Dịch: Tuyệt Hàn
Tề Băng hỏi: "Cái này xem như đang chỉ dẫn chúng ta à?"
Khóe miệng Vương Hủ khẽ co giật: "Sao ta có cảm giác như đang bị hắn đùa bỡn thì phải..."
Miêu Gia nói: "Kỳ thật đây cũng là biện pháp không tệ, nếu như hắn trực tiếp để lại một bức họa ở tầng hầm thì chúng ta còn không biết là có ý tứ gì."
Miêu Gia nói xong lập tức đá một cước về bức chân dung, bàn chân vừa vặn đạp đúng vào khuôn mặt của Vincent trên bức tranh. Vách tường cũng vì thế mà bị sụp xuống một khoảng, nhưng cũng không phát ra tiếng động quá lớn. Một cước này chắc chắn là Miêu Gia đã chuẩn bị kỹ lưỡng, hắn không muốn kinh động tới những người khác trên lầu.
Miêu Gia nói tiếp: "Hắn cố ý để những bức họa của Aisha Lina xung quanh căn phòng khiến chúng ta chú ý tới, sau đó trong quá trình tìm kiếm sẽ phải tới đây nhìn cái bức họa đáng khinh kia."
Hắn vừa nói vừa với tay lấy ngọn nến từ Vương Hủ, soi vào vách tường đã bị sụp tìm kiếm.
"Quả nhiên đúng vậy, nơi này chính là cửa ra vào phòng thí nghiệm của Derek." Miêu Gia nhờ ánh nến đã nhìn thấy một bậc thang kéo dài xuống dưới.
Vương Hủ hỏi: "Ta nói này, có lẽ phải có chốt mở cánh tường này ra chứ?"
Miêu Gia hỏi ngược lại: "Ngươi không biết là Vincent khi để lại bức tranh này đã nghĩ tới việc chúng ta đá thằng vào mặt hắn?"
Vương Hủ cười khan: "Thật đúng là nhắc nhở chu đáo..."
"Hắn tính toán, ta đoán chừng hắn thậm chí có thể tính toán đến bước này nữa..." Miêu Gia đem ngọn nến trả lại cho Vương Hủ, tiếp tục: "Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi tìm thêm mấy ngọn nên."
Tề Băng hỏi: "Tất cả bốn người chúng ta đều xuống dưới?"
Miêu Gia vẫn chưa trả lời, Dụ Hinh đã chen ngang nói: "Muốn đi thì các ngươi tự đi đi, ta nhìn qua cũng thấy đó là nơi rất bẩn, ta cũng không muốn xuống dưới."
"Vậy thì tốt rồi, ba chúng ta xuống dưới, ngươi lưu lại bảo vệ những người khác." Vương Hủ nói vậy nhưng trong lòng chỉ lo lắng cho một người, hắn muôn Dụ Hinh ở lại còn không được ấy chứ.
......
Khoảng hơn phút sau, ba kẻ trong câu lạc bộ bàn tay phải cùng nhau đi xuống một bậc thang nhỏ hẹp, ẩm ướt.
Vốn bọn họ chỉ định đem nến xuống, đáng tiếc nơi này độ ẩm tựa như rất cao. Hơn nữa không khí cũng có rất ít oxy, đi xuống được một chút đã bị tắt. Cho nên bọn họ đành phải trở lại phòng rút mấy cái chân ghế, quấn mấy mảnh vải đã thấm dầu rồi làm thành đuốc.
Nơi này không giống như trong tưởng tượng là phải đầy mùi hôi thối, ngoại trừ độ ẩm hơi cao, cũng không có cảm giác quái dị gì cả. Vấn đề hô hấp cũng không thành vấn đề, dù dưỡng khí có hơi thấp hơn bên ngoài nhưng cũng không đến nỗi thiếu dưỡng khí mà chết. Con đường ba người đang đứng có khi thẳng tắp, có khi biến thành bậc thang xoắn ốc dẫn thẳng xuống dưới, tóm lại là bọn họ giống như đang đi theo sườn núi vậy.
Ba người không dám khinh thường, sợ trên đường có bố trí bẫy rập nguy hiểm, cho nên bước đi hết sức chậm chạp cẩn thận. Cứ đi như vậy khoảng gần phút, trước mắt của bọn họ bỗng xuất hiện một cánh cửa phía cuối con đường.
Vương Hủ cả kinh nói: "Cái này là gì? Có gì bất thường không?"
Tề Băng nói: "Hi vọng cánh cửa này không có khóa..."
Bản thân cánh cửa này kỳ thực không có đặc biệt gì, chỉ là một cánh cửa bằng sắt rất bình thường mà thôi. Cũng chẳng giống mấy cánh cửa có mật mã như trong ngân hàng hay phòng chứa tài liệu tuyệt mật có kết cấu hết sức phức tạp.
Chỉ có chút khoa trương là trên cánh cửa này có khắc một thứ như trận đồ ma pháp, những đường nét trên trận đồ là một màu đỏ tươi, nhưng lại phảng phất như dòng máu đang chảy. Vương Hủ tới gần xem xét, những đường trên trận đồ quả nhiên là máu...
Vương Hủ hỏi Miêu Gia: "Ngươi có ý kiến gì không?"
Miêu Gia nhíu mày trầm tư: "Đồ án như thế này trước giờ ta chưa hề thấy qua. Xem ra chỉ có một biện pháp rồi."
"Biện pháp gì?" Vương Hủ vừa nói ra đã cảm thấy hối hận. Bởi vì khi nói ra hắn đã lập tức hiểu cái tên Miêu Gia âm hiểm này khi tỏ vẻ âm trầm như vậy chắc chắn đang muốn chơi hắn...
Quả nhiên, Miêu Gia bắt lấy cổ tay Vương Hủ, dùng tốc độ như sét đánh đặt bàn tay Vương Hủ lên trận đồ. Trận pháp có chút sáng hơn, từ trên tay Vương Hủ truyền tới một âm thanh "Cạch...". Mặc dù hắn lập tức rụt tay lại cũng đã cảm thấy bàn tay mình bị phỏng như món móng heo kho tàu vậy.
Vương Hủ đau đến kêu la thất thanh nhưng Miêu Gia lại chẳng thèm liếc hắn một cái, phối hợp phân tích: "Ma pháp này giống như một hệ thống nhận diện... Chỉ là căn cứ để nó phân biệt không phải là vân tay, âm thanh, hoặc là võng mạc, mà là linh hồn."
Tề Băng nói: "Cái cánh cửa này chúng ta không mở được?"
"Không có khả năng, Vincent sẽ không chỉ dẫn chúng ta tới đường cụt được." Miêu Gia ngồi xổm xuống, gần sát lại với ma pháp trận đồ, nói: "Loại trận pháp của phương Tây này cũng hết sức thú vị, chỉ cần thay đổi một số đường nét đã có được hiệu quả bất đồng."
Vương Hủ ở phía sau hắn nói: "Đổi thành di ảnh ()của ngươi cũng rất hoàn mỹ."
()ảnh thờ
Miêu Gia tiếp tục ngó lơ Vương Hủ. Hắn tiếp tục suy nghĩ khoảng mười giây, sau đó đứng dậy hướng về phía cái ma pháp trận kia... nhổ một bãi nước bọt.
"Như vậy là được rồi hả."
"Này! Như vậy cũng được hả? Vậy ngươi đi tiểu lên đó chẳng phải quá tốt sao?!"
"Đừng dài dòng, sờ lên cánh cửa lần nữa đi."
"Cút! Muốn sờ thì ngươi đi mà sờ! Đừng có mơ tưởng chơi ta lần nữa."
Miêu Gia thở dài, bèn tự mình đưa tay lên cánh cửa. Cảnh tượng Miêu Gia bị bỏng tay không hề giống như những gì Vương Hủ tưởng tượng, nhưng Miêu Gia vẫn phải buông tay khỏi cánh cửa.
Tề Băng cảm thấy nghi hoặc: "Làm sao vậy?".
"Mở không ra."
Vương Hủ hỏi: "Mở không ra là có ý gì?"
Miêu Gia giống như không hề quan tâm tới hắn, mà lầm bầm nói: "Quả nhiên vẫn phải dùng đòn sát thủ sao..."
Hắn nói xong giống như định kéo khóa quần lên.
"Này! Đòn sát thủ cuối cùng là gì thế? Hay ngươi thật sự định đi tiểu lên đó?"
"Đừng dài dòng, vì ở đây ẩm ướt nên ta đã phát hiện được nhược điểm của ma pháp trận này. Vô luận là máu chó, nước bọt, hay là vật bài tiết ra đều là thứ người săn quỷ đều có thể sử dụng."
"Ờ đó! Hành động đó chẳng phải phù hợp với ý trí của người săn quỷ sao? Ta thấy chẳng qua là ngươi đơn thuần muốn đi tiểu mà thôi. Dừng lại! Ngươi khiến độc giả đọc truyện cảm thấy mất mặt rồi đó!" Vương Hủ từ phía sau giữ chặt lấy Miêu Gia.
Đúng lúc này, ở bên cạnh cánh cửa...
Khuôn mặt như cái xác không hồn của Derek đang thay đổi— khóe miệng của hắn đang co rúm lại...
"Ta vẫn nên giúp mấy tên cặn bã này mở cửa thì hơn..."
Hắn nghĩ như vậy, liền từ bên trong mở cánh cửa ra.