“Đúng đấy, không phải.” Thái tử phi cười nói.
Từ nay về sau cũng không phải nữa.
“Khanh nhi…” Thái tử lảo đảo, hắn rất nhức đầu, hắn cố gắng chống đỡ cơn nhức đầu, đau khổ lên tiếng: “Cần phải như vậy không? Hôm nay nàng phải ồn ào, tính toán với ta những thứ này ư?
Hắn nhìn nàng với ánh mắt van xin: “Không phải hôm nay, được không? Không phải nàng đã giết nàng ấy, nàng ấy đã chết rồi mà. Người sau này làm bạn với ta, cùng bước lên đại điển là nàng.”
“Đúng đấy, là ta.” Thái tử phi mím môi, kìm nén nước mắt, mỉm cười gật đầu.
Nếu như không phải nàng thì sao nàng còn giúp hắn thu dọn tàn cuộc?
Nàng đã sớm trói Hoắc gia vào người hắn, dẫu nàng thừa nhận mắt mình mù, trao trái tim cho sai người thì cũng không kịp nữa.
Nàng không thể lui được nữa.
“Nàng xem, phụ thân và huynh nàng như nào rồi? Thái tử rối rắm, chỉ có thể miễn cưỡng nhắc tới chuyện quan trọng nhất mà hắn còn nhớ.
“Đều hành động rồi.” Nàng đã khóc xong, trong lòng đã dễ chịu hơn nhiều. Thái tử phi lau nước mắt trên mặt mình, lại mỉm cười.
Lần này, nàng rơi nước mắt nhiều đến mức cảm thấy sau này nước mắt không thể rơi nữa. Ít nhất là không thể rơi nhiều nước mắt đến mức tan nát cõi lòng vì người trước mặt.
Đúng là cực kỳ buồn cười. Hai người bọn họ đi tới ngày hôm nay, hắn hận không thể giết chết nàng, còn nàng hận không thể bảo hắn dứt khoát chết đi mới xong chuyện. Trên thực tế, bọn họ không thể không tiếp tục duy trì vẻ mặt hoà nhã bên ngoài, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra; bởi vì số mệnh hai người đã sớm cột vào chung, không thể tách rời.
“Vậy…”
“Phó thác cho ông trời thôi.” Thái tử phi lau hết nước mắt, khôi phục bình tĩnh: “Chỉ mong bọn họ có thể nhanh hơn thánh thượng một bước.”
“Tuyên Trọng An chết tiệt!” Thái tử nổi giận đến mức vung tay, hét to.
Thái tử phi nhìn dáng vẻ hắn tức giận nổ phổi trách cứ người khác. Lần đầu tiên nàng cảm thấy, thánh thượng nói hắn mềm yếu không có năng lực, chẳng sai một chữ.
Một khi xảy ra chuyện thì chỉ lo tìm sai lầm của người khác, đúng là không đảm đương được việc lớn. Tại sao lúc trước nàng lại cảm thấy hắn mới là người khiến người khác hài lòng, là người thâm tình nhất, biết quan tâm người khác vậy nhỉ?
“Khanh…”
“Ngài đi làm việc của mình đi.” Trái tim nàng đã chết rồi, Thái tử phi chẳng bận tâm hắn ở bên cạnh nữa.
Người nàng yêu tha thiết cũng đã chết rồi.
“Ta…” Thái tử vội vàng khoa tay: “Quay về ta sẽ giải thích với nàng.”
Hắn nói xong thì bước nhanh về phía cửa cung. Thái tử phi bình tĩnh nhìn hắn khuất bóng. Một lát sau, Thái tử lại xông vào, ngổi xổm rồi nắm tay nàng, đưa tay lên mắt, hình bóng nàng phản chiếu trong mắt hắn: “Tin tưởng ta, các nàng ấy không phải nàng.”
Hắn nói xong lại rơi lệ: “Ta biết là ta bị mờ mắt, quỷ mê ma ám; nàng tin tưởng ta, chờ ta giải quyết xong việc này, sau này ta sẽ không phụ lòng nàng nữa.”
Thái tử phi lau nước mắt của hắn, gật đầu đáp lại: “Được.”
Phụ lòng hay không phụ lòng cũng chẳng quan trọng, chuyện được giải quyết ổn thoả mới quan trọng. Đây là biện pháp tốt nhất, nàng không muốn vì sự ngu xuẩn của hắn mà liên luỵ đến cả gia tộc Hoắc thị.
Đây không phải là vận mệnh của Hoắc gia, nàng không thể trở thành tội nhân của Hoắc gia.
“Khanh…”
“Mau đi đi.” Thái tử phi không muốn nghe hắn nói tiếp, những lời nói chót lưỡi đầu môi của hắn nên nói cho những cô nương xinh đẹp kia nghe đi.
Nàng chỉ muốn nhận được thứ thuộc về mình, không thể ngây ngốc để hắn lợi dụng, chém giết lấy lại quyền lực để hắn nuôi mấy cô nương xinh đẹp, còn hắn lại hèn hạ chà đẹp thê tử vì hắn vượt qua mọi chông gai.
Đến lúc này Thái tử phi mới hiểu, vì sao hồng trần có bao nhiêu đôi phu thê ân ái cuối cùng trở thành kẻ thù, tính toán chi li mọi việc.
Không tính thì chẳng lẽ chờ chết ư?
Ngày ấy, trưởng công tử phủ Quy Đức Hầu ca hát trở về, chỉ là không nhảy nhót. Hắn chắp tay sau lưng, cực kỳ nhàn nhã bước về Thấm viên.
Trong Thấm viên có thê nhi của hắn.
Trên mặt hắn còn có ý cười, hắn vốn là công tử nhã nhặn cao quý, áo lông khoác trên người theo gió phất phơ. Dáng dấp giống một quý công tử đang chán nản đột nhiên đắc ý vì kiếm được một vạn hai lượng bạc.
Vẫn doạ người hầu của Hầu phủ.
Người hầu của Hầu phủ lại thình thịch chạy đi bẩm báo với Thiếu phu nhân. Lần này bọn họ vẫn có cảm giác bất an: “Trưởng công tử lại vừa ca hát vừa trở về.”
Không đáng sợ như lần trước, nhưng vẫn khiến người ta sợ sệt, gây cảm giác sợ hãi đến mức dựng đứng tóc gáy sau lưng.
Hứa Song Uyển lại ôm Vọng Khang ra ngoài đón hắn.
Tuyên trưởng công tử nhìn thấy Thiếu phu nhân, lại lặng lẽ nói thầm bên tai nàng: “Thánh thượng đã đi trước một bước, bắt lấy bọn họ.”
Hắn lại thầm thì bên lỗ tai Thiếu phu nhân, khẽ cười: “Vi phu quá thông minh, trước tiên báo tin cho thánh thượng rồi mới báo cho Hoắc gia.”
Ây da, sao hắn thông minh như thế nhỉ?
“Loạn, lần này đúng thật là loạn rồi.” Trời còn chưa tối, ban ngày ban mặt, Tuyên Trọng An dưới con mắt của người hầu cúi đầu cắn lỗ tai của nàng, ôm nhi tử bụ bẫm vào tay, véo thịt trên khuôn mặt cậu. Hắn nói: “Tiểu tử, thành rồi, con có số sống tốt, chặn cũng không được.”
Nhi tử của hắn trời sinh chính là người sống lâu.
Hứa Song Uyển kéo tay hắn vào nhà, dặn dò người đi đun trà mang nước nóng lên. Chờ sai sử xong thì nàng vẫy lui người hầu trong phòng, đứng một bên nghe hắn dặn dò hộ vệ gác cửa rồi mới ngồi xuống nói chuyện với hắn: “Có người cảm thấy nhà chúng ta quá nhiều chuyện không?”
“Sao có thể?” Tuyên Trọng An uống ngụm trà nàng đưa tới miệng: “Lôi kéo ta còn chưa kịp nữa là, chẳng qua…”
Hắn uống cạn tách trà rồi mới than thở với nàng: “Trước đó mải thẩm vấn ở Hình bộ cả ngày, còn chưa uống được ngụm trà.”
Mới thẩm vấn hai người thì đã có mấy người ở Hộ bộ qua hàn huyên tán gẫu, sớm đã hết cả ngày.
“Sao mà trà cũng quên uống? A Mạc đưa đồ ăn cho chàng chưa?
“Ăn rồi, sao không ăn chứ.” Thiếu phu nhân làm cho mà.
“Vậy thì được, đừng quên uống trà, cái trà kia là dược mà Dược vương lão nhân gia chế biến cho chàng đấy, phải thường xuyên uống.”
“Làm gì rảnh rỗi.”
“Dù bận bịu thì cũng phải nhớ tranh thủ thời gian uống, thiếp ở nhà mỗi ngày cũng uống sáu, bảy tách đấy.”
“Ừ, vậy ta nghe nàng.” Mấy ngày nay tâm trạng của Tuyên Trọng An tốt, Thiếu phu nhân nói gì thì hắn nghe nấy.
“Oa oa oa oa oa…” Vọng Khang thấy bọn họ trò chuyện liên tục, quên cả cậu thì cậu lập tức sốt ruột há miệng khóc.
Không ai nghe hiểu.
“Còn chưa ngủ? Ta còn muốn nói với nương con vài câu nữa.” Tuyên Trọng An lại nhéo khuôn mặt mập mạp của nhi tử, có lẽ bởi vì người gặp việc vui nên tinh thần thoải mái, nhi tử được hắn ôm truyền hoả khí cho hắn. Gần đây hắn khoẻ hơn trước, nhưng điều này cũng chẳng liên quan đến việc hắn trêu nhi tử làm niềm vui.
Hắn trêu nương của cậu quá mức thì nàng ấy sẽ né, cuống lên còn khóc lóc, hắn không nỡ; còn nhi tử khóc lóc thì hắn thấy bình thường, vẫn có thể tiếp tục bắt nạt.
“Oa.” Vọng Khang oan ức mếu máo.
“Còn chẳng nói được câu trọn vẹn, con có tác dụng gì?” Tuyên Trọng An thở dài, sờ khuôn mặt của cậu một lát: “Cũng may là thân thể bụ bẫm này còn có chỗ dùng.”
Hứa Song Uyển thấy hắn lại bắt nạt nhi tử thì vội vàng dời sự chú ý của hắn: “Chàng vừa mới nói, chẳng qua làm sao cơ?”
“Chẳng qua.” Tuyên Trọng An lưu luyến rời tay khỏi mặt của nhi tử. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Tâm tư của vị kia không dễ đoán, chưa ai từng đoán đúng, ta cũng đã đoán; nhưng bất kể như nào thì hiện tại lão chỉ có thể giữ lại ta, chờ xem ta gây ra chuyện gì.”
“Còn gây chuyện à?” Hứa Song Uyển đứng ngồi không yên: “Không phải việc này đã rất lớn à?”
Khiến hắn tàn nhẫn lắm rồi.
Tuyên Trọng An nhìn dáng vẻ bất an của nàng, mỉm cười, đưa tay ra xoa đầu nàng. Hắn hôn lên miệng nhỏ của nàng một cái rồi lên tiếng: “Chính là để người ta không rảnh nghĩ cách giết chết ta, đây mới là biện pháp tốt nhất.”
Hứa Song Uyển gật đầu. Nàng không quản chuyện bên ngoài, chỉ có hắn mới có cách; nàng không hỏi nhiều, không sốt ruột gây thêm phiền phức cho hắn thì đã là giúp đỡ.
“Sẽ không sao, tin tưởng ta.”
“Thiếp tin chàng.” Hứa Song Uyển không chỉ gật đầu mà còn đáp lại.
Đương nhiên nàng tin tưởng hắn.
“Nàng cũng chuẩn bị trước đi.”
“Hả?” Hứa Song Uyển đang nghĩ miên man, nghe không hiểu.
“Người của Hoắc gia chắc là mấy ngày nay sẽ tới cửa.”
“Lại tới?”
“Người thông minh thì sẽ đến.”
Lúc này, tiếng Thải Hà bên ngoài vang lên bẩm báo muốn mang nước vào. Tuyên Trọng An không nói nữa, chờ Thải Hà dẫn theo người mang nước vào, nàng ngồi xổm xuống cởi giày cho hắn, còn hắn lẳng lặng nhìn động tác nhẹ nhàng của nàng. Chờ sau khi mọi người rời khỏi, hắn nhìn về phía mặt nàng, thấy nàng mỉm cười với hắn, hắn nhìn nàng lấy chân nhúng vào chậu nước, lại thấy nàng đợi hai chân hắn bỏ vào rồi mới đứng dậy, đắp tấm vải bố chặn nhiệt vào đùi hắn.
Hắn thể lạnh. Đan lão nói hắn nên thường ngâm chân thì tốt cho thân thể, nàng lập tức ghi nhớ.
Vì nghĩ kế sinh nhai cho Hầu phủ, từ lúc Tuyên Trọng An mười mấy tuổi đã hối hả ngược xuôi. Những thế gia công tử khác cả đời chẳng phải chịu khổ, cả đời không bôn ba vùng khí ho cò gáy, còn hắn từ thời niên thiếu đã hiểu rõ. Mỗi lần hắn về kinh, nhìn nam nữ thanh lịch trong kinh, hắn đều có cảm giác là mình đang mơ, thường thường chẳng nhớ thân phận của bản thân.
Năm ấy hắn cập quan về kinh, theo Thức Vương đến dự tiểu yến trong nhà thế gia nào đó, tình cờ gặp nàng ở hành lang. Mấy nữ tử khuê các ở bên kia thấy hắn thì đều ào ào ngạc nhiên, chọn một con đường nhỏ tránh hắn mà đi. Chỉ có nàng nhìn thẳng vào mắt hắn đi qua, lúc hắn đi ngang qua thì nàng còn lùi qua một bên, cúi đầu thi lễ với hắn.
Lần đó hắn nhìn nàng, chỉ thấy tiếng của nàng nhỏ như muỗi kêu: “Thỉnh an ngài.”
Tuyên Trọng An quay đầu lại đáp lễ với nàng rồi đi.
Năm đó, hắn nghĩ thầm rằng tiểu cô nương đã trưởng thành rồi, vẫn giống trước kia, thấy hắn còn thỉnh an, nhớ hắn là ai.
Đương nhiên hắn còn yêu thích nàng hơn trước.
Nhưng vào lúc ấy, hắn chưa từng có ý nghĩ muốn kết hôn với nàng.
Hiện tại, nàng ở ngay trước mắt hắn. Ban đêm, nàng còn ngủ bên cạnh hắn.
Đây là việc hắn cầu mà không được.
Hắn thật sự không nỡ chết, không hề muốn đi chết chút nào.
Hứa Song Uyển xoay người đi rửa sạch tay. Sau khi quay đầu lại, nàng thấy hắn vẫn nhìn mình thì khẽ cười: “Sao đấy?”
Tuyên Trọng An nhìn nàng, đột nhiên hắn cảm thấy tâm trạng của mình rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm hắn sợ hãi: “Uyển Uyển, ta không muốn chết, ta sợ chết, rất sợ chết.”
Hắn rất sợ chết, chết rồi thì chẳng còn thứ gì. Không có thê tử quan tâm hắn, không có Uyển Cơ yêu hắn, còn không được ôm huyết mạch nàng sinh cho hắn.
“Vậy,” Hứa Song Uyển bước tới, pha trà bên cạnh hắn, gật đầu đáp: “Chúng ta sẽ bất tử.”
“Nàng sợ không?”
“Thiếp?” Hứa Song Uyển cho than vào lò lửa, để nó cháy mạnh hơn. Nàng quay đầu lại mỉm cười với hắn: “Thiếp vẫn hơi sợ, nhưng cũng chẳng sợ đến mức ấy.”
Nàng nhìn về phía Vọng Khang rồi nhìn hắn: “Có hai người bên cạnh thiếp thì thiếp sẽ không sợ.”
“Vậy ta sẽ bên cạnh nàng.” Tuyên Trọng An cúi đầu, giấu lệ trong mắt. Hắn cười với nhi tử: “Nó thì thôi, vi phu còn tin cậy hơn nó nhiều.”
Hứa Song Uyển khẽ cười, phụ hoạ theo hắn: “Đúng đấy.”
Hiện tại Vọng Khang còn bú sữa, chẳng làm được gì, còn chẳng đáng tin cậy bằng phụ thân cậu.
“Hoắc gia sẽ tới cửa lôi kéo nàng, lần này có lẽ có quy củ hơn trước đây.” Tuyên Trọng An nói tiếp câu dang dở lúc trước: “Nhưng nàng không cần bận tâm bọn họ, Hoắc gia và Thái tử trói vào nhau rất chặt nên lần này muốn thoát thì rất khó. Nhà chúng ta chỉ để ý sống chết mặc bây, cứ nhớ kỹ không cần liên luỵ quan hệ với nhà bọn hắn.”
“Thiếp nhớ rồi.” Hứa Song Uyển gật đầu.
“Nhiều năm như vậy mà Hoắc gia không ngã thì chứng tỏ không phải nhà hữu dũng vô mưu, càng không phải hạng người lương thiện, nàng phải cẩn thận đề phòng.”
“Biết rồi.”
“Không nên bị lừa.”
Hứa Song Uyển cười nhìn hắn rồi lắc đầu.
Nàng sẽ không.
“Nhà bọn hắn sẽ không chừa thủ đoạn nào, con cháu trong gia tộc…” Tuyên Trọng An nói đến đây, có vẻ không cam lòng nói tiếp: “Không kém hơn ta là bao.”
Kém hắn một điểm là không dám đánh cược, cả gan làm loạn như hắn mà thôi. Nhưng cũng chỉ là bọn họ chưa tới tình cảnh ấy nên mới có thể duy trì phong độ, nếu đến cảnh ngộ như hắn thì Tuyên Trọng An cũng không dám hứa chắc bọn họ sẽ không độc ác như hắn.
“Được, thiếp nhớ kĩ.” Hứa Song Uyển thấy hắn thật sự lo lắng thì mới nói thêm: “Chàng yên tâm, thiếp có cách mà.”
“Đây chính là một trận chiến ác liệt…” Tuyên Trọng An nói đến đây thì trên mặt không còn biểu hiện phấn khởi. Hắn lại khôi phục vẻ không bận tâm, sâu như nước đọng: “Ta, Thái tử, Thái tử phi, Hoắc gia, còn có…”
Vị kia.
Mấy người bọn họ, ngoại trừ thánh thượng, lúc hành động đều sẽ cố gắng dùng hết thảy quần cơ trên tay.
“Còn có thiếp.” Hứa Song Uyển nấu xong trà, thổi thổi rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tách trà cho hắn.
“Ừ, còn có nàng.”
Chưa tới hai ngày, trong cung truyền ra tin Thái tử bỗng nhiên lâm bệnh nặng.
Thái tử không lên triều nữa.
Hoắc gia cũng t ới cửa phủ Quy Đức Hầu, Hứa Song Uyển không gặp người. Lúc này cũng tính ra không đắc tội Hoắc gia, dẫu sao không ai dám nhúng tay vào chuyện của Hoắc gia, chính bọn họ cũng hiểu rõ.
Hoắc gia cũng truyền ra tin vị phó Thống lĩnh Ngự Lâm quân của Hoắc gia đang cưỡi ngựa đột nhiên ngựa nổi điên, bị ngã gãy chân.
Hứa Song Uyển chờ trưởng công tử nhà nàng về mới biết đây là tự Hoắc gia gây nên.
Hướng gió trong cung đã đổi.
Nhi tử của Thái tử lưu lại bên ngoài bị thánh thượng nhét dưới gối Thái tử phi. Lão nói để Thái tử phi cố gắng nuôi dưỡng hắn, hễ hắn thiếu một cọng lông thì sẽ hỏi tội nàng ấy.
Thái tử phi mất mặt cũng không nhìn được con ruột của nàng ấy. Thánh thượng đã nói, vị Hoàng thái tôn kia sống sót thì nhi tử của nàng ấy mới có thể sống tiếp.
Những lời này là hôm qua Thức Vương đến phủ Quy Đức Hầu nói với Tuyên Trọng An.
Hứa Song Uyển nghe xong thì sững sờ một lát, nàng nổi lòng thương với vị Thái tử phi ung dung và cao quý kia.
“Mất mặt rồi, ngươi hài lòng chưa?” Thức Vương uống rượu mình tự mang đến, hết một chén lại một chén: “Ta cũng không biết lúc trước tiến cử ngươi cho hoàng huynh của ta, là ta dẫn sói vào nhà hay trách hoàng huynh của ta có lòng tham không đáy, đắc ý vênh váo…”
Hắn lại tự rót cho mình một chén, uống cạn sạch. Lần này hắn uống xong thì đập nát cái ly trong tay, nói với Tuyên Trọng An: “Ta muốn làm một cuộc buôn bán với ngươi.”
Tuyên Trọng An uống trà, không mặn không nhạt “Ồ” một tiếng.
“Ta làm cuộc buôn bán này vì bản thân.”
“Thật à?”
“Ngươi biết…” Thức Vương cố gắng nuốt xuống cảm giác say trong cổ họng, hắn dừng lại nói: “Lần này ta đến, ngươi biết hoàng huynh ta nói gì không?”
“Nói cái gì?” Tuyên Trọng An cảm thấy tiếp tục nghe thì hai huynh đệ này cũng nói mấy lời kỳ quái, hắn cũng chẳng lạ.
Lần trước Thức Vương nói có lỗi với hắn.
Một câu xin lỗi đã lau sạch sự bạt mạng của hắn trong nhiều năm qua.
Lúc đó hắn cảm thấy, Thức Vương – người nói câu này rất thú vị.
“Huynh ấy bảo ta tới nói cho ngươi, lần này chỉ cần ngươi thành công phò trợ hắn thoát hiểm, ngày sau hắn đăng cơ sẽ phong ngươi là Vương.” Thức Vương nhìn hắn, hai gò má nhuộm hồng theo men say: “Ngươi có tin không?”
Tuyên Trọng An cười, ra hiệu cho Uyển Cơ rót một chén nước ấm cho hắn: “Ngài cũng uống đi.”
Đây chính là không tin, Thức Vương gật đầu, ợ rượu: “Ta cũng không tin.”
“Từ nhỏ ta đã là người không có bản lĩnh…” Chén rượu đã cạn, Thức Vương cầm vò rượu tu mấy ngụm, hắn uống xong thì lấy tay áo lau khoé miệng: “Ta và hoàng huynh xuất thân từ một mẫu, nhưng ta vừa không giống phụ hoàng, vừa không giống mẫu hậu thanh tú của ta. Ta là hoàng tử tầm thường nhất trong hoàng cung, còn chẳng xuất chúng tài tình. Có lúc huynh đệ chúng ta cùng nhau ra ngoài săn thú, đạp thanh; những đại nhân kia thường chẳng nhớ rõ ta là ai. Rõ ràng ta cũng là nhi tử sinh ra từ bụng của Hoàng hậu, nhưng còn không bằng một hoàng tử do một tài tử, một tiểu phi tử sinh ra, khiến bọn họ ấn tượng.”
“Sau đó, ta phát hiện mình cứ thế cũng không được, ta nhẫn không được, cũng không chịu được. Ngươi biết năm nào ta phát hiện mình đã chịu đựng đủ không?” Thức Vương đã uống nhiều, lần này không chỉ là mặt đỏ mà cổ cũng đỏ lên.
“Năm mà hoàng tẩu gả cho hoàng huynh của ngài?” Tuyên Trọng An vừa bỏ viên đậu phộng vào miệng nhai vừa nói.
“Hahahaha…” Thức Vương cười to, vỗ xuống bàn, chỉ về hắn: “Ta biết ngươi hiểu rõ, ta biết mà, hahahaha, ta biết không cái gì có thể giấu được ngươi.”
“Ngài quá rõ.” Không phải không giấu được hắn, mà là Thức Vương lộ rõ.
Cảm tình của hắn với hoàng huynh, hắn đã tận mắt nhìn bọn họ ở chung, chẳng ra sao, không giống huynh đệ ruột có tình cảm thâm hậu.
Thức Vương dựa vào đâu mà nhẫn nhục chịu đựng giúp hắn?
Trước đây Tuyên Trọng An không dám khảng định, nhưng hắn phát hiện trong Đông cung chỉ cần Thái tử phi đồng ý thì Thức Vương sẽ đáp lại. Hắn lập tức phát hiện đã xảy ra chuyện gì.
“Ừ, ta thích hoàng tẩu của ta, chuyện này không buồn cười chứ?” Câu này của Thức Vương không phải hỏi Tuyên Trọng An mà là Thiếu phu nhân phủ Quy Đức Hầu im lặng ngồi bên cạnh.
Hứa Song Uyển liếc mắt nhìn, rũ mắt, không đáp.
“Không nói nữa, không nói nữa quên đi…” Thức Vương hơi thất vọng cúi đầu, lại sờ về vò rượu.
Tuyên Trọng An không cản, lại bỏ viên đậu phộng vào miệng. Hắn buồn bực ngán ngẩm, nhìn về phía gò má xinh đẹp của Thiếu phu nhân đang im lặng.
Mặc kệ Thức Vương nói gì, hắn cũng không coi trọng Thức Vương.
Thức Vương giống hoàng huynh của hắn, không có đầu óc, cũng chẳng quyết đoán. Hắn đã thất bại trên người Thái tử một lần, sẽ không vấp ngã hai lần trên cùng một nơi.
Thức Vương say rượu, không sờ thấy vò rượu, đẩy vò rượu lăn xuống đất.
Vò rượu bị đổ, rượu chảy đầy đất.
Hắn nhìn rượu đột nhiên chảy đầy đất mà tim đập loạn nhịp. Hắn nhìn nơi rượu chảy ra, như nhìn thấy gương mặt rực rỡ, hào hoa phú quý của nàng đang cười với hắn.
Chỉ là nàng vừa cười đã khóc, khuôn mặt đang nức nở bỗng nhoè đi…
“Ta đau lòng, muốn liều một lần vì nàng ấy…” Thức Vương thu hồi tầm mắt, trên mặt vẫn đỏ hồng, nhưng giọng điệu đã bình tĩnh lại: “Ta muốn lấy được nàng ấy, ta cảm thấy cả đời này chỉ có một cơ hội để có được nàng ấy.”