Tuyên Trọng An vẫn từ tốn uống trà.
Thức Vương nhìn hắn.
Thức Vương chăm chú không chớp mắt nhìn một lúc lâu mà không thấy hắn lên tiếng, hắn còn cười với Thức Vương.
Hứa Song Uyển ngồi bên cạnh, tay nàng cầm chén nước trên bàn, nhìn chằm chằm không động đậy.
Đôi phu thê này như biến thành người câm.
Vẻ hồng hào trên mặt Thức Vương bay đi…
“Ngươi không muốn giúp ta?” Thức Vương đã mở miệng.
Hắn đã mở miệng thì Tuyên Trọng An đáp lại. Hắn nhấp ngụm trà súc miệng: “Ngài nói với ta, ngài lấy cái gì để ta giúp ngài?”
Hắn mỉm cười nhìn Thức Vương: “Giống Thái tử, sẽ phong ta làm Vương?”
Mặt Thức Vương bỗng trắng bệch.
Thức Vương còn chẳng bằng Thái tử, ít nhất Thái tử còn có vị trí Thái tử, còn hắn? Hắn có cái gì?
Tuyên Trọng An cảm thấy Thức Vương chẳng có cái gì để hắn đặt cược.
“Ta…” Lần này Thức Vương đã tỉnh lại, nhưng giống như chưa tỉnh. Hắn lẩm bẩm nói tiếp: “Ta cho rằng, ta cho là chúng ta…”
Hắn cho rằng, bọn họ là bằng hữu.
Chỉ là hắn không nói ra hai chữ “bằng hữu”, như tự thầm thì cho mình nghe.
Hắn không nói ra nhưng Tuyên Trọng An nghe rõ.
Hắn bật cười lắc đầu, đây chính là nguyên nhân hắn không giúp Thức Vương.
Trước kia lúc Thái tử muốn hắn chết, sao Thức Vương không giúp bằng hữu như hắn? Muốn dùng hắn thì hắn chính là bằng hữu.
Người như thế còn muốn thành đại nghiệp? Nếu như Thức Vương có sự dũng cảm này thì hắn sẽ có dũng khí đặt cược.
Hắn không có sự can đảm đó.
“Ngài nói vậy thì không được, ta còn không có ý định làm loạn với hai huynh đệ các ngài, ta còn cần mạng.” Thánh thượng đang theo dõi hắn. Lần này hắn lột một lớp da của Thái tử, chính là quy hàng với thánh thượng. Hắn không thể thiếu kiên nhẫn đi tìm cái chết. Thức Vương hồ đồ, không nghĩ tới điểm ấy mà còn tìm hắn.
Tuyên Trọng An không định tính toán với Thức Vương. Hắn chỉ ra chỗ hữu dụng cho Thức Vương: “Nếu như ngài muốn ta giúp, trước tiên ngài chỉ ra chỗ khiến người ta có thể giúp ngài đi. Ngài nghèo rớt mùng tơi thì chỉ là lừa gạt những người bên ngoài thôi.”
Người có thể giúp hắn, lừa gạt cũng chẳng có.
Kinh thành đông đảo gia tộc lớn, rất nhiều quan to đương triều đều là đời đời làm quan, đều biết gốc rễ, người nào chẳng biết nhau?
Hắn giết mấy người nhà bọn họ, đều bị bọn họ liên thủ ép tới trước mặt Thái tử. Thái tử không tin nhưng vẫn thấy sức mạnh do bọn họ liên thủ.
Thức Vương không suy nghĩ đã làm chân chạy vặt cho Thái tử, mấy người này đâu ai để ý tới hắn?
Hắn quả thực là hoàng tử, nhưng có rất nhiều người có thể lọt vào mắt thánh thượng.
Chính hắn cũng nói, hắn một là không có năng lực, hai là không có tài…
Tuyên Trọng An vừa nói vừa mỉm cười: “Cố gắng nghĩ lại đi.”
Thức Vương mấp máy môi: “Ngươi…”
Hắn nuốt nước bọt: “Ý của ngươi là, ta thay vào vị trí đó?”
Hắn thay thế được hoàng huynh?
Tuyên Trọng An nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ: “Ta nói, lúc trước ngài tìm đến ta không nghĩ tới việc này?”
Thức Vương im lặng.
Tuyên Trọng An ăn cũng không trôi, đẩy đĩa nhìn Thức Vương: “Đến cùng là ngài dựa vào đâu để ta giúp ngài? Là bởi vì ngài cảm thấy bằng hữu là lúc ta gặp nạn thì ngài giúp đỡ hoàng huynh ngài muốn ta đi chết?
Thức Vương giật giật khoé miệng.
“Ngài không phải vỗ trán thì tới tìm ta chứ?” Tuyên Trọng An cau mày: “Uống nhiều rồi tới?”
Thức Vương hít sâu nhưng không lắc đầu.
“Ta còn tưởng rằng, ngài định tranh một lần, mới đến đây bảo ta giúp ngài.” Tuyên Trọng An mỉm cười, vịn vào bàn đứng lên: “Đứng lên đi, Thức Vương gia, ta tiễn ngài về.”
Hắn không nhìn lầm người. Cả đời Thức Vương chỉ có thể làm một người truyền lời.
Thức Vương không đứng dậy. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tuyên Trọng An đứng lên: “Nếu như ta có vị trí này, ta tranh thì ngươi sẽ giúp ta chứ?”
Tuyên Trọng An định dẫn đường, hắn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Ta sẽ không giúp ngài, về phần sao ta không giúp ngài thì chính ngài tự nghĩ. Nếu ngài có thể tranh vị trí kia, đến lúc đó, lại có người có ích hơn ta giúp ngài, ngài có phải bị ngốc không?”
Hắn ở trong triều đâu là thá gì.
Hắn dám cược dám liều mạng, đó là bởi vì hắn không có gì cả, hắn chỉ có con đường này có thể đi.
Lần này Tuyên Trọng An rất thất vọng với Thức Vương, hắn dơ tay về phía Thức Vương: “Đi thôi.”
Thức Vương không đi, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Bầu không khí giằng co. Mỹ nhân đang ngồi yên ở góc bàn đột nhiên nhấn chén nước trong tay, nhẹ nhàng nói với Thức Vương: “Ngài và phu quân nhà ta ra ngoài đi bộ một lát cho tiêu rượu, nói chuyện càng tiện hơn, ngài nói xem?”
Thức Vương lườm nàng. Hắn biết nàng cho hắn bậc thang bước xuống nên vịn bàn đứng lên, lớn tiếng nói với Tuyên Trọng An: “Đi thôi, vừa đi vừa nói.”
Tuyên Trọng An trợn mắt nhìn Uyển Cơ nhà hắn.
Thật to gan, dám sắp xếp thêm chuyện cho hắn.
Hứa Song Uyển mỉm cười, cúi đầu đi sau lưng hắn.
Thức Vương đã nhanh chân bước ra cửa.
Gió đêm của tháng hai không lạnh như trước, Hứa Song Uyển đứng ở cửa khoác thật chặt áo lông trên người cho hắn, lại nắm chặt tay của hắn. Nàng thấy mọi thứ bình thường thì mới lùi ra sau lưng để Thải Hà khoác áo choàng cho nàng.
Tuyên Trọng An đứng đấy đợi nàng. Hắn thấy nàng khoác thêm áo choàng màu vàng, bộ dáng kia xinh đẹp tựa như chồi non đầu xuân vừa nảy mầm, không nhịn được vươn tay sờ mặt nàng, hai mắt cũng dịu dàng: “Đẹp mắt.”
Hứa Song Uyển khẽ cười với hắn.
Thức Vương đứng ở một bên chờ bọn họ. Hắn nhìn về phía nàng, bỗng thấy Tuyên Trọng An không vui nhìn về phía hắn.
Thức Vương tranh thủ thời gian bước về phía cửa, giả vờ không nhìn thấy.
“Được rồi.” Hứa Song Uyển mỉm cười, ra hiệu hắn có thể đi.
“Lúc trước ngươi muốn nói gì với ta, nói ta nghe đi.” Đi được khoảng mười bước, tôi tớ phía sau ở rất xa, Thức Vương cũng không để cho người của phủ Quy Đức Hầu tới gần. Hắn không chờ lâu, lên tiếng: “Ta cũng không có chủ ý gì.”
Tuyên Trọng An nghe vậy thì cười gằn.
Hắn không đáp.
Hắn nhắc tới bởi vì nghĩ tới tình nghĩa trước đây Thức Vương đã giúp hắn, cũng là hắn tìm chuyện cho thánh thượng. Lần này hắn chỉ điểm cho Thức Vương, ai biết có phải Thức Vương đánh bậy đánh bạ làm được không?
Có vài người, chính là trời sinh có vận may. Vận may tới thì ông trời cũng không cản được. Tiền triều hay bất cứ triều đại nào cũng vậy, không phải không có người tự nhiên nhặt được đế vị.
Xưa nay Tuyên trưởng công tử sẽ không có lòng tốt, cũng chưa bao giờ làm việc bất lợi cho bản thân. Hắn thấy Thức Vương đã mở miệng thì cũng hàm hồ nói theo: “Ngài tranh như nào là việc của ngài, nhưng ta muốn nói rõ với ngài là…”
Hắn chế giễu nhìn Thức Vương: “Ngài có nghĩ, chuyện ngài thầm yêu hoàng tẩu của ngài, cũng có thể lấy ra dùng?”
Thức Vương ngừng bước, nhìn về phía hắn.
Tuyên Trọng An kéo cái đuôi theo sau lưng hắn vào ngực, thay nàng cản gió, lại đem đầu của nàng giấu trong ngực, tránh khỏi thê tử bị người khác âm thầm nhìn nhiều. Hắn ngẩng đầu nói với Thức Vương: “Thánh thượng cho ngài vào Đông cung, một là ngăn được hoàng tẩu của ngài và Hoắc gia sau lưng; hai là, ngài ấy không muốn hoàng huynh của ngài làm Thái tử nữa, để hai phu thê bọn họ đấu đá còn ngài ấy ở bên cạnh xem trò vui?”
Đây rõ ràng là tra tấn Thái tử.
Hiện tại hắn không tin Thái tử phi và Hoắc gia không hận chết Thái tử.
Xem trò vui?
Đầu tiên Thức Vương sững sờ, sau đó mới cười khổ.
Đúng là trò vui mà? Để Hoàng tôn kia cho Đông cung nuôi dưỡng. Hiện tại Đông cung là một hầm băng, bên trong còn một đống đao kiếm, chỉ chờ bên trong có người không nhịn được, hai bên rút đao khiêu chiến, chém người chết ta sống.
Phụ hoàng của hắn vốn dĩ không cần hoàng huynh.
“Hiện tại Hoắc gia chỉ muốn nhanh thoát khỏi Thái tử. Ngài đi, xem có cách nào lọt vào mắt xanh của thánh thượng, rồi lại đi tìm nhà bọn hắn. Ngài muốn tìm người, Hoắc gia cũng phải tìm lối thoát, còn thánh thượng.” Tuyên Trọng An nói đến đây thì nở nụ cười sâu xa: “Thánh thượng ấy mà…”
Thánh thượng cũng không phải Hoàng Đế bình thường. Ngay cả con ruột nói hành hạ thì lão lập tức giày vò. Lão nhìn thấy thúc tẩu ở chung một chỗ, có lẽ còn chẳng cảm thấy đây là việc vô đạo đức.
Có lẽ lão càng mừng rỡ vì tra tấn Thái tử, còn khoa tay vui sướng.
Trong cung của lão không phải không thích phi tử trong tay huynh đệ. Năm đó có hai phi tử được sủng ái nhất, một người là người của huynh đệ lão.
Lão vẫn xem đây là bản lĩnh của bản thân, lúc ấy trong triều đều biết. Chỉ là về sau có mấy mỹ nhân mới vào cung, hai sủng phi ngày xưa lập tức thành đồ bỏ đi, cũng chẳng có ai nhắc tới các nàng. Bảy, tám năm qua; quan chức trong triều đều biết chuyện xưa này, nhưng ai nấy đều nói năng thận trọng, chẳng hề nhắc tới.
Nhưng Tuyên Trọng An biết Thức Vương biết hắn đang nói gì.
Nếu Thức Vương không lọt vào mắt xanh của thánh thượng thì đây vẫn có thể xem là một cách.
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Thức Vương thay đổi, đôi mắt hắn nhìn Tuyên Trọng An cũng lộ vẻ sắc bén: “Ngươi đang nói, để ta lấy việc ta mến mộ nàng đi cầu may trước mặt phụ hoàng ta? Trọng An! Đây là ngươi bảo ta cầm thanh danh của nàng đi đánh cược!”
Thức Vương nói xong, Tuyên Trọng An còn chưa nói, Hứa Song Uyển đang cúi đầu yên lặng tránh gió không nghe lọt tai. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thức Vương: “Sao Thức Vương gia lại nói lời ấy? Người muốn lấy được nàng không phải là ngài ư?”
Người muốn liều, muốn lấy được Thái tử phi, không phải hắn ư?
“Người muốn trưởng công tử nhà ta bày mưu cũng không phải ngài ư?” Hứa Song Uyển không hiểu: “Ngài đã không định làm gì thì cần gì phải đến Hầu phủ của ta?”
Lần này cổ và mặt Thức Vương đều đỏ lên, hắn thở hổn hển.
Tuyên Trọng An vỗ lưng của nàng, lại nhét đầu của nàng vào trong ngực hắn. Hắn nhẹ chạm môi lên đầu nàng, ánh mắt lạnh lẽo vô tình hơn Thức Vương. Hắn nhìn về phía Thức Vương: “Thức Vương, nghĩ kỹ rồi làm.”
Thức Vương đỏ mắt, hắn quay người sang, rảo bước nhanh về hậu viện của Vân Hạc đường.
Tùy tùng và hộ vệ của hắn nhìn thấy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhanh chóng đuổi theo.
Hứa Song Uyển ngẩng đầu từ trong ngực Tuyên Trọng An, nhìn về phía hắn.
Tuyên Trọng An nhìn bóng lưng của Thức Vương. Hắn hôn nàng rồi nói: “Hắn sẽ làm.”
Đây là cách duy nhất mà Thức Vương có thể làm.
Thức Vương đến chỗ hắn uống rượu giả ngây giả dại, không phải là muốn tìm cách từ trong miệng hắn à?
Chỉ là không biết hắn có thể làm được không.
Hứa Song Uyển như đang suy nghĩ, lại dựa vào ngực của hắn.
Đây chính là cách mà trưởng công tử nhà nàng nói cầu kẽ sống trong nơi hỗn loạn?
Nàng đã hiểu ý hắn.
Trong cung e là sẽ càng loạn hơn.
Thái tử sinh bệnh không vào triều. Chúng thần nghị luận không ngớt, bởi vì bọn hắn phái người đi thăm hỏi thì Thái tử đều không tiếp kiến. Đều là cung nhân ra bẩm báo, hiện tại hắn mang bệnh nên không tiện gặp khách.
Tất cả mọi người không biết đang xảy ra chuyện gì.
Chưa tới hai ngày, tin tức Thái tử Kim Ốc Tàng Kiều Ngọc mỹ nhân, còn để nàng ta sinh ra Hoàng tôn, mà Hoàng tôn này còn sinh trước Hoàng trưởng tôn; triều đình xôn xao.
Kia là cháu gái của Tiêu hậu, theo bối phận thì bằng với thánh thượng.
Đây chưa xem là gì, nhưng năm ấy mỹ nhân của Tiêu gia lưu lạc đến mức mua vui cho quan viên, lúc đó thánh thượng đã cười nói: “Tiêu gia mà cũng có loại đồ chơi này nhỉ.”
Đây chính là một đồ chơi, hơn nữa là đồ chơi của Tiêu gia mà thánh thượng căm hận! Tiêu gia và thánh thượng có mối thù không đội trời chung. Năm đó Tiêu hậu lăng trì mẫu thân ruột thịt của thánh thượng đến chết, đem người vứt ở bãi tha ma. Bà ta còn âm thầm ức hiếp thánh thượng, ép thánh thượng học theo cẩu bò dưới háng của thái giám, dù cho nỗi nhục bò dưới háng này đến hôm nay không ai dám nhắc tới, nhưng Thái tử sao không biết?
Thù này sâu như biển. Thánh thượng còn bới phần mộ của Tiêu hậu để giải hận, mà Thái tử còn Kim Ốc Tàng Kiều nữ nhi của Tiêu gia, còn cho nàng ta sinh ra Hoàng trưởng tôn?
Đây là đang tát vào mặt thánh thượng!
Nếu như bởi vậy mà thánh thượng giam lỏng hắn thì hoàn toàn có thể lý giải.
Đầu tiên còn có thần tử không rõ nguyên nhân tại sao Thái tử đột nhiên sinh bệnh. Chưa tới hai ngày thì mọi người đều biết, không còn một ai đứng ra bất bình thay Thái tử.
Triều thần cũng hiểu vì sao Hoắc lão tướng quân cáo ốm không vào triều và lý do Hoắc tiểu tướng quân đột nhiên gãy chân.
Đây không phải Hoắc gia gặp vận rủi lớn, đây là đổ máu tám đời mới dính vào một quỷ hồ đồ như Thái tử.
Trong hoàng cung, lão Hoàng Đế gặp đương triều Thượng Thư hai bộ ở tẩm cung Thái Cực điện của lão. Tuyên Trọng An đứng trong điện nửa ngày mới thấy thánh thượng đang chợp mắt nằm trên giường mở mắt ra.
Đột nhiên lão mở mắt, vừa mở ra thì đôi mắt âm u kia bất thình lình nhìn chăm chú vào người Tuyên Trọng An.
“Vi thần gặp thánh thượng.” Tuyên Trọng An mở miệng, thanh âm cung kính và nhẹ nhàng.
“Đến lâu chưa?” Lão Hoàng Đế ngồi dậy, duỗi tay về phía hắn, “Đến đỡ trẫm.”
“Tới được một lát rồi ạ.” Tuyên Trọng An tuân lệnh đi tới, lạnh nhạt đáp lại: “Thấy ngài đang ngủ nên không lên tiếng quấy rầy ngài.”
“Ừ.” Lão Hoàng Đế vịn tay hắn ngồi dậy, đưa tay vuốt cổ, nói: “Ngươi luôn có ánh mắt tốt. Đan lão đầu cũng không phí công khen ngươi, chỉ là trẫm không biết lần này ngươi giúp lão tam là có ý gì.”