Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, xung quanh người xô đẩy nhau bỏ chạy tán loạn, tiếng hét thất thanh của tân lang khiến người ta sợ hãi.
Thứ ở trong kiệu siết chặt trâm vàng như muốn kết liễu, đột nhiên có một bóng đen vụt lên phía trước.
Chỉ trong chớp mắt, Mặc Thanh đã thấy cây trâm vàng rơi xuống đất.
Lâm Du Nhiên và Mặc Thanh lập tức chạy lên phía trước, thật may là thứ kia đã bị Dư Phong dùng một sợi dây buộc chặt lại.
‘Tân nương’ thử giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi dây trói.
Nàng ta hoảng hốt, bỗng chốc trở về bộ dạng xinh đẹp ban đầu.
Trên da không còn những gân xanh xám xịt, thay vào đó là khuôn mặt lấm lem phấn son, nước mắt giàn giụa trông hết sức đáng thương.
Nàng ta nức nở khóc, nhìn tân lang bằng ánh mắt cầu cứu.
“Phu quân, cứu thiếp, cứu thiếp.
Họ muốn làm hại thiếp!”
Tân lang lúc này mới lấy lại bình tĩnh, hắn ta vội vàng chạy đến trước mặt Dư Phong quát lên:
“Các ngươi… các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì Dung Nhi?”
“Đó không phải là Dung Nhi của ngươi đâu.” Mặc Thanh tuy không dám tiến lại gần nhưng vẫn nói xen vào.
“Tướng công, cứu thiếp… thiếp đau quá…” Tân nương vẫn không ngừng cầu xin.
Tân lang đứng thẫn thờ, nhớ đến bộ dạng đáng sợ lúc nãy của Dung Nhi, hắn thầm quan sát rồi suy nghĩ cẩn thận một lượt.
Dù không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận, thứ này thật sự không phải nương tử của hắn.
Tân lang run giọng chỉ về phía nàng ta nói lớn:
“Ngươi không phải là Dung Nhi, Dung Nhi của ta chưa bao giờ gọi ta là tướng công… Chúng ta chưa bái đường, nàng ấy chưa từng gọi ta là tướng công!”
Nói rồi, tân lang nhìn sang Dư Phong bằng ánh mắt khẩn thiết.
“Công tử.
Dung Nhi của ta đâu rồi, sao nàng lại trở nên thế này? Có cách nào cứu nương tử của ta không?”
Xung quanh vẫn còn vài người không sợ chết tò mò túm tụm lại, tuy không ai dám tiến đến gần nhưng đây cũng không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện.
Dư Phong đề nghị: “Hay là chúng ta vào nhà rồi nói.”
Tân lang dù sốt ruột nhưng vẫn cố nén đau thương lại, vội gật gật đầu đưa một tay ra cung kính.
“Mời… mời các vị vào nhà.”
Dư Phong nhìn sang, định ra lệnh cho Lâm Du Nhiên và Mặc Thanh kéo tân nương kia vào, nào ngờ hai kẻ nhát gan kia đã nhanh chân chạy vọt đi trước.
Dư Phong: “…” Đúng là chẳng được tích sự gì!
Hai người được gọi là ‘đạo sĩ’ kia đã chạy mất dép, Dư Phong còn có thể mong đợi vào ai.
Hắn đành phải tự tay lôi ‘tân nương’ kia đi.
Dư Phong không thương tiếc túm lấy cổ áo nàng ta lôi xềnh xệch trên đất, tân lang nhìn tân nương của mình bị hành hạ như vậy xót hết cả ruột.
‘Tân nương’ giả vờ nũng nịu làm trò trước mặt Dư Phong, giọng hết sức đáng thương nói:
“Ai da...!Công tử… ngài nhè nhẹ tay thôi! Đau thiếp mà…” Nàng ta vừa nói vừa cố tình áp sát lại gần, dựa hẳn vào người Dư Phong.
Dư Phong túm lấy cổ nàng ta đẩy ra một đoạn xa, đe dọa: “Còn mở miệng nói thêm một câu ta bẻ răng của ngươi, dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta sẽ móc nó ra, tay chạm đến người ta thì ta sẽ chặt tay.
Biết điều một chút đi!”
Nàng ta ngửa cổ lên cười lớn.
“Ngươi là đạo sĩ, sao lại nỡ trơ mắt nhìn người thường chết trước mặt mình.
Dọa ai chứ, bổn cô nương còn lâu mới tin!”
Dư Phong thản nhiên nói: “Ngươi cũng chẳng phải nương tử của ta, có gì mà ta không nỡ? Móc mắt, cắt lưỡi cũng không chết được.”
Tân lang ở đằng sau nghe thấy cuộc đối thoại này căng thẳng đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
Hai vị! Đây là nương tử của ta đó, các người nỡ nhưng mà ta không nỡ! Nhưng hắn cũng không có cái gan tiến lên chen ngang.
‘Tân nương’ tuy là ma nhưng hiện đang trong thân thể của tiểu cô nương vẫn rất sợ đau.
Nhìn Dư Phong mặt như âm binh, không có vẻ gì là nói đùa nên rất thức thời ngậm miệng lại.
Vốn dĩ là một hôn lễ tổ chức long trọng, khắp nhà toàn là vải đỏ giăng kín, khách khứa vẫn còn chưa đi hết, đồ ăn bày trên bàn chưa kịp dọn lên.
Vậy mà trong phút chốc nơi này ai cũng sốt sắng đứng ngồi không yên.
Tân lang tên là Hứa Vinh, trong nhà phụ mẫu đều đã qua đời chỉ còn mình hắn và một ca ca.
Hứa Vinh cho hạ nhân tiễn hết khách về tránh nhiều người lời ra tiếng vào.
Tuy hiện tại nương tử đã trở thành bộ dạng này nhưng hắn vẫn không hề khiếp sợ, thấy nàng ta ngồi dưới đất còn đau lòng nói với Dư Phong:
“Đạo trưởng, cho Dung Nhi ngồi lên ghế được không? Ta sợ nàng ấy nằm dưới đất lâu sẽ mỏi chân.”
“Sao ngươi không cho nàng ta ngồi lên người mình luôn đi?” Dư Phong hằn học nói.
Hứa Vinh đành im lặng lùi vào một góc.
Mặc Thanh và Lâm Du Nhiên từ lúc vào đã ngồi ở bên kia, thưởng thức những món ăn vặt đã được chuẩn bị sẵn.
Hai người trông rất là thoải mái chẳng có gì giống như đang đi bắt ma.
Dư Phong không nhìn nổi nữa đen mặt lại nói: “Mặc Thanh, Lâm Du Nhiên.
Làm chuyện chính sự!”
Mặc Thanh ngoan ngoãn đứng dậy, trước khi đi còn lấy thêm một quả táo rồi mới sang đứng cạnh Dư Phong.
Lâm Du Nhiên rất thức thời đứng lùi hẳn sang một bên.
Nhìn Dung Nhi bị thứ khác nhập vào người, điên điên dại dại liên tục nói ra những lời nói tục tĩu.
Hứa Nhan ca ca của Hứa Vinh không đành lòng tiến lên trước hỏi:
“Đạo trưởng, không biết có cách nào có thể cứu giúp đệ muội nhà ta không?”
“Ban ngày ban mặt mà thứ này vẫn có thể hiên ngang ở nơi đông người đoạt thân xác của người khác, thực sự không hề đơn giản.”
‘Dung Nhi’ nghe đến đây đắc ý nhoẻn miệng cười.
Dư Phong không để ý nàng ta trầm tư một lúc rồi nói tiếp.
“Muốn nó thoát khỏi thân xác của cô nương này, chỉ có một cách…”
Tất cả đều hướng ánh mắt tò mò nhìn về phía Dư Phong, hắn ngập ngừng một lúc rồi mới ho khan một tiếng.
“Đành phải… Cố gắng mà thực hiện hết nguyện vọng, để nàng ta can tâm tình nguyện tự mình rời khỏi thân xác của cô nương này thôi.”
Những người ở đây nghe mà chết lặng, ngay cả Mặc Thanh cũng trố mắt lên nhìn Dư Phong.
Mặc Thanh ngượng ngùng, cúi đầu xuống lén nói nhỏ:
“Này, ngươi không đùa đấy chứ.
Đây mà cũng gọi là cách hả? Nhỡ chúng ta làm hết mà nó không chịu rời đi thì sao?”
“Ta cũng chẳng còn cách nào khác.” Dư Phong nhún vai, nhìn sang huynh đệ họ Hứa nói: “Thứ này khá lợi hại, ta có rất nhiều cách có thể ép nó ra khỏi thân xác cô nương này.
Thế nhưng…”
Dư Phong trầm mặc nhìn sang Hứa Vinh hỏi: “Nếu không cẩn thận nó sẽ kéo nương tử của ngươi cùng chết, ngươi có muốn thử không?”
“Không, không!” Hứa Vinh lập tức xua tay bác bỏ.
“Tuyệt đối đừng để Dung Nhi của ta xảy ra chuyện gì.
Ta nghe theo đạo trưởng, cứ như đạo trưởng nói đi!”
Dư Phong gật đầu hài lòng, nhìn qua ‘Dung Nhi’ vẫn đang nằm dưới sàn cựa quậy, cất giọng hỏi: “Này nha đầu, ngươi tên là gì?”
“Không nhớ rõ, trên người ta có một miếng ngọc bội khắc hai chữ Lâm Ly.
Cứ gọi ta là Lâm Ly đi.” Lâm Ly rất phối hợp mà trả lời, nàng ta còn nở một nụ cười tươi.
Dung Nhi vốn rất xinh đẹp nên nụ cười này thật sự rất quyến rũ.
Nếu như không nói, quả thật không ai có thể ngờ rằng, trong thân thể cô nương xinh đẹp này lại có một ác quỷ đang chiếm giữ.
“Lâm cô nương, cô như thế nào thì mới chịu ngoan ngoãn rời đi?” Dư Phong hỏi.
Lâm Ly hào hứng, ý cười dâng lên thản nhiên nói: “Đầu tiên cho ta ngồi lên ghế trước.”
Dư Phong thoải mái gật đầu, chỉ là ngồi ghế không có gì to tát.
Lâm Du Nhiên bị ánh mắt của Dư Phong đe dọa, miễn cưỡng lại gần kéo nàng ta ngồi xuống ghế.
“Ta muốn ăn đồ đằng kia.” Lâm Ly mỉm cười tiếp tục sai khiến.
Dư Phong cảm thấy nàng ta bắt đầu muốn giở trò nhưng vẫn đồng ý phất tay một cái.
Lâm Du Nhiên lại chậm chạp đưa đĩa đồ ăn sang.
“Đút cho ta ăn.” Lâm Du Nhiên còn đang do dự, không biết có nên làm hay không thì Lâm Ly đã nhoẻn miệng cười nhìn sang bên cạnh.
“Ta muốn tiểu đạo trưởng kia đút cho ta cơ!”
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn theo ánh mắt của Lâm Ly.
Mặc Thanh hốt hoảng ngó xung quanh một vòng, thấy không có ai đứng cạnh mới run run đưa tay lên tự chỉ vào mặt mình, hỏi ngược lại:
“Cô… cô nói ta?”
“Đúng vậy đó, tiểu bảo bối! Mau lại đây đút cho ta ăn đi.” Lâm Ly nũng nịu, ánh mắt nhìn Mặc Thanh với vẻ thèm thuồng.
Mặc Thanh nghe hai từ bảo bối suýt chút nữa là ngã luôn xuống đất.
Dư Phong: “…” Bây giờ hắn dùng một chiêu giết luôn tiểu yêu nữ này được không?