Không có gì ngoài ý muốn, những người này bị Tiểu Vũ giải quyết rất nhanh.
Không còn bị cản trở, mọi người tiến vào trong thung lũng.
Vừa vào trong, mọi người đã có cảm giác như bước vào một căn nhà ấm tự nhiên.
Làm người ta thấy như gió xuân ấm áp, có cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Khi vừa bước vào trong thung lũng này, Diệp Viễn lập tức nhận ra linh khí Thiên Địa trong không khí ở nơi này cực kì dày đặc.
Hơn nữa những tia linh khí Thiên Địa này như được thứ gì đó dẫn dắt, chúng chỉ quanh quẩn trong thung lũng, không thoát ra ngoài một tia nào.
Nhìn ra xa, trên mảnh đất trống ở bên ngoài thung lũng tràn ngập những loài cây nở hoa đỏ rực mới được trồng không lâu.
Đương nhiên Diệp Viễn biết đây là gì, những thứ này rõ ràng là thực vật bị cấm do nhà họ Sử và Phạm Lợi Phong trồng.
Anh ngưng tụ linh khí Thiên Địa vào hai mắt, sau đó bắt đầu lần theo dấu vết của những tia linh khí Thiên Địa này nhìn ra xa.
Một lát sau, anh phát hiện dưới lòng đất tại một góc khuất cách đó không xa có một lá cờ trận rách rưới.
Sau đó Diệp Viễn còn phát hiện ra sự tồn tại của cờ trận ở rất nhiều chỗ khác.
“Ra vậy!”
Nhìn thấy những lá cờ trận tồi tàn này, cuối cùng Diệp Viễn cũng hiểu, chắc là có ai đó đã bố trí trận Tụ Linh quy mô lớn ở đây.
Thay đổi khí hậu nơi này để trồng các loại thảo dược.
“Rốt cuộc là ai mà lại có thể bố trí một trận Tụ Linh lớn như thế này ở đây nhỉ?”
Điều này làm Diệp Viễn hơi tò mò.
Nhìn mức độ cũ kĩ của những lá cờ trận, chắc hẳn chúng đã có lịch sử mấy trăm năm rồi.
“Mọi người ở đây đợi một lát nhé, tôi vào trong xem sao!”
Sau khi bảo mọi người chờ ở ngoài, Diệp Viễn đi sâu vào trong thung lũng một mình.
Ở sâu trong thung lũng là lối vào rừng rậm nguyên thuỷ.
Bước vào khu rừng, Diệp Viễn phát hiện trong rừng này mọc rất nhiều dược thảo.
Có điều đa số dược thảo ở khu vực bên ngoài đã bị người khác hái mất, chỉ còn lại một ít cỏ non có tuổi đời không lớn lắm.
Trên đường đi, Diệp Viễn hết sức ngạc ngạc nhận thấy rằng càng đi sâu vào trong, tuổi đời của dược liệu sẽ càng lớn, mức độ quý hiếm cũng càng cao.
Hơn nữa, anh còn phát hiện ở sâu dưới lòng đất trong khu rừng này cũng có mấy lá cờ trận không nguyên vẹn. Cứ thế đi tiếp khoảng nửa tiếng nữa, Diệp Viễn đến bên rìa vách đá như một con lạch trời. Nếu như có ai khác ở trên cao nhìn xuống chỗ này sẽ kinh ngạc phát hiện ra. Bên phía Diệp Viễn là cây cối tươi tốt, linh khí Thiên Địa xanh biếc bao phủ khắp nơi.