Vừa vào quảng trường, Tả Dật Hiên đã nhìn thấy Tiểu Vũ bên cạnh nhóm Diệp Viễn. Khi nhìn thấy Tiểu Vũ, trong mắt Tả Dật Hiên lập tức xuất hiện sát khí nồng đậm. Anh ta chỉ vào Tiểu Vũ, tức giận nói. “Ông nội, chính con điếm khốn nạn đó đã đánh cháu!” Bởi vì bị gãy răng nên Tả Dật Hiên nói không được đúng cho lắm. Theo ngón tay Tả Dật Hiên, Tả Ngọc nhìn về phía nhóm người Diệp Viễn. Có điều, khi nhìn thấy Ngụy Thành Bân và ông cụ Lục theo bên cạnh nhóm Diệp Viễn. Ông ta ngạc nhiên, theo ông ta được biết, lúc nào Ngụy Thành Bân cũng một thân một mình, ngay cả bốn gia tộc lớn cũng không sợ. Nhưng không ngờ hôm nay ông ta lại đi theo sau lưng thanh niên Diệp Viễn này, nhìn có vẻ còn rất cung kính với nhóm Diệp Viễn. Về lý do tại sao ông cụ Lục cũng ở đây, điều này càng khiến Tả Ngọc kinh ngạc hơn. Phải biết rằng chuyện bốn gia tộc lớn giao tài sản cho nhà họ Lục, ông ta biết rất rõ ràng. Hơn nữa ông ta còn nghe ngóng được, bởi vì một thanh niên nên bốn gia tộc lớn mới giao toàn bộ tài sản cho nhà họ Lục. Mà ông ta cũng biết rõ bốn gia tộc lớn này có gia tộc võ đạo đứng sau lưng làm chỗ dựa. Bốn gia tộc lớn được gia tộc võ đạo chống lưng mà còn phải ngoan ngoãn giao tài sản nhà mình cho nhà họ Lục, như vậy chứng tỏ thân phận của thanh niên kia còn lớn hơn cả gia tộc võ đạo. Một người có thể khiến cả gia tộc võ đạo cũng phải khuất phục, thân phận chắc chắn không hề đơn giản. “Chẳng lẽ là thanh niên kia?” Tả Ngọc lập tức đưa mắt nhìn về phía Diệp Viễn. Vì ông ta có thể nhìn ra Ngụy Thành Bân và ông cụ Lục dường như cũng lấy Diệp Viễn làm đầu. Lúc mới biết cháu trai nhà mình bị người ta đánh, Tả Ngọc vô cùng khó chịu, còn chuẩn bị đến tìm đám người cả gan làm loạn này để báo thù cho cháu trai nhà mình. Nhưng bây giờ ông ta phát hiện người đánh cháu trai mình có thể là người mà đến cả gia tộc võ đạo ở thành phố Thanh Long cũng không sợ. Điều này làm cho ông ta do dự, chẳng biết có nên báo thù cho cháu trai mình không. Nếu Diệp Viễn thật sự là người mà có thể khiến gia tộc võ đạo cũng phải nhún nhường, thì với thực lực của nhà họ Tả bọn họ, họ hoàn toàn không phải đối thủ. Nếu ông ta vì vậy mà đắc tội Diệp Viễn, liệu đến lúc đó nhà họ Tả cũng có thể bị xoá tên khỏi thành phố Thanh Long giống như bốn gia tộc lớn hay không. Đây không phải kết quả ông ta muốn. Cho dù Diệp Viễn không phải người đó, giờ ông ta đối mặt với Ngụy Thành Bân và nhà họ Lục vừa mới phất lên, có lẽ cũng chưa chắc là đối thủ. Khi ông ta còn đang phân vân, Tả Dật Hiên ở bên cạnh đã không thể chờ đợi được nữa. “Ông nội, ông mau sai người bắt lũ khốn đó lại đi ạ, cháu muốn giết chết tất cả bọn chúng!” Nhưng Tả Ngọc không trả lời, chỉ nhíu mày trầm tư. Cuối cùng ông ta quyết định trước hết không nên trở mặt với nhóm Diệp Viễn vẫn ổn hơn. Phải tìm hiểu rõ thân phận của những người này rồi hẵng so đo sau. Tất cả mọi người trên quảng trường thấy người nhà họ Tả đến, một số người biết Tiểu Vũ từng đánh Tả Dật Hiên đều chuẩn bị xem trò hay. Để xem người nhà họ Tả sẽ giải quyết nhóm Diệp Viễn như thế nào. Ở cách đó không xa, mấy người đám Hoa Đình Văn cũng biết được chuyện này từ miệng những người khác. Họ phải cảm thán rằng nhóm Diệp Viễn gan to bằng trời, không chỉ kết thù oán với Hoa Đình Văn mà còn đánh người nhà họ Tả. Những người này cũng đang chuẩn bị xem trò hay. Nhưng điều khiến họ bất ngờ đó là, Tả Ngọc không hề dẫn người đi gây sự với nhóm Diệp Viễn. Thay vào đó là dẫn người đi đến vị trí dành riêng cho nhà họ Tả. Kết quả này khiến ai nấy cũng hơi nghi hoặc. Đây đâu có giống tính cách của người nhà họ Tả nhỉ, tuy người nhà họ Tả rất khiêm tốn nhưng lại hay bênh vực con cháu nhà mình, thông thường những ai đắc tội nhà họ Tả đều có kết cục vô cùng thê thảm. Nhưng hôm nay, đứa cháu dòng chính của nhà họ Tả, cháu trai ruột của Tả Ngọc, Tả Dật Hiên đã bị đánh tơi bời như vậy mà ông ta lại không có bất cứ hành động nào. “Ông nội, sao ông không sai người đi bắt lũ khốn kiếp kia lại để báo thù cho cháu ạ?” Tả Dật Hiên khó hiểu nhìn ông nội của mình.