Hứa Song Uyển biết hai vị Thị Lang kia không phải chỉ là người của Thái tử, một trong số họ cũng là người của Thái tử phi và Hoắc gia.
Hình bộ cũng chẳng thiếu thần tử trung thành báo tin cho thánh thượng.
Nếu thánh thượng và Thái tử phi tra được manh mối trưởng công tử nhà nàng giết người, mặc kệ hắn vu oan hay có tính toán riêng thì bọn họ chắc cũng chẳng có tâm tư suy đoán.
Nếu như nhi tử do Ngọc mỹ nhân sinh ra còn sống sót thì hắn chính là hậu nhân của Tiêu gia, cũng là Hoàng trưởng tôn của thánh thượng.
Đại Vi chỉ có Hoàng trưởng tôn sinh ra từ bụng của Thái tử phi mới được phong làm Hoàng thái tôn. Chẳng may Thái tử phi không sinh được thì Thái tử phi sẽ bỏ mẫu giữ tử, nuôi dưỡng nhi tử dưới gối làm Hoàng thái tôn.
Nếu như người này còn sống thì hiện tại Hoàng thái tôn của Thái tử phi không danh chính ngôn thuận.
Quả nhiên là việc lớn tày đình.
Nàng không phấn khởi như trưởng công tử nhà nàng. Chuyện của hoàng cung trước giờ đều cấm dân gian lưu truyền. Nàng là một cô nương khuê các nên rất kiêng kỵ. Hắn không xảy ra chuyện gì thì nàng đã vui mừng.
Hứa Song Uyển thấy hắn vui vẻ đến mức vài sợi tóc con cũng vương lên, nụ cười rất tươi thì nàng cười với hắn: “Thiếp biết rồi, thiếp cũng mừng.”
“Nàng biết gì?” Tuyên Trọng An cười, nhào tới cắn mũi nàng. Hắn nỉ non bên tai nàng: “Cô nương ngốc, bọn họ rối loạn thì nhà chúng ta có thể sống lâu hơn.”
Hắn cắn không đau, chỉ là liếm một lát, rất ngứa. Hứa Song Uyển vuốt mũi né tránh, mỉm cười nhìn hắn…
Tuyên Trọng An nhìn dáng dấp dịu dàng và hoà nhã của nàng mà cười tới mức không ngậm được miệng, nhìn có vẻ hơi ngốc.
Hứa Song Uyển nhìn nụ cười của hắn, đột nhiên trong lòng như bị kim đâm chua xót.
Lại có thể sống lâu hơn chút.
Đúng đấy, lại có thể sống lâu hơn một chút, không biết không xác định trước, hắn sợ hãi bao nhiêu chứ?
Đáng tiếc, nhiều chuyện hắn đều không nói, dẫu có liên quan hắn cũng không nói cho nàng nghe.
Chỉ có lúc mệt đến tận cùng hắn mới nói với nàng: “Uyển Cơ, ta không được rồi.”
Thật sự khiến nàng đau lòng.
Tuyên Trọng An hùng hồn giao manh mối liên quan đến hành tung của hoàng tôn mà hắn vất vả tra được cho Thái tử phi.
Hắn dẫn theo vị Thị Lang đại nhân của Hoắc gia, còn giả mù sa mưa nói: “Chỉ mong lần này có thể khiến cho Thái tử phi dặn dò người của Hoắc gia, đừng có tiền hô hậu ủng dẫn người tới Hầu phủ tát vào mặt Thiếu phu nhân nhà ta.”
Thị Lang đại nhân bất ngờ nghe được tin tức quan trọng, đầu óc đã sớm hồ đồ. Hắn thấy dáng vẻ Thượng Thư đại nhân cười mà không thể cười nổi.
Hắn không màng thất thố, hít sâu một hơi, đứng lên nói: “Thứ cho hạ quan còn có việc riêng, xin đại nhân cho hạ quan cáo lui trước.”
“Đi đi, đi đi.” Tuyên Trọng An đang hơi kích động phất tay, xem như một người hào phóng.
Ban ngày ban mặt, cho phép hắn chuồn đi.
Chờ người rời đi, Tuyên trưởng công tử của phủ Quy Đức Hầu mới một lần nữa cảm giác mình là một vị quan tốt.
Hắn là một vị quan tốt, lẽ ra nên sống lâu hơn một chút, có phải ông trời nhìn không vừa mắt, đúng không nhỉ?
Tuyên Thượng Thư tự nhận đã nịnh hót Thái tử phi, thành công hối lộ người ta. Tâm trạng của hắn tôt lên, chắp tay sau lưng phấn khích đi xung quanh Hình đường của Hình bộ.
Vốn dĩ mỗi buồng của tù nhân đều có số hiệu riêng biệt, người người rung lắc lan can ồn ào kêu gào thả bọn họ ra ngoài, đập vỡ hết mọi thứ. Đôi ủng thêu tường vân vừa xuất hiện ở cửa, những người này lập tức câm nín, bọn họ như một làn khói lao nhanh về góc tối, co người thành một vòng tròn. Thậm chí còn có người muốn thu mình vào không khí khiến cho hắn không nhìn thấy.
Tuyên Thượng Thư vừa vào nhà lao thì cả nhà lao lập tức yên lặng, yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi. Tuyên Thượng Thư vui vẻ nhìn xung quanh, hắn hài lòng gật đầu, tự nhủ: “Xem ra hôm nay mọi người đều rất nghe lời, trong khoảng thời gian ngắn này ta cũng chẳng biết thẩm vấn ai, làm khó ta rồi.”
Hắn vừa dứt lời thì trong phòng giam không còn nghe thấy tiếng hít thở.
Bên phía Thái tử phi rất nhanh nhận được tin tức Tuyên Trọng An truyền đến. Hoắc Thái tử phi vừa nghe xong, nàng ấy im lặng một lúc lâu rồi mới thốt ra một chữ: “Tra.”
Tra, tra rõ cho nàng.
Nàng ấy vội vàng an bài xong, chỉ là sau đó, nàng ấy ngã trên mặt đất ngay trước mặt cung nhân, vùi đầu vào bụng khóc lóc.
Trâm phượng trên đầu nàng ấy rơi xuống.
Đêm đó, sau khi Thái tử tiến vào tẩm cung của nàng, phát hiện chẳng có một người hầu nào.
Hắn nhìn Thái tử phi, thấy nàng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế duy nhất bên trong cung điện thì sững sờ.
“Đến rồi?” Thái tử phi mỉm cười, nhìn về phía hắn.
“Sao thế?” Thái tử thấy không đúng, vội tiến về phía nàng.
Thái tử phi nhìn dáng vẻ vội vàng của hắn thì lại mỉm cười, chỉ là nước mặt men theo nụ cười của nàng chảy xuống.
Không biết hắn đã thề với nàng bao nhiêu lần, từng nói bao nhiêu lời thề non hẹn biển, nói trong lòng chỉ có mình nàng; những thứ khác thì đều chỉ là kích động, an ủi tạm thời mà thôi.
Nàng không đặt quá nhiều niềm tin nơi hắn.
Nàng với Thái tử, tính ra cũng là thanh mai trúc mã. Là hắn cầu mong cưới nàng, chứ không phải nàng mặt dày mày dặn nhất định phải gả cho hắn.
Khi đó có rất nhiều người muốn cưới nàng, đối xử tốt với nàng; nhưng nàng vẫn chọn hắn.
Gả cho hắn thì hắn đối xử tốt với nàng một thời gian. Sau này có một Tiêu gia Ngọc mỹ nhân, hắn liền mất hồn mất vía. Nàng lạnh nhạt nhìn, thầm nghĩ chỉ là một quan kỹ, là một đồ vật, dẫu hắn yêu thích thì cũng chỉ là thưởng thức một thời gian mà thôi. Chỉ là nàng nghĩ quá tốt đẹp, bản thân quá độ lượng. Mãi đến khi nàng phát hiện đồ vật kia sinh nhi tử cho hắn thì nàng mới tỉnh táo, hoá ra không phải như nàng nghĩ.
Nàng tính toán tháng ngày, đứa nhỏ này bị Kỷ phi làm hại. Lúc nàng chảy máu mất đi hài nhi, khoảng thời gian đó hắn quan tâm che chở nàng, ôm nàng rồi nói đứa bé này không có thì sau này bọn họ vẫn có thể có đứa bé khác; trưởng tử của hắn chỉ có thể sinh ra từ bụng nàng, khuyên nàng đừng đau lòng nữa.
Hay cho câu đứa bé này không có thì sau này bọn họ vẫn có thể có đứa bé khác, trưởng tử của hắn chỉ có thể sinh ra từ bụng nàng. Ngày ấy nàng biết hắn đã có trưởng tử, lần đầu tiên nàng cảm giác được bản thân ngu ngốc đến đáng thương, lúc đó nàng cười đến mức phát điên.
Nhưng sau này nàng vẫn chọn tin tưởng hắn, bởi vì nàng giết chết mỹ nhân và hài nhi, hắn cũng không nói gì, trái lại còn vội vàng đến đây xin nàng tha thứ.
Nàng lại tin tưởng hắn, giúp đỡ hắn chém giết ở trong cung như địa ngục này. Nàng giúp hắn mưu tính, còn cảm động vì lời nói Hoàng thái tôn không sinh ra từ bụng nàng thì hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào nữ nhân khác.
Nhưng kết quả như nào? Kết quả là hiện thực tàn nhẫn tát vào mặt nàng.
Nhi tử của Ngọc mỹ nhân còn sống sót, còn được hắn cẩn thận nuôi dưỡng bên ngoài.
Nàng nói mà, hắn làm sao quen với việc di hoa tiếp mộc như vậy. Hoá ra, hắn đã sớm chơi đùa dưới mí mắt nàng.
“Sao ngài lại dám làm thế?” Thái tử phi vừa rơi nước mắt vừa cười nói với hắn.
Sao hắn dám làm như thế? Đó là người của Tiêu gia, thánh thượng căm ghét nhất là cháu gái của họ Tiêu. Sao hắn dám để người sống sót sau khi nàng đã giúp hắn thu dọn tàn cuộc?
Thái tử phi thực sự không nghĩ ra, sao hắn dám làm như thế?
Hắn yêu thích Ngọc mỹ nhân đến vậy?
Đó là một quan kỹ mà, ngàn người chạm vạn người chơi, cả triều văn võ không biết bao nhiêu người từng ngủ với nàng ta. Nàng ta trà trộn trong quan chức là muốn tìm người tiêu tiền như rác, mưu phản vì Tiêu gia, đối nghịch với thánh thượng; sao hắn hiểu rõ mà còn dám làm công tử Bạc Liêu?
Hắn không sợ mất mặt à!
Thái tử phi càng lau nước mắt càng chảy ra, nàng tự giễu không hiểu vì sao bản thân rơi nước mắt. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không nhìn rõ khuôn mặt của người đứng trước mặt nàng.
Nàng ngẩng khuôn mặt tràn ngập nước mắt lên nhìn hắn, vừa cười vừa rơi lệ.
“Sao thế?” Thái tử nói ra câu này thì lòng nặng trĩu.
Thái tử phi nhắm chặt mắt lại, nàng đợi nước mắt khô thì mới mở mắt ra. Nàng cười nhìn hắn: “Ngài giấu nhi tử được Tiêu gia sinh ra bên ngoài, bị người ta phát hiện.”
Nàng cười nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, thưởng thức sự hoảng sợ đong đầy trong mắt hắn rồi nói tiếp: “Tuyên Trọng An truyền tới hai tin, một tin đưa tới phía ta, còn tin kia đưa tới phía thánh thượng.”
Thái tử há to miệng, vô thức nhìn về phía cửa, muốn đi sai người…
“Hiện tại ngài đi đã không kịp, đừng lo, ta đã dặn dò người đi lo liệu,” Thái tử phi mỉm cười nhìn hắn: “Chỉ mong, người của Hoắc gia nhanh hơn thánh thượng một bước.”
“Hắn, hắn…” Trước mắt Thái tử biến thành màu đen, ngón tay mạnh mẽ chỉ trên không trung, quát: “Sao hắn dám!”
“Sao hắn không dám?” Thái tử phi nhìn nam nhân nàng yêu tha thiết đang hoảng hốt lúng túng. Nàng không nghĩ ra, vì sao nàng giao con tim này cho nam nhân như vậy: “Ngài muốn hắn chết, hắn liền cho ngài chết, sao hắn không dám?”
Nàng hét to với hắn: “Vốn dĩ hắn là kẻ liều mạng, còn ngài giống như một thằng súc sinh ngu xuẩn! Hắn có gì mà không dám? Lại như ngài, ngài! Ngài có cái gì không dám!”
Nàng há miệng thở hổn hện, ngón tay chỉ vào hướng Thái Cực điện bên phía thánh thượng. Nàng cười nhìn hắn: “Nữ nhi Tiêu gia sinh Hoàng trưởng tôn, hahahahaha, Thái tử, ngài quá giỏi. Lần này ngài tự mình làm bản thân chết đuối trong sông đào bảo vệ thành rồi, rửa cũng không sạch!
Hiếu thuận cái gì, chưa từng trái ý phụ hoàng, hắn để nhi tử do nữ nhi Tiêu gia sinh ra sống sót, thành Hoàng trưởng tôn họ Tiêu mà thánh thượng hận nhất. Sao hắn dám nói dối như cuội vậy?
Thái tử nhìn Thái tử phi đột nhiên điên cuồng thì hai mắt rụt lại. Hắn tiến lên một bước dài rồi quỳ gối trước mặt Thái tử phi: “Khanh nhi!”
“Ta không phải Khanh nhi của ngài…” Thái tử phi cảm thấy bản thân đã khóc đủ rồi, nhưng nghe thấy tiếng Khanh nhi thì nước mắt nàng lại chảy xuống. Nàng cúi đầu nhìn hắn, vừa khóc lóc vừa mỉm cười nói: “Khanh nhi của ngài đã chết rồi!”
Nàng không còn là Khanh nhi của hắn.
“Khanh nhi, Khanh nhi, cứu ta!” Thái tử nắm chặt hai tay nàng, không ngừng hôn lên, “Cầu xin nàng, cầu xin nàng…”
Thái tử phi rút tay ra, sờ đầu của hắn: “Ngài quá đáng thương!”
Quá đáng thương, đến lúc này rồi mà còn tới cầu xin nàng.
Hắn đã làm gì? Lúc nàng giúp hắn thì hắn đã làm gì?
Ây da, hắn đi giữ lại nhi tử mà nữ nhân hắn yêu thương sinh ra.
“Khanh nhi, Khanh…” Thái tử khóc lóc, quỳ gối trước mặt nàng, hắn vùi đầu vào đầu gối nàng rồi khóc lớn: “Ta biết sai rồi, xin nàng giúp ta một lần.”
Trước kia, bốn năm trước, hắn cũng vùi đầu vào đầu gối nàng mà khóc lóc cầu xin, nói với nàng là hắn sai rồi, hắn không dám nữa, xưa nay trong lòng hắn chỉ yêu mình nàng.
Nam nhân nàng yêu thương quỳ gối, khóc lóc trước mặt nàng xin nàng giúp đỡ. Dẫu Thái tử phi tan nát cõi lòng cũng giúp hắn giải quyết phiền phức.
Hiện tại hắn lại bắt đầu cầu xin.
Đầu gối của hắn sao mềm như thế?
Lần thứ hai Thái tử phi không hiểu, sao nàng lại chọn hắn làm phu quân? Sao lại vì hắn mà trói cả Hoắc gia vào người hắn?
Lúc trước có phải mắt nàng bị mù không!
“Ngài yêu nàng ta đến thế?” Thái tử phi không hiểu, nàng rút khăn tay lau nước mắt cho hắn, cười hỏi hắn: “Yêu đến mức nàng ta chết rồi cũng phải giữ lại nhi tử của nàng ta? Mấy năm qua ngài ngủ bên gối ta, nghĩ tới lúc ta giết nữ nhân mà ngài yêu thương, có phải thường xuyên hận không thể nửa đêm bóp chết ta không?”
Thái tử sững người.
Thái tử phi yêu hắn, trái tim hướng về phía hắn, nàng không tiếc trao tất cả cho hắn; ngay cả Hoắc gia nàng cũng giúp đỡ hắn. Nàng sắp xếp áo cơm, lo lắng cho mai sau của hắn, thậm chí cảm thấy hắn thèm muốn cái mới cũng bình thường, nàng sắp xếp mỹ nhân cho hắn thị tẩm. Nàng đều làm hết, sao không sánh được với tiện nhân từng ngủ với vạn người?
“Bởi vì ta không dâm đãng như nàng ta ư?” Thái tử không nói lời nào, Thái tử phi lấy hai tay vuốt mặt hắn, cúi đầu nhìn vào mắt hắn, hỏi: “Không thấp hèn như nàng ta, vì thế ngài yêu thích nàng ta, để nàng ta trong lòng như sinh mạng của ngài, thay đổi cách thức đến chà đạp ta ư? Ngài dựa vào đâu, Thái tử, ngài nói cho ta, ngài dựa vào cái gì? Ái thê ái thê, sao ngài gọi ta đến trơn tru như vậy!
Nàng vừa nói vừa tàn nhẫn đánh hắn, liên tiếp đánh vô số lần.
Thái tử bị nàng đánh vào đầu đến lơ mơ. Lại một lần nữa hắn như không mảnh vải che thân trước mặt nàng.
Nàng luôn như vậy, hiểu hắn như vậy, như nhìn thấu sự bất lực của hắn, chỉ có nàng mới có thể giúp đỡ hắn như thế, nàng dựa vào cái gì?
Hắn mới là Thái tử! Hắn mới là người có thể chà đạp nàng!
“Ta dựa vào cái gì?” Thái tử không thở nổi, mặt hắn lạnh tanh. Hắn không cầu xin nữa mà ngẩng đầu lên nhìn nàng, thốt ra từng câu từng chữ: “Nếu như là Ngọc nhi thì xưa nay nàng ấy sẽ không hỏi ta như thế! Nàng ấy hiểu ta, còn ngươi khiến ta không thở nổi. Người hiểu và quan tâm cho ta là nàng ấy chứ không phải ngươi!”
Hắn đứng lên, nhìn xuống nàng từ trên cao: “Ngươi thay đổi, ngươi đã sớm thay đổi rồi, ngươi sớm đã không còn là Khanh nhi yêu thương ta.”
Khanh nhi của hắn sẽ không có lòng dạ độc ác giết vô số người, sẽ không nhìn hắn vô năng. Khanh nhi của hắn có đôi mắt ngây thơ, có nụ cười mê người. Khanh nhi của hắn không phải là người không ngừng vừa nói vừa dạy hắn cách làm người, phải làm việc ra sao, khống chế hắn mỗi tiếng nói mỗi cử động, ngay cả tư thế sinh hoạt phu thê cũng phải theo…
Nàng không bằng Ngọc nhi của hắn.