“Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi! Đợi đấu giá kết thúc rồi tính sau!” Tả Ngọc kiếm cớ. Hiện tại xung quanh đang có rất nhiều người, tất nhiên Tả Ngọc sẽ không nói ra là vì mình kiêng dè nhóm Diệp Viễn. Nên mới không dám đi gây sự với họ. Tả Dật Hiên cũng biết hôm nay ông nội tới đây, ngoài việc báo thù cho anh ta, việc quan trọng hơn nữa là cần mua vài khối đá trong buổi đấu giá. Bởi vậy anh ta chỉ có thể căm tức nguýt mắt lườm nhóm Diệp Viễn. “Lũ rác rưởi chết tiệt, coi như bọn mày may mắn, cho bọn mày sống thêm một lát đấy!” Giờ phút này vẫn còn một người khác vô cùng nghi hoặc, người này chính là Hoa Đình Văn. Ông ta đã bình tĩnh lại, cũng cảm thấy chuyện này có vẻ không đơn giản, bởi vì ông ta phát hiện Ngụy Thành Bân luôn để Diệp Viễn đi đầu. Có thể làm cho một người tai to mặt lớn như Ngụy Thành Bân khuất phục, lại còn cung kính như thế, vậy thân phận của Diệp Viễn chắc chắn không đơn giản. “Lẽ nào người nhà họ Tả biết thân phận của người này?” Hoa Đình Văn nhanh chóng nghĩ tới một khả năng. “Không được, phải điều tra thân phận của người này cho rõ! Kẻo lại bị dính xúi quẩy!” Nhớ lại ban nãy khi Diệp Viễn cược với mình, dáng vẻ tự tin ấy khiến Hoa Đình Văn hơi luống cuống. Nếu lần này lại thua tiếp, ông ta sẽ phải thật sự rời khỏi giới cược đá. Nghĩ tới đây, Hoa Đình Văn càng luống cuống hơn. Nhân lúc buổi đấu giá chưa bắt đầu, ông ta phải tìm hiểu thân phận của Diệp Viễn thật kĩ càng mới được, sau đó hẵng tính. Thế là Hoa Đình Văn sai một tên cấp dưới đi điều tra thân phận của nhóm Diệp Viễn. Còn ông ta thì dẫn người của mình bước về phía chỗ ngồi của người nhà họ Tả. Hai bên cũng được coi là bạn cũ, đúng hơn là kẻ thù cũ. Thông thường sẽ âm thầm cạnh tranh, nhưng khi gặp mặt vẫn sẽ chào hỏi với nhau. Hoa Đình Văn vừa lại gần đã chủ động hỏi. “Chú Tả, chú là khách quý khó gặp đấy, sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến đây thế này?” “Tại nghe nói buổi đấu giá này sẽ bán đá rất tốt nên tới góp vui ấy mà!”, Tả Ngọc bình tĩnh đáp. “Ồ, ra vậy. Ơ kìa, Dật Hiên bị sao vậy?” Lúc này, Hoa Đình Văn giả vờ kinh ngạc nhìn Tả Dật Hiên. “Trẻ con nghịch ngợm, bị mấy đứa rác rưởi không có mắt đánh thôi!”, Tả Ngọc trả lời đúng sự thật. Tả Ngọc biết, có lẽ bây giờ tất cả mọi người đều đã biết chuyện cháu trai ông ta bị đánh, vậy nên ông ta không giấu giếm gì cả. Hoa Đình Văn lập tức làm bộ như rất kinh ngạc: “Gì cơ, có người dám đánh cậu Tả á, ai mà to gan thế hả, có cần anh đây ra tay dạy cho cái đám cả gan làm loạn này một bài học giúp chú không!” “Không phiền anh Hoa đâu, chỉ là mấy đứa rác rưởi thôi, đợi lát nữa buổi đấu giá kết thúc, ta sẽ giải quyết bọn chúng!”, Tả Ngọc khẽ khoát tay với vẻ mặt khinh thường. Tả Ngọc cũng là người thông minh, dĩ nhiên ông ta có thể nhìn ra Hoa Đình Văn đang cài bẫy mình. Nhưng đương nhiên là ông ta sẽ không để Hoa Đình Văn được như ý. Quả thật là Hoa Đình Văn muốn kích thích Tả Ngọc để đi Tả Ngọc giải quyết nhóm Diệp Viễn, ông ta dùng cách này để phán đoán thân phận của họ. Tả Ngọc không mắc mưu, Hoa Đình Văn chỉ đành bảo: “À, cũng phải, với thực lực của chú Tả, giải quyết mấy tên rác rưởi vẫn rất đơn giản!” “À đúng rồi, anh Hoa, lúc nãy nghe nói anh thua trong tay một thanh niên, đã vậy anh còn đòi cược đá với thanh niên đó, cược cả nghề nghiệp của mình vào nữa phải không?” Hoa Đình Văn không có ý tốt, đương nhiên Tả Ngọc cũng sẽ lập tức đáp trả lại. Lời này của Tả Ngọc khiến Hoa Đình Văn cảm thấy rất khó chịu, nhưng ngoài mặt ông ta vẫn tỏ ra không sao.