"Người anh em Diệp Viễn, anh là người ở đâu?", Cao Phi lại hỏi. Anh ta luôn cảm thấy Diệp Viễn trông có vài phần giống với Tiêu Thiên Phong năm đó. "Tôi là người ở Giang Châu, hôm nay cũng coi như là mới tới thủ đô, sao vậy?", Diệp Viễn trả lời. Được nghe Diệp Viễn đến từ Giang Châu, trong mắt Cao Phi lóe lên vẻ mất mát. "Không dám lừa anh Diệp Viễn, thật ra anh rất giống một người anh em tốt hồi cấp hai của chúng tôi, vừa rồi tôi còn suýt nữa nhận nhầm anh thành cậu ấy!" Nói đến đây, sắc mặt Cao Phi lại trở nên rất đau thương. Hồi cấp hai, anh ta và Diệp Viễn có quan hệ thân thiết nhất, về sau Diệp Viễn xảy ra chuyện, anh ta còn đau buồn trong khoảng thời gian rất dài. Sắc mặt Tống Học Đức cũng không đẹp lắm, nhưng anh ta vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Cao Phi, nói. "Được rồi, Cao Phi, hôm nay là ngày Háo Tử thổ lộ, đừng nhắc lại chuyện buồn kia nữa". "Ừm!", Cao Phi nặng nề gật đầu. Đương nhiên sắc mặt của mấy người không thể thoát khỏi ánh mắt của Diệp Viễn. Vốn cho rằng mấy người anh em này đã sớm quên mất mình, nhưng bây giờ xem ra, trong lòng mấy người kia vẫn còn hình bóng của anh. Điều này khiến trong lòng Diệp Viễn vô cùng cảm động. "Đi thôi, khi tôi đến đây đã nhận được tin tức, mấy người Phùng Đình Đình sẽ đến ngay lập tức, chúng ta tranh thủ thời gian xuống dưới đón cô ta đi!" Cao Phi đứng lên, nói với Thẩm Hạo. "Được!" Thẩm Hạo lập tức vui mừng, vội vàng cầm lấy bó hoa hồng, một đám bạn bè chen chúc đi xuống dưới tầng. Vừa ra cửa quán bar đã thấy bốn cô gái xinh đẹp từ trên xe đi xuống. Làm người ta chú ý nhất là một cô gái mặc một bộ váy hoa. Khi Diệp Viễn nhìn thấy cô gái này thì đột nhiên sững sờ. Anh biết cô gái này, cô ta tên là Hiên Viên Hiểu Nhã, là người của gia tộc Hiên Viên ở thủ đô. Khi còn bé cô ta thường xuyên đi theo sau anh, bị anh gọi là nhóc theo đuôi. Không nghĩ tới nhiều năm không gặp mà nhóc theo đuôi này đã trưởng thành thành một cô gái duyên dáng yêu kiều như vậy. Sau khi mấy cô gái bừa xuống xe đã lập tức thu hút ánh mắt của vô số người đàn ông ra vào cửa quán bar. "Wow, hoa khôi Hiểu Nhã cũng tới!" Tống Học Đức nhìn thấy Hiên Viên Hiểu Nhã, sắc mặt lập tức vui mừng, làm màu vuốt vuốt mái tóc trơn bóng đến mức con ruồi có bay vào cũng bị trượt chân kia, sau đó hấp tấp đi về phía mấy cô gái. "Hoa khôi Hiểu Nhã, hoan nghênh hoan nghênh, không ngờ cô cũng đến đây, quả thực là khiến chúng tôi vô cùng bất ngờ!" Hiên Viên Hiểu Nhã chỉ khẽ mỉm cười nói với Tống Học Đức. "Tôi chỉ đi theo bạn thân đến thôi!" Lúc này, Thẩm Hạo cũng vội vàng đi tới, đưa bó hoa hồng trong tay cho một cô gái với khuôn mặt vô cùng thanh tú bên cạnh Hiên Viên Hiểu Nhã. "Đình Đình, em đến rồi!" Cô gái này chính là người mà Thẩm Hạo đã theo đuổi ba năm, Phùng Đình Đình. "Cảm ơn!", Phùng Đình Đình mỉm cười ngọt ngào, nhận lấy bó hoa hồng của Thẩm Hạo, sau đó ôm vào trong lòng. "Đi thôi, mấy người đẹp, chúng ta đi vào trước đi, hoa khôi Hiểu Nhã, mời!" Tống Học Đức nói xong liền làm ra động tác mời chào. Nhưng Hiên Viên Hiểu Nhã lại không hề nhúc nhích một chút nào, đôi mắt đẹp đang nhìn chằm chằm Diệp Viễn ở bên cạnh Cao Phi. Cả người cô ta cũng run rẩy kịch liệt. "Anh Phong, là anh sao?" Diệp Viễn có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo như nước của Hiên Viên Hiểu Nhã. Diệp Viễn biết, chắc chắn Hiên Viên Hiểu Nhã đã nhận ra mình. Nhưng bây giờ có quá nhiều người, Diệp Viễn cũng không thể thừa nhận thân phận của mình được. Chỉ có thể phủ nhận thôi. "Xin lỗi, người đẹp này, có lẽ cô đã nhận nhầm người rồi! Tôi tên là Diệp Viễn, là người Giang Châu!" Hiên Viên Hiểu Nhã vọt thẳng tới, ôm lấy cánh tay Diệp Viễn, hai mắt đã đẫm lệ. "Không thể nào, anh chính là anh Phong của em, em biết mà, chắc chắn anh sẽ không chết!" Mà đám người ở đây nhìn thấy Hiên Viên Hiểu Nhã vẫn luôn kiêu ngạo lạnh lùng, giờ phút này thế mà lại chủ động ôm lấy cánh tay một người đàn ông. Bọn họ giống như gặp được chuyện quỷ dị gì đó, tất cả đều sững sờ ngay tại chỗ. "Cô thật sự nhận nhầm người rồi, tôi tên là Diệp Viễn!", Diệp Viễn chỉ có thể nhắm mắt nói. "Không thể nào, anh chính là anh Phong của em, em tuyệt đối sẽ không nhận nhầm!", Hiên Viên Hiểu Nhã càng ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Viễn hơn nữa.