Lúc nãy căng thẳng quá nên Sở Vân Phi quên mất một thần y như Diệp Viễn đang có mặt ở đây.
Sau khi bọn họ lên xe thì nó nhanh chóng được lái đến một bệnh viện ở Sở Châu.
Ông Phí dẫn đầu, đưa bọn họ đến trước cửa một phòng bệnh xa hoa, nghe thấy một giọng nói vô cùng kiêu ngạo vang lên bên trong.
“Sở Trung Nam, trong vòng ba ngày ông phải giao nhà máy quặng của nhà họ Sở cho nhà họ Hứa, nếu không nhà họ Sở cứ chờ tới ngày bị bốc hơi khỏi Sở Châu đi!”
“Hừ, nhà họ Hứa các người chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi, lại dám đòi nhà họ Sở phải giao nhà máy quặng ư, bảo kẻ sau lưng nhà họ Hứa các người đích thân tới đây nói với tôi, chưa tới lượt lũ chó như các người sủa ở đây đâu!”
Trong phòng lại vang lên một giọng nói đầy hùng hồn.
Tất nhiên Sở Vân Phi nhận ra đó là giọng của bố mình, Sở Trung Nam.
“Má nó Sở Trung Nam, ông dám mắng tôi là chó hả, chúng mày, lên chặt chân lão già đó cho tôi, để ông ta nhớ cho kỹ”.
Nghe thấy có người muốn ra tay dạy dỗ bố mình, Sợ Vân Phi lập tức vọt vào phòng bệnh.
“Má nó Sở Trung Nam, ông dám mắng tôi là chó hả, chúng mày, lên chặt chân lão già đó cho tôi, để ông ta nhớ cho kỹ”.
Nghe thấy có người muốn ra tay dạy dỗ bố mình, Sợ Vân Phi lập tức vọt vào phòng bệnh.
Sau khi vào trong thì thấy một thanh niên mặc cả cây hàng hiệu, miệng ngậm điếu thuốc kiêu ngạo đứng trước giường bệnh.
Ngoài thanh niên đó thì trong phòng còn có mười mấy người cơ thể cường tráng nữa.
“Má nó chứ, mày là thằng nào mà đòi dạy đời bố tao!”
Sở Vân Phi lao tới, chuẩn bị ra tay dạy cho thanh niên kia một trận ra trò.
“Mẹ mày, mày là cái thá gì mà dám mắng bố mày, giết nó cho tao!”
Sau khi thanh niên kia ra lệnh, mấy tên vạm vỡ sau lưng đã vọt về phía Sở Vân Phi.
“Bốp bốp bốp…”
Thế nhưng khi họ chỉ vừa mới vừa hành động thì Diệp Viễn đã tung ra vài đá, khiến họ văng ngược ra khỏi phòng bệnh.
Sau đó, Diệp Viễn cào vào hư không một cái, thanh niên kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bay về phía anh.
Bị Diệp Viễn bóp chặt cổ họng.
Cảnh tượng đó khiến Sở Trung Nam và ông nội Sở Vân Phi, Sở Hạo Thiên đang nằm trên giường bệnh đầy kinh hãi. Ngay sau đó, họ lập tức nhớ tới trước khi về đây, Sở Vân Phi đã luôn miệng khoác lác về một người như thần, tên Diệp Viễn. Ban đầu họ vẫn không tin đâu, cảm thấy Sở Vân Phi chỉ đang chém gió thôi, nhưng bây giờ nhìn thấy thủ đoạn của Diệp Viễn cách không bắt người như một vị thần. Thì bọn họ tin. “Má nó chứ, mày buông ra ngay cho bố mày chưa! Nếu không bố mày giết hết cả nhà mày!”