Thanh niên bị giữ chặt cổ họng vẫn vô cùng kiêu ngạo.
“Rầm!”
Diệp Viễn không chút suy nghĩ, chân dùng sức, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc” giòn tan.
Chân thanh niên kia đã bị đá gãy.
“A!”
Trong nháy mắt, tiếng la hét thảm thiết của thanh niên nọ đã vang vọng khắp không gian bệnh viện.
“Ầm ĩ!”
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, lại tung thêm một đá khiến thanh niên kia trực tiếp bay ra khỏi phòng bệnh, nện xuống đất, trực tiếp chết ngất.
Sở Trung Nam và Sở Hạo Thiên quay sang nhìn nhau, bọn họ không ngờ Diệp Viễn lại bá đạo như thế, khắc khẩu một câu là trực tiếp bẻ gãy hai chân.
Mà đám vệ sĩ ngoài cửa thấy Diệp Phong hung hãn như thế thì đều bị dọa sợ, họ vội vàng đỡ thanh niên đã chết ngất dưới đất dậy, nhanh chóng rời đi.
Sau khi đám người đó đi khỏi, Sở Vân Phi bèn đi tới dò hỏi.
“Bố, rốt cuộc là chuyện gì thế này, đám người đó là ai mà lại dám đến tận nơi khiêu khích bố thế?”
Nhà họ Sở của Sở Vân Phi có thể nói là gia tộc hạng nhất ở Sở Châu.
Thế mà hôm nay lại bị người đến tận nơi khiêu khích.
Sở Trung Nam khẽ thở dài, lúc này mới bắt đầu giải thích.
Chuyện là, trong khoảng thời gian gần đây, nhà họ Hứa trước giờ không có tiếng tăm gì ở Sở Châu bỗng nhiên trồi lên.
Mấy ngày nay nhà họ Hứa đã thu nạp hết các gia tộc nhỏ ở Sở Châu.
Từ vài ngày trước, nhà họ Hứa lại muốn ra tay với nhà họ Sở, muốn gia đình họ phải giao ra nhà máy quặng đá quý, hơn nữa còn phải cúi đầu trước nhà họ Hứa.
Tất nhiên Sở Trung Nam không đồng ý, kết quả mấy ngày nay, hôm nào người nhà họ Hứa cũng chạy tới quấy rầy bọn họ.
Nghe thế, Sở Vân Phi cũng vô cùng tức giận, nhưng nghĩ tới Diệp Viễn cũng có mặt ở đây, bèn nói. “Ông nội, bố, con giới thiệu với hai người một chút, đây chính là đại sư Diệp con từng kể với mọi người, Diệp Viễn!” Sở Trung Nam vội vàng đi tới nói. “Đại sư Diệp, hân hạnh, hân hạnh! Tôi đã