Khoảnh khắc hạnh phúc nhất của một thiếu nữ chính là vào ngày trọng đại của đời mình, mặc lên người hỷ phục đẹp nhất, cài lên tóc trâm vàng quý giá nhất, trang điểm rực rỡ nhất, rồi đội trên đầu chiếc khăn voan bước lên kiệu hoa trở về nhà chồng.
Tiếng pháo ồn ào ngoài cửa, tiếng trẻ con háo hức trêu đùa, tiếng kèn ầm ĩ cả một khu phố.
Cô nương xinh đẹp dưới sự chúc phúc của bao người háo hức ngồi lên kiệu hoa.
Vì là lần đầu tiên nên tân nương không tránh khỏi có chút hồi hộp, nàng siết chặt lấy khăn tay, cứ một lúc lại lén nhìn ra ngoài kiệu.
Một lát nữa thôi là được chung sống với người mình yêu, nàng hạnh phúc cười tủm tỉm mãi không thôi.
Đột nhiên tay trắng nõn của tân nương có một bàn tay xám xịt khác chạm vào.
Tân nương run rẩy, nhìn kỹ lại thì thứ đó đã biến mất.
Nàng nghĩ là mình hoa mắt nên cố giữ bình tĩnh hít vào một hơi thật sâu.
Nào ngờ khăn che đầu như bị ai đó kéo lên.
Tân nương hoảng sợ, nàng muốn cầu cứu nhưng cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ không nên lời.
Khăn voan cứ kéo lên một chút, rồi lại một chút.
Tân nương nghe một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
“Một chén rượu nồng kết phu thê
Trăm năm kết tóc nguyện bạc đầu
Tân nương cúi xuống cười nhỏ nhẹ
Nào ngờ đâu…”
Nói đến đây đột nhiên giọng nói im bặt, lại có tiếng cười nhẹ như chế giễu.
Tân nương run rẩy nhìn khăn voan từ từ được nâng lên, từng giọt nước mắt rơi xuống làm lấm lem cả lớp phấn son.
Dạo gần đây nhờ có Dư Phong giúp đỡ nên Mặc Thanh cũng thu được khá nhiều hồn phách.
Nhìn ngọc Lưu Ly ngày càng đỏ dần lên, tâm trạng Mặc Thanh cũng vui vẻ theo.
Hôm nay lười biếng một hôm, y quyết định kéo theo cả Dư Phong và Lâm Du Nhiên ra ngoài đi dạo.
Ở chung với nhau thật mới thấy cả ba cũng không đến nỗi nào, quan hệ dần trở nên tốt hơn.
Dư Phong dù không thích cũng không còn bày bộ mặt khó chịu với Lâm Du Nhiên như trước.
Mặc Thanh hào hứng kéo hai người hết tới chỗ này rồi đến chỗ kia, lâu lâu y lại nhét vào miệng Dư Phong vài đồ ăn lạ làm hắn nhăn hết mặt lại vì chua.
Mặc Thanh nhìn vẻ mặt khó chịu của Dư Phong ôm bụng cười lớn, thấy hắn chưa đủ tức giận còn cố tình chọc thêm.
“Có ngon không? Cái này Du Nhiên chỉ cho ta ăn đó.
Ngươi thích không, ta mua thêm một phần.”
Nói xong, Mặc Thanh cũng không đợi hắn trả lời đã vội vàng trả tiền, rồi co chân chạy trước khi Dư Phong nổi điên.
“Cả ngày Du Nhiên, Du Nhiên.
Từ bao giờ mà trở nên thân thiết như vậy?” Mặc Thanh không nghe thấy những lời oán than ngập mùi sát khí này, tiếp tục kéo Lâm Du Nhiên về phía trước.
Dư Phong nhìn theo, đôi mắt như phóng ra đao kiếm nhìn chằm chằm vào hai người dính nhau như sam kia.
Đột nhiên Lâm Du Nhiên chỉ về một đám đông đằng xa, phấn khích nói: “Mặc Thanh nhìn kìa, ở chỗ đó đang cử hành hôn lễ!”
Mặc Thanh sống trên núi hiếm khi nhìn thấy người ta thành thân nên rất hứng thú, y cùng Lâm Du Nhiên chen chúc xen lẫn vào trong đám đông.
Dư Phong khó chịu ra mặt, thành thân thì có cái gì thú vị mà xem? Dù không muốn nhưng sợ hai kẻ kia lại gây chuyện nên vẫn phải cố theo sau.
“Tân lang, tân nương kìa!” Mặc Thanh vui vẻ reo lên, chỉ về một hướng đằng xa.
Tân lang đang ngồi trên ngựa, phía sau là kiệu hoa, vừa đi vừa chắp tay cảm tạ những lời chúc mừng xung quanh, gương mặt tươi cười tràn ngập hạnh phúc.
Tiếng kèn thổi ầm ĩ đến tận cửa nhà mới dừng lại, những người phía sau lập tức hạ kiệu xuống.
Lúc này bà mối mối vung vẩy quạt cười xởi lởi nói:
“Đã đến nơi rồi, tân lang mau đến đạp cửa kiệu hoa mời tân nương vào nhà nào!”
Ở nơi này có một tục lệ, khi đón tân nương, tân lang phải đạp vào cửa kiệu ba lần như ngỏ lời.
Nếu tân nương đồng ý sẽ lập tức đi ra cùng tân lang bước vào nhà, nếu tân nương còn chưa hài lòng, tân lang phải vừa dỗ dành vừa đạp kiệu đến khi nào nàng nguyện ý mới thôi.
Nhưng đây chỉ là một hình thức cho vui, sẽ chẳng có tân nương nào làm khó tân lang của mình trong ngày đại hỷ như vậy.
Thường thì sau lần đầu tiên tân nương sẽ lập tức đi ra.
Mặc Thanh chen lên phía trước, vừa nhai nhồm nhoàm bánh trong miệng vừa nói:
“Ta mà là tân nương, ta phải để cho tân lang đạp cả chục lần mới đi ra.
Mấy cô nương này dễ tính quá rồi.”
“Ngươi mà thành thân thì cũng là tân lang, sao tự dưng lấy ví mình như tân nương?” Lâm Du Nhiên khó hiểu quay qua nhìn Mặc Thanh.
“Dĩ nhiên ta sẽ là tân lang rồi!” Mặc Thanh lập tức nhấn mạnh.
“Ta chỉ là đang ví dụ, ví dụ thôi ngươi hiểu không?”
Lâm Du Nhiên không để tâm lắm, nghe vậy cũng chỉ cười cười rồi chăm chú quan sát tân lang phía bên kia.
Lúc này tân lang đã đạp kiệu được ba lần mà tân nương vẫn không ra nên đã có phần hơi lúng túng.
Bà mối lập tức dẻo miệng khuyên nhủ: “Tân nương của chúng ta đừng làm khó tân lang nữa mà, nhìn tân lang đã sốt ruột đến phát khóc rồi đây này!”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười đùa, tân lang cũng hơi đỏ mặt cúi đầu xuống.
Bà mối lại thúc giục: “Tân lang sao còn đứng đó? Mau mau nói câu gì khiến tân nương vui vẻ theo về nhà đi!”
Tân lang hơi ấp úng, ngại ngùng đưa tay lên gãi đầu, mãi một lúc mới cất thành tiếng.
“Dung Nhi ta… ta thích muội mà! Muội xuống kiệu đi được không?”
Mặc Thanh nghe vậy không hài lòng nhíu mày, vẻ thật thà ngây ngốc này của tân lang khiến y bật cười.
“Tân lang này chả biết nói lời ngon ngọt gì, thế mà cô nương kia cũng chịu gả.”
Tân lang lại đá cửa kiệu thêm một lần nữa, qua một lúc lâu, tân lang cũng cảm thấy nóng lòng mà bên trong kiệu vẫn im bặt.
Hiện tại đến những người xung quanh cũng đã bắt đầu xì xào bàn tán, tân lang thì luống cuống không biết nên làm thế nào.
Có phải hắn đã làm sai điều gì nên Dung Nhi mới không chịu gả cho hắn không?
Tân lang hoảng sợ lắp bắp nói: “Dung Nhi, nếu ta còn chỗ nào chưa tốt thì về nhà, muội bảo ta sửa gì ta cũng sửa có được không? Muội xuống kiệu đi trước đã, mọi người còn đang nhìn kìa.”
Tân lang cứ nói một câu rồi đến một câu nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.
“Dung Nhi muội có nghe thấy ta nói gì không?”
Hiện tại tân lang chỉ còn cảm giác lo lắng.
Hắn cúi xuống định gỡ màn trên kiệu ra thì bị bà mối bên cạnh can ngăn.
“Ấy công tử, người tự tay mở kiệu ra như vậy không được đâu, xui xẻo lắm…”
Bà mối chưa kịp khuyên hết câu tân lang đã vén màn lên.
Bà ta đứng gần nhất nên vừa nhìn thấy thứ trong kiệu đã vội che miệng lại hét lên thất thanh, người vây quanh thì hoảng sợ bỏ chạy tán loạn, chẳng mấy chốc tạo thành một mớ hỗn độn.
Dư Phong giờ mới để ý về phía bên này, tiến lên đằng trước quan sát tình hình.
Trong kiệu hoa tân nương đã tháo khăn che mặt xuống.
Bên trên không phải là khuôn mặt xinh đẹp vốn có, thay vào đó là màu da xám xịt hơn nữa còn nổi chi chít gân xanh, son đỏ trên môi đã bị lem sang hẳn một bên, hai mắt hơi rũ xuống.
Tân lang cũng bị dọa sợ nhưng không hề bỏ chạy, hắn tiến lên vài bước run run giọng gọi thử: “Dung… Dung Nhi…?”
Đột nhiên tân nương ngẩng mặt lên, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm về phía trước.
Tân lang giật mình ngã gục xuống dưới đất, hắn trân trối nhìn ‘tân nương’ của mình nhoẻn miệng cười, tay đưa lên tháo trâm vàng trên tóc xuống.
Một giọng nói xa lạ phát ra từ trong miệng Dung Nhi.
“Nhìn thấy chưa? Tân lang vừa nhìn thấy ngươi đã hoảng sợ như vậy, ngươi còn sống trên đời này làm gì nữa… Để ta giúp ngươi!”
Nói rồi ‘Dung Nhi’ giơ trâm vàng lên cao như muốn đâm thẳng vào ngực mình.
Tiếng tân lang thảm thiết gào lên:
“Dung Nhi! Đừng mà!!!”