếp cho một lão lang trung không sinh được nhi tử, chắc là bọn họ đi chung đường với lão lang trung kia, đầu nhập vào phe cánh của Tả tướng, làm một mưu sĩ…” Hắn nói tiếp.
“Cái này...” Đây là bán nữ nhi để mua chức quan cho nhi tử ư? Trước kia chẳng phải cực kỳ bao che ư? Hứa Song Uyển chần chờ một lát rồi mới khẽ hỏi: “Không phải rất được người nhà coi trọng ư?”
“Coi trọng gì?” Tuyên Trọng An mỉm cười: “Cảm thấy lúc ấy hữu dụng thì coi trọng, nếu đã vô dụng thì cũng phải đổi được thứ khác. Thẩm phu nhân kia đã bỏ ra nhiều công sức để bồi dưỡng nữ nhi, nếu như không thu được chỗ tốt thì bà ta làm sao cam tâm?”
Hứa Song Uyển không nói gì.
Tuyên Trọng An nói xong mới biết lời nói của mình không ổn. Hắn quan sát khuôn mặt nàng, không nhìn thấy sự khổ sở, chỉ là đăm chiêu thì hắn mới nói tiếp: “Còn muốn nghe phía sau nữa không?”
“Nghe.” Hứa Song Uyển gật đầu, ngẩng đầu hỏi hắn: “Làm sao chàng biết nhiều thế?”
“Đại biểu ca nói với ta,” Tuyên Trọng An bật cười, hóa ra vừa rồi nàng đang suy nghĩ việc này: “Thỉnh thoảng bọn họ sẽ nghe ngóng, sợ muội muội đi rồi, người làm hại là nàng ta sẽ bình yên sống sót. Ông trời bất công.”
“Mọi người từng nói à?”
“Nói rồi.”
“Chàng không nói với thiếp.”
Tuyên Trọng An hôn đầu nàng: “Nàng cố gắng tĩnh dưỡng trong tháng ở cữ đi, đừng suy nghĩ nhiều, cũng không biết lời này làm sao truyền đến lỗ tai của nàng, nàng cũng không gặp khách mà? Có phải mấy nha hoàn của nàng sợ nàng lạc hậu nên ra ngoài hỏi thăm linh tinh?”
Không phải hỏi thăm linh tinh? Có một số việc không biết, chậm hơn người khác một bước, đợi đến lúc có người tới nói trước mặt, là đen hay trắng thì chỉ có thể tuỳ theo người nói chuyện, không cẩn thận hiểu sai ý sẽ không tốt.
Nhưng Hứa Song Uyển không tranh luận với hắn, cũng không nói về sau sẽ không nghe ngóng. Nàng im lặng không lên tiếng.
Tuyên Trọng An biết trong lòng nàng có chủ ý, nàng đều có tính toán mọi chuyện. Trước đây hắn mặc kệ nàng, nhưng hiện tại không muốn nàng bị quấy rối bởi vài chuyện nhỏ nhặt này trong tháng ở cữ.
Lúc này hắn nghĩ tới lời của Đan Cửu, trong lòng bắt đầu cân nhắc.
Hắn nghĩ đến ngày sau không cần để nàng bận tâm tới những lời đàm tiếu này thì nói tiếp: “Về sau đại biểu ca thăm dò được, nữ nhi Thẩm gia này có tính tình giống mẫu thân, cực kỳ mạnh mẽ. Sau khi vào cửa chưa được bao lâu không chỉ bất kính với đương gia phu nhân, ngay cả lão phu nhân trong nhà ấy còn bị nàng ta chọc tức tới mức đổ bệnh. Mấy ngày sau nàng ta liền bị trói lại đánh cho một trận, nghe nói thành thật hơn trước; nhưng sau đó chẳng biết vì sao mà dính líu đến cháu trai của nhà này, trong bụng có hài tử, nhất định đòi đứa cháu kia cưới nàng ta…”
Hứa Song Uyển nghe được chuyện này thì hai mắt lập tức trợn to.
Tuyên Trọng An lại nhéo mũi nàng: “Mắt trợn to thật.”
Nếu lúc nàng nhìn hắn có thể mở to mắt như này thì tốt biết bao.
Hứa Song Uyển tranh thủ thời gian nhắm mắt lại, khôi phục ánh mắt như bình thường rồi mới nhìn về phía hắn. Nàng thấy hắn không lên tiếng thì cuống lên: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó à, lại bị đánh cho một trận, mất hài tử, còn bị người nhà kia bán đi.”
“Bán?”
“Ừ, còn chạy về Thẩm gia hai lần nhưng Thẩm gia không nhận nàng ta, nói không có nữ nhi này. Nàng ta bị bắt trở lại rồi bị đánh đập vài lần, sau đó không chạy nữa, hiện tại thành thật ở trong hoa lâu.” Tuyên Trọng An lạnh nhạt nói tiếp.
Quả nhiên là bị bán vào hoa lâu. Hứa Song Uyển nghe được kết quả đúng như nàng dự đoán thì mỉm cười.
“Nàng chờ xem, mấy ngày nữa sẽ rất náo nhiệt…” Tuyên Trọng An nói với nàng: “Thẩm gia sắp ốc còn không mang nổi mình ốc, đại biểu ca không dễ trêu đâu.”
Hứa Song Uyển gật đầu, xem như đã hiểu.
Biểu huynh đệ này chẳng có ai dễ trêu.
Mới qua hai ngày, nữ nhi của Thẩm gia bị bán cho hoa lâu chạy về Thẩm gia gào to ép Thẩm gia trả lại công bằng cho mình. Nàng ta đòi Thẩm gia trả lại tiền do bán nàng làm tiểu thiếp cho lão già kia, nếu không nàng ta sẽ treo cổ trước cửa Thẩm gia.
Thế là, chuyện năm đó Thẩm phu nhân lấy cái chết ép Khương Đại phu nhân tha thứ bị truyền ra, còn có Thẩm Đại lão gia lấy phụ mẫu đã khuất núi quỳ xuống ép Khương Đại phu nhân không truy cứu nữa cũng bị truyền ra.
Đây đều do nữ nhi của Thẩm gia tự lên tiếng trước cửa. Nàng ta còn doạ nếu Thẩm gia không trả tiền thì nàng ta sẽ nói hết bê bối của Thẩm gia.
Thẩm phu nhân bất đắc dĩ muốn kéo nàng vào nhà. Nữ nhi của Thẩm gia còn thét to với đám người tới xem náo nhiệt là nếu nàng đi vào mà chết rồi thì chắc chắn là nương ép chết nàng ta, xin đại gia báo quan giúp, lại cười hì hì nói với người tới xem náo nhiệt là nếu nàng ta lấy được tiền thì đi ra sẽ mời các vị lão gia uống rượu.
Đám người tới xem náo nhiệt đều bị nàng chọc cười, còn có tên du côn lưu manh nói lời không đứng đắn: “Tiểu nương tử cứ an tâm vào đi, chúng ta sẽ giúp ngươi nhìn, sẽ không để người bên trong hại chết ngươi.”
Mặt mũi của Thẩm gia xem như hoàn toàn mất hết.
Lời đồn đại cũng chẳng ảnh hưởng tới Khương Đại phu nhân, lúc nhắc tới bà chẳng qua chỉ cảm khái số bà không tốt, đụng phải huynh tẩu như vậy, còn hại chết nữ nhi; thậm chí còn lôi phụ mẫu đã khuất ra lợi dụng thì cũng thôi đi. Nhiều năm sau còn bị người ta xem như chẳng xảy ra chuyện gì đến cửa cầu xin, còn lấy cái chết ra uy hiếp; đúng là rất đáng thương.
Thẩm gia náo nhiệt hẳn lên nên chuyện của Khương gia cũng bị bỏ qua. Hứa Song Uyển nghe được chuyện của Thẩm gia nhưng cũng chẳng lên tiếng.
Thải Hà biết chuyện lập tức cảm thán: “Kẻ ác tự có kẻ ác trị, chính mình tạo nghiệt thì tự mình nếm quả đắng, đây đúng là báo ứng…”
Hứa Song Uyển nhìn sự căm phẫn trào dâng của nàng ấy thì không nhịn được uyển chuyển nói: “Quay lại xin đại cữu gia phu nhân thưởng đi.”
Thải Hà ngẩn người mới hiểu được ý tứ của cô nương, nàng ấy đỏ mặt đáp lại: “Người cũng sốt ruột vì cữu gia phu nhân mà.”
“Ừ.” Hứa Song Uyển gật đầu, không phủ nhận.
Qua việc này khiến nàng thấy rõ năng lực của biểu huynh đệ Khương gia. Không thể khinh thường người một nhà này, chẳng trách trưởng công tử muốn gửi Tuân Lâm tới nhà họ Khương cùng đọc sách.
Mấy nhà tới xin Khương gia giúp đỡ đều không được. Chẳng biết bên Hầu phủ làm sao, Thức vương Tuân Lâm đột nhiên nói trong phủ bị thích khách trà trộn, muốn bắt thích khách nên phải niêm phong đường phố tra xét. Thế là mấy nhà hầu môn bỗng nhiên có quan binh canh gác tới kiểm tra người, nếu phát hiện ra có người khả nghi thì sẽ mang tới nha môn vặn hỏi, người tới gõ cửa Hầu phủ đều không còn bóng dáng.
Hứa Song Uyển rất nhanh được yên tĩnh. Liên tiếp mấy ngày khẩu vị tốt hẳn, khuôn mặt nhỏ kia đã tròn ra một vòng, thân thể trưởng công tử cũng nuôi được thêm chút thịt.
Lúc này Tuân Lâm được đưa tới Khương gia đọc sách; cứ cách bốn, năm ngày mới về nhà một lần. Tuân Lâm không muốn đi nên khóc lóc gây ầm ĩ không ngớt, nhưng cậu bị huynh trưởng doạ nạt, đành phải leo lên lưng để huynh trưởng cõng tới Khương gia.
Mới đầu Hứa Song Uyển không quen, bởi vì tuy Tuân Lâm ở nhà tập viết không phải lúc nào cũng kề bên người nàng, nhưng sau khi người tới Khương gia thì liên tiếp mấy ngày nàng không nhìn thấy nên có cảm giác khác lạ.
Tuyên Khương thị cũng không nỡ, bà liên tục lau nước mắt. Gần đây con dâu tìm cho bà vài bức tranh Giang Nam để bà thêu, còn nói chờ bà thêu xong mấy tranh khó này thì sẽ đặt ở Hoa Tú Lâu – nơi mà đông đảo phu nhân chuyên làm từ thiện gửi tới, chờ có người đến mua lại thì sẽ quyên góp cho thiện đường cứu giúp hài tử và những người nghèo khổ.
Con dâu đặc biệt nói với bà rằng đây là cầm tiền của mình đi làm việc thiện nên sẽ rất thành tâm. Kỹ năng thêu thùa cao siêu của bà được rất nhiều người biết tới thì tấm lòng nhân từ của bà cũng sẽ được lan truyền rộng rãi hơn. Bà sẽ không chỉ tích đức cho bản thân mà còn tích phúc cho nhà. Hầu phu nhân nghe được thì cực kỳ vui mừng, kim khâu ngày đêm không rời tay. Tuy trong lòng bà vẫn còn không nỡ khi tiểu nhi tử mới còn nhỏ đã phải đọc sách khổ cực, nhưng cũng không đến mức khó chịu.
Trước kia tiểu nhi tử được nhũ mẫu nuôi lớn, mỗi ngày bà chỉ gặp và nói chuyện với con một lần. Nếu không có nhũ mẫu thì con dâu sẽ dẫn tiểu nhi tử tới. Tuyên Khương thị cũng không cần tiểu nhi tử ở trước mặt thì bà mới yên tâm, bà nghĩ rằng nếu muốn gặp con thì cũng có thể gọi người hầu đưa về. Bà vừa nghĩ thông thì trong lòng thoải mái hơn rồi tiếp tục quay người lại thêu tranh.
Hứa Song Uyển thấy mỗi ngày bà bà đều có việc để say mê thì thân thể có chuyển biến tốt, dùng cơm cũng nhiều hơn trước. Tuân Lâm rời đi cũng không buồn bã, lúc nói chuyện với công công cũng rất vui vẻ. Ngay cả công công quan sát bà bà vui vẻ thì càng phấn chấn hơn. Nàng tốn bao công sức tìm việc cho bà bà xem ra là rất tốt, điều này khiến nàng thật sự yên tâm.
Hiện tại nàng không sợ bận rộn, chỉ sợ trong nhà không hoà thuận khiến trưởng công tử trở về không thể yên tâm nghỉ ngơi.
Hứa Song Uyển hết ở cữ thì Tuân Lâm vừa lúc trở về từ tiểu học đường ở bên phía Khương gia. Cậu cũng không làm loạn như trước vì ở bên kia cậu đã kết bạn được với nhiều bằng hữu, thế nên lần trở về cậu cứ mãi líu ríu rất nhiều chuyện với người trong nhà. Cậu còn mang về cho tiểu chất một ít đồ vật nhỏ mà bên kia hài tử hay chơi, ngay cả cung tên cậu cũng mang về ba cái; cậu nói là giữ lại đến khi tiểu chất lên ba, lên năm, lên bảy chơi…
Cậu còn nói tiếp: “Chờ đệ trưởng thành, đồ chơi trong tay đệ chơi năm chín tuổi sẽ nhường cho tiểu chất lên chín tuổi chơi.”
“Ây da, không phải đệ mới bảy tuổi à?” Hứa Song Uyển trêu cậu: “Sao lại giống tiểu công tử chín tuổi chơi cung rồi?”
“Vì đệ rất lợi hại.” Tuân Lâm ranh mãnh đáp lời nàng.
Hiện tại cậu đã linh động hơn hẳn trước kia, cả người đã hoạt bát hơn nhiều. Bây giờ lúc nói chuyện cũng có sức sống chứ không yếu ớt như xưa, có thêm khí thế nên rất khiến người ta yêu thích.
Huynh trưởng của cậu thích bộ dáng này, hiếm thấy mở miệng khen cậu vài câu. Tuân Lâm được ca ca khen thì càng vui vẻ hơn. Hiện tại cậu không khóc nữa, có đôi khi muốn khóc cũng sẽ nắm tay huynh trưởng để nhận được sự cổ vũ. Cậu không dễ rơi nước mắt, cũng chẳng tuỳ tiện tức giận nữa.
Hứa Song Uyển thấy cậu thay đổi rất lớn, có sức sống hơn lúc ở nhà thì cảm thấy quyết định của trưởng công tử vô cùng tốt. Lúc này nàng chỉ cười mà không lên tiếng khiến Tuân Lâm cuống lên: “Tẩu tử, tẩu hỏi đệ đi, mau hỏi đệ đi mà.”
“Tuân Lâm sao lại lợi hại như vậy nhỉ?”
“Bởi vì đệ có thể đọc thuộc bài của phu tử giao cho từ đầu tới cuối, không sai một chữ, biểu cháu ngoại trai của Khương gia còn bại dưới tài bắn cung của đệ…” Tuân Lâm đắc ý duỗi hai bàn tay, chỉ ngón tay cái kế tiếp: “Hắn chín tuổi đấy.”
Thế là cậu đã có tiểu công tử chín tuổi cùng chơi bắn cung.
“Đúng là lợi hại.” Hứa Song Uyển nhìn bộ dáng vui vẻ này của cậu thì trong lòng cũng mừng rõ. Nàng bật cười xoa đầu cậu: “Tiểu chất lớn lên cũng phải lợi hại giống Tuân Lâm mới được.”
“Đương nhiên rồi,” Tuân Lâm gật đầu nói: “Đệ sẽ dạy.”
Quy Đức Hầu nhìn dáng vẻ Tuân Lâm tràn đầy tự tin và sức sống thì càng vui vẻ hơn. Ông còn cướp việc của trưởng tử, tự mình đưa tiểu nhi tử tới lớp học Khương gia.
Tuyên Khương thị nhìn tiểu nhi tử ngồi trên vai Hầu gia, thấy dáng vẻ ông muốn đưa cậu đi học đường thì nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
Trong Hầu phủ đã yên ổn. Mấy cửa hàng trong tay Hứa Song Uyển xây dựng cũng đến lúc hoàn thiện. Lúc này cũng có thợ làm công hỏi thăm xem lão bản là ai, lập tức tin tức phòng ốc đã phân xong được truyền ra ngoài. Người bình thường vốn chẳng mua được, có thương nhân đến ngỏ ý muốn thuê trước mấy nơi này.
Sau khi Tuyên Trọng An trở về nghe được chuyện này thì hắn định giá cho nàng. Hứa Song Uyển ngạc nhiên khi hắn ra giá cao, nhưng nàng vẫn theo ý hắn, báo giá cả cho người tới hỏi thăm.
Hứa Song Uyển âm thầm mời chưởng quỹ ra mặt xử lý những chuyện này. Chưa tới hai ngày, chưởng quỹ trở về bẩm báo rằng mấy cửa hàng này đã cho thuê xong.
Thế nên nàng mới biết mảnh đất kia là ở hướng chính giữa, chếch phía đối diện là phòng Bộ Khoái của phủ Thuận Thiên sắp xây; nơi chuyên quản đất đai bốn phía, giải quyết tranh chấp, truy bắt mấy tên trộm vặt.
Hứa Song Uyển thu về ít bạc, bạc này không tính vào của cải chung, xem như là bạc riêng của nàng.
Nàng tính toán, nếu như mấy cửa hàng này vẫn trong tay nàng thì sau này nàng có nữ nhi, sẽ chẳng sợ không đủ của hồi môn cho nữ nhi.
Lúc này Hứa gia cũng không bằng trước kia, Hứa Song Uyển vẫn chưa từng hỏi chuyện của Hứa gia, nhưng nàng cũng biết chuyện Hứa gia đã phân nhà ở riêng.
Nàng cũng biết bên phía La gia, đại tỷ của nàng vẫn không thể mang thai nên đã nạp thiếp cho trượng phu.
Hồi nàng còn ở Hứa gia, Hứa Song Uyển từng nghe đại tỷ có số tốt mới gả được vào La gia, vốn chẳng thể xảy ra việc nạp thiếp. Hiện tại đã hơn ba năm nhưng dưới gối tỷ ấy vẫn chẳng có mụn con, nên cũng đành chịu thua.
Có lẽ do đại tỷ sống ở La gia không tốt nên nàng ấy không chừa thủ đoạn nào tới cửa mấy lần. Có lần còn mượn tên thê tử của Vương gia tới thăm, nhưng Hứa Song Uyển không để ý.
Còn bên phía mẫu thân, nàng nghe nói sau khi phụ thân ở riêng lập tức dẫn theo thiếp thất ở ngoài thất của đại trạch Hứa gia, chỉ chia cho bà một viện tử nhỏ ở lại. Khi Hứa Song Uyển thu được bạc vào tay thì nàng liền đổi của hồi môn của mẫu thân và Hứa gia cho nàng thành ngân lượng, thêm vào hơn một vạn hai trong tay nàng, hơn nữa nàng đã thương lượng với phụ quân thêm vào bảy vạn lượng; tổng cộng gom góp đủ mười vạn lượng đưa qua cho bà. Nàng cũng bảo Ngu nương truyền lời rằng sau này nàng với bà chẳng còn liên quan.
Chỉ một câu không còn liên quan, ngay cả lời căn dặn bà sau này cố gắng sống tốt cũng chẳng có.
Nàng trả toàn bộ của hồi môn, chấm dứt hoàn toàn chút tình nghĩa còn sót lại.
Hứa Song Uyển nghe Ngu nương trở về nói rằng mẫu thân của nàng đã khóc đến bất tỉnh thì nàng lập tức lắc đầu nói với Ngu nương: “Chưa chắc đã đau lòng vì ta, có lẽ xót xa cho cảnh ngộ của bản thân thôi.”
Nàng có Vọng Khang nên đáy lòng cũng chẳng buồn vì mẫu thân. Bây giờ nàng không có cảm giác với Hứa gia và mẫu thân. Nàng chẳng nghĩ nhiều, càng không nghĩ tới tương lai của Hứa gia. Mẫu thân sẽ mạnh mẽ hay vẫn yếu đuối thì đều là việc của bà. Mẫu thân sống ra sao cũng không còn liên quan đến nàng.