Sắp vào tháng chạp, thân thể Dược vương đã khá hơn nhiều nên đã chuẩn bị lên đường về Dược vương cốc ở nước Yến.
Dược vương tới Hầu phủ một chuyến rồi ở lại mấy ngày dạy Hứa Song Uyển một bộ kiếm pháp nữ. Trưởng công tử nhân dịp này nghỉ ở nhà một ngày để nhìn xem tiểu nương tử nhà mình luyện kiếm pháp như nào. Hắn cứ nhìn chằm khiến Hứa Song Uyển mặt đỏ tía tai, cuối cùng bị nàng đuổi ra vườn luyện kiếm pháp.
Trưởng công tử rảo bước rời đi. Không lâu sau, người hầu ở gần đấy đưa rượu lên đặt trên lò sưởi của đình gác; hắn cảm thấy nhìn dáng người của tiểu nương tử từ xa càng xinh đẹp hơn.
Dược vương nói với Hứa Song Uyển, “Sao lại khiến hắn chết lạnh thế kia?”
Hứa Song Uyển đỏ mặt, “Ai bảo chàng ấy thích đùa dai chứ.”
“Không nhìn ra,” Dược vương vừa lắc đầu vừa nói, “Ta chỉ thấy lòng dạ đen tối của hắn, cả người chẳng có chỗ nào sạch sẽ.”
Hứa Song Uyển đỏ mặt, xoay người lại tiếp tục luyện kiếm pháp.
Lão nhân gia chỉ ở lại Hầu phủ vài ngày. Hứa Song Uyển nghe nói ngày kia lão muốn đi thì nàng lập tức nghiêm túc chắp hai tay vái chào để cảm ơn sự ưu ái của lão nhân gia dành cho nàng. Nàng còn tự tay thêu cho lão nhân gia một bộ quần áo mùa đông.
Nàng thao thức mấy đêm để hoàn thành, còn bị trưởng công tử trợn mắt vài lần.
Nàng chọn màu xanh làm áo ngoài, cả bộ cẩm bào xanh pha chút ánh đen, không quá phô trương nhưng vẫn lộ ra phú quý. Dược vương nhìn thấy lập tức yêu thích không buông, cười to khoa tay mấy lần. Lão nói với nàng, “Khi tiểu Cửu nhi kết hôn ta sẽ mặc bộ trường bào này của ngươi thêu, vừa nhìn thấy sẽ biết ta chính là lão nhân gia của gia đình giàu có.”
Hứa Song Uyển thấy ông thật sự vui mừng thì nàng cũng vui lây. Ý cười lan toả trên mặt tựa như hoa đào nở rộ. Trưởng công tử đứng bên cạnh say sưa ngắm nàng.
Dược vương liếc qua thì lắc đầu, được lắm tên đăng đồ tử này.
Sau khi Dược vương rời khỏi Hầu phủ thì Chung phu nhân dẫn theo Thi Như Lan tới cửa.
Chung gia phái huynh đệ của Thi Như Lan, còn có Chung đại lang tiễn gả biểu muội đến tận Dược vương cốc – nơi kết hôn với Đan Cửu. Chung phu nhân muốn dẫn theo cháu gái ngoại tới cảm ơn bà mối trước khi rời đi.
Ngày trước Dược vương gặp chuyện nên việc kết hôn của Thi Như Lan và Đan Cửu bị kéo dài tới hai tháng sau. Chung phu nhân sợ xảy ra chuyện nhưng cháu gái ngoại vẫn giữ được bình tĩnh, còn nói không cần gấp gáp, lúc này vừa khéo để nàng thêu thêm vài món đồ hỷ mang theo.
Thời gian này nàng từng gặp Đan Cửu mấy lần. Hai người ý hợp tâm đầu. Lúc nàng ấy tới gặp Hứa Song Uyển thì sắc mặt tươi tắn hơn trước kia rất nhiều, vẻ mặt cũng không lạnh lùng mà đã có thêm vẻ động lòng của thiếu nữ.
Hứa Song Uyển quan sát hiện tại nàng ấy sống tốt hơn thì vui mừng nhận lễ. Nàng hài lòng vì đã hoàn thành cọc hôn sự này, cũng không vì chuyện phát sinh đột ngột giữa chừng mà bị huỷ.
Trước khi Thi Như Lan rời đi thì nàng ấy có nói, “Đại biểu ca muốn muội hỏi tẩu.”
Hứa Song Uyển ngẩn ra.
“Huynh ấy nói tẩu sống tốt thì huynh ấy đã mãn nguyện.” Thi Như Lan bổ sung.
Hứa Song Uyển tỉnh táo lại rồi gật đầu với nàng ấy, “Ta rất tốt, phiền Như Lan muội muội nói với Chung công tử một tiếng là Song Uyển đang mong mỏi ngày huynh ấy kết hôn, cử án tề mi, bỉ dực song phi với nương tử.”
Thi Như Lan hành lễ với nàng rồi mỉm cười lui xuống.
Trên đường trở về, nàng ấy nói với di mẫu, “Song Uyển tỷ tỷ là người biết quan tâm người khác, thật đáng tiếc.”
Chung phu nhân biết vì sao nàng ấy nói đáng tiếc, bà vỗ về tay nàng ấy rồi thở dài, “Đúng vậy.”
Đáng tiếc nhất chính là, đại lang nhà bà vừa ý nàng.
Bà từng sắp xếp cho hắn xem mặt mấy cô nương khác, nhưng hắn chỉ vội vã gặp mặt mỗi người chứ chẳng để trong lòng. Hắn chỉ thích Hứa Song Uyển, thậm chí còn đến trước mặt bà để xin cưới nàng một cách quang minh chính đại vào cửa. Khi đó Hứa gia bắt nàng đi bồi tội, còn có lòng dạ xấu xa muốn thừa dịp hôi của, chỉ chờ bà cầu xin rồi gả nàng làm thiếp. Đại lang một lòng chân thành đồng ý bồi thường cho Hứa gia để cưới nàng làm thê tử.
Đáng tiếc, tâm tư của Hứa Nhị cô nương quá sâu.
Về sau Chung phu nhân mới ngẫm lại thì biết nàng gả vào Hầu phủ là đúng. Dù cho hiện tại Hầu phủ không lên hay tiếp tục ngã xuống thì vẫn đúng.
Nếu như nàng không đồng ý gả vào Hầu phủ mà vất vả gả vào nhà khác, dẫu là Chung phủ của bà hay những nhà khác thì vẫn là kém người khác một bậc. Trải qua nhiều trắc trở để làm thê tử người khác thì nàng vẫn bị người khác dè bỉu, dù là đại gia tộc cũng vậy.
Không bằng nàng gả vào Hầu phủ.
Chung phu nhân nghĩ đến sau này thì càng đáng tiếc than thở với tâm tư sâu nặng của cô nương này. Chung gia và nàng có duyên không phận, đại lang nhà bà cũng chỉ đành thất vọng chọn người khác.
Dược vương rất nhanh dẫn theo Đan Cửu rời đi, theo sát là đội ngũ đưa gả của Chung gia. Tháng chạp đã sắp trôi qua một nửa, triều đình cũng bắt đầu chuẩn bị nghỉ lên triều. Hứa Song Uyển đã lo liệu xong việc nhà, đang ngóng trông trưởng công tử bận bịu đi sớm về trễ sắp đến ngày hưu mộc về nhà nghỉ ngơi.
Chỉ là nàng đã nghĩ đơn giản. Thánh thượng muốn nhân lúc nghỉ triều mà định tội với người bị giam giữ trong Hình bộ. Mới mấy ngày mà Hình bộ đã treo ra vài tờ những người sẽ bị chém đầu vào năm sau trên bảng cáo thị. Người bị phán tội chết rất nhiều. Mặc dù Hầu phủ có quan binh canh gác nhưng vẫn có nhiều người liều chết đến gõ cửa.
Thậm chí có người không xông vào được Hình bộ mà chuyển sang Hầu phủ.
Cũng có người đứng bên ngoài Hầu phủ mắng Tuyên Trọng An chết không được tử tế.
Lúc đầu Hầu phủ vui mừng chuẩn bị ăn tết, lần náo loạn này khiến không khí vui mừng tan biến hơn nửa. Hứa Song Uyển vốn giấu bà bà việc này, chỉ là có tiểu nha hoàn lỡ miệng nói trước mặt Tuyên Khương thị. Bà nghe xong việc này thì cực kỳ đau lòng, nhân lúc trưa hôm nay con dâu ôm tôn nhi lại đây hầu hạ bà dùng bữa thì bà lập tức lên tiếng hỏi, “Trọng An không thể không giết người thân của mấy người kia à?”
Hứa Song Uyển nghe được thì ngẩn người.
“Đáng thương biết bao, năm hết tết rồi, chúng ta…”
Hứa Song Uyển không chờ bà nói tiếp đã hỏi vặn lại bà, “Vậy người đồng ý để người nhà của bọn họ sống, còn con của ngài, ngài, và cả chúng ta thay bọn họ đi chết không?”
Tuyên Khương thị hoàn toàn choáng váng, giật mình.
“Không muốn thì không cần nói, càng không cần nhắc tới trước mặt phu quân.” Hứa Song Uyển vừa chia thức ăn cho bà vừa nhìn về phía bà, “Người ăn, người mặc, châm người đang cầm trong tay đều là do phụ thân hắn ở bên ngoài chém chém giết giết. Bọn họ sống sót thì người mới có thể sống tốt. Bọn họ chết rồi thì cái nhà này sẽ không còn.”
“Người ăn một miếng.” Hứa Song Uyển gắp đồ ăn để vào trong bát bà.
Nàng vờ như không có chuyện gì xảy ra. Tuyên Khương thị im lặng không biết nói gì. Bà chờ con dâu đi rồi, nghĩ một lát rồi mới hỏi lão nhũ mẫu, “Nhũ mẫu, có phải ta lại làm sai?”
Lão nhũ mẫu cười khổ đáp, “Đúng vậy.”
Dù làm sai, nhưng người không thay đổi.
Tuyên Khương thị nhìn khuôn mặt ủ rũ của lão nhũ mẫu thì lòng bà lập tức nguội lạnh.
Đến giờ Ngọ, Hứa Song Uyển nghe nói bà bà sai tiểu nha hoàn nói chuyện bên ngoài cho bà nhưng nha hoàn không nghe lời, bà lập tức ra lệnh cho người bên ngoài nói cho bà nghe.
Hứa Song Uyển rất ngạc nhiên. Nàng đã ra lệnh không có sự cho phép của nàng thì người hầu của Thính Hiên đường không thể nói lời đồn bên ngoài cho phu nhân nghe.
Nhưng nàng không hỏi mà chỉ nghĩ hai ngày nữa sẽ điều hết nha hoàn lắm miệng bên phía Thính Hiên đường đi thì bà bà lại lên tiếng.
“Phu nhân đây là,” Thải Hà cũng ngạc nhiên, “Nghĩ thông?”
Hứa Song Uyển gật đầu chứ không nhiều lời. Nàng gọi Đồ quản gia mang nha hoàn kia tới Vân Hạc đường để người ta tra hỏi.
Không bao lâu, bên phía Vân Hạc đường truyền ra, nha hoàn kia tranh thủ lúc phu nhân sai đi mua châm tuyến, đã nhận bạc từ bên ngoài.
Hứa Song Uyển nghe xong thì lắc đầu. Lúc trưởng công tử trở về, nàng sai A Tham bên người hắn, bảo Đồ quản gia gọi hết người hầu đứng chung một chỗ để A Tham có tướng mạo hung ác giáo huấn bọn họ một lần.
Lần này nàng mua toàn bộ nô tỳ đã ký văn tự bán đứt, dù vậy nhưng vẫn có người dám to gan làm loạn.
Tiền bạc lay động lòng người, cũng thật khó đề phòng.
Tuyên Trọng An – Hình bộ Thượng thư được xưng là Ngọc Diệm Diêm La ở kinh thành. Người trong kinh nhắc đến hắn cũng chẳng tuỳ ý như trước mà chỉ là ngấm ngầm gọi là, “Diêm la sống, đao phủ thủ”.
Lão Hoàng Đế trong cung nghe được danh hiệu này thì hài lòng. Mấy ngày nay lão nghe được trên triều có nhiều người mắc tội chết thì nhìn Tuyên Trọng An hợp mắt hơn.
Hắn không sợ gây chuyện vậy là tốt nhất.
Ngày nào lão tâm huyết dâng trào muốn cho người này chết hay là bãi miễn hắn thì có rất nhiều lý do, cũng chẳng cần phí công giấu diếm.
Thái tử cũng bị lần định tội liên luỵ rộng rãi này của Tuyên Trọng An mà sợ hãi khiếp vía. Ngày hôm đó lên triều, hắn còn đặc biệt nói với Thức vương muốn tìm cơ hội nói chuyện trước mặt Tuyên Trọng An.
Người cầu xin tới tìm hắn rồi.
Người làm quan trong kinh thì trong mười người sẽ có sáu, bảy nhà có thông gia. Chỉ cần tra gần hết việc của Tả tướng là được rồi. Nếu như cứ định tội quan tham thì trong kinh có thể tìm ra một tên quan sạch sẽ ư? Nếu như quan chức sống dựa vào bổng lộc thì toàn bộ quan viên Đại Vi sẽ chết đói hết.
Nước trong thì không có cá. Ngay cả Tuyên Trọng An có dám nói hắn trong sạch không?
Thời gian này hắn nhậm chức cũng nhận được vô số chỗ tốt rồi.
Thái tử cảm thấy lần này Tuyên Trọng An làm quá.
Hôm qua Tuyên Trọng An đến Thức vương phủ gặp được Thái tử. Thái tử nói với hắn lần này hắn vươn tay dài quá, thấy hắn uống trà không lên tiếng thì Thái tử lại lắc đầu nói tiếp, “Tử Mục, ngươi cũng biết, mọi việc tốt quá hoá dở.”
Gần đây Thái tử gánh vác trọng trách, quốc sự qua tay cũng nhiều hơn hẳn. Tuyên Trọng An nhìn thấy nhuệ khí trên người Thái tử phai nhạt trước đây.
Thái tử không hài lòng với việc hắn làm bây giờ. Không, chắc là Thái tử đã không còn hài lòng với hắn.
Tuyên Trọng An uống cạn tách trà trong tay rồi mới nói với hắn, “Tử Mục sẽ làm theo lời ngài, chỉ là hiện giờ việc đã định…”
Đã định thì không thể sửa lại.
“Ây da…” Thái tử nhớ tới bảng cáo thị của những người hành hình trong năm sau, bụng nghĩ cũng chẳng thể thay đổi số quan viên này trong thời gian ngắn được. Lần này hắn ngại quan uy nên chỉ nói thêm, “Vậy thì thôi.”
“Vâng.” Tuyên Trọng An cụp mắt.
Thái tử chờ hắn rời đi mới nói với đệ đệ Thức vương, “Hiện tại có phải Trọng An quá hung ác không?”
Quá bá đạo?
Thức vương cảm thấy ý trong lời nói của hoàng huynh chẳng ra sao…
Hoành huynh hắn định chưa qua sông đã muốn đoạn cầu?
Phụ hoàng bọn họ vẫn còn đấy. Cảm xúc trong lòng Thức vương hỗn loạn nhưng vẻ mặt không đổi, “Hơi thôi. Có điều, tính khí của hắn hợp với phụ hoàng, đúng là kỳ lạ.”
“Đúng vậy…” Thái tử bị nhắc nhở thì hai mắt loé lên, không nói tiếp với Vương đệ.
Trong lòng hắn vẫn cảm thấy vị công tử của phủ Quy Đức Hầu quá bộc lộ tài năng. Hiện tại mọi người đều biết đây là người của hắn, người bên ngoài đắc tội hắn thì cũng như làm mất lòng Thái tử.
Hiện tại sát khí trên tay hắn thật ra là hại nhiều hơn lợi. Nếu Trọng An cứ tiếp tục như vậy thì không hợp lý lắm.
May mắn là hắn vẫn nghe lời khuyên, còn nhiều chỗ có thể sử dụng nên vẫn lưu lại được, chờ sau này xem tiếp.
Mãi đến lúc Tuyên Trọng An hưu triều cũng không định ra thêm tội chết nào. Trước kia đã định, lại bị Thái tử di hoa tiếp mộc[] điều ra ngoài; bởi vậy mà Thái tử được lòng người và rất nhiều người quy hàng, như cá gặp nước trong triều, người người tán dương.
Thanh danh Diêm la sống của Tuyên Trọng An chắc chắn phải ngồi tù.
Buổi sáng hôm đó hắn trở về, thấy hộ vệ trước Hầu phủ đang xua đuổi một tiểu quỷ phá phách thì hắn lập tức tung người xuống ngựa, vung một roi tới khiến tiểu quỷ kia ngã lăn ra đất.
“Oa…”
Hầu phủ đuổi người không hại người. Đứa bé kia cũng không phải nhà bình thương mà là tôn tử của nhà Ngự Sử đại phu cuối đường. Chỉ là trước kia lão gia tham bạc nên diệt khẩu hai nhà hơi hai mươi người, không buông tha kể cả nữ nhân và hài tử. Tuyên Trọng An không quan tâm nhà của người nọ nên trực tiếp định tội chết khiến người nhà này, kể cả tiểu nhi cực kỳ hận hắn. Mấy ngày nay bọn họ nhiều lần làm phiền Hầu phủ, người lớn trong nhà càng mặc kệ cho tiểu nhi tới cửa quấy rối mắng người, cho rằng Hầu phủ sẽ không hại tiểu nhi; ai ngờ hôm nay tiểu quỷ này gặp phải Tuyên Trọng An, bị đánh ngã trên mặt đất, mới sợ hãi khóc toáng lên.
“Sở gia?” Tuyên Trọng An đạp cậu một cước, cúi đầu híp mắt nhìn người.
“Ngươi… ngươi biết còn không buông ta ra,” Tiểu nhi trong nhà gan to bằng trời, lúc này cậu bị doạ khóc nhưng vẫn không quên doạ nạt, “Cẩn thận tổ phụ ta gọi Thái tử trừng trị ngươi.”
Thái tử điều người nhà này ra ngoài, nói là mai danh ẩn tính giấu tên sống tiếp.
Nhưng Tuyên Trọng An biết, loại người này bên trên không truy cứu ẩn tính giấu tên thì cứ sống ngày tháng uống rượu, ôm mỹ nhân.
Ngay cả tiểu nhi bên cạnh cũng biết dùng Thái tử uy hiếp hắn.
Thái tử, được lắm Thái tử!
Tuyên Trọng An cười lớn thả tiểu nhi này, cầm roi ngựa chắp tay trở về nhà. Lúc hắn về nhà nhìn thấy thê tử thì lập tức ngã trên giường, hai mắt nhắm chặt, đầu đầy mồ hôi, nói, “Uyển Uyển, ta không được.”
Hắn quá mệt mỏi.